
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Lâm Thính cũng nghiêng người, nhường đường cho Đạp Tuyết Nê. Mặc dù đường rất rộng, nhưng sự kính trọng vẫn là cần phải biểu hiện ra tới.
Đạp Tuyết Nê không đi thẳng qua mà dừng lại trước mặt nàng, giọng điệu âm dương quái khí: "Lâm thất cô nương? Nghe nói hôm nay Hoàng hậu triệu ngươi vào cung?" Tin tức của Đông Xưởng nhanh nhạy hơn cả công chúa. Chuyện công chúa còn chưa biết thì bọn họ đã nắm rõ.
Lâm Thính vẫn giữ thái độ điềm tĩnh. Đây là hoàng cung, hắn có khó chịu cũng không thể làm gì nàng. "Đúng vậy."
Hôm nay hắn bực bội hơn mọi ngày, nhưng vì ở trong cung, không thể tùy tiện ra tay đánh người để giải tỏa. Hắn cố gắng kiềm chế cơn nóng giận, giả vờ hỏi bâng quơ: "Có phải là vì chuyện ôn dịch không?"
Lúc này, ai cũng tò mò không biết Hoàng hậu tìm ra thuốc chữa ôn dịch bằng cách nào. Đạp Tuyết Nê tò mò cũng là chuyện bình thường. Hắn vào cung để điều tra xem Hoàng hậu đã tìm ra phương thuốc từ đâu. Rõ ràng loại ôn dịch này hắn đã bí mật tạo ra trong mấy năm, sau đó còn g.i.ế.c c.h.ế.t hàng trăm đại phu để bưng bít thông tin. Không thể nào có người khác biết được phương thuốc này, trừ khi triều đình cũng tốn bấy nhiêu năm để nghiên cứu.
Nhưng trận dịch mới bùng phát không bao lâu, Hoàng hậu đã lấy ra phương thuốc. Nếu không phải ám vệ quá trung thành và cầu xin hắn đừng lấy phương thuốc ra làm hỏng kế hoạch, thì Đạp Tuyết Nê đã nghi ngờ hắn phản bội mình.
Tuy vậy, Đạp Tuyết Nê vẫn tin tưởng ám vệ của mình. Nếu hắn phản bội, thì Gia Đức Đế đã biết ai là người gây ra trận ôn dịch này, và hắn sẽ không thể bình an đứng ở đây được.
Hắn cảm thấy mọi chuyện quá đỗi quỷ dị. Một Hoàng hậu đang bệnh nặng lại có thể tìm ra phương thuốc. Phương thuốc quý giá mà hắn có được sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t hàng trăm đại phu, lại giống hệt với phương thuốc mà nàng đưa ra, không sai một chữ. Thế gian này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?
Lâm Thính không ngây ngô đến mức khai hết mọi chuyện. Nàng chỉ nói: "Xin lỗi, chuyện này không tiện nói rõ. Nếu ngài muốn biết, có thể trực tiếp hỏi Hoàng hậu nương nương."
Đạp Tuyết Nê bị nàng chọc tức đến độ muốn phát điên. Hắn nghĩ thầm, Lâm Thính này quả nhiên là người sắp gả vào nhà Đoạn Linh, nói chuyện cũng thích dùng Hoàng thượng, Hoàng hậu để lấy oai, làm người khác khó chịu nhưng lại không thể làm gì được.
Đạp Tuyết Nê muốn ra tay, nhưng cuối cùng chỉ dậm chân một cái, vẻ mặt hằn học lướt qua Lâm Thính.
Lâm Thính không nán lại trong cung lâu, nàng bước nhanh ra ngoài, lên cỗ xe ngựa đang chờ sẵn. Đoạn Linh đã ngồi sẵn trong xe, tay cầm một tập hồ sơ đang xem xét. Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, đối diện là vài tập hồ sơ khác.
Cẩm Y Vệ bận rộn đến mức nào, Lâm Thính cũng đã được chứng kiến. Ban ngày làm việc, ban đêm tăng ca, thường xuyên phải đi công tác. Nàng thậm chí còn muốn hỏi Đoạn Linh xem rốt cuộc lương tháng của hắn là bao nhiêu, nhưng lại kiềm chế sự tò mò lại. Hỏi lương người khác là một điều quá khiếm nhã.
Thấy nàng trở về, Đoạn Linh buông hồ sơ xuống, đẩy tách trà và đĩa điểm tâm trên bàn nhỏ về phía nàng: "Hoàng hậu đã nói gì với ngươi?"
Bữa sáng ăn không nhiều, Lâm Thính lúc này đã thấy đói bụng, nàng cầm lấy một miếng điểm tâm và bắt đầu ăn. Nàng không giấu giếm hắn: "Hoàng hậu nói, nàng thấy ta đã dùng củ chàm để ngăn chặn ôn dịch tạm thời, cho rằng ta là một đại phu thâm tàng bất lộ, cho nên mới muốn gặp ta."
"Hoàng hậu còn nói nàng biết y thuật, phương thuốc trị ôn dịch là do nàng viết ra, nhưng y giả không tự y, nàng không thể tự cứu lấy mình."
Đoạn Linh không hỏi thêm, chỉ đưa nàng trở về.
Khi xe ngựa đến Lâm gia, Lâm Thính không đợi xa phu đặt ghế xuống mà nhảy phóc xuống xe. Lý thị và Đào Chu ban đầu định ra cổng chờ, nhưng sau khi biết tin nàng được Hoàng hậu triệu kiến, không biết khi nào mới về nên quay về Thính Linh viện chờ. Lúc này trước cổng không có ai.
Lâm Thính xuống xe, không quên quay lại cảm ơn Đoạn Linh. Vừa dứt lời, nàng đã định chạy về phía cánh cửa lớn, nhưng rồi chợt nhìn thấy Kim An Tại. Bước chân đang vội vã leo lên bậc thang bỗng dừng lại. Nàng rẽ hướng, đi về phía hắn.
Sau khi tìm được thuốc chữa ôn dịch, những người bị nhốt ở phố Đông và Bắc Trường Nhai chỉ cần uống một bát là có thể rời đi. Kim An Tại đương nhiên cũng được ra ngoài.
Đoạn Linh vẫn đứng bên cạnh xe ngựa, nhìn Lâm Thính đi về phía Kim An Tại, không có nhiều phản ứng.
Lâm Thính cũng không bận tâm Đoạn Linh còn ở đó. Dù sao hắn cũng biết nàng quen Kim An Tại. Nàng hạ giọng: "Sao ngươi lại tới đây?" Kim An Tại hiếm khi đến Lâm gia tìm nàng, có chuyện gì xảy ra sao?
Kim An Tại không ngờ Đoạn Linh lại đưa Lâm Thính về phủ. Hắn vừa rời khỏi Bắc Trường Nhai, tiện đường ghé qua để chuyển cho nàng một phong thư của Tạ Thanh Hạc.