
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Edit + Beta: Chan + Yan
“Xảy ra chuyện gì” của Dụ Duy Giang bao gồm rất nhiều. Anh muốn biết tại sao Thời Dẫn lại thất thố như thế, cũng muốn biết tại sao Thời Dẫn lại thành diễn viên ứng tuyển vai “Lý Lạc”.
Dụ Duy Giang lại nắm cánh tay Thời Dẫn một lần nữa, quay lại mở cửa bảo Trương Tiệp: “Phiền đạo diễn Trương chờ một chút.”
“Cậu ta không muốn thì mặc cậu ta, vẫn còn đầy người muốn diễn.” Trương Tiệp lạnh lùng nói. Lòng nghĩ giới trẻ thời nay đúng là không chịu nổi một chút khó khăn, nhất là kiểu cậu ấm gia cảnh khá giả, tính cách dễ được người yêu mến này. Những người như vậy rất dễ mê hoặc người khác, khiến người ta không nỡ nặng lời với mình.
Nhưng Trương Tiệp không phải người khác. Từ trước đến nay anh ta chỉ nói chuyện không nói người.
Dụ Duy Giang khép cửa lại. May mà Thời Dẫn cũng ngoan. Trương Tiệp nặng lời mà cậu cũng không nổi nóng phủi hết tất cả bỏ đi. Dụ Duy Giang nắm cánh tay cậu, cậu bèn ngoan ngoãn đứng im. Vẻ như cảm xúc của cậu bùng nổ chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi.
Bên ngoài phòng làm việc có bàn trà tiếp khách. Dụ Duy Giang bước tới ngồi xuống, bảo Thời Dẫn cũng qua ngồi.
Thời Dẫn đeo ba lô, ngồi xuống một cách mất tự nhiên.
“Sao vậy?”
Thời Dẫn cúi đầu không nói.
“Nhìn tôi.”
Môi Thời Dẫn mấp máy, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn né tránh.
“Dạo này cậu lạ lắm.” Dụ Duy Giang chỉ ra.
Từ đêm từ thiện Thời Dẫn đã không đúng rồi, cứ liên tục sợ này sợ kia. Nếu bởi khoảng cách xã giao gần quá thì chẳng phải Dụ Duy Giang đã tỏ thái độ rõ ràng rồi sao. Dụ Duy Giang không muốn giải thích lại. Anh quen nói một không nói hai, trong từ điển không có hai chữ “nhấn mạnh”. Thế nhưng đối mặt với Thời Dẫn, đối mặt với một Thời Dẫn không thể hiểu được, anh đã phải nhấn mạnh rất nhiều lần.
“Đã đến đây rồi sao lại muốn đi? Tại sao? Tại vì thấy tôi?
Ánh mắt Dụ Duy Giang luôn có tình, có thể nhìn thấu lòng người, tâm tư của Thời Dẫn không giấu được.
Thời Dẫn kể lại từ đầu đến cuối chuyện Trương Tiệp tìm cậu đóng phim, kể Dụ Duy Giang chuyện cậu đồng ý chỉ vì nhất thời nông nổi. Cậu bỏ qua một số điểm chính, chỉ bảo nguyên nhân hối hận chủ yếu là luống cuống, cảm giác mình diễn không đến.
Dụ Duy Giang còn lâu mới tin cậu, nhấn mạnh lại một lần: “Trước tôi từng nói với cậu, tôi không ghét việc cậu cách tôi rất gần.”
Nếu như chỉ bởi luống cuống thì tại sao lần nào Thời Dẫn cũng thấy hoảng hốt ngay lúc nhìn thấy anh.
“Trong cuộc sống của cậu, cậu nên là chính cậu, không phải fan của Dụ Duy Giang.”
Thời Dẫn nhìn Dụ Duy Giang. Ánh mắt nán lại. Màu mắt và tóc của cậu đều nhạt, con ngươi phản chiếu khuôn mặt Dụ Duy Giang.
Dụ Duy Giang nghĩ Thời Dẫn hiểu ý anh.
“Làm việc phải làm đến nơi đến chốn. Cậu đã đồng ý với Trương Tiệp rồi thì phải làm cho xong.” Cách nói chuyện của Dụ Duy Giang vẫn luôn bình tĩnh, chất giọng trầm có lực, “Đây là thỏa thuận giữa cậu và Trương Tiệp. Nhân vật Lý Lạc này là cậu diễn mà, tại sao phải để ý đến sự tồn tại của tôi.”
Thời Dẫn rất ít khi nghe Dụ Duy Giang nói một lần nói nhiều như thế, cảm thấy rất lạ. Rào cản trong lòng cậu cũng đã vơi bớt phần nào.
Dụ Duy Giang phủ định tội lỗi của cậu, giúp cậu lấy lại chút tự do ngắn hạn.
Trương Tiệp xấu miệng mềm lòng. Thật ra là bận một nùi việc nhưng vẫn chịu nhịn ngồi trong phòng đợi mấy phút.
Cũng may là Thời Dẫn nghĩ thông. Cậu mở hé cửa, thò đầu vào.
Trương Tiệp vừa mới quyết định, nếu Thời Dẫn còn lằng nhằng như thế thì anh ta sẽ tìm người khác.
“Còn diễn nữa không đạo diễn Trương ơi?” Thời Dẫn ngoan ngoãn hỏi một câu.
“Đừng hỏi tôi, hỏi thần tượng cậu ấy. Cậu lãng phí thời gian của cậu ta.”
Dụ Duy Giang xuất hiện sau lưng Thời Dẫn. Trương Tiệp nghĩ thần tượng này chiều người hâm mộ quá nhỉ, làm cha người ta được rồi.
Thời Dẫn không lãng phí thời gian nữa, lấy kịch bản từ ba lô ra xem lại. Song, cậu bỏ nó sang một bên, hít sâu một hơi.
“Em chuẩn bị xong rồi.”
Trước cứ hoàn thành chuyện này cho xong đã. Như Dụ Duy Giang nói, phải làm đến nơi đến chốn. Vì vậy, Thời Dẫn đã nỗ lực rất nhiều để tạm quên đi giấc mơ về Dụ Duy Giang ngày ấy.
Thời Dẫn xuất thoại mà không có chút ý thức nào về bản thân. Trong lúc ấy đã tiếp xúc chân tay với Dụ Duy Giang ba lần, một lần vai, một lần cổ tay, một lần tóc.
Dụ Duy Giang lúc nhập diễn rất chuyên tâm khiến Thời Dẫn có thể ngắn ngủi quên đi, anh không phải Dụ Duy Giang, mà là Lương Việt.
Hai người diễn chừng mười phút đồng hồ, bằng với hết một cảnh quay, mãi cho tới khi Thời Dẫn quên thoại.
“…” Thời Dẫn lúng túng nhìn sang Trương Tiệp, cãi rất hùng hồn, “Sao anh không bảo ngừng, em còn ngẫu hứng phát huy thêm hai phút rồi đấy.”
Mặt Trương Tiệp mang ý cười như có như không: “Cậu thích phát huy lắm còn gì, cho cậu sân khấu đấy.”
Trương Tiệp cảm thấy Thời Dẫn từ nhỏ đến lớn chắc chắn là một kẻ lừa đảo rất biết nói lời ngon tiếng ngọt nếu không đã không có thiên phú thế này. Nhưng cậu vẫn còn thiếu sót, mới chỉ nắm được bề nổi của nhân vật.
Thời Dẫn không phải kẻ lừa đảo biết nói lời ngon tiếng ngọt. Nhưng cậu thông minh. Từ nét mặt của Trương Tiệp cậu đọc được cậu có triển vọng nhưng tâm trạng cậu lại rối như tơ vò.
Trương Tiệp bảo Thời Dẫn chờ tin, đồng thời tỏ ý cảm ơn Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn cảm ơn chân thật hơn. Cậu mời Dụ Duy Giang đi ăn. Cậu cho rằng Dụ Duy Giang sẽ từ chối, ngờ đâu anh trầm mặc hai giây rồi đồng ý.
“Ăn gì?” Hai người đứng ở cửa phòng làm việc. Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn hỏi.
“Anh muốn ăn gì?”
Dụ Duy Giang suy nghĩ một chút, bảo: “Không có gì đặc biệt muốn ăn.” Anh ngừng lại, sau bảo: “Muốn ăn cơm nhà.”
Đã lâu rồi anh chưa ăn, không ai nấu cho anh, mà cuộc sống một mình chạy theo lịch trình cũng khiến anh không có thời gian tự nấu.
Thời Dẫn lấy điện thoại mở ứng dụng, “Để em xem xem gần đây có quán cơm nhà nào không.”
“Không muốn ăn quán.”
Tay Thời Dẫn hơi khựng lại, ngẩng lên: “…” Cậu muốn nói cậu có thể dẫn anh về nhà ăn nhưng lại sợ đường đột quá. Cậu muốn nấu cho Dụ Duy Giang nhưng cậu không biết nấu.
Thời Dẫn hơi buồn bực: “Em không biết nấu cơm…”
Đúng như dự đoán, Dụ Duy Giang không thất vọng như Thời Dẫn nghĩ.
“Để tôi làm.” Dụ Duy Giang bảo, “Hai người ăn, vừa đủ, không dư nhiều.”
Dụ Duy Giang vừa nói vừa đi về chỗ đậu xe. Thời Dẫn đi theo, còn tưởng mình nghe nhầm: “Anh làm á?”
“Đi mua nguyên liệu trước đã.” Dụ Duy Giang tự nhiên nói, “Tiền cậu trả.”
Như vậy cũng coi như Thời Dẫn mời khách. Hai người đạt được thỏa thuận chung, chỉ là Thời Dẫn vẫn chưa hồi lại từ kinh ngạc.
Lâu lắm rồi Dụ Duy Giang chưa dạo siêu thị. Lúc đi du học thỉnh thoảng anh cũng vào mấy lần nhưng chủ yếu chỉ mua mấy loại đồ ăn nhanh. Anh không có yêu cầu cao đối với đời sống vật chất lắm.
“Muốn ăn gì?” Dụ Duy Giang đẩy xe đẩy đi trước Thời Dẫn.
Đầu anh đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp. Thời Dẫn thấy Dụ Duy Giang không có gánh nặng thần thượng, quần áo trang phục đều rất đơn giản. Nhưng có một số chi tiết anh lại rất chú ý.
Ví dụ như lúc nào trên người anh cũng sẽ tản ra một mùi nước hoa trầm trầm sâu lắng, rồi là màu tất luôn trùng màu quần áo.
Sở dĩ Thời Dẫn chú ý tới tất của Dụ Duy Giang là bởi chân Dụ Duy Giang quá dài. Mỗi lúc anh ngồi ống quần đều sẽ co lên một khúc nên thấy rất rõ mắt cá chân.
“Anh xem rồi mua thôi.” Thời Dẫn đáp lời.
“Thầy Dụ, chúng ta nấu ở đâu? Kiếm một căn hộ khách sạn à?”
Dụ Duy Giang đang dừng trước quầy rau củ chọn lựa kỹ càng, “Đừng gọi tôi là thầy Dụ, gọi tên là được rồi.”
“… Dạ.”
“Qua nhà tôi.” Dụ Duy Giang chọn một cái súp lơ xanh, bỏ vào xe đẩy.
“Sao?”
“Tôi muốn ăn cơm nhà ở nhà mình.” Dụ Duy Giang giải thích đơn giản.
Dụ Duy Giang sống trong một căn hộ đơn có diện tích không lớn. Nội thất đơn giản. Nhà cửa gọn gàng sạch sẽ nhưng thiếu mùi khói lửa bếp núc.
Thời Dẫn đoán rằng đã rất lâu ở đây chưa nổi lửa nấu cơm rồi.
Thời Dẫn dè dặt ngồi trên sô pha, tay cầm điện thoại, mắt quanh quất khắp nơi. Cậu thấy Dụ Duy Giang vào bếp mở tủ lạnh xem qua. Anh khựng lại giây lát, xoay lại bảo: “Quên mua đồ uống rồi.”
“Không sao.” Thời Dẫn vội xua tay, “Em không uống đâu.”
Dụ Duy Giang không thích đồ ngọt, cũng không có thói quen uống đồ uống. Anh muốn tìm gì cho Thời Dẫn nhưng trong tủ lạnh chỉ còn mấy chai nước khoáng.
Hình như ngoài rau và thịt thì không còn gì nữa.
Nên mua chút đồ ăn vặt, có lẽ Thời Dẫn sẽ thích.
Còn cả ít hoa quả ngọt nữa.
Thời Dẫn thấy Dụ Duy Giang vào phòng ngủ. Lúc ra ngoài người đã đổi sang một bộ đồ ở nhà rộng rãi, chất cotton, trông rất mềm. Nó khiến Dụ Duy Giang trở nên hiền hòa hơn nhiều.
“Tôi xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng chút.” Dụ Duy Giang ra ngoài, đóng cửa nhẹ nhàng.
Thời Dẫn cuối cùng cũng thả lỏng, dám cử động đầu. Cậu quay một vòng, ngó một lượt xung quanh.
Bức tường nền ti vi là một giá sách âm kín tường. Bên trong chứa đầy sách. Phần lớn gáy sách đều là chữ tiếng Anh. Hơi thở của Dụ Duy Giang tràn ngập căn phòng rộng. Ngón tay Thời Dẫn khẽ cọ lên sô pha cứ như làm vậy có thể lây dính chút mùi hương dễ chịu này.
Năm phút sau, Dụ Duy Giang xách theo một túi đồ lớn vào cửa, đặt nó lên bàn trà. Anh đứng ngay trước mắt Thời Dẫn.
Dụ Duy Giang nhìn cậu: “Tôi mua đồ uống.” Anh dừng giây lát, bổ sung: “Bên trong có nho.”
Nói đoạn, anh quay sang bếp. Bếp là khu mở, Thời Dẫn có thể thấy rõ mọi hành động của anh.
Cậu thấy Dụ Duy Giang xắn tay áo, ngẩng đầu mở tủ bát lấy tạp dề ra, sau đó hơi khó khăn tròng nó lên người.
Dụ Duy Giang rất cao, cái tạp dề có vẻ không vừa anh.
“Thầy…” Thời Dẫn khựng lại, sửa miệng: “Dụ Duy Giang.”
Dụ Duy Giang ơi.
Thời Dẫn quen gọi “Thầy Dụ” rồi nên thấy gọi thẳng tên hơi mất tự nhiên. Nhưng cậu vẫn gọi thêm một tiếng: “Dụ Duy Giang.”
“Sao vậy.” Dụ Duy Giang quay lại, biểu cảm tỏ vẻ nghi hoặc.
“Anh thấy hôm nay em diễn thế nào?”
Dụ Duy Giang quay người lại vị trí cũ, bỏ rau vào chậu, “Diễn được.”
Thời Dẫn cười cong mắt: “Em thấy anh diễn đỉnh lắm.”
Dụ Duy Giang không nói.
Thời Dẫn lại tiếp: “Sao anh biết em thích ăn nho nhất.”
Dụ Duy Giang vạch rau, ngón tay nhẹ nhàng kì đất bẩn trên đó. Anh bỗng sinh ra cùng một ý nghĩ với Trương Tiệp…
Thời Dẫn là một kẻ lừa đảo rất biết nói lời ngon tiếng ngọt.