
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Phương Tri Thư lập tức bước nhanh tới, kéo Bùi Từ ra khỏi đám đông, giọng trầm xuống:
“Cậu điên rồi sao? Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Bùi Từ không tránh né, giọng anh kiên định, rõ ràng:
“Phương đại ca, Tri Lễ không thể cất cánh. Bây giờ, tuyệt đối không thể.”
Phương Tri Thư sững lại. Ánh mắt anh sắc bén nhìn người thanh niên trước mặt:
“Tại sao?”
“Động cơ phát ra tiếng lạ – có khả năng là rò rỉ dầu.”
Một câu nói như dội thẳng vào đầu. Phương Tri Thư hơi nghiêng người, nhìn về hướng máy bay đã sẵn sàng xuất phát. Máy móc vừa được đội kỹ thuật kiểm tra kỹ lưỡng, toàn bộ thông số đều nằm trong giới hạn an toàn. Không ai báo cáo bất cứ điểm bất thường nào. Làm sao lại có thể—?
Anh quay đầu, ánh mắt lộ rõ nghi ngờ:
“Những lời này là dựa vào cái gì mà nói ? Có bằng chứng gì không? Hay chỉ là cảm giác?”
“…Dạng Dạng.”
Bùi Từ dừng một nhịp, rồi mới thốt ra cái tên ấy. Giọng anh trầm khàn, không lớn nhưng vô cùng dứt khoát.
Anh vốn không định nói ra. Thậm chí, trong suốt quãng thời gian im lặng đứng đó, anh đã đấu tranh rất lâu – giữa giữ kín hay mạo hiểm. Nhưng vào đúng khoảnh khắc này, giữa sức ép chồng chất, giữa ánh mắt hoài nghi của cấp trên và khí áp như đè nặng trong đài quan sát chỉ huy, anh biết: mình không thể im lặng nữa.
Anh phải đưa ra lựa chọn.
Mà từ đầu đến cuối, lựa chọn ấy chưa từng mơ hồ.
Là phi công, anh hiểu rõ cấu trúc một chiếc máy bay có thể phức tạp tới nhường nào. Hệ thống càng hiện đại, càng đòi hỏi bàn tay chế tạo phải tinh vi, chính xác đến từng milimet. Dù anh có kinh nghiệm thực chiến, có chỉ số thao tác cao bao nhiêu, thì cũng có những điểm "mù".
Bùi Từ không phải không biết điều đó sẽ kéo theo hậu quả gì. Anh cũng không mù mờ trước sự thật rằng, cái tên này, một khi được nói ra, sẽ thành tiêu điểm, là mồi lửa có thể khiến dư luận bùng lên, có thể khiến cô bị đặt dưới áp lực mà một cô gái chưa đủ mười tám tuổi không nên phải chịu đựng.
Nhưng anh vẫn nói.
Vì anh tin cô.
Tin vào trí tuệ của cô, vào lòng trung thành, vào bản lĩnh và ánh mắt chưa từng d.a.o động kia.
Huống chi, thời gian đang gấp rút. Nếu muốn nhanh chóng thuyết phục tham mưu Phương, thì không có cách nào hiệu quả hơn là nói ra cái tên này.
Tên của người con gái mà anh tin tưởng đến mức có thể đặt cược cả tiền đồ.
Phương Tri Thư khựng lại.
Anh không ngờ, chính cái tên ấy lại là câu trả lời.
Nhưng là, em gái anh, cô bé chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi mà thôi.
“Cậu điên rồi.” Phương Tri Thư hạ giọng, giận dữ nói:
“Quay về ngay. Đây không phải chuyện đùa. Nếu ảnh hưởng đến chuyến bay thử, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm trước quân kỷ!”
Mà lúc này, trực giác của Thái Thiệu Hoài cũng đã cảnh báo ông chuyện không đơn giản, ông đến trước mặt Phương tri thu và Bùi Từ hỏi:"Sao vậy?"
"Thủ trưởng, không thể tiếp tục bay thử nghiệm, động cơ có âm thanh bất thường. Tôi xin phép được nối máy đến buồng lái, cùng Phương trung đội trao đổi trực tiếp"
“Bùi Từ……”
Phương Tri Thư muốn ngăn cản Bùi Từ, nhưng là vẫn không kịp.
Phản ứng ban đầu của Thái Thiệu Hoài cũng giống hệt như Phương Tri Thư—ngạc nhiên, sau đó là giận dữ, rồi ánh mắt đanh lại, chuẩn bị quát lớn. Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, ông đã kịp dừng lại.
Gương mặt ông trầm xuống, như thể có vô số tính toán nhanh chóng lướt qua trong đầu. Không hổ là người chỉ huy lâu năm trong quân khu, chỉ trong một hơi thở, ông đã khôi phục bình tĩnh, đổi giọng sang sắc lạnh:
“Bùi Từ, đồng chí có biết hậu quả của việc tự ý gián đoạn chuyến bay thử không? Nhất là khi không đưa ra được lý do rõ ràng? Cậu đã chuẩn bị tâm lý để chịu trách nhiệm cho tình huống xấu nhất chưa?”
“Báo cáo thủ trưởng!” Bùi Từ đứng thẳng người, giọng dứt khoát, không chút do dự. “Tôi biết. Và tôi có thể chấp nhận.”
Không khí trong đài quan sát chỉ huy nhất thời lặng như tờ. Ánh mắt Thái Thiệu Hoài rơi lên người thanh niên trẻ tuổi trước mặt—người ông đã chứng kiến từ khi còn là một thiếu niên mới vào quân đội, từng bước một, vượt qua huấn luyện cơ bản, bài sát hạch lý thuyết, rồi thực chiến trên buồng lái mô phỏng, từng chút từng chút c.h.é.m ra máu, c.h.é.m ra thành tích mà đứng vào hàng phi công chiến đấu chủ lực của căn cứ.
Ông nhìn Bùi Từ hồi lâu, rồi quay đầu:
“Phương Tri Thư, lập tức nối máy liên lạc với đồng chí Phương Tri Lễ, để Bùi trung đội tự mình xác nhận.”
Phương Tri Thư thoáng sửng sốt, nhưng vẫn lập tức chấp hành, đi đến bên bộ đàm bắt đầu thao tác kết nối.