Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 28

Trước Tiếp
Chương 28: “Mẹ nó em mới không muốn diễn đây này.”

Edit + Beta: Chan + Yan

Đến lúc nhích người xuất phát Thời Dẫn mới nhận ra mình chưa chuẩn bị gì cả. Lần này cậu đi không khác nào tr*n tr**ng chạy nhông nhông ngoài đường, kịch bản chưa xem, cũng không biết mình phải diễn gì.

Cậu thấy Trương Tiệp còn coi như trò đùa hơn cả cậu, nói gió thành mưa. Vì vậy Thời Dẫn lại gọi lại xác nhận với Trương Tiệp.

“Đạo diễn Trương, anh có chắc chắn muốn em tới thử vai không? Em còn chưa chuẩn bị gì cả, đi sợ lãng phí thời gian mọi người.”

Giọng Trương Tiệp bắt đầu mất kiên nhẫn: “Cậu đến là được, đừng tới muộn.”

“Ò.” Tính Trương Tiệp có vẻ thiếu kiên nhẫn, chắc khó hòa hợp. Thời Dẫn còn chưa tới thử vai đã mơ hồ thấy áp lực rồi.

Địa điểm thử vai là ở phòng làm việc riêng của Trương Tiệp. Anh ta là một đạo diễn trẻ tài năng mới vào nghề đạo diễn chưa lâu, tác phẩm cũng không có mấy. Phòng làm việc thì cũng mới thành lập được hai năm, vẫn đang phát triển dần.

Thời Dẫn cảm thấy người này không có địa vị của đạo diễn nổi tiếng nhưng tính cách của người ta thì có, đã nóng tính còn xéo sắc.

Thử vai không như trong tưởng tượng của Thời Dẫn. Người tới thử vai chỉ có một mình cậu, hơn nữa còn bắt đầu luôn ở phòng làm việc của Trương Tiệp.

Chu Đình Ngộ – tác giả nguyên tác “Gió ngầm” đang ngồi trong phòng làm việc của Trương Tiệp. Trương Tiệp tốn kha khá sức mới mời được thanh niên sợ phiền toái thích ru rú ở nhà này tới đây để tác giả nguyên tác đánh giá hình tượng của Thời Dẫn xem liệu cậu có hợp vai nhân vật trong sách không.

Thời Dẫn vừa vào cửa đã đón hai đôi mắt quan sát mình. Cậu thấy Trương Tiệp quay sang bảo Chu Đình Ngộ: “Đánh giá xem.”

Ánh mắt Chu Đình Ngộ xuyên qua gọng kính đối diện với Thời Dẫn mấy giây, không nói gì, chỉ gật đầu.

Nói thật, hình tượng cậu trai tới thử vai hôm nay cứ như bước ra từ những miêu tả của y. Chu Đình Ngộ trong giây bất ngờ thậm chí còn sinh ra ảo giác, tưởng như y gặp người trước mắt đây rồi mới tạo ra nhân vật trong sách kia.

Bây giờ y mới hiểu tại sao Trương Tiệp lại cố chấp với một người không có chút kinh nghiệm diễn nào như thế.

Tuy Chu Đình Ngộ không nói, phản ứng cũng rất bình tĩnh nhưng Trương Tiệp biết y đồng ý rồi.

“Sao.” Trương Tiệp nhắc lại đoạn miêu tả ngoại hình của nhân vật “Lý Lạc” trong “Gió ngầm”.

Chu Đình Ngộ cảm giác như mình vừa bị hành quyết công khai.

“Hình tượng phù hợp thế này có đốt đèn lồng cũng tìm không ra.”

“Anh thuộc nguyên quyển sách của tôi rồi đấy à.” Chu Đình Ngộ hỏi.

Trương Tiệp liếc Chu Đình Ngộ một cái, đoạn quay sang nhìn Thời Dẫn: “Không cần áp lực, cứ phát huy tự nhiên là được nhưng đừng có qua loa đối phó tôi. Tôi bảo rồi. Tôi sẽ tố cáo với Dụ Duy Giang đấy. Dĩ nhiên nếu Dụ Duy Giang không có sức ảnh hưởng lớn với cậu như thế thì coi như tôi chưa nói.”

Nghe được tên Dụ Duy Giang, Chu Đình Ngộ quay sang nhìn Trương Tiệp.

Hình tượng Thời Dẫn rất hợp nhân vật “Lý Lạc” trong “Gió ngầm”. Đất diễn của nhân vật này không nhiều lắm nhưng rất quan trọng. Đặc điểm nổi bật nhất của Lý Lạc chính là vẻ ngoài điển trai.

Một bộ phim có thể được khán giả yêu thích hay không còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Tất nhiên là không thể thiếu ngoại hình và chất lượng nhân vật. Huống chi là một bộ phim chính kịch mang màu sắc nặng nề thế này thì nhân vật ngoại hình bắt mắt có thể làm bừng lên cái nhìn của người xem, còn có thể thu hút sự chú ý của khán giả ở nhiều góc quan sát khác.

Mặc dù giá trị nhan sắc của Dụ Duy Giang đã đủ kịch nóc cả đoàn phim rồi nhưng Trương Tiệp không cần anh phát huy tác dụng đó.

Vốn ban đầu Trương Tiệp muốn tìm một em trai đẹp trai làm “bình hoa” hút mắt khán giả nhưng bị cát-xê giới hạn nên chỉ có thể chọn được ở dàn người mới.

Tình huống của Thời Dẫn cũng không khác người mới là bao, lại còn phù hợp với hình tượng nhân vật hơn hẳn. Tính ra cậu là một ứng cử viên vô cùng sáng giá.

Nhưng sau cùng vẫn phải xem khả năng diễn xuất. Trương Tiệp nhìn mặt Thời Dẫn, cảm thấy có thể hạ tiêu chuẩn của mình xuống một xíu vậy.

Thử vai có ba phần. Phần đầu là tự giới thiệu, Trương Tiệp bảo Thời Dẫn bỏ qua đến luôn phần hai: Thử đọc.

Trong tay Thời Dẫn là kịch bản được chuẩn bị sẵn cho cậu thử đọc. Khi Thời Dẫn thấy đối tác thử đọc với cậu bước từ cửa vào, nội tâm cậu ngổn ngang.

Cậu thấy hơi mù mịt.

“Đây… Không phải thử vai ạ? Em không phải diễn hả?”

Trương Tiệp biết cậu là người mới kinh nghiệm bằng không nên giải thích: “Thử đọc là kiểm tra khả năng thoại của cậu, cứ đọc theo kịch bản là được. Cái cậu bảo gọi là diễn thử, không giống vậy.”

Trương Tiệp bảo trợ lý giải thích đơn giản sự khác biệt giữa thử vai và diễn thử cho Thời Dẫn, giải thích tại chỗ luôn. Lúc bấy giờ Thời Dẫn mới biết đối tượng thử vai thường là những người chưa từng tham gia diễn xuất. Cậu phải qua thử vai rồi mới được tới vòng diễn thử. Diễn thử là đảm nhiệm một vai diễn trong phim bắt đầu diễn xuất thử.

Để trở thành một người trong ngành điện ảnh thì còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của cậu nhiều.

Không biết lần đầu tiên thử vai của Dụ Duy Giang sẽ như thế nào.

Dụ Duy Giang nhất định sẽ không luống cuống chân tay, nước đến chân mới nhảy giống cậu.

Cũng may Trương Tiệp buông lòng trắc ẩn cho Thời Dẫn một chút thời gian chuẩn bị.

Sau thử đọc còn tiết mục khó nhằn hơn: Trình diễn ngẫu hứng. Thời Dẫn chuẩn bị tâm lý và phần diễn sẵn sàng. Chuyện gì tới rồi cũng phải tới, không biết kết quả ra sao, tốt hơn hết là cứ nghiêm túc trước đã.

Sau đó, Thời Dẫn không nhớ nổi tâm trạng sau khi ra khỏi phòng làm việc của mình nữa.

Cậu là một người có tính cách tương đối cởi mở. Với cậu, trình diễn ngẫu hứng có vẻ không phải một nan đề như lên trời. Mỗi tội sau khi diễn xong sẽ khó tránh khỏi chút cảm giác xấu hổ, ngại ngùng.

 “Tốt hơn tôi nghĩ.” Cảm xúc khi đưa ra nhận xét của Trương Tiệp vẫn rất bình thản. Anh ta không hề trao đổi ý kiến với Chu Đình Ngộ. Chu Đình Ngộ chỉ là công cụ kéo tới để giám định hình tượng của Thời Dẫn thôi.

Trương Tiệp đưa ra kết quả tại chỗ: “Mấy cái sau không cần thử nữa.” Biểu hiện của Thời Dẫn đã vượt qua dự đoán của anh ta, bớt được rất nhiều thời gian, “Qua thử vai rồi, còn phải diễn thử, đến lúc ấy tôi bảo Dụ Duy Giang qua giúp một tay.”

Thời Dẫn lấy làm kinh hãi: “Ý là sao ạ?”

Trương Tiệp ngẩng lên nhìn cậu: “Diễn thử là cậu phải diễn cùng các diễn viên chính thức khác. Vẫn chưa hiểu à?”

Thời Dẫn hiểu nhưng cậu không ngờ nhanh vậy đã phải “lột đồ” trước mặt Dụ Duy Giang rồi. Cậu đành mặt dày mặc cả với Trương Tiệp: “Em có quyền chọn đối tượng phối diễn không?”

Trương Tiệp tuyệt tình từ chối: “Cậu không có.” Anh ta cười như không: “Sao, xấu hổ à?”

Chu Đình Ngộ bên cạnh ngáp dài, chống đầu nhìn Thời Dẫn.

Tình hình phát triển thành thế này Thời Dẫn chỉ đành cắn răng chấp nhận. Cậu cúi đầu nghịch ngón tay mình, gật đầu: “Thôi được.”

Trước lúc về Thời Dẫn cầm theo kịch bản “Gió ngầm”. Trương Tiệp cho cậu mấy ngày nghiên cứu kịch bản để hiểu rõ nội dung bộ phim.

Mấy ngày này Thời Dẫn dành ra thời gian đọc tác phẩm gốc “Gió ngầm”. Truyện này không dài, cốt truyện cô đọng, có thăng có trầm. Thời Dẫn nghiên cứu hình tượng nhân vật Lý Lạc, nhân tiện rơi mấy giọt nước mắt cho nhân vật Dụ Duy Giang sắp đóng.

Đây là một tác phẩm rất xuất sắc. Thời Dẫn nhớ lại hình ảnh chống đầu bất cần đời ngồi trong phòng làm việc của Chu Đình Ngộ, rất khó mà liên tưởng câu chuyện sâu sắc này với y.

Mấy hôm trước Dụ Duy Giang nhận được điện thoại của Trương Tiệp. Đối phương có một yêu cầu không thỏa đáng lắm. Anh ta muốn nhờ Dụ Duy Giang giúp diễn thử với một diễn viên mới. Dụ Duy Giang thoải mái đồng ý, mấy hôm nữa là tới ngày diễn thử rồi.

Hôm nay Dụ Duy Giang vẫn đang có lịch quay ở đoàn phim nên phải chạy show tới phòng làm việc của Trương Tiệp.

Dụ Duy Giang đến trễ. Anh được lễ tân dẫn lên phòng làm việc của Trương Tiệp.

Lễ tân gõ cửa.

“Vào đi.”

Dụ Duy Giang bước vào, bảo: “Xong việc hơi trễ nên tới muộn, ngại quá…”

“Ngồi đi.” Trương Tiệp bảo Dụ Duy Giang, đoạn  gọi điện thoại nội bộ bảo trợ lý mang nước cho anh.

Người Dụ Duy Giang hơi khựng lại, ánh mắt nhìn thẳng một người khác trong phòng. Người đó đang đeo ba lô, dè dặt ngồi một góc sô pha. Cậu cong chân. Do gối cong về trước nên làm lộ mắt cá chân và đôi tất thể thao trắng.

Trước khi Dụ Duy Giang tới, Thời Dẫn chẳng ngại ngần ai, thậm chí còn chuyện rất thoải mái với Trương Tiệp.

Trương Tiệp hiếm khi cười, tự nhiên thấy bầu không khí biến tĩnh lặng đâm ra buồn bực: “Sao đấy? Tự nhiên im luôn à?”

“Cậu là người mới kia à?” Dụ Duy Giang mở miệng nhìn Thời Dẫn.

Thời Dẫn lí nhí “dạ” một tiếng.

Cậu muốn bỏ chạy. Bao nhiêu ung dung tự đắc quăng hết vào giây phút Dụ Duy Giang đặt chân vào phòng. Bây giờ đầu cậu chỉ còn một mớ hỗn độn và nghĩ ngợi mông lung về suy nghĩ trong đầu Dụ Duy Giang, rồi lại không kiềm chế được nhớ đến giấc mơ hoang đường ngày nọ. Sự chột dạ, hoảng loạn làm trán cậu toát mồ hôi như một gã tội nhân đang chờ xét xử với những chứng cứ phạm tội chưa rõ ràng.

Cậu không phạm tội, chứng cứ phạm tội còn đang nghi ngờ nhưng cậu đã tự phán tội cho mình rồi.

Dụ Duy Giang trầm ngâm giây lát. Anh nhìn thấu nỗi lo trong Thời Dẫn. Dù trong lòng có cả ngàn câu hỏi nhưng câu đầu tiên thốt ra vẫn là: “Sao thế?”

Dụ Duy Giang tới trước mặt Thời Dẫn, hỏi nhỏ: “Đầu đầy mồ hôi.”

Thời Dẫn mím môi, chậm rì bảo: “Hơi nóng ạ.”

“Nãy có thấy cậu kêu nóng đâu.” Trương Tiệp đập tan cớ của cậu.

Thời Dẫn rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán và đầu mũi, sau đó vo thành cục nắm trong tay, đoạn cúi đầu nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình.

Trương Tiệp vặn nắp chai nước uống một hơi, “Bắt đầu luôn thôi, ai cũng bận cả.”

Dụ Duy Giang đã xem đoạn diễn thử rồi, lời thoại cũng đã thuộc. Anh không nói thêm gì nữa. Trên mặt là biểu cảm giải quyết việc công.

“Bây giờ bắt đầu nhé?” Dụ Duy Giang hỏi Thời Dẫn.

Thời Dẫn lề mề cởi ba lô, tới trước mặt Dụ Duy Giang.

Trương Tiệp ở bên cạnh nhắc nhở: “Quên thân phận của mình đi.”

Lý Lạc (Thời Dẫn) là em trai cùng mẹ khác cha của Lương Việt (Dụ Duy Giang), cũng là người thừa kế trên danh nghĩa của băng đảng buôn lậu thuốc phiện hay còn gọi là bù nhìn. Cậu và Lương Việt bước đi trên những con đường khác nhau, một người đi từ bóng tối vào bóng tối, một người đi từ ánh sáng vào bóng đêm.

Thời Dẫn nhắm mắt, thử vào trạng thái.

Cậu không thể vào nổi.

“Xin lỗi.” Thời Dẫn quay sang báo dừng, “Xin lỗi đạo diễn Trương, em không được, em thật sự không diễn được.”

Trước đó cậu đã nghiền ngẫm vai diễn, chăm chú học thuộc lời thoại, cũng đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần đối diễn với Dụ Duy Giang. Cậu đã cố gắng chuẩn bị rất nhiều chỉ vì muốn chịu trách nhiệm trước lời nói của mình nhưng tới khi chân chính đối mặt với Dụ Duy Giang, đầu óc cậu trống rỗng.

“Thôi bỏ đi vậy.” Thời Dẫn quay lưng về phía họ nói.

Trương Tiệp nhíu mày: “Bỏ cái chó gì, cậu tốn bao nhiêu thời gian của tôi rồi tôi phải tính với ai đây hả.”

“Là anh không trâu bắt chó đi cày.” Thời Dẫn quay lại, gắt gỏng: “Mẹ nó em mới không muốn diễn đây này.”

Dây thần kinh căng chặt của Thời Dẫn đứt phựt, không khác nào đã bị tuyên án. Cảm xúc của cậu hoàn toàn sụp đổ, cực kì thất thố.

Cậu khom lưng nhặt ba lô trên ghế muốn chạy trốn. Trước khi đi còn không nhịn được quay lại nhìn thoáng qua Dụ Duy Giang.

Sắc mặt Dụ Duy Giang nặng nề, chạm mắt với cậu.

Thời Dẫn hoảng loạn quay lại định rời đi.

“Thời Dẫn, tiên sư nó cậu…” Trương Tiệp bật dậy, không nhịn được văng tục.

Dụ Duy Giang theo ra ngoài túm cánh tay Thời Dẫn lại.

“Xảy ra chuyện gì, nói với tôi.” Dụ Duy Giang thả lỏng tay, “Trốn tránh không phải cách giải quyết vấn đề.”

Trước Tiếp