Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 74: Ta mang thai rồi

Trước Tiếp

Không.

Cậu từ chối.

Chưa nói tới quá trình sử dụng mấy khối ngọc đó nhục nhã đến mức nào, chỉ riêng việc tưởng tượng phải nhét thứ to như vậy vào chỗ đó thôi cũng khiến Ôn Trì cảm thấy cả người đều không ổn.

"Ta đồng ý học võ, nhưng mà..." Ôn Trì mở to đôi mắt hạnh, đáng thương nhìn Tạ Diệp, sau đó thấp thỏm đưa ra điều kiện:

"Ta không muốn hình thức trừng phạt đó, có thể đổi sang cách khác được không?"

Tạ Diệp khẽ kéo khóe môi.

Mắt Ôn Trì sáng rỡ, ngỡ là có hy vọng.

Ai ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo, Tạ Diệp lập tức từ chối: "Không thể."

Ôn Trì giống như quả cà tím bị sương đánh, xụ xuống thấy rõ bằng mắt thường.

"Nhưng nếu ngươi đã kiên trì như vậy, bản cung cũng không phải người không biết cảm thông." Tạ Diệp đột ngột đổi giọng, kéo Ôn Trì vào lòng, vươn tay v**t v* gò má cậu, "Vậy thì một lần hai khối, thế nào?"

Ôn Trì: "......"

Hy vọng vừa mới nhen nhóm đã lập tức bị dập tắt.

Cậu biết ngay mà—— Cái tên chó Thái tử này căn bản chẳng phải thứ gì tốt lành!

Không chỉ mồm chó không mọc được ngà voi, mà cả ngày chỉ biết trêu chọc cậu.

Nói cho cùng, mấy khối ngọc kia chẳng phải cũng do chính hắn sai Tiểu Xuyến đưa tới sao? Dù hắn có biết hay không, thì cũng là người khởi đầu mọi chuyện, tại sao cuối cùng người chịu khổ lại là cậu?

Ôn Trì càng nghĩ càng thấy Tạ Diệp nên tự mình xử lý mấy khối ngọc đó mới phải, chứ không phải dùng trên người cậu.

Thế nhưng cậu nhát gan, sợ chết, không muốn bị Tạ Diệp một chưởng đánh bay như đám cướp kia, cho nên những lời này dù đã xoay quanh đầu lưỡi cậu mấy vòng, cuối cùng vẫn đành nuốt trở lại bụng.

Cậu nhíu mày, cả gương mặt nhăn như khổ qua, lắc đầu khe khẽ: "Không được không được... hai khối thì nhiều quá rồi..." nhét vào kiểu gì được chứ.

"Một khối thì sao?"

"Một khối cũng không được..."

Lời còn chưa dứt, bàn tay đang nắm má cậu bỗng siết chặt lại.

Ngón tay của Tạ Diệp vốn đã lạnh, giờ như khối băng ngâm nước dán lên mặt Ôn Trì, lạnh đến mức cậu không kìm được mà rùng mình, cái đầu còn đang lắc liên tục lập tức ngoan ngoãn dừng lại.

Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tạ Diệp, chỉ thấy trong mắt hắn lúc này phủ một tầng lạnh lẽo: "Bản cung đã nói rồi, bản cung không phải đang hỏi ý ngươi."

Ôn Trì bị hắn nhìn đến rụt cổ lại, biết mình đã nhảy lên vạch giới hạn của hắn quá nhiều lần, thấy Tạ Diệp đã sắp hết kiên nhẫn, không dám tiếp tục từ chối.

Cậu còn đang do dự định gật đầu đồng ý, thì trong thoáng chốc lại nảy ra một ý tưởng tuyệt diệu.

"Điện hạ, chuyện này chỉ e thực sự không được..." Ôn Trì sờ bụng mình, bắt đầu ăn nói đường hoàng mà nói dối không chớp mắt, "Người không thấy sao? Gần đây ta hay nôn khan... ta nghĩ ta có thể là..."

Mang thai.

Chỉ tiếc hai chữ này khó mở miệng, mắc nghẹn nơi cổ họng, cậu nói mãi không thành lời, đành phải dùng ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn Tạ Diệp, mong hắn có thể hiểu được ẩn ý.

Theo quan sát của cậu, số người Tạ Diệp mang đến Tấn Châu không nhiều, ngoài Tả Chi lúc nào cũng đi theo bên người hắn, chỉ còn mấy nha hoàn lo sinh hoạt thường ngày, mà Tả Chi và mấy nha hoàn kia đều là thiếu nữ chưa xuất giá, chắc hẳn không biết chuyện mang thai là như thế nào.

Chờ qua thời gian này, cậu sẽ nói cho Tạ Diệp biết —— chuyện mang thai chẳng qua là do bản thân thiếu kiến thức, hiểu nhầm thôi.

Đến lúc đó, cậu vừa tránh được việc luyện võ, lại vừa thoát khỏi mấy khối ngọc kia, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?

Ôn Trì càng nghĩ càng thấy đắc ý.

Tiếc rằng, Tạ Diệp mặt không đổi sắc, hiển nhiên là chẳng hiểu ẩn ý gì trong ánh mắt cậu cả: "Ngươi có thể là gì?"

Ôn Trì: "......"

Ánh mắt Tạ Diệp từ mặt cậu chậm rãi trượt xuống, dừng lại trên bàn tay đang ôm bụng của cậu, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ăn nhầm thứ gì sao?"

Ôn Trì liều mình nuốt ngụm máu vừa dâng lên trong họng xuống, vì vài ngày nhàn rỗi tới đây, cậu quyết tâm dày mặt, nghiến răng nói:

"Ta có thể là đang mang thai. Người sắp làm cha rồi."

Tạ Diệp: "......"

Tuy Tạ Diệp quản lý cảm xúc rất giỏi, nhưng Ôn Trì vẫn bắt được khoảnh khắc khóe miệng hắn giật giật.

Ánh mắt hắn nhìn Ôn Trì dần dần chuyển thành kiểu khó tin, cuối cùng sống như vừa thấy quỷ, đánh giá cậu từ trên xuống dưới mấy lần, ánh mắt lại dừng ở phần bụng.

Dạo gần đây Ôn Trì ăn nhiều hơn, có hơi tròn trịa ra chút, nhưng tổng thể vẫn rất gầy, phần bụng bị áo đen che kín hoàn toàn không có tí nhô lên nào.

Ánh mắt Tạ Diệp dừng lại trên bụng Ôn Trì hồi lâu.

Nói dối vốn đã khiến Ôn Trì chột dạ, bây giờ bị Tạ Diệp nhìn lâu như vậy, cậu bắt đầu nghĩ quẩn — lỡ như Tạ Diệp đoán ra cậu vì muốn trốn luyện võ mà bịa chuyện thì sao? Nếu là lời nói dối khác còn đỡ, chứ đằng này lại dính đến chuyện con cháu, nghe đã thấy nghiêm trọng...

Làm sao đây?

Cậu hối hận rồi.

Giờ mà rút lại mấy lời kia, liệu còn kịp không?

Ôn Trì, kẻ mới nãy còn đang hí hửng, giờ đã có cảm giác tai họa giáng đầu, mãi đến khi ngửi thấy hương thơm lạnh nhạt trên người Tạ Diệp, cậu mới bàng hoàng nhận ra — Tạ Diệp không biết đã tới sát bên cạnh từ lúc nào.

Còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã áp lên bụng cậu.

Ôn Trì hoảng hốt, nhưng cũng không dám động đậy.

Tứ chi cứng đờ, cả người dựa vào lòng Tạ Diệp như khúc gỗ, để mặc lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên phần bụng bằng phẳng của cậu.

Lửa nến trong phòng chập chờn.

Giữa bầu không khí tĩnh lặng phủ ánh vàng ấm áp ấy, Ôn Trì nghe thấy tim mình đập thình thịch không ngừng, vừa căng thẳng vừa hoảng sợ. Đồng thời, cậu cũng nghe thấy nhịp thở của Tạ Diệp dường như nặng nề hơn, không rõ là hắn đang khẩn trương chuyện gì.

Ôn Trì chột dạ, hối hận, nhưng đã cưỡi lưng hổ thì khó mà xuống, đành trả lời một cách mập mờ:
"Ta... ta cũng không chắc lắm, chỉ là có cảm giác như vậy thôi."

Tạ Diệp im lặng một lúc lâu, mới mở miệng: "Bản cung biết rồi."

Hắn biết rồi?

Biết cái gì rồi?

Trong lòng Ôn Trì dấy lên vài suy đoán, nhất thời vừa mừng vừa sợ lại cảm thấy không thể tin được — cậu không ngờ Tạ Diệp lại dễ gạt như vậy, dễ dàng bị qua mặt thế, rõ ràng hôm đó hai người mới chỉ làm được nửa chừng thì cậu đã đá hắn ra ngoài rồi.

Hay là nói, Tạ Diệp hoàn toàn không hiểu mấy chuyện này? Cứ tưởng chỉ cần tiến vào là có thể mang thai?

Dù trong lòng vẫn có nghi ngờ, nhưng Ôn Trì nhanh chóng vứt hết ra sau đầu.

Trong lúc mừng rỡ, cậu còn không quên chừa cho mình một đường lui, nhíu mày, mím môi, làm bộ khó xử:

"Chuyện này để qua vài ngày rồi ta sẽ tìm đại phu khám thử, mấy hôm nay ta chỉ muốn nghỉ ngơi thôi."

Tạ Diệp nói: "Được."

Niềm vui trong mắt Ôn Trì sắp tràn cả ra ngoài, cậu vội nhắm mắt lại, làm ra vẻ mệt mỏi:

"Ta hơi mệt."

Tay Tạ Diệp vẫn lưu luyến đặt trên bụng cậu thêm một lúc lâu mới chịu rút lại, sau đó nhẹ nhàng đỡ Ôn Trì nằm xuống giường: "Nghỉ ngơi đi."

Ôn Trì vùi mặt vào chăn, không biết có phải do nói dối hay không, mà hai gò má nóng bừng, ngay cả hơi thở cũng mang theo cảm giác nóng rực, cậu đè thấp giọng, khẽ "ừm" một tiếng.

Nói xong, Tạ Diệp liền đứng dậy rời khỏi phòng.

Chẳng bao lâu sau, Tả Chi và mấy nha hoàn liền mang theo thùng gỗ đựng nước tắm đi vào. Mấy nha hoàn kia dường như cũng là người luyện võ, nâng thùng gỗ nặng nề kia mà mặt không đổi sắc, giống hệt Tả Chi, lông mày cũng chẳng động một cái.

Ôn Trì vẫn chưa quen với việc có người hầu hạ lúc tắm rửa thay đồ, bảo Tả Chi và mấy nha hoàn ra ngoài trước, rồi mới tự mình cởi y phục, thoải mái ngâm mình trong thùng gỗ.

-----

Sáng hôm sau.

Ôn Trì ngủ một giấc đến tận khi tỉnh dậy tự nhiên, lúc mở mắt ra thì trời đã quá giờ Ngọ.

Tả Chi canh giữ bên ngoài, nghe thấy tiếng động trong phòng thì gõ nhẹ vào cửa: "Ôn công tử tỉnh rồi sao?"

Ôn Trì vẫn còn nằm trên giường, trở mình lười biếng đáp lại một tiếng.

Hôm qua ngủ quá muộn, cộng thêm hôm nay không có việc gì, cậu định nằm thêm một lát nữa.

Ai ngờ Tả Chi lại nói tiếp:

"Một lát nữa sẽ có khách đến, Ôn công tử vẫn nên mau dậy thì hơn, nô tỳ đã chuẩn bị sẵn nước rồi."

Nghe thấy hai chữ "khách đến", Ôn Trì vốn còn mơ màng lập tức tỉnh táo, bật dậy khỏi giường, tùy tiện khoác tạm áo ngoài, vội vàng bước đến mở cửa phòng.

Tả Chi bên ngoài quả nhiên đang bê một chậu nước, bên trong còn bốc hơi nóng, không biết đã thay mấy lượt nước từ lúc nào.

Ôn Trì thấy áy náy, nhỏ giọng nói lời xin lỗi, nhanh chóng nghiêng người để Tả Chi mang chậu nước vào.

"Tả Chi, ngươi vừa nói... có khách gì cơ?" Trong lòng Ôn Trì dâng lên một dự cảm chẳng lành, cố gắng đè ép nó xuống.

Tả Chi đặt chậu nước lên giá gỗ, lại lấy đồ rửa mặt từ trong tủ ra, vừa đưa cho Ôn Trì vừa nhẹ giọng nói:

"Nô tỳ cũng không rõ lắm, lát nữa Ôn công tử xuống dưới thì sẽ biết thôi."

Ôn Trì lặng lẽ nhận lấy đồ rửa mặt. Đồ vệ sinh trong thời cổ đại khác xa so với bàn chải và kem đánh răng hiện đại, vừa rườm rà lại phiền toái — hoặc dùng cành liễu đã xử lý, hoặc dùng muối xanh pha các loại thuốc bắc...

Đợi Ôn Trì rửa mặt xong, Tả Chi bưng chậu nước ra ngoài.

Ôn Trì mặc quần áo trong tâm trạng lơ đãng, lại ăn bữa trưa do hai nha hoàn dâng lên, sau đó đi theo Tả Chi xuống dưới lầu.

Lầu các chỉ có bốn tầng, bọn họ nhanh chóng xuống tới sảnh chính tầng một.

Từ xa, Ôn Trì đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi ở ghế dưới bên trái chủ vị. Người đó tay cầm chén trà, tay kia cầm nắp, nhẹ nhàng hớt lá trà bên thành chén, ánh mắt nửa khép nửa mở tràn ngập tâm sự, thật lâu cũng không hớp lấy một ngụm.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tả Chi và Ôn Trì tới gần, người nọ ngẩng mắt lên, thấy rõ khuôn mặt Ôn Trì thì không khỏi hiện lên một tia xấu hổ.

Chỉ có người đàn ông mặc áo đen ngồi ở chủ vị là vẫn chống đầu bằng một tay, ánh mắt thờ ơ lướt qua người Ôn Trì, như thể dừng lại thoáng chốc ở bụng cậu, rồi lại dời đi một cách kín đáo.

Ôn Trì âm thầm siết chặt tay đang giấu trong tay áo rộng, cắn răng theo sát sau lưng Tả Chi.

Cho đến khi Tả Chi phía trước dừng bước.

Tả Chi khom người thi lễ: "Điện hạ, Ôn công tử đã đến."

"Ừm." Tạ Diệp nhàn nhạt đáp, " lui xuống đi."

"Dạ."

Tả Chi lui ra, phía trước không còn ai che chắn, Ôn Trì lập tức có cảm giác bản thân hoàn toàn phơi bày dưới ánh mắt Tạ Diệp, lòng bàn tay hết nắm lại thả, thả rồi lại nắm, cuối cùng đầm đìa mồ hôi, vừa dính vừa nóng.

Tạ Diệp phất tay gọi: "Lại đây."

Ôn Trì do dự một chút, rồi cũng bước về phía hắn.

Đến khi chỉ còn cách Tạ Diệp ba bước, cậu mới dè dặt dừng lại.

Ôn Trì lén ngẩng mắt nhìn hắn — Tạ Diệp đã đeo lại chiếc mặt nạ nửa khuôn mặt màu đen, che đi vết bỏng, chỉ còn nửa khuôn mặt kia trắng trẻo tuấn tú, chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ khiến người ta kinh diễm.

Đôi mắt phượng nheo lại, hắn nhìn Ôn Trì với vẻ thản nhiên, gương mặt bình tĩnh, không lộ ra một chút cảm xúc nào.

Ôn Trì bất ngờ đối diện với ánh mắt kia, trong lòng khẽ run, vội vàng lấy lại bình tĩnh, gọi khẽ một tiếng như sợi tơ:

"Điện hạ."

Sau đó quay đầu nhìn về phía người quen ở dưới ghế trái, sắc mặt cậu cũng không khá hơn người đó là mấy:

"Hoa công tử, sao ngươi lại tới đây?"

Khóe miệng Hoa Tử Tàng vẫn còn vết bầm chưa tan, dù ăn mặc chỉnh tề nhưng trông vẫn mỏi mệt thấy rõ.

Nghe cậu hỏi, hắn đặt chén trà xuống, cố gắng xóa đi sự lúng túng giữa đôi mày, mỉm cười nói: "Ta phụng lệnh điện hạ đến đây bắt mạch cho Ôn công tử."

"Bắt... bắt mạch?" Ôn Trì hoảng loạn.

Cậu sớm nên nghĩ đến việc Tạ Diệp sao có thể dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy?

Cậu nuốt khan một ngụm khí, giọng run run: "Bắt mạch gì cơ?"

Lúc này, Tạ Diệp lên tiếng:

"Ngươi xem thử hắn có mang thai hay không." — Câu này là nói với Hoa Tử Tàng.

Trước Tiếp