
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Lâm Thính biện giải: “Ta chỉ sợ ngươi mệt mỏi. Dù sao hôm qua ngươi đã bận rộn chuyện sinh nhật, tối qua lại bị bệ hạ triệu vào cung, hẳn là về phủ rất muộn. Hôm nay lại vất vả cả buổi sáng.”
“Ta đã nói rồi, Cẩm y vệ có thể không nghỉ ngơi mấy ngày liền. Ta hiện tại không mệt.”
Lâm Thính đành thỏa hiệp: “Vậy được rồi, làm phiền ngươi vậy.” Nàng phải nghĩ cách để Đoạn Linh từ bỏ ý định “giữ nàng ở bên cạnh” mới được.
Đúng lúc Lâm Thính chuẩn bị bước lên ghế nhỏ để vào xe ngựa, một chiếc xe ngựa khác từ từ dừng lại bên cạnh họ. Một người vén rèm bước ra, cất tiếng gọi: “Đoạn chỉ huy thiêm sự.”
Nàng nhìn sang.
Người này mặt trắng như quỷ, dung mạo âm nhu, thân hình gầy gò, khoác chiếc áo choàng màu đen.
Hắn thấy nàng nhìn qua, cũng tùy ý liếc nàng một cái, ánh mắt chợt dừng lại trên khuôn mặt nàng, đáy mắt cuồn cuộn những cảm xúc phức tạp khó phân biệt, nhưng chỉ trong chớp mắt đã ẩn đi tất cả.
Lâm Thính chưa từng gặp người này, nhưng qua cách ăn mặc và giọng nói của đối phương, nàng đoán được thân phận của hắn. Hắn hẳn là người của Đông xưởng.
Đoạn Linh nghiêng người: “Hán Đốc.”
Hán Đốc? Là người đứng đầu Đông xưởng? Lâm Thính biết Đông xưởng và Cẩm y vệ bất hòa đã lâu.
Đạp Tuyết Nê lạnh lùng cong môi, ánh mắt lại lướt qua Lâm Thính: “Vậy vị này hẳn là Lâm thất cô nương, người đã định hôn sự với Đoạn chỉ huy thiêm sự.”
Lâm Thính mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Gặp qua Hán Đốc.” Nàng hiện tại là “vị hôn thê” của Đoạn Linh. Đối mặt với đối thủ của hắn, nàng cần phải giữ chừng mực, không quá tôn kính mà cũng không quá thất lễ, đồng thời phải đề phòng đối phương trả thù lên người nàng.
Đạp Tuyết Nê thu hồi ánh mắt khỏi khuôn mặt Lâm Thính, đi thẳng vào vấn đề: “Đoạn chỉ huy thiêm sự thật là kiêu ngạo. Nhà ta nhiều lần mời ngươi đến Đông xưởng, ngươi cũng không chịu tới.”
Đoạn Linh đáp vừa phải: “Công vụ bận rộn, mong Hán Đốc thứ lỗi.”
Đạp Tuyết Nê hận đến nghiến răng, chỉ muốn xé nát khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Linh. Lần trước Đoạn Linh bắt đi thân tín của hắn là Vương Trung, sau đó còn cướp đi đứa con mà Vương Trung coi trọng hơn cả mạng sống, dùng nó để cạy miệng Vương Trung. Nhờ đó, hắn biết được những quan viên nào trong triều là người của Đạp Tuyết Nê, và đã kéo tất cả bọn họ xuống ngựa.
“Đoạn chỉ huy thiêm sự, làm người đừng nên tuyệt đường sống của kẻ khác, nếu không sau này ngươi nhất định phải hối . Bệ hạ hiện tại đang trọng dụng ngươi, nhưng không có nghĩa sau này cũng sẽ như vậy. Đắc tội nhiều người như vậy, đối với ngươi không có lợi gì đâu.”
Đạp Tuyết Nê đứng một lúc liền kêu mệt mỏi, hắn ra hiệu cho một tiểu thái giám cúi xuống, để hắn ngồi lên lưng.
Tiểu thái giám vốn gầy yếu, chưa kịp chống đỡ đã suýt ngã quỵ, làm Đạp Tuyết Nê chao đảo. Hắn nổi cơn thịnh nộ, vừa mắng vừa đá, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: “Tiện nhân nhà ngươi cũng muốn hại ta sao? Ta thấy ngươi chán sống rồi!”
Sức của Đạp Tuyết Nê rất mạnh, chỉ vài cú đá đã khiến tiểu thái giám mặt mũi bầm dập, khóc lóc van xin: “Hán Đốc tha mạng, nô tài biết lỗi rồi.”
Lâm Thính không đành lòng nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này, nhưng nàng cũng không thể giúp gì được, chỉ có thể quay mặt đi chỗ khác, mắt không thấy, tâm không phiền.
Đạp Tuyết Nê đánh đến mệt, lạnh lùng phán: “Ngẩng lên!”
Tiểu thái giám vội vã bò dậy, quỳ rạp trên mặt đất, để Đạp Tuyết Nê ngồi lên lưng. Lần này hắn cố gồng mình, giữ vững cơ thể, không dám nhúc nhích.
Đoạn Linh khẽ cúi đầu, đáp: “Đa tạ Hán Đốc nhắc nhở.”
Đạp Tuyết Nê vốn định mượn cớ khác để làm khó Đoạn Linh, nhưng khi thấy sắc mặt không mấy dễ chịu của Lâm Thính, trong lòng hắn khẽ động, tức thì thay đổi ý định. Hắn chỉ ném lại vài lời tàn độc rồi dẫn người rời đi.
Đoạn Linh coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đưa tay vén màn xe ngựa, ý bảo Lâm Thính đi vào.
Nàng lướt qua hắn, bước lên xe.
Khoảnh khắc tấm màn buông xuống, Đoạn Linh cũng bước vào, ngồi đối diện với nàng. Ánh mắt Lâm Thính lảng tránh, nàng cố tình không nhìn thẳng vào hắn.
Đoạn Linh cũng không để ý, chỉ dặn dò xa phu đi đến Lâm gia. Lời vừa dứt, xe ngựa liền chuyển động, khiến cơ thể Lâm Thính cũng khẽ lắc lư.
Trên đường đi, hai người im lặng. Đoạn Linh vào trong xe chưa được bao lâu đã nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa đến Lâm gia thì vừa hay gặp Lý thị đang định ra ngoài. Thoạt đầu, nàng chưa nhận ra đây là xe của nhà ai, nhưng khi thấy Lâm Thính và Đoạn Linh bước ra, nàng mới biết đó là xe của Đoạn gia.
“Đoạn nhị công tử.” Lý thị mỉm cười chào.
Đoạn Linh gật đầu đáp lễ: “Lý phu nhân.”
Hôn sự của con gái và Đoạn nhị công tử là việc ván đã đóng thuyền, vì hôm nay Phùng phu nhân đã phái người đến nói rằng sẽ sớm gửi sính lễ, đến lúc đó sẽ bàn chuyện hôn kỳ, thế nên, nàng không chút kiêng dè, cười trêu chọc: “Ta còn đang thắc mắc tại sao sáng sớm đã không thấy bóng dáng Nhạc Duẫn ở nhà, hóa ra là đi tìm Đoạn nhị công tử. Mới hôm qua vừa gặp xong, hôm nay đã vội vã đi tìm rồi, quả là chẳng muốn xa nhau nửa bước.”