Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 33

Trước Tiếp

Từ Ly Lăng vuốt tóc nàng.

 

Oanh Nhiên: “Chàng nói xem, có phải Hỉ bá đã nhận ra chàng rồi không?”

 

Từ Ly Lăng không quan tâm người khác có nhận ra hắn hay không, chỉ hỏi lại: “Không tìm hiểu Âm Dương đạo à?”

 

Sắc mặt Oanh Nhiên sáng sủa: “Ta đã hiểu rồi.”

 

Từ Ly Lăng: “Hửm?”

 

Oanh Nhiên: “Vô mệnh ẩn chi được, hữu mệnh ẩn làm chi. Âm dương đạo trung hòa, vô ẩn tàng thiên cơ... Cả chàng và Hỉ bá đều nói Âm Dương đạo chú trọng vận mệnh, mà người dân thôn Vô Ẩn trời sinh đã có truyền thừa Âm Dương đạo. Cũng có nghĩa sự ra đời của người dân thôn Vô Ẩn chính là cơ duyên của số phận và đất trời, chết trước rồi mới sinh ra.”

 

“Bọn họ không phải người cũng chẳng phải ma, mà là một sự tồn tại lang thang giữa số trời và mệnh người, giữa sinh tử âm dương hỗn độn.”

 

“Vô ẩn tàng thiên cơ, chữ “tàng” có thể đọc là tàng trong ẩn tàng, nhưng cũng có thể đọc là táng trong an táng. Bọn họ ẩn mình giữa đất trời, phải đợi cơ duyên do đất trời ban xuống mới có thể thật sự kết thúc cuộc đời, được an táng và xuống Cửu U luân hồi.”

 

Nói rồi Oanh Nhiên đắc ỹ: “Quả nhiên ta rất có thiên phú tu luyện Âm Dương đạo.”

 

Nàng nhìn về phía Từ Ly Lăng, bật cười thành tiếng cùng hắn rồi cả hai nằm lên giường đá.

 

Ngẩng mặt nhìn lên, thấy dòng chữ ngạo nghễ hắn đã khắc vào thời niên thiếu.

 

Oanh Nhiên nhìn dòng chữ mà tưởng tượng được bóng dáng chàng thiếu niên, bỗng nhiên nhớ tới đứa trẻ đứng bên giường đá nhìn hắn mà gọi: “Hoài Chân.”

 

“Hửm?”

 

“Đợi ta tu thành Âm Dương đạo, ta muốn đưa Hỉ bá vào Cửu U và an táng cho ông ấy.”

 

Từ Ly Lăng im lặng.

 

Oanh Nhiên xoay người nằm lên người hắn.

 

Trong sơn động u ám, nàng không thấy rõ sắc mặt hắn, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen đặc của hắn.

 

Song nàng chẳng hề né tránh, cứ thế nhìn thẳng vào mắt hắn.

 

Trong thoáng chốc, dường như nàng vẫn còn nhìn thấy hình ảnh quá khứ khi thiếu niên vận linh lực, con mắt phải lóe lên sắc đỏ và ma khí cuộn trào.

 

Linh khí hắn tán rã, khí mạch đảo lộn, kinh mạch đứt đoạn.

 

Hắn đã thành ma, không thể dùng linh lực được nữa.

 

Cho dù có tu lại Âm Dương đạo thì cũng chỉ có thể tu luyện tà công.

 

Nàng muốn thay hắn hoàn thành công việc mà trước đây hắn còn dang dở.

 

Từ Ly Lăng nhẹ vuốt lưng nàng, giọng nói trầm thấp: “Được.”

 

*

 

Giờ tý, Từ Ly Lăng dạy Oanh Nhiên vận khí ngưng thần, khai thông căn cốt, sau đó thì coi như đã nhập huyền đạo. Quá trình đơn giản khiến Oanh Nhiên bất ngờ.

 

Song sau đó Từ Ly Lăng nói: “Khai thông căn cốt nhập huyền đạo chỉ là bước đầu tiên để chính thức tu đạo. Con đường huyền đạo khó ở chỗ mỗi người giỏi một đạo môn khác nhau, cùng với công pháp tu luyện riêng biệt.”

 

Tu vi hiện tại của Oanh Nhiên chỉ giống như một đứa trẻ tập đi.

 

Tiếp theo nàng sẽ trưởng thành như thế nào thì phải dựa vào giới hạn thiên phú, công pháp tu luyện và tầng cảnh giới có thể đạt được.

 

Sự khác biệt giữa các tu sĩ huyền đạo sẽ chưa rõ ràng ngay từ ban đầu.

 

Thông thường phải đến sau khi mỗi người tu luyện một công pháp xong, thì sự khác biệt như trời với đất mới dần dần lộ rõ.

 

Oanh Nhiên hiểu rõ: “Cho nên tiếp theo ta muốn đi tìm công pháp Âm Dương đạo.”

 

Từ Ly Lăng: “Mỗi đạo đều có vô số công pháp bí tịch tốt xấu lẫn lộn. Hôm nào ta sẽ về tìm công pháp bí tịch Âm Dương đạo cho nàng.”

 

Oanh Nhiên tự hiểu ý hắn là quay về ngôi nhà bị nhiễm ma khí kia của hắn.

 

Nàng nói: “Nếu không tiện về thì thôi đi, sau này chúng ta ra ngoài rồi từ từ tìm cũng được.”

 

Trong giấc mơ, nhà của hắn ở một nơi tên là thành Từ Ly, nơi đó đã trở thành thành Thánh Ma.

 

Nhưng nàng không muốn sau khi hắn trở về sẽ đụng độ Thánh Ma và bị Thánh Ma bắt giữ.

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, thu dọn chăn đệm rồi về thôn cùng nàng.

 

Lúc đi qua cuối thôn, hai người gặp Hỉ bá và Hoan bà vẫn còn tham gia hội lửa trại.

 

Hỉ bá thấy bọn họ định đi về thì hỏi: “Tần cô nương đã tìm hiểu ra chưa?”

 

Oanh Nhiên cười gật đầu, nói cảm ơn vì Hỉ bá đã giúp đỡ.

 

Hỉ bá tươi cười hớn hở nói: “Tần cô nương quả nhiên có thiên phú. Nếu đã tìm hiểu xong rồi đừng ngại ở lại ăn mừng. Đúng lúc lát nữa bọn ta sẽ nhảy điệu múa tế trăng.”

 

Oanh Nhiên: “Điệu múa tế trăng?”

 

Hỉ bá thành kính ngước nhìn mặt trăng: “Ánh trăng còn được gọi là thái âm, ban cho bọn ta khả năng tồn tại mãi mãi trong đất trời. Điệu múa tế trăng là cầu nối giữa bọn ta và linh khí của mặt trăng.”

 

Linh khí của mặt trăng?

 

Oanh Nhiên tò mò ngước nhìn ánh trăng song chẳng cảm nhận được chút linh khí nào.

 

Nàng kéo cánh tay Từ Ly Lăng, thương lượng: “Chúng ta ở lại nhé?”

 

Từ Ly Lăng cũng không làm nàng cụt hứng. Hắn đặt tay nải sang một bên rồi cùng nàng ngồi xuống vị trí mà Hỉ bá đã sắp xếp cho bọn họ.

 

Các thôn dân nghe nói Oanh Nhiên đã lĩnh ngộ đôi điều về Âm Dương đạo thì thái độ càng thêm thân thiện.

 

Ban đầu Oanh Nhiên chỉ cảm thấy bọn họ tốt tính, lúc bấy giờ hiểu rõ thân phận của bọn họ rồi thì nhận ra:

 

Có lẽ bọn họ luôn mong đợi có ai đó sẽ xuất hiện và kết thúc cuộc đời không sống chẳng chết của mình, đưa bọn họ vào giấc ngủ ngàn thu.

 

Oanh Nhiên tò mò rất nhiều điều về họ, nhất là khi nhìn thấy mấy đứa trẻ kia.

 

Trong bữa tiệc, nàng hạ giọng hỏi Từ Ly Lăng: “Rốt cuộc thì bọn họ chết trước rồi mới sinh kiểu gì vậy? Vì sao những đứa trẻ rất nhỏ cũng vậy? Chẳng lẽ đó không phải con ruột của họ ư?”

 

Từ Ly Lăng: “Chúng đều đã thành hình, nhưng chết yểu trước khi chào đời.”

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên.

 

Từ Ly Lăng: “Sau khi linh hồn đi vào đường luân hồi Cửu U sẽ đầu thai vào bào thai đã thành hình. Nhưng thành hình rồi lại chết, hồn phách tạm thời bị phong ấn trong cơ thể bị chết yểu. Không giống những đứa trẻ chào đời được nhìn thấy bầu trời, ý thức hồn phách bọn chúng hoàn toàn hỗn loạn, có những đứa quên cả đường trở về Cửu U, qua đêm gọi hồn vẫn không đi nên ở mãi trong cơ thể chết yểu.”

 

“Những đứa trẻ như vậy, nếu như gặp được thiên linh địa khí thì sẽ không phân hủy, có một số sẽ rơi vào trạng thái không sống không chết, không phải ma, không phải người. Phải đến một nơi có địa khí thích hợp thì chúng mới có thể sinh tồn. Thôn Vô Ẩn cũng vì vậy mà thành lập.”

 

Hắn không cố tình hạ giọng.

 

Hỉ bá ở bên cạnh nghe thấy cũng chẳng ngại, còn cười trầm ngâm: “Những người như bọn ta có thể trưởng thành đều nhờ linh khí của mặt trăng nuôi dưỡng, sau đó lại ra ngoài vào ban đêm và mang những đứa trẻ như bọn ta về nhà.”

 

Hỉ bá lại nhìn người dân thôn Vô Ẩn đang ngồi: “Có một vài đứa bé trước khi sinh ra đã được đặt tên, song cũng có những đứa vì chết yểu mà không tên không họ. Mọi người tề tựu về đây, tuy không phải người thân ruột thịt nhưng còn hơn cả người thân ruột thịt.”

 

Những đứa trẻ đều được từng thôn dân cưu mang về nhà chứ không phải con ruột.

 

Nhưng bọn họ đối xử với chúng tựa như ruột thịt, cũng tựa như một thế hệ trước của thôn Vô Ẩn đã từng nuôi nấng bọn họ thuở nhỏ.

 

Hỉ bá nói rồi thở dài: “Nhưng thế giới bên ngoài quá đỗi nguy hiểm, mọi người đều ở lại trong thôn không dám đi xa, không sống cũng chẳng chết. Thời gian lâu dần, khó tránh khỏi việc có người không chịu nổi cuộc sống như vậy... Trong thôn có ít người già, đó là vì một số người dân thôn Vô Ẩn đã đi ra ngoài và không trở về nữa.”

 

“Các thôn dân đều mong chờ một tu sĩ Âm Dương đạo có thể đưa mọi người xuống Cửu U, nhưng cũng sợ gặp phải tà tu sẽ luyện hóa cả thôn Vô Ẩn thành tà đan, tà khí.”

 

Oanh Nhiên nghe mà cảm thán, song vì không dám hứa hẹn điều gì nên nàng chỉ im lặng ngồi nghe.

 

Hỉ bá cũng không nói thêm, dứt lời thì cười, mời Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng nếm thử rượu Vô Ẩn đặc chế của thôn.

 

Rượu Vô Ẩn trong veo như trăng, thoang thoảng hương hoa hòe nhạt.

 

Oanh Nhiên không thích rượu, cũng không giỏi uống.

 

Song khi nhớ đến Từ Ly Lăng thuở thiếu niên dường như uống rượu rất thường xuyên, trông đến mà thích chí, nàng lại không từ chối mà nhận lấy ly rượu rồi cảm ơn, nhấp thử một ngụm.

 

Ban đầu là hương hoa hòe.

 

Nhưng chẳng mấy chốc, mùi rượu mà nàng không thích đã cuồn cuộn lên.

 

Oanh Nhiên uống cạn ly trong một hơi, gương mặt bắt đầu nóng lên và cơ thể chếnh choáng. Nàng nhìn về phía Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng đặt ly rượu sang một bên không uống. Thấy Oanh Nhiên nhìn sang thì hắn đưa ly rượu cho nàng, “Muốn uống à?”

 

Oanh Nhiên lắc đầu: “Sao chàng không uống?”

 

Từ Ly Lăng nghe giọng nàng nũng nịu thì biết ngay là nàng say. Hắn đỡ eo nàng, “Không thích uống rượu.”

 

Oanh Nhiên dựa vào hắn: “Vì sao không thích?”

 

Từ Ly Lăng không trả lời.

 

Oanh Nhiên ngẩng mặt hỏi: “Không phải lúc trước chàng rất thích rượu ư?”

 

Đôi mắt Từ Ly Lăng như mỉm cười, vẫn im lặng.

 

Hắn rất ít khi uống rượu trước mặt nàng. Thậm chí khi bọn họ thành thân, vì nàng không thích rượu mà hai người cũng dùng trà thay rượu giao bôi.

 

Đáng lý ra nàng không nên biết hắn thích rượu mới phải.

 

Nghĩ đến đây, Oanh Nhiên bật cười ngây ngô mà đắc ý, hạ giọng như đang tiết lộ bí mật gì đó với hắn: “Ta nhìn thấy ở mộ tiên nhân đó.”

 

Đại Hoa ngồi phía sau nàng trưng ra vẻ mặt cạn lời.

 

Nàng say thật rồi.

 

Tiểu Hoàng thì khó hiểu: Ở mộ tiên nhân có nhắc tới tên ác ma Từ Ly Lăng này à?

 

Từ Ly Lăng nhìn nàng cười, dường như đang chờ xem nàng còn có thể nói ra điều gì nữa.

 

Mà Oanh Nhiên cũng chẳng thèm giữ mồm giữ miệng thật, nàng dựa hẳn vào lòng hắn nói không ngừng: “Sao chàng không nói gì cả? Rượu chẳng ngon chút nào, sao hồi trước chàng lại thích uống rượu? Ta thấy trong du ký nói, sau khi uống rượu chàng sẽ nổi hứng ngâm thơ, cha ta đôi lúc cũng vậy... Có phải mấy người trí thức như các chàng đều thích như vậy hay không? À phải rồi... Cuốn du ký...”

 

Nàng định nói tiếp nhưng Đại Hoa đã lén nhắc nàng: “Đừng nói nữa.”

 

Nàng xua tay: “Đừng làm ồn.”

 

Mọi người thôn Vô Ẩn trong bữa tiệc đều im lặng nhìn về phía nàng.

 

Oanh Nhiên đỏ mặt: “Ngại quá, ta không nói mọi người.”

 

Từ Ly Lăng: “Vậy nàng đang nói ai?”

 

Đại Hoa vùi mặt xuống đất, muốn giấu chính mình đi.

 

Song lại nghe Oanh Nhiên ngờ vực “ừm” một tiếng rồi hỏi: “Ta nói ai?”

 

Sau đó nàng nhìn khắp nơi, “Hình như ta gặp ảo giác rồi...”

 

Nàng nhìn thoáng qua người dân thôn Vô Ẩn đang vây quanh lửa trại để nhảy điệu múa tế trăng, ngay lập tức bị bọn họ thu hút. Nàng chống vai Từ Ly Lăng đứng lên, muốn tham gia cùng bọn họ.

 

Từ Ly Lăng dìu nàng đứng dậy, thấy nàng đi vẫn vững thì không cản mà để mặc nàng.

 

Dạo gần đây trong lòng nàng chất chứa quá nhiều chuyện, quả thật nên phát tiết một chút.

 

Oanh Nhiên không biết múa điệu múa tế trăng, bèn di chuyển quanh lửa trại theo người dân thôn Vô Ẩn một cách vụng về.

 

Theo sau nàng là một tiểu cô nương của thôn Vô Ẩn. Nàng ấy ngại ngùng vỗ vai Oanh Nhiên, ra hiệu cho nàng học theo mình.

 

Thế là Oanh Nhiên học từng bước múa theo nàng ấy.

 

Theo tiếng xướng ca bằng ngôn ngữ riêng của thôn dân Vô Ẩn, nàng dần đuổi kịp bước chân của bọn họ, bật cười cong mi mắt.

 

Trong một thoáng mơ hồ, dường như Oanh Nhiên đã cảm nhận được linh khí mặt trăng mà người dân thôn Vô Ẩn nói.

 

Đó không phải kiểu giao lưu thông thường của con người, mà là ánh trăng dịu dàng phủ một lớp khăn voan trắng tuyết lên người nàng.

 

Linh khí mặt trăng xuôi theo gió đêm nhè nhẹ, ngỡ như bàn tay mẫu thân từ ái đặt lên gương mặt nàng, đặt lên những đứa trẻ chết yểu và ôm ấp chúng giữa đất trời.

 

Đó là tình yêu và sự dịu dàng mà mẹ thiên nhiên đã dành cho chúng.

 

Xuyên qua đống lửa trại, Oanh Nhiên nhìn về phía Từ Ly Lăng trong bữa tiệc.

 

Hắn cũng đang nhìn nàng, trên mặt vẫn là biểu cảm thản nhiên, đôi con ngươi sâu như biển phản chiếu bóng hình nàng, trông dịu dàng và điềm tĩnh.

 

Oanh Nhiên ngẩng đầu ngắm trăng, làn váy thêu hoa của thôn Vô Ẩn nhẹ nhàng đung đưa.

 

Người dân thôn Vô Ẩn nhắm mắt lại, dùng ngôn ngữ của riêng bọn họ cầu nguyện với trăng.

 

Oanh Nhiên cũng nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện với ánh trăng trong lòng rằng:

 

Hỡi mẹ thiên nhiên từ ái, mong Ngài hãy tốt với Hoài Chân một chút.

Trước Tiếp