Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 138: Động thai

Trước Tiếp

Tin tức lặt vặt mà Ôn Trì nghe được có rất nhiều lời đồn, tuy nội dung chính đều là Tứ hoàng tử và Dung phi câu kết với nhà họ Hoa cùng vài trọng thần trong triều tạo phản, nhưng đến giờ bọn họ vẫn chưa gây ra động tĩnh gì, rất có khả năng đã bị Tạ Diệp trấn áp rồi.

Ôn Trì cũng chẳng mấy để tâm, ngay cả tình hình gần đây của nhà họ Ôn và Ôn Lương cũng không nằm trong phạm vi cậu quan tâm.

Cậu chỉ muốn biết thằng bé kia thế nào rồi. Còn cả Hoa Ân — người đàn ông từ đầu đến cuối hiếm khi xuất hiện này.

Nhưng theo thời gian trôi qua, bụng Ôn Trì dần dần nhô lên, đến hơn bốn tháng thì bụng bầu của cậu đã rất rõ rệt.

Tuy mang thai khiến việc gì cũng bất tiện, may mắn là tình trạng nôn nghén đã giảm đi nhiều, chỉ thỉnh thoảng cảm thấy mệt mỏi và tứ chi nhức mỏi.

Chỉ cần giữ nguyên một tư thế quá lâu, lưng cậu sẽ đau ê ẩm, có khi đau đến mức ban đêm không ngủ nổi.

Nhược Phương và mấy nha hoàn muốn giúp cậu xoa bóp lưng, nhưng Ôn Trì luôn cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, dù đang mang thai cũng phải giữ lễ, nên từ chối ý tốt của họ.

Hậu quả của việc từ chối chính là—

Cậu lại đau đến mất ngủ.

Dạo này Tạ Diệp thường bận đến mức không thấy bóng dáng, chỉ khi Ôn Trì ngủ rồi hắn mới đến ôm cậu ngủ cùng, đợi cậu tỉnh lại thì bên gối đã nguội lạnh.

Đêm nay, Ôn Trì nằm nghiêng trên giường, mơ mơ màng màng nhắm mắt.

Bỗng nhiên, một đôi tay đặt lên hông cậu, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp.

Lực đạo vừa vặn, rõ ràng là người thường xuyên làm việc này, xoa bóp một lúc, Ôn Trì liền cảm thấy cơn đau mỏi ở lưng được giảm bớt nhiều.

Cậu khẽ rên một tiếng, mở mắt định quay đầu lại nhìn người tới, nhưng lại lười động đậy. Do dự một lát, cậu thôi không quay nữa, chỉ khẽ gọi:

"Tạ Diệp, ngươi tới rồi."

Tạ Diệp từ phía sau ôm lấy Ôn Trì, tay không đặt lên bụng mà vòng qua vai cậu, nói xong liền cúi đầu hôn lên má cậu: "Ta tới rồi."

Vừa được xoa bóp thoải mái, giờ cậu đã thấy hơi buồn ngủ, lại lim dim mắt: "Hôm nay ngươi đến sớm vậy."

Ôn Trì khẽ ừ một tiếng.

Tạ Diệp kéo lại chăn trên người cậu, vốn định cứ thế ôm ngủ, nhưng tay hắn bỗng chạm vào vật gì đó bên gối Ôn Trì — giống như một cuốn sách.

Bình thường rảnh rỗi, Ôn Trì hay ngồi trước lò sưởi ôm truyện để đọc. Sợ cậu buồn, Tạ Diệp từng sai Tiểu Toàn Tử tìm nhiều truyện dân gian mang về cho cậu.

Không ngờ Ôn Trì lại mang truyện lên giường đọc.

Trong phòng ngủ ánh sáng mờ hơn bên ngoài, nếu đọc truyện ở đây lâu sẽ khiến mắt bị mỏi, lâu dần còn nhìn mọi thứ mờ đi.

Tạ Diệp khẽ thở dài, đưa tay lấy quyển "truyện" bên gối cậu.

Hắn định đặt nó ra ngoài, nhưng khi cầm lên mới nhận ra đây không phải truyện, mà là một cuốn sách mỏng, bìa cứng màu xám trơn, không đề chữ.

Tạ Diệp hơi sững người, trước đây hắn chưa từng thấy cuốn này trong phòng, không biết là Tiểu Toàn Tử tìm về hay Ôn Trì lấy từ đâu khác.

Nhìn sang, thấy Ôn Trì đã gối lên tay hắn ngủ thiếp đi.

Có lẽ vì mấy hôm nay ngủ không ngon, dưới mắt cậu có quầng thâm nhẹ, nhìn thoáng qua thì không rõ, nhưng lại gần sẽ thấy.

Cậu ngủ không yên, mày nhíu chặt, lông mi khẽ run, như đang mơ thấy điều gì không hay.

Tạ Diệp ôm chặt hơn.

Ôn Trì cảm nhận được, liền vô thức dựa sát vào, tìm được tư thế thoải mái trong lòng hắn rồi mới chìm vào giấc ngủ sâu.

Đợi cậu ngủ say, Tạ Diệp mới cẩn thận mở sách, tùy ý lật một trang.

Ánh nến trong phòng mờ ảo.

Ánh mắt hắn dừng trên trang sách, đọc rất chậm, từng chữ từng câu. Càng đọc lâu, mày hắn càng nhíu chặt.

Xem được mười mấy trang, hắn mới khép sách lại, đặt ở đầu giường.

Ôm lấy Ôn Trì, nhìn nghiêng gương mặt cậu, vẻ mặt hắn thoáng nặng nề.

Hắn nhận ra tâm trạng Ôn Trì dạo này không tốt, lại mất ngủ nhiều, hay suy nghĩ, cứ tưởng là vì bị giam trong nơi thâm cung này quá lâu nên cô độc, nên chỉ cần rảnh là hắn đến bầu bạn, dù chỉ được ở bên hai ba canh giờ.

Nhưng vừa rồi đọc cuốn sách đó, hắn mới biết thì ra Ôn Trì vẫn luôn lo lắng về chuyện mang thai.

Trong sách ghi lại toàn bộ quá trình đàn ông mang thai sinh con, kèm hình minh họa. Trên đó còn có những chỗ Ôn Trì gạch chú thích, đặc biệt là trang nói về sinh nở, góc trang bị gấp nhiều lần, rõ ràng cậu thường xuyên lật đến.

Tạ Diệp vốn không hiểu chuyện này, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm cha.

Chuyện khác hắn có thể che chở cho cậu, nhưng riêng chuyện này thì bất lực. Cảm giác thất bại ấy như rong biển quấn chặt lấy chân hắn.

Hắn cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ Ôn Trì, hồi lâu khẽ thở dài.

Tưởng cậu ngủ say, không ngờ hơi thở còn chưa đều, Ôn Trì đã khẽ nhún vai.

Tạ Diệp hôn lên vành tai cậu: "Đánh thức ngươi à?"

Ôn Trì cố quay đầu, nhưng bị hắn ôm từ sau nên chỉ liếc được bằng khóe mắt, giọng còn khàn khàn vì chưa tỉnh hẳn: "Ngươi ngủ không được à?"

"Ừ." Tạ Diệp đáp: "Ngươi ngủ đi."

Cậu buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, đưa tay sờ mặt hắn.

Tạ Diệp im lặng để cậu mân mê gương mặt mình.

Khi tay cậu chạm tới đầu hắn mới dừng lại, rồi vỗ nhẹ như dỗ trẻ: "Ngoan, ngủ thôi."

Hắn bật cười khẽ, kéo tay cậu xuống, đưa lên môi cắn một cái. Hắn cắn rất nhẹ, vậy mà vẫn nghe cậu cố ý rít lên một tiếng như đau lắm.

Biết rõ là cậu đang giả vờ, nhưng hắn vẫn vô thức mắc bẫy, vội cầm tay cậu xoa xoa chỗ vừa cắn: "Cắn đau rồi à?"

Ôn Trì cười hì hì, như con mèo trộm cá: "Không đau."

"... " Tạ Diệp tức tối lại cắn thêm một cái.

Lần này cậu chẳng phản ứng gì, xem ra hắn cắn thật sự không đau, cậu cố mở mắt, nói mơ hồ:

"Sao ngươi không ngủ được? Có chuyện gì phiền lòng à?"

"Ừ."

Ôn Trì nghĩ một lát, liền nắm tay hắn đang ôm vai mình, dẫn xuống bụng.

Bụng cậu đã nhô cao, chạm vào rõ rệt.

Tạ Diệp lập tức như chạm phải đồ dễ vỡ, động tác trở nên cẩn trọng, sợ lỡ tay làm đau bụng cậu, hắn xòe bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên.

Ôn Trì im lặng áp tay hắn ở đó.

Chờ một lúc, khi hắn chưa hiểu chuyện gì, bỗng cảm thấy có gì đó chuyển động dưới tay.

Cảm giác này thật kỳ diệu, ban đầu hắn tưởng cậu đang cử động, nhưng nhanh chóng nhận ra Ôn Trì vẫn nằm yên trong lòng hắn.

Nếu không phải cậu...

Thì là đứa bé đang động.

Ý nghĩ ấy như tia chớp lóe lên trong đầu hắn, rồi niềm vui muộn màng dâng lên ào ạt như thủy triều.

Chờ đợi bao lâu, đây là lần đầu tiên hắn thật sự cảm nhận được sự hiện diện của con, niềm hạnh phúc ấy không sao diễn tả, như có thứ gì nổ tung trong đầu hắn.

Đến mức tay hắn khẽ run lên vì kích động.

Chỉ tiếc là sự chuyển động ấy chỉ thoáng qua, đến khi bình tĩnh lại thì không còn cảm giác nữa. Nhưng chỉ một khoảnh khắc ấy cũng đủ để hắn ghi nhớ suốt đời.

Ôn Trì nắm lấy bàn tay đang run của hắn, quay sang cười: "Ngươi cảm nhận được rồi phải không?"

Hắn nắm lại tay cậu: "Khi nào thì bắt đầu?"

"Lâu rồi." Cậu nói, "Ta định nói sớm với ngươi, nhưng dạo này trí nhớ kém, vừa nghĩ xong lại quên mất."

Dù Ôn Trì nói vậy, Tạ Diệp hiểu rõ mấy hôm nay hắn bận tối mặt, mỗi lần đến đều là đêm muộn, khi cậu đã ngủ, nên đương nhiên không kể được.

Hắn ôm chặt cậu, hôn lên tóc: "Xin lỗi."

Ôn Trì còn đang vui vì con động, đột nhiên nghe hắn nói vậy liền thấy khó hiểu: "Sao tự dưng lại xin lỗi?"

Tạ Diệp nói: "Ta không biết sinh con lại khổ cực đến vậy, trước đây những lời ta nói thật quá coi thường mọi chuyện."

Ôn Trì im lặng hồi lâu, bỗng nhiên trở mình.

Động tác ấy làm Tạ Diệp giật mình, vội vàng đưa tay đỡ cậu.

Ôn Trì không nói hai lời, vòng tay ôm lấy cổ Tạ Diệp, trán tựa vào cằm y, khẽ nói: "Chuyện này đâu phải chỉ mình ngươi quyết định, ta cũng rất muốn có con mà."

Lời cậu nói mang theo hơi thở nóng ấm phả lên cổ Tạ Diệp, hơi nhột, khiến y không nhịn được bật cười, khóe môi cong lên, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Tạ Diệp khẽ "Ừ" một tiếng.

Ôn Trì lại nói: "Vậy nên sau này đừng nói những lời như thế nữa, ta không muốn nghe."

"Ừ." Tạ Diệp dùng cằm cọ nhẹ vào tóc cậu, "Không nói nữa, sau này sẽ không nói nữa."

Cả hai cứ ôm nhau như vậy một lúc, hơi thở của Ôn Trì dần trở nên đều đặn.

Khi Tạ Diệp cúi đầu nhìn, phát hiện cậu đã ngủ say, lần này ngủ rất sâu, môi hơi hé, đôi mắt khép chặt.

Tạ Diệp bật cười, khẽ thở dài, cúi đầu đặt lên môi Ôn Trì một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, rồi rời ra, nhưng lại cảm thấy thế nào cũng chẳng đủ.

Thật kỳ lạ, vốn dĩ hắn không phải kiểu người ưa thân mật quá mức, vậy mà mỗi lần gặp Ôn Trì lại muốn dính lấy cậu, tốt nhất là chẳng tách ra dù chỉ một khắc.

Ôn Trì chưa mở mắt đã theo bản năng đưa tay sờ bên cạnh. Đáng tiếc ngoài gối và chăn ra thì chẳng chạm được gì.

Cậu khựng lại, biết rằng Tạ Diệp đã rời đi trước khi mình tỉnh dậy, tuy có chút thất vọng nhưng cũng đã quen, nghỉ thêm một lát mới mở mắt, cất tiếng gọi: "Nhược Phương."

Nhược Phương đang canh ngoài phòng nghe thấy liền hấp tấp chạy vào: "Công tử, người tỉnh rồi."

Ôn Trì được Nhược Phương đỡ ngồi dậy, dụi đôi mắt mơ màng, cổ họng hơi khô, giọng cũng khàn đi: "Rót cho ta cốc nước được không?"

Nhược Phương vội rót một ly nước ấm, hai tay dâng tới trước mặt cậu.

Ôn Trì ngửa đầu uống liền một hơi hơn nửa ly, cổ họng mới thấy dễ chịu hơn.

"Tạ Diệp đâu?"

Ôn Trì đưa ly nước lại cho Nhược Phương, hỏi, "Hắn đi từ lúc nào?"

Nhược Phương khẽ đáp. Ôn Trì gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Không ngờ sau bữa sáng, Chu công công lại tới, nói là nhận chỉ của Thái tử điện hạ mời Ôn Trì nhập cung, nhưng không nói rõ là để làm gì.

Ôn Trì hơi ngỡ ngàng, nhưng vẫn để Nhược Phương cùng mấy nha hoàn giúp mình thay một bộ y phục trang trọng hơn, rồi ngồi xe ngựa tiến cung trong sự tháp tùng của Nhược Phương.

Xe đi rất chậm, không xóc nảy, nhưng do quãng đường khá xa nên cũng tốn không ít thời gian.

Gần trưa mới tới cổng cung.

Xe ngựa không dừng lại mà đi thẳng vào trong, lính gác cổng thấy Chu công công lộ mặt thì lập tức tránh đường.

Thêm gần nửa canh giờ nữa, xe mới từ từ giảm tốc rồi dừng hẳn.

Ôn Trì ngồi trong xe chờ một lát, liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, kế đó là giọng the thé của Chu công công: "Ôn công tử, đến nơi rồi, nô tài đỡ người xuống."

Nói rồi, Chu công công bước lên xe.

Ôn Trì đang mang thai nên đi lại bất tiện, Chu công công và Nhược Phương đều cẩn thận dìu cậu.

Xuống xe, Ôn Trì mới phát hiện bọn họ đã tới lối vào một khu vườn, đã có mấy thái giám và cung nữ chờ sẵn, cùng nhau đi vào.

Đi khoảng một tuần trà, họ tới bên một hồ nước trong vắt, đàn cá tung tăng bơi lội, ngẩng đầu lên là cầu nhỏ nước chảy, gió thổi cỏ lay, cảnh sắc tươi đẹp vô cùng.

Giờ đã lập xuân, mầm non nhú lên xanh mướt. Giữa hồ có một đình nghỉ nối liền với hành lang dài, trong đình có vài bóng người.

Đến gần mới thấy là những gương mặt xa lạ, nam nữ đều có, chừng hơn hai mươi tuổi.

Nhưng dường như họ lại quen biết cậu, vừa thấy cậu đến liền nở nụ cười rạng rỡ, vội vàng đứng dậy đón.

"Ôn công tử tới rồi."

"Đi đường lâu vậy chắc mệt rồi, mau nghỉ đi."

"Đây là trà cúc thượng hạng Trương công tử mang tới, vừa pha xong, Ôn công tử nếm thử nhé?"

Họ nói rôm rả khiến Ôn Trì không xen lời nổi.

Cậu mơ hồ bị ấn xuống ghế, chưa kịp phản ứng thì đã có tách trà nóng được đặt vào tay.

Quả thật cậu cũng hơi mệt, lại nghe mọi người ríu rít trò chuyện, liền ngẩn ra một chút rồi lặng lẽ nhấp một ngụm.

Đợi họ nói xong, Chu công công mới tìm được khe hở để cất lời: "Ôn công tử."

Ôn Trì bưng tách trà, ngẩng đầu nhìn Chu công công.

Chu công công lần lượt giới thiệu từng người: "Đây là Trương công tử của phủ Lục hoàng tử Tề vương, đây là Văn phu nhân – đại phu nhân của Dương tướng quân..."

Tổng cộng sáu người, mỗi khi được gọi tên, ai nấy đều vừa căng thẳng vừa phấn khởi nhìn Ôn Trì.

Giới thiệu xong, Ôn Trì không nhớ rõ những người khác, chỉ chú ý tới Trương công tử đầu tiên.

Nhớ Chu công công nói y là người của Tề vương, nhưng đó không phải trọng điểm —

Ánh mắt cậu từ gương mặt y chuyển xuống bụng.

Bụng Trương công tử cũng nhô rõ như cậu, chỉ là cậu cố mặc đồ rộng để bớt lộ, còn Trương công tử lại mặc hơi bó, dường như cố ý để lộ bụng bầu.

Dù bản thân là người mang thai, Ôn Trì vẫn phải thừa nhận: đàn ông bụng bầu nhìn khá kỳ lạ.

Có lẽ vì cậu quen thấy phụ nữ mang thai chứ chưa từng thấy đàn ông, nên ấn tượng cũ ăn sâu.

Trương công tử có gương mặt thanh tú như nữ nhân, giữa mày có nốt ruồi đỏ, thấy Ôn Trì nhìn thì mỉm cười xoa bụng: "Được nửa năm rồi, chắc cuối xuân là sinh."

Ôn Trì "Ồ" một tiếng: "Vậy cũng gần tới rồi."

"Còn ngươi?" Trương công tử hỏi, "Ngươi được mấy tháng?"

Ôn Trì đếm ngày rồi đáp: "Ta cũng năm tháng rưỡi."

"Thật sao? Trùng hợp quá, chắc thời gian giống nhau."

Trương công tử vừa mừng vừa ngạc nhiên, chắp tay nói, "Biết đâu con của chúng ta cùng ngày sinh, khi đó định hôn ước cho chúng luôn."

Nói đến đây, y hơi ngượng, "Tốt nhất là hứa hôn từ bé."

Ôn Trì ngẩn ra, nhìn bụng mình rồi nhìn bụng y: "Chúng chẳng phải họ hàng sao? Sao lại hứa hôn?"

Trương công tử cười: "Vậy càng tốt, càng thêm thân."

Ôn Trì: "..."

Ồ, suýt quên, người xưa đâu có kiêng cận huyết.

Một phu nhân bên cạnh bật cười: "Trương công tử, Thái tử điện hạ còn chưa ở đây mà ngươi đã định việc hôn sự cho trưởng tử, e hơi sớm rồi đó."

Trương công tử nghe vậy mới nhận ra lời mình hơi đường đột, mặt đỏ lên, vội xin lỗi: "Xin lỗi Ôn công tử, ta chỉ nhất thời hứng khởi, nói không nghĩ."

Ôn Trì khoát tay: "Không sao."

Chuyện liền bỏ qua, mọi người ngồi xuống, Trương công tử ngồi bên phải Ôn Trì, cầm tách trà của cậu đặt xuống, rồi lấy đĩa bánh đẩy tới:

"Ngươi nếm thử xem?"

Bánh là bánh đậu xanh, nhưng cách làm có vẻ khác thường, nhìn tinh xảo bắt mắt hơn.

Ôn Trì cắn thử một miếng, ngon, cậu vốn ăn uống kén mà lại ăn hết cả miếng.

"Bánh hợp khẩu vị chứ?" Trương công tử vui vẻ hỏi.

Ôn Trì gật đầu: "Ngon."

"Thật sao?"

Trương công tử lại đưa thêm, nói: "Bánh này ta tự làm, chỉ người mang thai mới hiểu cảm giác của người mang thai, bếp nhà ta làm bánh thì hoặc ngọt quá hoặc nhạt quá, chỉ tự tay ta làm mới vừa ý."

Ôn Trì nói: "Tự làm thì đúng là vừa miệng, nhưng cũng mất công."

Trương công tử cắn một miếng, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi cũng biết làm bánh à?"

Ôn Trì nhớ hồi từng làm bánh kem cho Tạ Diệp, nhưng sau đó chưa từng làm nữa, y thích đồ ngọt mà cậu chẳng có dịp làm cho.

Cậu thoáng buồn, lại nghĩ Trương công tử chưa nghe đến bánh kem, nên lắc đầu: "Chỉ có hứng thú thôi, chưa từng làm."

Trương công tử liền nói: "Nếu muốn, ta sẽ dạy."

Ôn Trì ngẩn ra, hơi động tâm, do dự hỏi: "Có phiền ngươi quá không?"

"Không phiền, việc của Ôn công tử sao gọi là phiền? Chỉ cần ngươi rảnh, có thể cho người tới tìm ta, hoặc tới chỗ ta cũng được."

Y lại liệt kê đủ loại bánh mình biết làm, còn nói cả những ý tưởng mới.

Ôn Trì đâu ngốc mà không nhận ra thiện ý của y, thật ra không chỉ Trương công tử mà ai ở đây đối với cậu cũng có phần nịnh bợ. Cậu biết rõ, tất cả là nhờ ánh hào quang của Tạ Diệp, nếu mất hắn, cậu chẳng là gì.

Cậu không từ chối nhã ý này, nhìn sang Chu công công thấy ông khẽ gật đầu, bèn đáp: "Vậy ta xin nhận."

Trương công tử mừng rỡ.

Câu chuyện chuyển sang mấy đề tài khác, rồi chạm đến việc Hoàng thượng đã mất. Có người than: "Nếu Hoàng thượng còn, chắc không muốn thấy tình cảnh này."

Có người phụ họa: "Dung phi và Vương gia thật chẳng biết điều, sao có thể cùng ngoại nhân tính kế người nhà?"

Người khác nói: "Nói vậy, Vương gia đi biên ải chắc chỉ mấy hôm nữa?"

"Hình như hai, ba ngày nữa."

"Than ôi, nay cảnh còn người mất."

Ôn Trì nghe mà mơ hồ, đợi họ nói xong mới hỏi: "Vương gia sao vậy?"

"Ngươi chưa biết à?"

Trương công tử ngạc nhiên, "Vương gia và Dung phi mưu phản bị bắt, mấy ngày nữa Vương gia sẽ bị đày đi biên ải, những kẻ liên can khác đều bị xử tử, còn Dung phi và Trưởng công chúa thì chưa rõ."

Ôn Trì khựng lại, hỏi: "Người nhà Hoa gia thì sao?"

"Đáng chết thì chết, đáng đuổi thì đuổi, còn lại cũng chẳng làm được sóng gió gì."

Ôn Trì vốn định hỏi thêm về Hoa Ân, nhưng nghĩ chắc y cũng chỉ nghe từ Tề vương, nên thôi.

Đến giờ Thân, Chu công công ghé tai Ôn Trì bảo về. Buổi trà chiều này vốn là Tạ Diệp cố ý sắp cho cậu, nên cậu về thì những người khác cũng cáo từ.

Trước khi chia tay, Trương công tử dặn nhớ tìm y làm bánh cùng. Ôn Trì gật đầu.

Ra khỏi vườn, các công tử phu nhân đều có người hầu chờ sẵn.

Cung quy định rõ về việc dùng xe và kiệu, người ngoài cung như Trương công tử dù mang thai cũng không được dùng xe trong cung, xe chỉ đợi ở ngoài cổng.

Vì vậy, xe ngựa của Ôn Trì giữa đoàn người hầu trở nên nổi bật, khiến cậu hơi ngượng.

Chu công công thì bình thản, đưa tay mời cậu lên xe.

Ôn Trì quay lại thấy mọi người xếp hàng phía sau, ánh mắt mong mỏi nhìn cậu.

Cậu do dự: "Từ đây ra cổng còn xa, hay ta đưa mọi người một đoạn?"

Trương công tử và những người khác hoảng hốt xua tay: "Lòng tốt của Ôn công tử chúng ta xin nhận, nhưng quả thật bất tiện."

Ôn Trì thấy vậy cũng không ép, chào từ biệt rồi lên xe.

Lúc vào cung cậu vẫn ngồi ngay ngắn, không nhìn ra ngoài, nhưng khi rời cung lại hứng chí vén rèm ngắm cảnh, thấy rất nhiều cung nhân tất bật, gặp xe cậu thì tránh sang hai bên, đợi xe đi qua mới tiếp tục.

Trước đây cậu vào cung nhiều lần mà chưa từng thấy cảnh này, ấn tượng về hoàng cung luôn vắng lặng, thỉnh thoảng mới có vài cung nhân đi ngang.

Chu công công dường như đoán được thắc mắc của cậu: "Tuy Thái tử phải để tang nửa năm, nhưng thiên hạ không thể không vua, ngai vàng để trống một ngày thì đất nước thêm một phần bất ổn, Thái tử nên sớm đăng cơ."

Diễn biến quá nhanh khiến Ôn Trì có cảm giác như mơ.

Cậu quay sang hỏi: "Khi nào Tạ Diệp đăng cơ?"

"Lễ đăng cơ chưa chuẩn bị, phải đợi Hoàng thượng nhập lăng, còn nhiều việc cần bàn với bá quan. Nhưng không vội, năm nay thôi, chờ dân yên tâm đã."

Xe vừa ra khỏi cổng cung, Ôn Trì đang định buông rèm thì bất chợt thấy một bóng người.

Người ấy mặc áo xám đơn sơ, không trang sức, trông như dân thường, nhưng bóng lưng lại khiến cậu phải nhìn thêm. Y đang nói gì đó với lính gác.

Người đó...

Động tác Ôn Trì khựng lại.

Hình như là Ôn Lương.

Cậu đã lâu không về Ôn gia, cũng lâu không gặp y, bóng dáng gầy gò kia suýt khiến cậu tưởng nhận nhầm.

Khi y quay mặt sang, cậu nhìn kỹ: quả đúng là Ôn Lương.

Cách xa nên không rõ nét mặt, chỉ thấy y vẫn đang nói với lính, như đang cầu xin. Tiếc là lính không động, thản nhiên nhìn thẳng, coi như không thấy y.

Cảnh đó khiến Ôn Trì không khỏi bất ngờ, biết Ôn gia suy sụp nhưng không ngờ Ôn Lương lại đến mức này.

Nghĩ tới kết cục của Tạ Cẩm, thấy y thảm hại cũng chẳng lạ. Ôn Trì thu mắt, buông rèm, liền bắt gặp Chu công công đang nhìn mình.

Cậu thấy vậy, bèn hỏi: "Ngươi cũng thấy chứ?"

Chu công công gật đầu: "Nô tài nghe nói y đã đứng ngoài cổng cung mấy ngày."

"Muốn cầu xin cho Ôn gia?"

"Không phải." Chu công công lắc đầu, cười khẩy, "Chỉ muốn gặp Vương gia một lần thôi."

Ôn Trì kinh ngạc: "Gặp Vương gia?"

"Phải. Vương gia là trọng phạm triều đình, tất nhiên bị giam ở Thiên lao, đâu phải muốn gặp là gặp được? Hừ, tự mình không biết lượng sức."

Ôn Trì mím môi, cúi đầu im lặng.

Thấy cậu không phản ứng, Chu công công khẽ hỏi: "Ôn công tử định giúp y toại nguyện?"

Ôn Trì bị hỏi trúng tim đen, hơi lúng túng, đúng là có nghĩ tới, nhưng chỉ thoáng qua, Tạ Diệp khó khăn lắm mới tới được hôm nay, sao cậu nỡ làm y khó xử?

"Ta không nghĩ vậy."

Ôn Trì đưa tay sờ mũi, khi nói dối luôn lộ rõ mà không biết, còn gượng gạo cười để che giấu, "Ta đang nghĩ vài hôm nữa tới phủ Tề vương tìm Trương công tử."

Chu công công bình thản nhìn cậu, không vạch trần, chỉ nói: "Nếu công tử đã quyết, lát nữa nô tài sẽ về sắp xếp".

Trước Tiếp