
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
“Bùi Từ…”
“Sao vậy?” Bùi Từ vừa lên tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi khi thấy người trước mặt run rẩy đến mức không đứng vững. Anh lập tức vươn tay đỡ lấy cô, lòng bàn tay lướt nhanh qua trán cô, thấp giọng hỏi dồn dập: “Chỗ nào không khỏe? Có phải sốt không rồi ?”
“Không thể để anh hai cất cánh! Bùi Từ, anh mau bảo anh ấy dừng lại!” Phương Tri Ý siết chặt lấy cổ áo anh, đôi mắt đỏ hoe, ánh hoảng loạn phủ đầy khuôn mặt tái nhợt.
Bùi Từ chưa từng thấy cô rơi vào trạng thái như vậy. Không phải sợ hãi thông thường, mà giống như… tuyệt vọng sau khi đã biết trước một tai họa. Anh thoáng chấn động, vội trấn tĩnh bản thân, giữ chặt vai cô, hỏi: “Vì sao? Xảy ra chuyện gì?”
“Dầu bị rò rỉ… Máy bay nếu cất cánh thì sẽ không thể quay về được.” Giọng Phương Tri Ý khản đặc, run rẩy nhưng đầy chắc chắn.
Anh hai cũng giống Bùi Từ… nếu máy bay gặp sự cố, anh ấy chắc chắn sẽ chọn ở lại, chứ không nhảy dù bỏ máy bay.
Anh ấy sẽ chết.
Cách duy nhất lúc này để ngăn chặn thảm kịch xảy ra là tạm hoãn chuyến bay thử nghiệm này lại.
"Bùi Từ, em xin anh…”
Một vết rò dầu, với người thường có thể không hiểu mức độ nghiêm trọng, nhưng với phi công, đó là bản án tử lặng lẽ. Một khi mất áp suất nhiên liệu ở độ cao lớn, động cơ sẽ chết. Nếu ở vùng địa hình hiểm trở, lại mang theo vũ khí—khả năng sống sót gần như bằng không.
Lòng Bùi Từ thoáng lạnh. Anh sững người nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trong đầu thoáng qua hàng loạt khả năng: Sao Dạng Dạng lại biết? Không ai dưới mặt đất báo cáo gì cả, việc kiểm tra cũng chưa ghi nhận lỗi kỹ thuật…
Chỉ thoáng qua hai giây, Bùi Từ đã điều chỉnh lại tâm lý. Anh hạ thấp giọng, khẩn trương hỏi: “Chỉ huy mặt đất là anh cả em. Nếu anh gọi dừng, chuyến bay sẽ bị điều tra toàn bộ. Dạng Dạng, em biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì không?”
“Biết. Em biết.” Phương Tri Ý không hề do dự. Ánh mắt cô trong khoảnh khắc đó, kiên định đến mức khiến Bùi Từ nghẹn lời.
Chỉ cần dừng lại, cô có thể chịu trách nhiệm: “Bùi Từ ca, xin anh tin em.”
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể đánh cược vào người đàn ông trước mặt.
Trong lúc rối loạn, cô cũng không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu, trong đầu cô lúc này chỉ quay cuồng một ý niệm: Phải cứu anh hai !
Không ngờ Bùi Từ không hỏi thêm gì nữa. Anh chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt cô — ánh mắt luôn trong trẻo, thuần khiết, chứa đựng sự tin tưởng không chút nghi ngờ.
“Được rồi, Dạng Dạng, anh tin em.”
Anh thở dài, nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô, giọng trầm ấm:
“Đừng sợ. Những chuyện tiếp theo, anh sẽ cùng em gánh vác.”
Nói rồi, anh dứt khoát dẫn cô đi thẳng về phía phòng chỉ huy.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Bùi Từ đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Anh nghĩ — nếu kết quả phía trước là điều cô không thể gánh nổi, thì để anh gánh.
Anh không muốn thấy đôi mắt từng sáng lên vì tin tưởng mình lại dần trở nên ảm đạm.
Vì ánh nhìn ấy, vì sự tín nhiệm không chút do dự đó... anh đã chuẩn bị sẵn sàng để trả giá.
Phương Tri Ý không thể vào phòng chỉ huy, đành đứng chờ bên ngoài, nhưng lòng nóng như lửa đốt. Cô lo Bùi Từ sẽ không biết dùng lý do gì để thuyết phục mọi người tạm dừng chuyến bay thử, nên trước khi anh đầy cửa bước vào, cô vội vàng nắm lấy cánh tay anh, khẩn thiết dặn: “Động cơ có tiếng kêu lạ, rất nhỏ, nhưng anh hai ngồi trong buồng lái chắc chắn sẽ nghe thấy.”
Trong lần bay thử đầu tiên, động cơ thường có tiếng động nhẹ do chưa ăn khớp hoàn toàn. Thường thì chẳng ai để ý, nhưng lần này, đó lại chính là dấu hiệu của vấn đề nghiêm trọng.
Ngay cả Bùi Từ – người luôn cẩn thận – kiếp trước cũng không phát hiện ra điều này cho nên mới ở trong tình trạng chiến đấu cơ không lý tưởng thậm chí có thể gây nguy hiểm mà bay lên trời. Và thực tế, thảm trạng thực sự đã xảy ra.
Điều đó cho thấy, không ai trong số họ có thể lường được nếu không có cảnh báo.
Anh vỗ nhẹ lưng cô trấn an, rồi quay người bước nhanh vào phòng chỉ huy.
Bên trong, tín hiệu hình ảnh và âm thanh trực tiếp từ chiến đấu cơ đã hiển thị. Máy bay đang khởi động, khoang mở, bắt đầu lăn bánh trên đường băng.
Không kịp giải thích, Bùi Từ đi thẳng đến trước mặt Thái Thiệu Hoài, trầm giọng:
“Báo cáo thủ trưởng, đội trưởng đội hai căn cứ không quân XX, Bùi Từ xin lệnh dừng bay thử.”
Mọi người đều ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh.
Thái Thiệu Hoài nhíu mày, giọng nghiêm khắc:
“Bùi Từ, cậu đang làm gì? Ra ngoài ngay!”
Lúc này chiến cơ đã đi được nửa đường băng. Dù có lý do gì, yêu cầu dừng lại vào thời điểm này đều là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.