
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Lâm Thính không nhìn đông nhìn tây, cúi đầu hành lễ: “Thần nữ Lâm Thính, xin kính chào Hoàng hậu nương nương.”
“Mau bình thân.” Hoàng hậu lấy khăn che miệng ho khan vài tiếng. Sau khi hơi thở ổn định lại, nàng nhận lấy chén trà từ tay cung nữ, uống một ngụm rồi ngước mắt nhìn nàng. “Nghe Đoạn chỉ huy thiêm sự nói, người đề xuất dùng rễ chàm để tạm thời ngăn chặn ôn dịch là ngươi ư?”
Lâm Thính đứng dậy, trả lời: “Tâu Hoàng hậu nương nương, đúng là thần nữ.”
Hoàng hậu lại ho khan vài tiếng, gắng gượng ngồi dậy. Nàng yếu ớt hỏi: “Ngươi đã nghĩ ra cách dùng rễ chàm để tạm thời ngăn chặn ôn dịch như thế nào?”
Lâm Thính dùng lý do đã từng ứng phó với Đoạn Linh để trả lời Hoàng hậu: “Thần nữ ngẫu nhiên thấy trong một quyển tạp thư có nói về một chứng bệnh tương tự. Trên đó có ghi rễ chàm có thể tạm thời ngăn chặn, nên đã nói lại cho Đoạn đại nhân.”
Hoàng hậu xoa huyệt thái dương, hỏi một câu hỏi y hệt Đoạn Linh: “Quyển sách nào?”
“Thần nữ không nhớ rõ.” Dù là ai hỏi, Lâm Thính cũng sẽ chỉ có một câu trả lời này. “Hoàng hậu nương nương muốn tìm quyển sách đó để xem sao? Nhưng người không phải đã tìm được thuốc chữa tận gốc ôn dịch rồi ư?”
Nếu đã tìm được thuốc chữa tận gốc, tại sao còn phải quan tâm đến rễ chàm chỉ có thể tạm thời ngăn chặn ôn dịch? Lâm Thính không thể hiểu được ý đồ của Hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn Lâm Thính đang cúi đầu, lặng im một lát, rồi lại uống thêm mấy ngụm trà. Nàng từ tốn nói: “Đúng vậy, bản cung đã tìm được thuốc chữa tận gốc ôn dịch. Chỉ là bản cung cứ nghĩ ngươi…”
Lâm Thính chờ nàng nói hết.
“Bản cung cứ nghĩ ngươi là một đại phu "thâm tàng bất lộ".” Hoàng hậu có vẻ tiếc nuối.
Đại Yến có nam đại phu, cũng có nữ đại phu. Chẳng qua nữ đại phu vẫn còn khá hiếm. Nhiều người cho rằng nữ tử không nên học y, chỉ nên ở trong khuê các chờ gả. Tuy nhiên, vẫn có những nữ tử lén lút học y, giấu giếm gia đình.
Hoàng hậu cho rằng nàng là một y nữ giấu nghề cũng hợp lý.
Nhưng dù là đại phu giấu nghề thì sao? Chẳng lẽ Hoàng hậu muốn nàng chữa bệnh cho nàng ấy? Lâm Thính hiểu rõ người trong cung không hề đơn giản, nên cẩn thận trả lời: “Thần nữ không phải đại phu giấu nghề gì cả, chỉ là một nữ tử bình thường thích đọc tạp thư thôi.”
Hoàng hậu không hề nghi ngờ Lâm Thính, còn ban cho nàng một chỗ ngồi. “Ngươi vừa từ Bắc Trường Nhai đến đây?”
Lâm Thính thẳng lưng ngồi xuống, nhưng vẫn không ngẩng đầu. “Vâng ạ, mấy ngày trước thần nữ có đi ngang qua Bắc Trường Nhai, vừa lúc gặp phải Cẩm Y Vệ đang phong tỏa con phố.”
Ở hiện đại, nhìn thẳng vào đối phương khi nói chuyện là một phép lịch sự cơ bản. Nhưng ở thời cổ đại, phải tùy vào tình huống. Tình huống bây giờ cũng tương tự như khi đi theo Đông Cung gặp Thái tử phi, tốt nhất là nên ít nhìn, ít nói.
Ngay lúc này, thái y đến khám bệnh cho Hoàng hậu, đang chờ được triệu kiến ở ngoài tẩm cung. Nàng không gặp, sai cung nữ ra ngoài đuổi thái y đi, rồi hỏi Lâm Thính: “Hôm qua ngươi bị phong nhiệt phải không?”
Lâm Thính cung kính đáp: “Vâng. Nhưng hôm nay đã đỡ hơn rồi ạ.”
“Tuổi trẻ thật tốt, hôm qua mới ốm, hôm nay đã khỏe lại như thường.” Hoàng hậu nhấc tay, khẽ phẩy nhẹ vào chuỗi chuông gió nhỏ treo bên sập mỹ nhân. Dù không có gió, nó vẫn khẽ vang lên.
Kỹ năng “gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ” của Lâm Thính vẫn chưa mất đi. Nàng lanh lẹ đáp: “Thần nữ tin rằng Hoàng hậu nương nương cũng sẽ sớm khỏe lại thôi ạ.”
Hoàng hậu khẽ cười, ánh mắt thất thần nhìn vào khoảng không trước mặt, lẩm bẩm: “Khỏe lại ư? Không khỏe lại được đâu… Đây là ông trời trừng phạt bản cung, là ông trời trừng phạt bản cung.”
Lâm Thính im lặng không đáp. Lúc này, nàng không thể phản bác Hoàng hậu, cũng không thể hùa theo.
Lâm Thính không hiểu tại sao Hoàng hậu lại nói về mình như vậy. Nàng ấy đã làm biết bao chuyện tốt cho Đại Yến, được bá tánh kính trọng hơn cả Hoàng đế, tại sao lại bị ông trời trừng phạt? Có phải sau lưng nàng ấy đã làm chuyện xấu gì không?
Khi Lâm Thính đang miên man suy nghĩ, Hoàng hậu lại lên tiếng: “Ngươi có muốn biết bản cung đã tìm được thuốc chữa ôn dịch như thế nào không?”
Lâm Thính thành thật đáp: “Thần nữ có tò mò.”
Thật ra nàng rất tò mò, nhưng không thể hỏi thẳng. Nếu Hoàng hậu đã chủ động đề cập, nàng thuận nước đẩy thuyền vậy.
Hoàng hậu phất tay cho cung nữ và nội thị lui ra. “Vậy bản cung chỉ nói cho một mình ngươi biết. Bản cung là tiên nhân, không gì không biết, ngươi có tin không?”
Không tin.
Lâm Thính không thể hiện ra ngoài, nàng cười, lanh lẹ đáp: “Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đều là người phi phàm, nói là tiên nhân cũng không sai.”
“Nhưng tiên nhân cũng không thể luôn tiết lộ thiên cơ. Vì vậy, bản cung mới bị bệnh nặng như thế này.”
Lâm Thính không kìm được mà ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu đang tựa trên sập mỹ nhân. Nàng đã hơn bốn mươi tuổi, lại bệnh tật triền miên. Trông nàng gầy trơ xương, tiều tụy đến tội nghiệp. Mặc dù mặc trên người bộ hoa phục lộng lẫy dành riêng cho Hoàng hậu, nhưng vẫn không thể mang lại nửa phần sức sống.
Hoàng hậu lúc này trông như một bộ xương khô đang khoác lên mình y phục rực rỡ.
Dù tiều tụy và gầy gò, nhưng trên người Hoàng hậu vẫn toát ra một khí chất lạ lùng, khiến Lâm Thính có một cảm giác thân thuộc khó tả.