Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 30

Trước Tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 30: Cậu phá hủy tình hữu nghị thuần khiết giữa tôi và Dụ Duy Giang.

Edit + Beta: Chan + Yan

Tài nấu ăn của Dụ Duy Giang chẳng ăn nhập chút nào với khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian của anh. Anh nấu năm món cơm nhà đơn giản, mùi vị rất được, sắc hương vẹn toàn.

Dáng người anh cao. Trong tưởng tượng của Thời Dẫn, lúc anh xuống bếp hẳn nên có chút vụng về nhưng ngờ đâu anh làm việc gọn gàng mau lẹ. Dáng vẻ thành thạo khiến Thời Dẫn bỗng nghĩ tới những chữ như là “Cần cù tiết kiệm quán xuyến gia đình”, “Hiền phu” các thứ.

Từ khi Dụ Duy Giang vào bếp cho tới lúc anh làm xong, Thời Dẫn vẫn ngồi trên sô pha chưa từng di chuyển lấy một bước, chỉ ăn mấy quả nho mà còn là nho chưa rửa, đều là lấy giấy ăn lau qua loa rồi bỏ luôn vào miệng.

Trong lúc ấy Thời Dẫn có hỏi Dụ Duy Giang có cần giúp đỡ không, Dụ Duy Giang đáp không cần nên cậu lại tiếp tục ngồi đó ăn nho.

Thật ra Thời Dẫn thích nhiều loại trái cây lắm nhưng hôm nay cậu lại thích nho một cách đặc biệt.

Dụ Duy Giang lặng lẽ nhìn Thời Dẫn nhiều lần. Nếu không phải cậu đang ngồi ngẩn người thì cũng là nghịch điện thoại, có lúc hai má phình ra như chú hamster ngấu nghiến gì đó.

Dụ Duy Giang đặt món cuối cùng lên bàn, đoạn bảo Thời Dẫn cầm hai cái cốc trong ngăn kéo bàn trà đi rửa.

Thời Dẫn nghe lời rất nhanh đã lấy được cốc ra mang vào bếp rửa. Cậu ngồi im hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng được vận động một chút nên bước chân cũng hóa phiêu hơn. Bởi vì quá nhiều năng lượng nên lúc cầm cốc quay lại cậu đã va phải Dụ Duy Giang. 

Thời Dẫn theo phản xạ lùi lại phía sau một chút. Nước đọng trên cốc dính lên chiếc áo vải cotton của Dụ Duy Giang. Thời Dẫn vội giơ tay áo lên chùi, quýnh quáng bảo: “Em xin lỗi.”

Dụ Duy Giang thấy dáng vẻ kích động phấn khích vừa rồi của Thời Dẫn cứ như chó con hiếu động vừa mới sổ lồng. Bấy giờ anh mới hỏi: “Ăn nhiều nho không rửa thế bụng có khó chịu không?”

Thời Dẫn cười cười không đáp.

Hai người ngồi vào chỗ mình. Thời Dẫn chọn một lon coca to trong đống đồ uống Dụ Duy Giang mới mua về, đang muốn rót cho Dụ Duy Giang thì anh giơ tay cản miệng cốc lại, “Tôi không uống cái này.” Nói xong anh mở tủ lạnh cầm bình nước khoáng ra.

Mùi thức ăn bay đầy phòng. Thời Dẫn ngoan ngoãn ngồi, đợi Dụ Duy Giang động đũa vào bữa. Sự câu nệ và hiểu chuyện của Thời Dẫn khiến Dụ Duy Giang cảm thấy buồn cười.

Sau khi ăn, Thời Dẫn bắt đầu một màn tâng bốc thần tượng đầy nhiệt tình.

Nết ăn của Dụ Duy Giang rất nhã nhặn. Anh không nói nhiều nhưng mỗi câu của Thời Dẫn anh đều đáp lại, thông thường đều là một chữ “ừm”.

Nếu so với anh thì Thời Dẫn trông có vẻ rất lải nhải. Vậy nên cậu bất giác nói ít lại.

“Cậu muốn tham gia ngành giải trí à?” Dụ Duy Giang hiếm khi chủ động mở miệng.

“Không đâu.” Thời Dẫn lắc đầu, hiểu tại sao Dụ Duy Giang lại hỏi vấn đề này, “Việc thử vai với đạo diễn Trương chỉ là ngoài ý muốn thôi. Em lúc ấy… hơi bốc đồng.”

Thời Dẫn sẽ không cho Dụ Duy Giang biết. Thực ra cũng không ngoài ý muốn lắm đâu, ban đầu cậu cũng mưu đồ dữ lắm.

Đương nhiên, nếu cậu hư hơn thì cậu có thể đổ hết lỗi lên đầu Dụ Duy Giang, Dụ Duy Giang là nguyên nhân thúc đẩy sự ngoài ý muốn này.

“Em không hứng thú với việc làm người nổi tiếng.” Thời Dẫn bảo, “Em cũng không biết diễn, anh chẳng bảo em diễn không giỏi còn gì.”

“Cậu học ngôn ngữ Đức.” Dụ Duy Giang gắp một miếng súp lơ xanh, “Đã nghĩ sau này làm gì chưa.”

Thời Dẫn sửng sốt: “Sao anh biết em học ngôn ngữ Đức?”

Tay Dụ Duy Giang hơi khựng lại, biểu cảm không một chút thay đổi rõ ràng. Anh thả súp lơ vào bát, nhấc cốc nước lên uống một ngụm, trả lời bằng một giọng rất bình tĩnh: “Hình Kiêu muốn ký thỏa thuận với cậu nên phải tìm hiểu trước về cậu một chút.”

Thời Dẫn “Ò” một tiếng, vẻ như đã tin rồi.

Thời Dẫn nghĩ ngợi giây lát rồi đáp lời: “Em chưa nghĩ tới sau này sẽ làm gì. Còn anh, thầy… Dụ Duy Giang,”  Thời Dẫn gọi tên Dụ Duy Giang không được tự nhiên lắm, “Lúc đầu sao anh lại muốn đóng phim?”

“Vì muốn làm chuyện gì khác thú vị.”

Thời Dẫn không hiểu lắm: “Thế anh có thích đóng phim không? Hay chỉ thấy thú vị thôi?”

“Chuyện không thích tôi sẽ không làm.”

Nói cũng đúng, Thời Dẫn thấy mình hỏi câu này hơi thừa.

Cơm nước xong, Thời Dẫn vọt vào bếp rửa bát. Cậu mở vòi nước, vừa biết điều vừa tự tin bảo: “Em biết rửa bát, anh nghỉ ngơi đi.”

Dụ Duy Giang như đã tính toán chính xác lượng thức ăn từ trước, vừa đủ cho hai người ăn hết, vừa lấp đầy bụng vừa không lãng phí.

Đã gần tám giờ, Thời Dẫn thấy làm phiền lâu quá rồi nên chuẩn bị đi. Trước khi đi cậu chợt nhớ ra.

“À đúng rồi, ngọc bội của em còn ở chỗ anh.”

Dụ Duy Giang ừ. Anh vào phòng ngủ, lát sau, anh cầm trên tay một túi nhỏ ra ngoài.

Đó là một chiếc túi nhung màu đỏ sậm, to khoảng lòng bàn tay. Dụ Duy Giang lấy ngọc ra khỏi túi, giao cho Thời Dẫn. Lúc nhận ngọc, Thời Dẫn cảm giác như nó còn vương lại nhiệt độ cơ thể Dụ Duy Giang.

Miếng ngọc lạnh lẽo nhưng vẫn thoảng chút hơi ấm.

Thời Dẫn phát hiện dây đeo đã đổi.

“Dây đeo của cậu bị đứt.” Dụ Duy Giang bảo, “Mòn quá rồi.”

Ngón tay Thời Dẫn khẽ ma sát sợi thừng bện mới. Hình thức không khác mấy so với cái cũ của cậu nhưng màu tươi hơn, cách bện cũng phức tạp hơn một chút.

“Em đeo nhiều năm lắm rồi, chưa từng thay dây.”

Thời Dẫn chăm chú nhìn sợi thừng, không rõ cảm xúc trong lòng là gì. Nhưng khi ngước lên thấy đôi môi mỏng của Dụ Duy Giang, trái tim cậu không khỏi run lên.

Cậu vội chuyển hướng nhìn nhưng không sao ngăn được hình ảnh nào đó xuất hiện trong não.

Bên tai Thời Dẫn nóng lên. Bàn tay cầm ngọc vô thức siết chặt.

Dụ Duy Giang đặt túi nhung nhỏ vào tay cậu, bảo: “Dây đeo cũ ở trong.”

Thời Dẫn hoảng loạn nói mấy câu “cảm ơn”, ngay cả đồ ăn vặt trên bàn Dụ Duy Giang đặc biệt mua cho cậu cũng không cầm, chào anh một câu rồi vội vã đi ngay.

Dụ Duy Giang không hiểu cậu lại làm sao. Anh nhìn đồ ăn vặt và đồ uống trên bàn trà, nghĩ ngợi giây lát, vẫn quyết định không bỏ đi. Anh mở tủ lạnh, nhét tất cả vào.

Nếu có lần sau, lần sau tới nhanh một chút… Lúc Thời Dẫn quay lại lần nữa, chắc mấy thứ này còn chưa hết hạn.

Từ khi rời khỏi nhà Dụ Duy Giang, Thời Dẫn cứ hối hận mãi, cảm thấy mình nói chuyện không hay lắm, một câu đã bỏ của chạy lấy người như vậy thật sự rất không hiểu chuyện, đồng thời còn sinh ra xíu cảm xúc oán giận Thời Tri Liên và Y.

Nếu không phải thấy Thời Tri Liên và Lương Tử Hưng này này kia kia, nếu không phải Y ám thị tâm lý cho cậu thì cậu cũng không đến nỗi mơ thấy giấc mơ kỳ quái ấy.

Thời Dẫn đeo ngọc bội lên cổ, cúi đầu nhìn túi nhung trong tay. Cậu cầm gần lại xem, cảm giác như thấy mùi gỗ thoang thoảng đâu đây, là mùi trên người Dụ Duy Giang.

Không thể nào hình dung được Dụ Duy Giang tốt đến đâu, Thời Dẫn chỉ thấy càng tiếp xúc sâu với anh càng bị con người của anh thu hút.

Còn chưa kịp nói câu “Cảm ơn” đàng hoàng, Thời Dẫn mở điện thoại, chợt nhận ra mình không có cách liên lạc với Dụ Duy Giang. Cậu ngẩn ra chỉ giây lát, sau mở weibo, mở ảnh đại diện của Dụ Duy Giang, gửi tin nhắn riêng cho anh “Cảm ơn anh đã đổi giúp em dây đeo mới”, còn kèm theo một biểu cảm đáng yêu.

Dụ Duy Giang không nhận được tin này vì anh không xem tin nhắn riêng bao giờ.

Nhưng wechat của anh lại nhận được một tin Thời Dẫn gửi tới.

Tổ trưởng tổ pha trò: Đều tại cậu.

Y: ?

Tổ trưởng tổ pha trò: Cậu phá hủy tình hữu nghị thuần khiết giữa tôi và Dụ Duy Giang.

Tổ trưởng tổ pha trò: 💣

Dụ Duy Giang cảm thấy không thể hiểu được. Nhưng mặc cho anh gửi đi biết bao dấu hỏi chấm biểu thị nghi vấn của mình, Thời Dẫn vẫn không giải thích thêm với anh câu nào.

Mấy hôm sau Thời Dẫn nhận được tin cậu qua thử vai. Trợ lý Trương Tiệp gửi cho cậu một bản hợp đồng điện tử qua hòm thư, cũng báo cậu ba ngày sau tới phòng làm việc của Trương Tiệp để ký hợp đồng giấy.

Thời Dẫn cẩn thận đọc hợp đồng một lượt. Thời gian ghi hình vào tháng bảy, vừa đúng thời gian nghỉ hè. Thời gian ghi hình của Thời Dẫn là hai mươi ngày, sau đó tùy tình hình rồi điều chỉnh sau.

Đây là một việc lớn, tuy rằng vừa khéo tránh được thời điểm học nhưng Thời Dẫn vẫn cần phải bàn bạc với phụ huynh.

Mẹ Thời hay tin cậu muốn đóng phim, bà ngẩn ra, nửa phút không nói nên lời.

“Mẹ.” Thời Dẫn dẻo miệng gọi bà, “Sao ạ?”

“Con làm gì cơ?” Mẹ Thời khó tin nhìn cậu, “Con muốn làm người nổi tiếng? Ba con chắc chắn không đồng ý đâu, ngành giải trí loạn muốn chết.”

“Không mà, con chẳng vừa nói với mẹ rồi còn gì. Con cũng bất đắc dĩ thôi, nói với người ta xong rồi, người ta cũng chọn con rồi, không thể không đi. Hơn nữa,” Thời Dẫn thần thần bí bí bảo, “Con còn có thể đóng phim với Dụ Duy Giang đấy.”

“Thật hay đùa?” Mẹ Thời càng sốc, một câu đã ghim trúng mục đích ban đầu của Thời Dẫn, “Đừng bảo con vì cậu ấy mới đi đóng phim đấy nhé?”

Thời Dẫn hàm hồ bảo: “Ngay từ đầu thì đúng là…”

Vùng mày mẹ Thời hơi nhăn, tay cầm bình nước tưới hoa trong vườn: “Con hâm mộ hơi mù quáng rồi. Con không biết diễn, mà diễn phim cũng không dễ như con tưởng đâu, vất vả lắm.”

“Con cũng hối hận lắm.” Thời Dẫn nhận sai không thành khẩn chút nào.

Mẹ Thời cân nhắc chốc lát, “Thôi đi thì đi, đừng gây thêm phiền cho người ta là được. Đến lúc ấy bảo ba con tìm giúp con một trợ lý đi cùng.”

“Con đi có mấy ngày cần gì trợ lý trời.” Thời Dẫn cười bảo, “Mẹ xem con là ngôi sao lớn thật đấy à.”

“Con không phải ngôi sao lớn, con là cục cưng của mẹ với ba con.”

Ba mẹ Thời Dẫn đều rất tân tiến. Thời Dẫn bàn bạc với ba mẹ, họ sẽ tôn trọng suy nghĩ của cậu.

Trước khi chính thức ghi hình, đoàn phim tổ chức chụp ảnh tạo hình của các diễn viên chính. Hôm ấy Dụ Duy Giang có lịch trình khác nên Thời Dẫn vẫn chưa được gặp mặt anh.

Lại lần sau, đoàn phim sắp xếp cho các diễn viên chính đi trải nghiệm thực tế tại đồn công an thành phố, để họ có thể tiếp thu các công việc thường ngày của những cán bộ công an phòng chống m* t** ở khoảng cách gần. Thời gian khoảng hai tuần. Nhưng lúc đó đang lúc Thời Dẫn thi cuối kì nên cậu không tham gia.

Thời gian ghi hình của Thời Dẫn tương đối ngắn nhưng Trương Tiệp đề nghị cậu có thể vào đoàn sớm để quan sát học tập, nhân tiện cảm nhận bầu không khí làm phim một cách chân thực giúp giai đoạn sau cậu có thể thuận lợi hơn, không bị choáng ngợp.

Thời Dẫn đồng ý đề nghị của anh ta. Cậu vào đoàn cùng ngày với các diễn viên chính. Đoàn phim tạo một nhóm chat cho diễn viên, Thời Dẫn cũng ở trong đó. Ê-kíp thống nhất thời gian bay cho các diễn viên vào đoàn cùng ngày.

Đoàn phim đã tìm hiểu địa điểm từ hai tháng trước, sau nhiều lần thảo luận với đạo diễn nghệ thuật, cuối cùng chọn Khánh thị. Đây là một thành phố có thời tiết âm u quanh năm, nhóm chịu trách nhiệm sản xuất cần bầu không khí u ám này nên đây là sự lựa chọn tốt nhất.

Thời Dẫn gặp lại Dụ Duy Giang lần nữa là vào ngày bay tới Khánh thị.

Sân bay có rất nhiều fans tới đưa, phần lớn thấy giơ băng rôn Thừa Nam, cũng có kha khá Dụ Duy Giang. Thời Dẫn thấy vậy cũng được an ủi nhiều.

Tuy Thời Dẫn không phải người nổi tiếng nhưng cậu rất có gánh nặng người nổi tiếng. Bình thường cậu cũng đã đỏm dáng rồi, trang phục mặc đều rất thời trang. Cậu lướt qua dòng người hâm mộ không phải fans mình, nom rất có phong thái người nổi tiếng.

Phòng chờ sân bay có mấy diễn viên đang ngồi. Họ đều là các diễn viên phái thực lực nhưng ít người hâm mộ. Thời Dẫn chào hỏi từng người một, giới thiệu bản thân.

Không kể thâm niên thì người nổi tiếng nhất ở đây là Thừa Nam. Cậu chàng là diễn viên trẻ đang hot duy nhất trong đoàn phim, không tính Thời Dẫn.

Thời Dẫn không biết Dụ Duy Giang có được tính là diễn viên trẻ hot hot không, chắc là không đâu nhỉ.

Cậu lén lút nhìn trộm Dụ Duy Giang đang ngồi cúi đầu xem điện thoại cách đó không xa, tạm thời chưa nghĩ ra phải chào hỏi anh thế nào.

Bỗng, Dụ Duy Giang ngẩng lên.

Anh không đeo khẩu trang, gầy đi, mặt cũng hơi hóp lại, quai hàm hiện rõ.

Thời Dẫn giật mình, sao mới mấy ngày không gặp đã gầy thành thế này rồi.

Thời Dẫn đi về phía anh, ngồi xuống sô pha đối diện anh.

Trợ lý Dụ Duy Giang thấy Thời Dẫn, giật mình, mặt đỏ lên. Cô vẫn nhớ Thời Dẫn.

“Cậu,” Trợ lý không nhịn được hỏi Thời Dẫn, “Cậu cũng là diễn viên đoàn phim à?”

Thời Dẫn ngẩng lên nhìn cô, cười bảo: “Đúng vậy, lâu rồi không gặp, chị gầy đi nhiều đó.” Thời Dẫn không hề ra vẻ khen cô. Cậu thật sự thấy chị trợ lý này đã gầy đi nhiều, chắc là chủ đích giảm cân, trông cằm nhọn ra hẳn.

Mặt trợ lý đỏ lên rõ ràng. Thời Dẫn có trí nhớ tốt, lại còn trời sinh thu hút, lời vô tình nói ra khiến cho con gái nhà người ta luống cuống không biết để chân tay thế nào.

Thế nhưng đến tận bây giờ cậu vẫn chưa nói chuyện với Dụ Duy Giang.

Thời Dẫn nhìn sang Dụ Duy Giang, lúc đối mặt với Dụ Duy Giang, cậu luôn phải dành ra chút thời gian suy nghĩ.

Không dám nói mà không nghĩ.

Ít nhất thì bây giờ không dám rồi này.

Dụ Duy Giang cúi đầu xem điện thoại, Thời Dẫn ngó màn hình thấy toàn tiếng Anh.

“Dạo này không ăn được ạ?” Thời Dẫn nhỏ giọng.

Không biết sao, Dụ Duy Giang không đáp lại cậu ngay, ngay cả đầu cũng không ngẩng.

Thời Dẫn tự nhiên thấy lúng túng, không biết nên nói gì tiếp theo.

Dụ Duy Giang bỗng ngẩng lên, nhìn thẳng cậu.

Thời Dẫn ngơ ngác, mắt chớp chớp mấy cái.

“Sao lại hỏi vậy.”

Thời Dẫn nói nhỏ: “Em thấy anh gầy đi.”

Dụ Duy Giang cụp mắt nhìn xuống, ngón cái chậm rãi lướt lướt màn hình điện thoại.

“Trí nhớ cậu tốt thật đấy.” Dụ Duy Giang bảo, “Ai gầy đi cũng nhìn ra được.”

Lời tác giả:

Mọi người có thể thấy tui cho Thời Dẫn bàn tay vàng siêu to khổng lồ. Thực tế chọn diễn viên sẽ không qua loa như thế (đương nhiên không bao gồm những người mang vốn vào đoàn và mấy người rửa tiền qua sản xuất phim ảnh). Sỡ dĩ phải lên tiếng một chút là vì mong mọi người đừng liên tưởng với thực tế quá. Đây thực ra chỉ là câu chuyện yêu đương của hai đứa ngốc đẹp trai thôi!

Hy vọng mọi người sẽ thích.

Trước Tiếp