Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 35

Trước Tiếp

Oanh Nhiên thấy hắn không trả lời thì ngờ vực mở mắt ra: “Sao vậy?”

 

Động tác của nàng quá đỗi tự nhiên, quen thuộc và thân mật, tựa như đã từng làm như vậy vô số lần.

 

Nếu tất cả chỉ là diễn kịch, vậy Từ Ly Lăng cũng tình nguyện chơi cùng nàng ba ngày.

 

Hắn giữ cằm nàng, đẩy nàng ra, tùy tiện dùng mu bàn tay lau đi nơi bị nàng hôn lên, sau đó đứng từ trên cao nhìn xuống nàng: “Ngươi say như vậy, có nhận ra ta là ai không?”

 

Oanh Nhiên bị đẩy dựa sát vào ghế, nàng ngỡ ngàng chậm rãi quay mặt đi: “Chàng là Hoài Chân...”

 

Song khi thấy hắn mặc huyền bào giáp võ, tóc cài ngọc quan tím bạc, Oanh Nhiên mới dần tỉnh táo lại.

 

Nàng ngủ lâu nên men say đã tan gần hết, ngay lập tức hiểu rõ tình hình lúc này.

 

Hắn là Hoài Chân.

 

Nhưng là Hoài Chân của ngàn năm trước.

 

Từ Ly Lăng cười khẽ: “Hèn gì huyền đạo thua cuộc thê thảm hai lần, đều phái ngươi ra trận. Ngươi quả thật có chút bản lĩnh.”

 

Oanh Nhiên biết hắn đang mỉa mai mình nên thấy tủi thân, không vui nhíu mày: “Ý ngươi là gì?”

 

Từ Ly Lăng: “Đang khen ngươi giỏi diễn kịch.”

 

Oanh Nhiên bất giác trừng hắn: “Ta diễn cái gì chứ?”

 

Từ Ly Lăng lười tranh cãi với nàng, ngoắc tay ra hiệu cho nàng rời khỏi bảo tọa.

 

Oanh Nhiên tức tối đứng dậy.

 

Hắn ung dung ngồi lên ghế, khuỷu tay tì lên tay vịn để chống cằm nhìn nàng: “Nói đi, lần này ngươi định dùng trò chơi gì để cứu đám người Mặc Ý Cư?”

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ trong lòng: Nếu là Hoài Chân của ngàn năm sau thì chắc chắn sẽ không đuổi nàng đi để có chỗ cho hắn ngồi!

 

Nhưng nghĩ tới nhiệm vụ của mình, nàng lại cố gắng khống chế cảm xúc. Nuốt trôi cơn tức rồi, nàng lại hỏi: “Lần trước ngươi có bị phạt không?”

 

Từ Ly Lăng im lặng chốc lát: “Đương nhiên.”

 

Nỗi buồn bực và oán trách trên gương mặt nàng lập tức hóa thành sự lo lắng và đau xót, “Ngươi bị Thánh Ma quất một trăm roi sát ma thật hả?”

 

Mặt mày Từ Ly Lăng lạnh tanh: “Ừm.”

 

Oanh Nhiên: “Vậy lúc bị đánh ngươi có đau không?”

 

Từ Ly Lăng ra vẻ hiển nhiên: “Ừm.”

 

Oanh Nhiên bối rối nhíu mày: “Sao lại đau chứ, rõ ràng ta...”

 

Đã bảo Đại Hoa dùng năng lượng từ phần thưởng của nàng để xóa bỏ cơn đau cho hắn rồi mà.

 

Từ Ly Lăng: “Rõ ràng ngươi cái gì?”

 

Oanh Nhiên không trả lời hắn ngay mà quay sang hỏi Đại Hoa: “Có phải mi lừa ta không?”

 

Đại Hoa oan uổng cực kỳ: “Tôi đã truyền năng lượng từ phần thưởng lên người anh ta để che chắn tổn thương cho anh ta thật rồi mà!”

 

Oanh Nhiên tin tưởng, trấn an Đại Hoa hai câu rồi thầm nghĩ trong lòng: Vậy rốt cuộc đã có chuyện gì?

 

Nàng suy nghĩ rồi hỏi Từ Ly Lăng: “Sau khi ta đi và trước khi ngươi bị roi sát ma quất, có phải ngươi lại bị thương không?”

 

Ánh mắt Từ Ly Lăng u ám, hắn không trả lời mà hỏi ngược: “Sao?”

 

Oanh Nhiên: “Vì ngươi nói ngươi sẽ bị phạt nên ta đã dùng bí pháp lên người ngươi. Bí pháp chỉ có thể che chắn một lần bị thương cho ngươi, nếu đã dùng trước đó thì sẽ không che chắn tổn thương từ roi sát ma được nữa.”

 

“Lần trước ta nói muốn đưa ngươi rời đi nhưng lại đột ngột biến mất, bây giờ sau ba năm mới xuất hiện, đúng là vì để cứu người khác. Ta biết nếu ta còn nói mình muốn giúp ngươi nữa thì nghe giả tạo lắm.”

 

Oanh Nhiên muốn nhẹ nhàng v**t v* gương mặt hắn, song cuối cùng không làm mà chỉ luống cuống đặt tay trước ngực, “Nhưng ta không có bỏ mặc ngươi thật mà, ta thật lòng muốn đưa ngươi rời khỏi ma đạo.”

 

Từ Ly Lăng im lặng.

 

Quả thật hắn có nhớ tới một chuyện kỳ lạ từ ba năm trước:

 

Vào đêm nàng rời đi, khi sức mạnh Thánh Ma lại một lần nữa cắn nuốt thần hồn của hắn, song hắn lại không cảm thấy nỗi đau giằng xé da thịt, đầu đau như muốn nổ tung nữa.

 

Vốn dĩ đêm nào hắn cũng như thế, khiến hắn phải chịu đựng từ đêm đến sáng.

 

Nhưng chỉ có một đêm đó, một đêm đó...

 

Khóe miệng Từ Ly Lăng dần kéo căng ra, không khỏi nhìn chăm chú Oanh Nhiên bằng ánh mắt khen ngợi, “Đó là thứ ngươi đã chuẩn bị từ ba năm trước sau khi rời đi đấy à? Hèn gì ngươi là quỷ tu mà có thể vào Diệu Cảnh. Mưu mô thế này, chỉ cần cho ngươi thời gian thì chắc chắn có thể trở thành quỷ tiên.”

 

“Ngươi...”

 

Oanh Nhiên chẳng thấy vui vẻ vì lời khen, chỉ ý thức được hắn hoàn toàn không tin từng lời nói, hành động của mình, không tin nàng sẽ suy nghĩ cho hắn.

 

Và hiển nhiên, hắn cũng không thể rời khỏi ma đạo chỉ vì nàng bảo vậy.

 

Nàng không biết phải làm gì, buồn bực chẳng muốn nói chuyện với hắn nữa. Nhưng khi nghĩ đến Hoài Chân của ngàn năm sau, nàng lại siết chặt tay, “Được, nếu đã vậy thì ngươi nói đi, phải làm thế nào thì ngươi mới bằng lòng tha cho Mặc Ý Cư?”

 

Từ Ly Lăng thản nhiên nói: “Dù bị vạch trần vẫn giữ vững lớp ngụy trang, ấy cũng là đức tính tốt. Nhưng đừng bày ra thái độ đó khi đàm phán với ta.”

 

Oanh Nhiên nghiến răng: “Xin hỏi, ngài muốn huyền đạo trao đổi thứ gì để đổi lấy tính mạng của các đệ tử Mặc Ý Cư?”

 

Từ Ly Lăng nhận ra nàng đã tức giận thật.

 

Thông thường hắn phải cảm thấy thú vị. Nhưng không hề, bỗng nhiên hắn cảm thấy nhàm chán đến lạ.

 

Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, lười nhác nói: “Muốn ta thả đám người Mặc Ý Cư thì không thể. Có lẽ Diệu Cảnh chỉ muốn cứu Đoạn Ngọc Sơn.”

 

Quả thật là vậy.

 

Nhiệm vụ nói bắt buộc phải giải cứu Đoạn Ngọc Sơn, còn những người khác không được nhắc đến.

 

Cố gắng cứu tất cả mọi người chỉ là ý định của riêng Oanh Nhiên.

 

Không chỉ vì những người đó, mà còn là để Hoài Chân bớt tạo sát nghiệt.

 

Oanh Nhiên nghĩ đến người phu quân ngàn năm sau của mình, nghĩ đến chàng thiếu niên đã quay lại cứu ngươi khi nghe thấy tiếng khóc trẻ con, thở dài.

 

Nàng cố gắng giữ bình tĩnh: “Phải làm sao mới có thể cứu tất cả mọi người, ra điều kiện đi.”

 

Trong lòng nàng âm thầm hỏi thần nữ: “Có phải trong Diệu Cảnh có gián điệp ma đạo không?”

 

Thần nữ: “Sao vậy?”

 

Oanh Nhiên: “Bên ma đạo biết người các ngươi nhất định muốn cứu là Đoạn Ngọc Sơn.”

 

Thần nữ: “Có lẽ ma đạo cũng biết rõ Đoạn Ngọc Sơn là trụ cột của Nho môn huyền đạo. Nếu hắn chết dưới tay ma đạo, đây sẽ là một cú sốc lớn đối với Nho môn huyền đạo. Nếu Thánh Ma luyện hóa Đoạn Ngọc Sơn thành vũ khí tàn sát Nho môn huyền đạo, thì tương lai Nho môn huyền đạo đúng là tối tăm.”

 

Oanh Nhiên rầu rĩ: “Nếu vậy giữ lại Đoạn Ngọc Sơn sẽ có lợi cho ma đạo hơn. Nếu ta là ma, nhất định ta sẽ không thả Đoạn Ngọc Sơn.”

 

Thần nữ cũng phiền muộn lắm: “Đó cũng là lý do khiến ta vội vàng đưa ngươi tới xử lý vấn đề. Nghe nói lần trước khi ma đạo đang tìm cách bắt tất cả tu sĩ huyền đạo đến cứu viện, ngươi đã xoay chuyển tình thế giành được cơ hội cho bọn họ chạy trốn... À phải rồi, tự dưng ngươi nói như vậy, có phải đã nghĩ ra cách đối phó rồi không?”

 

Oanh Nhiên thở dài: “Ta đang đợi ma đạo ra điều kiện đây.”

 

Nàng vừa trả lời thần nữ thì Từ Ly Lăng đã lên tiếng: “Nếu ngươi muốn cứu tất cả mọi người thì cũng được. Giao bí pháp ngươi đã thi triển trên người ta lần trước ra đây.”

 

Oanh Nhiên buột miệng nói: “Ngươi muốn cái này... Chẳng lẽ lần đó trước khi chịu roi sát ma, ngươi đã bị thương thật hả? Vậy một trăm roi sát ma đó... Có đau không?”

 

Từ Ly Lăng cười khẩy một tiếng, dường như đang khen nàng giỏi diễn kịch, “Giao bí pháp đó ra, ta sẽ thả một nửa đệ tử Mặc Ý Cư.”

 

Oanh Nhiên khó xử: “Ta không thể dạy ngươi cái đó được, nhưng ta có thể thi triển thêm vài lần cho ngươi.”

 

Từ Ly Lăng không vội vàng đòi hỏi: “Thi triển một lần đổi lấy một đệ tử. Toàn bộ Mặc Ý Cư hiện có 1282 đệ tử. Ngươi muốn đổi bao nhiêu?”

 

Có thể thi triển thuật pháp lên người hắn mà không bị phát hiện, lại có thể che chắn nỗi đau do sức mạnh Thánh Ma ăn mòn thần hồn hắn, bí pháp này chắc chắn không tầm thường, nàng không chịu giao ra cũng là thường tình.

 

Oanh Nhiên sửng sốt.

 

Đâu phải là nàng muốn đổi bao nhiêu, mà là nàng có thể đổi bao nhiêu mới đúng.

 

Nàng vội hỏi Đại Hoa: “Lần trước che chắn tổn thương cho Từ Ly Lăng đã tốn bao nhiêu năng lượng?”

 

Đại Hoa: “Một phần mười toàn bộ năng lượng của chúng ta.”

 

Oanh Nhiên khiếp sợ: “Nhiều vậy á?”

 

Đại Hoa cũng hãi hùng lắm: “Nhiều chứ sao! Dù gì anh ta cũng là chồng cô, tôi còn tưởng cô lo lắng cho anh ta lắm. Tôi không biết uy lực của roi sát ma mạnh cỡ nào nên truyền thẳng một phần mười luôn. Lần sau tôi sẽ bớt lại.”

 

Oanh Nhiên: “Không, ý ta không phải vậy, đừng có bớt.”

 

Giảm bớt thì không chịu nổi mất. Nếu không lúc Từ Ly Lăng chịu roi sát ma đã không chịu cảnh trên người chẳng còn chút năng lượng che chắn tổn thương nào.

 

Nhưng bây giờ phải làm sao đây?

 

Năng lượng của nàng chỉ đủ trao đổi chín người, trong khi nàng cũng phải giữ lại một chút để phòng hờ.

 

Oanh Nhiên bất lực đi thương lượng với thần nữ.

 

Thần nữ lạnh giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại dùng năng lượng hệ thống lên người một kẻ ma đạo?”

 

Oanh Nhiên: “Ngàn năm sau, ta và chàng là...”

 

Đại Hoa hét lớn trong đầu nàng: “Đừng nói cho cô ấy biết quan hệ giữa cô và Từ Ly Lăng, cô ấy sẽ can thiệp vào chuyện của cô đấy!”

 

Oanh Nhiên vội vàng sửa lời: “Là bạn bè.”

 

Nàng thầm hỏi Đại Hoa: “Vì sao? Trụ sở chính cấm người thi hành nhiệm vụ yêu đương trong thế giới nhiệm vụ hả? Chẳng phải bọn họ nhân đạo lắm hả?”

 

Đại Hoa: “Trụ sở chính nhân đạo, không có nghĩa là người thực thi nhiệm vụ cũng nhân đạo. Ở trụ sở chính, cái cô thần nữ này nổi tiếng là... Thôi sau này tôi sẽ nói cô nghe.”

 

Đại Hoa dứt lời.

 

Thần nữ trầm giọng nói: “Vậy không cứu những người khác, ta chỉ cần Đoạn Ngọc Sơn.”

 

Oanh Nhiên không dám tin vào tai mình: “Nhưng... Có đến hơn một nghìn hai trăm người, bọn họ phải làm sao?”

 

Thần nữ lạnh lùng: “Nhiệm vụ của chúng ta là giải cứu thế giới, chỉ có những nhân vật quan trọng ảnh hưởng đến nhiệm vụ mới cần được cứu. Những người khác không có giá trị đối với nhiệm vụ, đương nhiên nếu cần thiết thì phải bỏ rơi.”

 

Oanh Nhiên sửng sốt.

 

Thần nữ nhận thấy nàng do dự thì nghiêm giọng: “Trong nhiệm vụ đã viết rõ phải cứu Đoạn Ngọc Sơn!”

 

Oanh Nhiên không trả lời nàng ta, mà hỏi Từ Ly Lăng: “Thuật pháp đó tiêu tốn rất lớn. Có thể trao đổi nhiều thêm vài người không?”

 

Từ Ly Lăng: “Tiêu tốn rất lớn? Thi triển một lần sẽ khiến ngươi biến mất ba năm?”

 

Oanh Nhiên cô đơn đáp: “Chắc là vậy...”

 

Sẽ không làm nàng biến mất, nhưng nàng cũng không dám chắc khi nào mình mới xuất hiện lại.

 

Từ Ly Lăng im lặng.

 

Một lúc sau, hắn nói: “Nói ta biết tên của thuật pháp đó, ta sẽ thả một nửa đệ tử.”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc.

 

Nàng biết rất rõ, chỉ một cái tên thuật pháp đã đổi được nhiều người như vậy là nhượng bộ lớn cỡ nào.

 

Nhưng vốn dĩ đây không phải thuật pháp, không có tên.

 

Nàng cũng biết, hắn muốn biết tên thuật pháp là để đi điều tra. Nếu nàng dám bịa đại một cái tên thì sẽ bị vạch trần. Lần sau gặp lại, nàng sẽ càng là một tên lừa đảo.

 

Oanh Nhiên nói đúng sự thật: “Đó là dị thuật của ngàn năm sau, không có tên.”

 

Từ Ly Lăng cười lạnh thành tiếng.

 

Nếu là người khác thì hắn đã g**t ch*t rồi.

 

Nhượng bộ lớn như vậy mà không chịu nhận, còn chơi cái trò “ngàn năm sau” với hắn, đúng là không biết xấu hổ.

 

Tuy nhiên, một lần thi triển thuật pháp sẽ tiêu tốn ba năm của nàng ư?

 

Hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nàng như vậy, nhưng hắn cũng biết rõ, thứ có thể áp chế cơn đau đến từ sức mạnh Thánh Ma sẽ không chỉ đơn giản là tiêu tốn thời gian như vậy.

 

Từ Ly Lăng buồn chán chống tay lên trán, “Ta cho ngươi thêm một cơ hội, dùng thứ gì đó thuyết phục ta tin tưởng cái trò ngàn năm sau mà ngươi nói.”

 

Trong lòng Oanh Nhiên biết, dù nàng nói gì thì hắn cũng sẽ không tin.

 

Hắn chỉ muốn nàng làm gì đó để hắn cảm thấy đủ thú vị, thú vị đến mức hắn tình nguyện giao dịch thôi.

 

Nhưng Oanh Nhiên chẳng nghĩ ra được trò chơi gì thú vị.

 

Nếu lại dùng trò chơi chạy trốn lần thứ hai thì e là hắn sẽ cảm thấy nhàm chán.

 

Oanh Nhiên nghĩ ngợi, vẫn chỉ biết cố gắng thuyết phục hắn: “Ngàn năm sau, ta và ngươi sống chung hơn hai năm. Nếu có thứ gì có thể chứng minh, thì có lẽ là ta hiểu biết đôi điều về ngươi.”

 

Từ Ly Lăng chẳng hứng thú, nói: “Ví dụ như?”

 

Oanh Nhiên: “Ví dụ như ngươi thích cây trúc. Mỗi lần ta thêu dây cột tóc hay thắt lưng cho ngươi, hỏi ngươi muốn thêu họa tiết gì thì ngươi đều nói là cây trúc. Còn nữa, ngươi thích ăn mứt hoa quả ở con phố đằng sau nhà mẹ đẻ của ta, thích...”

 

“Chậc.”

 

Từ Ly Lăng cười nhạt, cắt ngang lời nàng nói.

 

Oanh Nhiên ngẩn ra.

Trước Tiếp