Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 32

Trước Tiếp

Oanh Nhiên không trả lời, tiếp tục cảm nhận.

 

Nàng và Từ Ly Lăng đi đến rừng cây bên ngoài thôn.

 

Đang là giữa hè cây cối xanh um như hồ ngọc, gió gợn lên từng đợt sóng cuồn cuộn, lá xanh xào xạc rung lên.

 

Đầu có Oanh Nhiên thả lỏng, mắt nhắm lại, trước mắt bỗng nổi lên sương mù và hiện ra vài hình ảnh. Nàng đột nhiên mở mắt, kinh ngạc chớp mắt.

 

Từ Ly Lăng: “Nàng nhìn thấy gì?”

 

Oanh Nhiên: “Không biết, ta không thể thấy rõ.”

 

Từ Ly Lăng trấn an: “Cho dù nhìn thấy thứ gì thì cũng đừng sợ hãi, cứ tập trung nhìn là được.”

 

Oanh Nhiên hỏi: “Ta thế này có tính là đã nhập đạo không?”

 

Từ Ly Lăng: “Âm Dương đạo khác với những đạo khác ở chỗ người phàm cũng có thể tiếp xúc. Tuy nhiên người phàm không có nền tảng linh tính, dù tiếp xúc sâu đến đâu cũng không thể tu luyện thật sự. Nàng muốn nhập đạo chính thức thì phải chờ đêm nay khi trăng mọc.”

 

Oanh Nhiên ngẩng đầu, tuy rừng cây đã che khuất ánh nắng nhưng vẫn có thể nhìn ra mặt trời đang lên cao.

 

Từ Ly Lăng chậm rãi nói nhẹ như một người thầy kiên nhẫn: “Âm Dương đạo rất chú trọng vào vận mệnh. Âm dương phân chia, vạn vật đại đồng*. Thế nhân nhận định người là dương, hồn là âm. Nhưng theo y đạo, khí mạch vận chuyển trong cơ thể con người cũng phân chia âm dương. Nếu người sống có thể phân âm dương thì đương nhiên linh hồn cũng có thể phân âm dương...”

 

*Ý chỉ vạn vật trên đều đều mang tính âm hoặc dương đối lập nhau, nhưng chính sự khác biệt ấy chính là nền tảng cho sự hòa hợp, thống thất (đại đồng) của vũ trụ. Mọi vật đều phụ thuộc lẫn nhau, cùng nhau tồn tại và phát triển, tạo nên một thể thống nhất hài hòa và cân bằng.

 

Oanh Nhiên trầm ngầm, bỗng nảy ra một suy đoán khó tin: Chẳng lẽ người dân thôn Vô Ẩn đều là linh hồn sống ở dương gian?

 

Nhưng sao linh hồn có thể sinh sống dưới ánh mặt trời, từ đứa bé dần dần trưởng thành và già đi?

 

Trên đường trở về, Oanh Nhiên để ý đến từng bông hoa, ngọn cỏ, gốc cây, con người trong thôn Vô Ẩn.

 

Khi quay về nhà Hỉ bá thì đã là giờ thân.

 

Hỉ bá rất nhiệt tình: “Đã lâu rồi thôn Vô Ẩn không có khách ghé thăm. Ta nói với thôn dân rằng hai vị muốn ngủ lại, mọi người đều rất vui vẻ, nói đêm nay phải tổ chức đại hội lửa trại cho hai vị. Không biết hai vị có muốn tham gia không?”

 

Đương nhiên Oanh Nhiên muốn tham gia.

 

Chưa nói đến việc đây là cơ hội tốt để quan sát người dân thôn Vô Ẩn, chỉ riêng tham gia hội trại cũng đã rất thú vị rồi.

 

Trước nay nàng chưa trải nghiệm bao giờ đâu.

 

Hỉ bá lại quan tâm: “Tần cô nương đã tìm hiểu được điều gì từ truyền thừa thôn Vô Ẩn chưa?”

 

Oanh Nhiên ngơ ngác: “Ta mới đi dạo mấy bước...”

 

Hỉ bá nói một cách sâu xa: “Sau khi ân nhân của ta tìm hiểu xong truyền thừa của bọn ta trong một buổi sáng thì đã để lại một đoạn thơ. Buổi tối khi tham gia hội lửa trại, ta sẽ đưa hai vị đi xem. Có lẽ sẽ giúp ích cho việc tu Âm Dương đạo của Tần cô nương.”

 

Oanh Nhiên gật đầu rồi về phòng nghỉ ngơi.

 

Nàng và Từ Ly Lăng chợp mắt một lúc, khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Hỉ bá gõ cửa mời bọn họ đi tham gia đại hội lửa trại.

 

Ông lão mang đến hai bộ xiêm y màu trầm thêu hoa cho bọn họ.

 

Oanh Nhiên để ý thấy Hỉ bá và Hoan bà cũng mặc trang phục tương tự nên nghĩ đây là tập tục của bọn họ. Sau khi nhận lấy xiêm y thì đi thay cùng Từ Ly Lăng.

 

Lúc ra ngoài, nàng thấy Hỉ bá và Hoan bà đã chờ sẵn ngoài cửa, còn đeo vòng hoa lên cổ Đại Hoa và Tiểu Hoàng.

 

Trông Đại Hoa không ưng ý, nhưng vì hai ông bà tốt tính nên nó không hất ra. Còn Tiểu Hoàng đeo vòng hoa phấn khích nhảy tới nhảy lui.

 

Oanh Nhiên đi qua, thuận tay xoa đầu bọn nó.

 

Hỉ bá: “Đi thôi, ở ngay cuối thôn.”

 

Hoan bà nắm tay Hỉ bá cùng đi về cuối thôn.

 

Oanh Nhiên cũng kéo tay Từ Ly Lăng nối đuôi bọn họ.

 

Dọc đường đi, có thể thấy mỗi nhà trong thôn đều đốt đèn.

 

Chỉ là ánh đèn không thể thoát ra khỏi ngôi nhà, khiến toàn bộ thôn Vô Ẩn ngỡ như chìm trong hố sâu.

 

Chỉ có ánh trăng treo cao mới tỏa ra luồng sáng dịu nhẹ, phủ một tầng lụa trắng lên thôn xóm.

 

Phía trước, Hỉ bá và Hoan bà bước nhanh như gió thổi.

 

Oanh Nhiên giật mình nhìn Từ Ly Lăng: Bọn họ không phải người thật à?

 

Từ Ly Lăng im lặng.

 

Oanh Nhiên nghĩ ngợi, cố kìm lại nỗi kinh ngạc và sợ hãi để quan sát Hỉ bá và Hoan bà.

 

Cứ thế Hỉ bá và Hoan bà đến cuối thôn.

 

Thôn dân đã đốt lửa trại.

 

Tuy có ánh lửa nhưng vẫn không thoát hẳn lên được như ánh nến trong nhà.

 

Duy chỉ có ánh trăng sáng tỏ vẫn ngời ngợi như ban ngày, duy trì màu trắng thuần túy cho đất trời.

 

Sau khi chào hỏi Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng, người dân của thôn Vô Ẩn lại tiếp tục nói cười với người thân bên cạnh. Đồng thời bọn họ cũng tò mò, liên tục nhìn lén hai người.

 

Dưới ánh trăng, bóng dáng bọn họ càng mơ hồ hơn trông như linh hồn lang thang.

 

Hỉ bá sắp xếp chỗ ngồi cho Hoan bà xong thì đi tới: “Ta sẽ đưa hai vị đến nơi đề thơ của ân nhân năm đó.”

 

Oanh Nhiên gật đầu, Từ Ly Lăng cùng nàng đi theo Hỉ bá rời khỏi thôn. Đi xuyên qua một rừng hòe, một sơn động xuất hiện trước mắt bọn họ.

 

Đi vào sơn động, có một chiếc giường đá và đống đá chất thành bếp ở sâu bên trong.

 

Hang động không lạnh lẽo và mang hơi nóng của đêm hè thông thường.

 

Oanh Nhiên nhìn thấy dấu vết trên vách đá bên cạnh giường đá, nhưng vì bên trong hang động quá tối nên nàng không thấy rõ.

 

Bỗng “xoẹt” một tiếng, ngọn lửa bùng lên từ đống đá. Là Hỉ bá đã đốt lửa trại.

 

Ánh lửa chiếu rọi hang động, nguồn sáng rực rỡ khiến Oanh Nhiên cảm tưởng: Đây mới là ánh sáng thuộc về người bình thường.

 

Trong ánh sáng, bóng dáng Hỉ bá đã không còn mơ hồ nữa. Tay ông lão chỉ vào vách đá: “Mời xem.”

 

Oanh Nhiên nhìn về phía vách đá.

 

Trên vách đã có vết kiếm khắc thành chữ cứng cáp có lực, trông thanh thoát nhưng không hề tầm thường. Phong cách này khiến Oanh Nhiên cảm thấy quen thuộc, nàng đã từng nhìn thấy nét chữ này.

 

“Vô ẩn, vô ẩn... Vô mệnh ẩn chi được, hữu mệnh ẩn làm chi. Âm dương đạo trung hòa, vô ẩn tàng thiên cơ.”

 

Oanh Nhiên khẽ nỉ non, rồi hoảng hốt khi lại nhìn thấy sương mù nổi lên.

 

Nàng nhắm mắt lại, trước mắt vẫn là vách đá, nhưng trên chiếc giường không một bóng người nay đã mơ hồ có thêm một thiếu niên.

 

Thân mình hắn như hạc, quần áo đơn bạc, tóc đen cài kim quan, đang rút kiếm khắc chữ.

 

“Thời gian trôi nhanh như ngựa phóng, sinh tử rồi cũng quay về Thái Cực.”

 

Bên chiếc giường bằng đá có một đứa trẻ thấp bé đang khẽ đọc theo.

 

Thiếu niên thu kiếm.

 

Đứa trẻ ngước nhìn thiếu niên, “Ân nhân, thật kỳ diệu. Đời người chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, đến khi chết người bình thường mới nhìn lại số mệnh cả cuộc đời mình. Nhưng âm dương có thể nhìn thấu vận mệnh.”

 

“Âm Dương đạo tu thành do vận, do mệnh. Ta tu vô ẩn, gặp ngươi vô ẩn, ấy chính là mệnh.”

 

Thiếu niên cười một tiếng ngạo nghễ rồi quay người lại.

 

Oanh Nhiên không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, nhưng động tác hắn cụp mắt nhìn xuống đứa trẻ toát lên khí chất cao quý của thiên chi kiêu tử, song cũng từ bi như thần Phật: “Đợi ta có thể dùng Âm Dương đạo xem mệnh và thấu tỏ số mệnh đời này của ngươi, ta sẽ đưa ngươi vào Cửu U*.”

 

Đứa trẻ mừng rỡ: “Đa tạ ân nhân.”

 

*Thế giới Cửu U là thế giới đối nghịch với thế giới hiện tại, thường được hiểu như thế giới bên kia hay địa ngục.

 

Thiếu niên bấm tay niệm chú vận linh khí, nhưng đột nhiên chấn động mà phun ra một ngụm máu và ngã khuỵu xuống giường đá.

 

Đứa trẻ hoảng hốt kêu lên: “Ân nhân!”

 

Trái tim Oanh Nhiên run rẩy, vô thức muốn dìu hắn dậy.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc này, mọi cảnh tượng trước mắt đều biến mất và trở nên hỗn loạn.

 

Oanh Nhiên mở mắt ra, phát hiện bản thân đã đi đến bên giường đá.

 

Từ Ly Lăng bảo vệ bên cạnh nàng, phòng ngừa nếu nàng té ngã.

 

Hỉ bá đứng ở đằng xa: “Tần cô nương đã nhìn thấy thứ gì?”

 

Oanh Nhiên thất thần đáp: “Có một người khắc chữ trên vách đá...”

 

Hỉ bá ngạc nhiên: “Tần cô nương có thể xem được hình ảnh quá khứ ư?”

 

Khi Hỉ bá nói chuyện, Oanh Nhiên để ý thấy sắc mặt Từ Ly Lăng vẫn không có gì đặc biệt.

 

Lần đầu tiên nàng thấy ghét bộ dáng lúc nào cũng bình thản của hắn. Hắn che giấu cảm xúc quá giỏi.

 

Nàng cố tĩnh tâm lại, hỏi Hỉ bá: “Hình ảnh quá khứ là sao?”

 

Hỉ bá không trả lời, chỉ nói: “Tu Âm Dương đạo, một là xem mệnh, hai là xem vận. Tần cô nương có thể nhìn thấy hình ảnh quá khứ, xem ra thiên phú tu luyện Âm Dương đạo của ngươi bất phàm.”

 

Oanh Nhiên cái hiểu cái không.

 

Hỉ bá mời Oanh Nhiên ở lại đây một mình để lĩnh ngộ, còn Từ Ly Lăng sẽ rời đi cùng ông lão.

 

Oanh Nhiên sợ ở lại sơn động một mình nên vô thức nắm lấy tay Từ Ly Lăng.

 

Nhưng khi nghĩ đến trên con đường tu đạo không thể dựa dẫm vào người khác, nàng lại luyến tiếc buông tay ra.

 

Từ Ly Lăng vỗ về mu bàn tay trấn an nàng, sau đó rời đi cùng Hỉ bá.

 

Oanh Nhiên nhìn theo hắn rời đi, trong lòng thầm oán trách: Hắn cứ thế bỏ rơi nàng thật đấy à? Đến một câu an ủi cũng không có?

 

Oanh Nhiên bĩu môi nhìn vào vách đá, tiếp tục nghiên cứu dòng đá khắc trên vách đá.

 

Đại Hoa cũng đi ra ngoài, song thầm nói trong đầu Oanh Nhiên: “Tôi sẽ canh ngoài cửa.”

 

Oanh Nhiên cảm thấy yên tâm.

 

Một lát sau lại nghe Đại Hoa hừ một tiếng.

 

Oanh Nhiên: “Sao thế?”

 

Đại Hoa không trả lời, bên tai Oanh Nhiên chỉ có tiếng lửa trại đốt cháy củi gỗ đang tí tách vang lên.

 

Nàng không khỏi căng thẳng, thầm nghĩ đã xảy ra chuyện gì.

 

Nhưng vừa quay đầu lại thì đã đâm vào một cái ôm ấm áp.

 

Bàn tay ấm nóng của hắn đỡ nàng lại, “Muốn đi đâu?”

 

Oanh Nhiên ngạc nhiên: “Không phải là chàng đi rồi hả?”

 

Từ Ly Lăng xách một tay nải nhỏ, bước tới chiếc giường bằng đá rồi quét dọn sạch sẽ, trải chiếc chăn mỏng trong túi quần áo lên giường đá, “Quay về lấy đồ.”

 

Oanh Nhiên thầm cảm thấy ngại ngùng vì lời oán trách vừa rồi của mình.

 

Từ Ly Lăng: “Dù sao nàng cũng không thể đứng đó suốt được. Giường đá lạnh, cơ thể nàng vốn đã yếu ớt sợ lạnh, lót đồ lên ngồi sẽ thoải mái hơn.”

 

Oanh Nhiên: ... Càng ngại hơn.

 

Nàng tới bên hắn, ôm eo hắn từ phía sau rồi vùi mặt vào lưng hắn.

 

Nhắm mắt lại, trong khoang mũi tràn ngập mùi hương tươi mát quen thuộc trên người hắn, thay thế hết mùi ẩm ướt trong sơn động.

 

Oanh Nhiên gọi hắn: “Hoài Chân.”

 

Từ Ly Lăng: “Hửm?”

 

Hắn lót giường xong thì để nàng ngồi xuống.

 

Oanh Nhiên kéo hắn cùng ngồi xuống. Hắn vòng tay ôm eo nàng và nhẹ nhàng v**t v*. Động tác chẳng nhuốm lấy chút màu d*c v*ng, chỉ có sự thân mật.

 

“Lúc nãy chàng đi vào có nhìn thấy Đại Hoa không?”

 

“Nó và Tiểu Hoàng chạy ra ngoài chơi rồi.”

 

Chơi cái gì, chắc là lại đuổi theo Tiểu Hoàng đánh nhau thì có.

 

Oanh Nhiên bất lực. Con mèo nhỏ lừa đảo còn bảo sẽ canh chừng nàng.

 

Nàng lại nói: “Hỉ bá nói một mình ta ở đây tìm hiểu, lát nữa chàng sẽ đi hả?”

 

Từ Ly Lăng: “Ở với nàng.”

 

Oanh Nhiên đùa với hắn: “Ở với ta? Vậy có ảnh hưởng đến ta tu Âm Dương đạo không?”

 

Từ Ly Lăng: “Có. Có ta ở đây, ngươi sẽ không tu được.”

 

Oanh Nhiên cười cong mắt.

 

Từ Ly Lăng ôm vai nàng vỗ nhẹ, “Nghỉ ngơi một lát đi. Đến giờ tý sẽ dẫn nàng nhập huyền đạo.”

 

Oanh Nhiên nghi ngờ: “Bắt buộc phải là nửa đêm mới có thể nhập huyền đạo hả? Sao ta chưa nghe nói bao giờ?”

 

Từ Ly Lăng: “Chỉ cần có linh mạch căn cốt thì bất cứ giờ nào cũng có thể nhập huyền đạo. Nhưng mỗi canh giờ đều tương ứng với một thiên vận ngũ hành khác nhau.”

 

“Âm Dương đạo tu vào giờ tý, nhập huyền đạo vào giờ ngọ là tốt nhất. Nhưng hiện tại nàng đang ở thôn Vô Ẩn chí âm, linh khí từ ánh trăng là gốc rễ của nơi đây, vì vậy nhập huyền đạo vào giờ tý là tốt nhất.”

 

Oanh Nhiên nghe lời hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Nhắm mắt rồi thì mới nhớ ra nàng từng nhìn thấy nét chữ trên vách đá ở đâu... Chính là tập bản đồ!

 

Trước đây khi bọn họ định chuyển đến Lăng Dương, nàng đã nhìn thấy nét bút trên tập bản đồ.

 

Oanh Nhiên hiểu ra, nắm chặt tay Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng nắm ngược lại tay nàng: “Sao thế?”

 

Oanh Nhiên: “Ân nhân của Hỉ bá rất giống chàng.”

 

Từ Ly Lăng đợi một lát, thấy nàng không định nói tiếp thì đáp: “Ồ.”

 

Cứ như chẳng liên quan tới mình.

 

Oanh Nhiên véo mặt hắn: “Có phải chàng hay không?”

 

Từ Ly Lăng cười khẽ: “Ma sao có thể cứu người?”

 

Hắn là ma.

 

Cho dù đó có phải là hắn hay không thì nàng cũng không cần ảo tưởng hắn có khả năng sẽ hướng thiện.

 

Oanh Nhiên thả lỏng tay.

 

Nàng biết đó là hắn.

 

Người vẽ tập bản đồ là hắn, người đã cứu người cũng là hắn.

 

Đoạn quá khứ huy hoàng ấy, một hắn khí phách đầy hăng hái ấy, sau khi bị người thân hiến cho ma thì hắn đã hoàn toàn vứt bỏ rồi.

 

Nàng không biết hôm nay hắn đã mang tâm trạng gì khi liên tiếp phủ nhận hai lần rằng thiếu niên cứu người đó không phải là mình.

 

Song dù hắn là Tiên Quân hay là ma, thì điều đó đều chưa bao giờ là lý do nàng ở bên cạnh hắn.

 

Khi nàng gặp hắn, hắn chỉ là Hoài Chân.

 

Oanh Nhiên dựa vào lòng hắn, ngước mặt lên mỉm cười: “Có lẽ ma sẽ không cứu người, nhưng Hoài Chân của ta nhất định sẽ bảo vệ ta.”

 

*

 

Lời tác giả:

 

Chim nhỏ thầm nghĩ: “Ta sẽ bảo vệ Hoài Chân của ta” [Ngại ngùng]

 

Đại Hoa: Trước tiên thì dẹp mấy chuyện đó sang một bên đã, có ai để ý tôi đang canh chừng Oanh Nhiên thì tự dưng bị chó ngốc gặm đi không. Chú ý cách dùng từ của tôi, gặm đi. Nghe rõ không, là gặm đi. A lô, a lô, nghe thấy không? Tôi nói là gặm đi, gặm đi, gặm đi đó [Khinh thường]

 

Tiểu Hoàng: Ngươi cũng biết ta là chó săn của Từ Ly Lăng mà, ngươi đoán xem là ai bảo ta làm vậy [Mặt hề]

 

Đại Hoa: Oa, khó đoán ghê luôn á [Mặt hề]

Trước Tiếp