Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 406: Thế giới 25: Lạc Thiên 12

Trước Tiếp

☆, Chương 406

Thế giới 25: Lạc Thiên 12

Mây xám lờ mờ cuồn cuộn phía chân trời, như sắp chuyển mưa rồi. Mái tóc đủ màu hơi lất phất trong gió, Lạc Thiên tản mạn rảo bước, so với những người đang vội vội vàng vàng đi qua xung quanh. Bóng lưng vô hình toát lên nỗi cô tịch và dửng dưng như không.

Phong Kỳ nhìn cậu từ đằng xa, vẻ mặt nặng nề.

Vu Tuyền đồng ý cứu Lạc Thiên, với điều kiện là Lạc Thiên phải tiếp tục cung cấp số liệu thí nghiệm cho hắn. Phong Kỳ không thể chấp nhận được việc Lạc Thiên mất ý thức ngủ say, chỉ có thể chứng kiến ký ức của Lạc Thiên bị ẩn mất.

Bây giờ thì tất cả những ký ức có liên quan đến thí nghiệm và Phong Kỳ của Lạc Thiên đã bị vùi lấp hết, cậu chỉ nhớ được mình là một người tổng hợp gien đã thức tỉnh tinh thần lực, nhận vị trí người trông giữ của liên minh.

Không nên đến xem cậu, vì Phong Kỳ đã chỉnh sửa AI của mình lại rồi kết nối với Lạc Thiên, hẳn phải nên yên tâm rồi. Nhưng mà… sao có thể thật sự buông được?

Trong túi còn nửa gói thuốc lá, Phong Kỳ tận mắt quan sát Lạc Thiên tập huấn, nhìn cậu vật lộn qua từng nhân vật khác nhau hoặc tốt hoặc xấu, mỗi ngày mỗi ngày ngây ngô mờ mịt trở nên thành thạo điêu luyện. Số gien phong phú trong cơ thể cậu là cơ sở để cậu có thể tiếp thu các nhân vật rất tốt.

Cho dù Lạc Thiên có vẻ không tốn chút sức nào, song Phong Kỳ vẫn thấy xót xa —— Lạc Thiên không có lựa chọn.

“Hệ thống,” Lạc Thiên chậm rì rì hỏi, “Có người đang theo dõi tao đúng không?”

Hệ thống: …giả chết.

Lạc Thiên đột nhiên dừng bước quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua dòng người, đối diện với người đàn ông có vẻ bình thường kia một cách chuẩn xác. Người đó khựng lại, sau giây lát cứng nhắc đã thản nhiên nhìn ngược lại.

Lạc Thiên đảo mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới, rút bàn tay đang đút trong quần đồng phục ra, đưa tay về phía người đàn ông đó, thong dong ngoắc ngoắc ngón trỏ của mình.

Phong Kỳ: …

Sau vài giây chần chờ, Phong Kỳ chậm rãi đi tới trước mặt Lạc Thiên, trầm mặc nhìn Lạc Thiên.

Lạc Thiên nhếch miệng, nụ cười vừa ngả ngớn vừa nổi loạn, “Chú, chú là b**n th** hả?”

Phong Kỳ: …

“Tôi chỉ trùng hợp đi qua con đường này thôi.” Phong Kỳ cố gắng kiềm chế giọng điệu của mình không quá mức thất thường.

Lạc Thiên quay đầu nhìn quanh, đám người đi qua đi lại, không ai thèm để ý đến góc nhỏ này. Lạc Thiên mở to mắt nhìn hắn, mặt nở nụ cười xấu xa, “Đừng giả bộ nữa chú, chú muốn làm chuyện xấu với tôi đúng không?”

Vẻ mặt Phong Kỳ xấu hổ, trên mặt không kiềm được hơi đỏ lên, “Tôi…” Hắn tránh ánh mắt sáng ngời của Lạc Thiên, khó nhọc nói: “Tôi không có ý đó.”

“Thật sao?” Lạc Thiên nghiêng đầu, khuôn mặt trắng trẻo đá mắt khoe khoang tuổi trẻ, “Ánh mắt chú nhìn tôi thèm khát lắm mà.”

Phong Kỳ thực sự muốn quay lưng bỏ chạy ngay. Bất kể Lạc Thiên ở trong hình dáng gì, thì ở trong lòng hắn lúc nào cũng đáng yêu đầy sức sống cả. Hắn sợ mình sẽ không cầm lòng được lộ ra khuôn mặt tươi cười quá yêu thích với Lạc Thiên, bèn nghiêng mặt hơi ho một tiếng, “Bạn học sinh, đến trường đi.”

Lạc Thiên nhíu mày, môi dưới bĩu ra, làm mặt quỷ với hắn, “Ai cần chú lo.” Bước chân xoay một cái, cặp lủng lẳng trước ngực nhảy chân sáo đi mất.

Phong Kỳ tham lam nhìn thấy bóng lưng cậu rời đi, không thể theo, theo nữa sẽ xảy ra chuyện mất. Lạc Thiên rất nhạy cảm, nếu để cậu phát hiện ra điều gì, tình thế sẽ phát triển theo hướng như thế nào, Phong Kỳ rất khó nói trước.

Trong Lạc Thiên tồn tại quá nhiều yếu tố bất ổn, bất cứ một kết quả tiêu cực nào cũng có thể khiến Lạc Thiên sa chân vào lụi tàn.

Mà đó là kết cục Phong Kỳ không thể chịu được.

Hắn thà rằng cứ đứng nhìn cậu từ xa, che chở cho cậu như thế này.

Cuối cùng Lạc Thiên vẫn hoàn thành nhiệm vụ, ngay khi hệ thống cảnh báo khẩn cấp thì cậu đã hoàn thành việc trêu ghẹo nữ chính một cách hết sức bỉ ổi, thành công để nam nữ chính thành thù nhờ sự có mặt của mình.

Sau khi thành công lui mình, Lạc Thiên thoát khỏi thế giới.

Dựa theo quy định, hoàn thành nhiệm vụ của tiểu thế giới, Lạc Thiên có thể được nghỉ ngơi một thời gian. Thân là một người tổng hợp gien, không có người nhà cũng chẳng có nhà, nên Lạc Thiên ở lại căn cứ, chán ngán nằm trên giường, bắt đầu hồi tưởng lại hộp sủi cảo chiên mình được thử trong tiểu thế giới vừa rồi.

Đế vàng giòn óng ánh, cắn rách lớp da mềm, bên trong lập tức ch** n**c súp ngon ngọt, khá nóng miệng, khiến người ta muốn hút rột một ngụm cắn to một miếng.

Ngon quá chừng.

Lạc Thiên trở mình đứng lên, trực tiếp liên hệ với liên minh, xin nhiệm vụ thứ hai.

Vu Tuyền ở đầu bên này nhận được xin phép của Lạc Thiên, nói với Phong Kỳ đứng kế bên: “Cậu làm như vậy là vi phạm thỏa thuận, cũng không tốt cho cậu ta.”

“Anh sẽ có được số liệu thí nghiệm anh muốn, chuyện còn lại anh không có quyền can thiệp.” Phong Kỳ lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Vu Tuyền khó coi, “Cậu nhân viên tuần tra, giữa chúng ta hẳn là quan hệ hợp tác, không cần phải giương cung bạt kiếm như thế chứ?”

“Hợp tác?” Ánh mắt Phong Kỳ xoay chuyển, đầy ánh sáng lạnh, “Là ép buộc.”

Thân là nhân viên tuần tra cấp S, Phong Kỳ đã đệ đơn xin nghỉ toàn diện, hai mươi tư tiếng ở trong phòng thí nghiệm giám sát hành động của Vu Tuyền. Bảo đảm Lạc Thiên chỉ làm người trông giữ trong tiểu thế giới đúng như lời Vu Tuyền nói.

“Tại sao lại xếp nhân vật đó cho em ấy?” Phong Kỳ cau chặt mày, vẻ mặt vẫn còn bất an.

Vu Tuyền: “Để kiểm tra số liệu, cậu ta sẽ được sắp xếp mọi kiểu nhân vật.”

Chỉ có mình Lạc Thiên là người tổng hợp gien thức tỉnh tinh thần lực thì sao mà đủ, huống chi hôm đó Lạc Thiên bùng nổ tinh thần lực cấp X, thể hiện rõ sự bất ổn cực cao. Vu Tuyền nhất định phải kiểm tính thích nghi của Lạc Thiên trong tiểu thế giới, thu thập tham số dữ liệu tiếp theo, nghiên cứu điểm mấu chốt để người tổng hợp gien thức tỉnh tinh thần lực.

Phong Kỳ liếc nhìn hắn một cái, “Để em ấy thoải mái.”

Lạc Thiên rất nhanh đã nhận được hồi đáp của liên minh, cậu không để lỡ một giây nào bước vào thế giới mới ngay.

“Chào cậu.”

Giọng nói máy móc quen thuộc vang lên trong đầu, Lạc Thiên giật mình: “Sao lại là mày nữa? Không phải chỉ có nhiệm vụ của lính mới có hệ thống à?”

Hệ thống: “Giai đoạn đầu của nhiệm vụ lần trước cậu chỉ có đi lung tung, nhận xét thấy cậu có xu hướng tiêu cực trong công việc, cần được hệ thống tiếp tục hỗ trợ.”

Lạc Thiên: “…” Lý do gì kỳ cục vậy.

Vai trò của Lạc Thiên trong nhiệm vụ lần này vẫn là tốt thí, thân phận là đạo diễn hạng ba thèm thuồng nhan sắc của nữ chính. Tuy là một đạo diễn hạng ba, nhưng vẫn tốt hơn thân phận thiếu niên smart thế giới đầu một chút, vì ít nhất là trên tay có một hộp cơm.

Dưới ánh nắng mãnh liệt, một cái ô to che phủ người đàn ông râu ria xồm xoàm, cậu nhàn nhã ăn cái đùi gà béo ngậy trong hộp đựng cơm, vẻ mặt thích thú.

“Đạo diễn Viên, nước đây.” Nhân viên đưa một bình nước đá qua.

Lạc Thiên lười biếng nói: “Để đó đi.”

Hộp cơm ở đây sánh ngang với đồ ăn trong căn tin liên minh, Lạc Thiên ăn hết cái đùi gà bên trong là mất hứng, “Tối quay tiếp, tạm thời kết thúc công việc.”

Hệ thống đã nói rõ nhiệm vụ của cậu, đạo diễn hạng ba tốt thí thèm khát nhan sắc của nữ chính đưa ra yêu cầu quy tắc ngầm, sau khi bị từ chối thì thẹn quá thành giận. Giở trò xấu với nữ chính khắp mọi nơi, sau đó bị nam chính vả mặt.

Nhiệm vụ rõ ràng, thời gian cũng thư thả hơn nhiệm vụ đầu tiên, kéo dài chừng một tháng.

Lạc Thiên lại không mấy hứng thú, chẳng buồn liếc nhìn nữ chính một cái đã bò vào trong xe mình nghỉ ngơi.

Hệ thống: “Cậu lại muốn tiêu cực nhiệm vụ?”

Lạc Thiên bình tĩnh nói: “Sát giờ không gọi là thái độ tiêu cực, mà là tăng thêm sự thú vị cho công việc.”

Hệ thống: “…dù sao thì cậu cẩn thận chút, đừng chơi quá trớn.”

Lạc Thiên nghiêng mặt, kéo kính râm xuống, xuyên qua cửa kính xe ngóng mắt nhìn ra bên ngoài, trong lòng thầm có chút mong chờ, mong chờ cái gì? Dường như có điều gì đó mềm mại đang nảy mầm trong cậu, dò xét muốn ào ra.

Liên tục mấy ngày, Lạc Thiên vẫn giữ thái độ không bạo lực không hợp tác, không hề có ý muốn đi đúng tình tiết với nữ chính. Ngày nào cũng hào hứng đi quay phim, ngồi trên ghế dựa lật xem kịch bản trên tay, say sưa nói: “Kịch bản này còn máu chó hơn kịch bản của liên minh nữa.”

Hệ thống: “…cậu mau đi làm nhiệm vụ đi.”

Hệ thống hỗ trợ nói chuyện nói hiền khô, tác dụng đốc thức với Lạc Thiên chẳng khác nào bằng không, Lạc Thiên hoàn toàn không để nó vào mắt. Cà lơ phất phơ nói: “Gấp cái gì, quay phim đó, làm nghệ thuật đó, hiểu không?”

Hệ thống thực sự sốt hết cả ruột, mà ó cũng không biết tại sao mình lại gấp gáp như vậy. Nhưng nói chung là nhìn thấy bộ dạng không nghiêm túc làm nhiệm vụ này của Lạc Thiên, code của nó sắp cháy hết cả lên.

Nó không khỏi nói: “Không làm nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt, cậu mau đi làm nhiệm vụ đi!” Giọng điệu rất nôn nóng, song Lạc Thiên lại không nghe thấy uy h**p trong giọng nói của nó, mà là đầy quan tâm.

“Ê…” Lạc Thiên chưa bao giờ có hảo cảm với tất cả các AI, đại khái là lúc tập huấn mô phỏng đối mặt với một đám AI nên mắc hội chứng sợ AI, thực sự không có cảm nhận tích cực nào với hệ thống AI lạnh lùng sắc đá. Có điều… con AI này hình như hơi khác, “Mày lo cho tao à?”

Hệ thống nghẹn họng, qua một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: “Tôi là hệ thống hỗ trợ của cậu, tất nhiên là lo cho cậu rồi.

Lạc Thiên cũng trầm mặc mãi một lúc, “Mày là người đầu tiên quan tâm ta… không đúng, là người thứ hai.”

Hệ thống thấy sắc mặt cậu lạnh nhạt, nhẹ giọng hỏi: “Cậu không vui sao?”

Lạc Thiên: “Tao có lý do gì để vui à?”

Hệ thống: “Độ tự do của cậu trong thế giới này cao hơn trước đó rất nhiều.”

Lạc Thiên: “Có thể tự chọn thời gian ăn cứt đúng là làm người ta thấy vui vẻ thật.”

Hệ thống: …

Lạc Thiên hoàn toàn chẳng muốn làm người trông coi gì cả.

Nếu không có người đàn ông xuất hiện ở thế giới trước, Lạc Thiên đã không hề ngần ngại phá vỡ thế giới đó rồi.

Buồn chán vô vị, trong lòng vẫn như có như không muốn tìm kiếm thứ gì đó, và vì sự rung động không tên ấy mà thậm chí cậu còn nảy sinh kích động tàn phá.

Cơ mà…

Lạc Thiên hồi tưởng lại ánh mắt hiền hòa của người đàn ông đó.

Thế giới có một người như vậy, thôi thì cứ giữ lại đi.

Phong Kỳ kiềm chế xúc động muốn đi theo Lạc Thiên của mình. Vu Tuyền nói không sai, hắn đi theo Lạc Thiên, đối với Lạc Thiên mà nói chưa chắc đã là việc tốt. Hắn bình tĩnh đứng trước màn hình nhìn Lạc Thiên đang nằm trên giường.

Được nhìn thấy cậu vẫn vui vẻ như vậy thật tốt, nỗi lòng Phong Kỳ có thể được bình tĩnh một lúc.

“Nguy rồi,” Vu Tuyền giám sát tiểu thế giới sốt ruột nói, “Sắp sụp đổ!”

Phong Kỳ đột ngột quay đầu lại, màn hình Vu Tuyền đang theo dõi đã đỏ, trên trán đổ mồ hồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta không làm nhiệm vụ, cố tình phá hỏng thế giới này!”

Hệ thống dùng hết lời ngon ngọt, Lạc Thiên vẫn lười biếng như cũ, ngay cả đùi gà trong hộp cơm cũng không thấy thèm ăn nữa.

“Đạo diễn Viên, biên kịch Diệp đến rồi.”

Kính râm trên sống mũi Lạc Thiên trượt xuống, để lộ ra đôi mắt sâu thẳm, “Đến à.”

Phía xa, một người đàn ông cao lớn khoác một vầng sáng chói lọi của ngày hè, bước chân vội vã, từ xa đến gần xuất hiện trong mắt Lạc Thiên. Dáng dấp lúc nào cũng uể oải nằm ườn của Lạc Thiên dần thẳng lên, kính râm trượt hẳn xuống dưới mũi, đôi mắt ló ra hơi híp lại, là một đôi mắt cười, “Sao hôm nay biên kịch Diệp có thời gian rảnh đến đây?”

Vẻ mặt Phong Kỳ lo lắng, nhân vật này sốt sắng, nhưng hắn còn gấp hơn. Hạ thấp giọng nói: “Đạo diễn Viên có gì không hài lòng với kịch bản của tôi sao? Sao tiến độ hai hôm nay chậm vậy?”

“Vẫn ổn,” Lạc Thiên liếc nhìn kịch bản bên cạnh, đối diện với khuôn mặt hòa nhã của người đàn ông đó, nhẹ giọng nói: “Tối nay đến phòng tôi nói cho tường tận nhé?”

Tim Phong Kỳ đánh cái “thịch”, do dự không biết có nên đồng ý hay không.

Chắc không phải như hắn nghĩ đâu…

Phong Kỳ gật đầu.

Lạc Thiên lập tức mặt mày hớn hở, bàn tay đang kê sau gát duỗi ra, ngoắc ngoắc ngón trỏ với Phong Kỳ. Động tác quen thuộc khiến lòng dạ Phong Kỳ một lần nữa rối tung, chậm rãi tới gần, lại nghe Lạc Thiên nhẹ giọng nói: “Chú, chú còn bảo không muốn làm chuyện xấu với tôi hả?”

Mặt Phong Kỳ sực cái đỏ lên, nghiêng mặt nhìn về phía Lạc Thiên. Lạc Thiên đã mang kính lên, đôi môi mỏng khẽ nhếch, lạnh lùng nói: “Tám giờ tối.”

Phong Kỳ ngổn ngang suy tư, gật gật đầu lung tung.

Đến khi thật sự sắp đến 8 giờ tối rồi, hắn lại bắt đầu không biết làm sao.

Lạc Thiên nhận ra hắn sao?

Phong Kỳ vừa mừng vừa sợ, đi qua đi lại trên hành lang. Con tim không ngừng nhảy loạn xạ trong chảo dầu, muốn gặp lại không dám gặp, vô số do dự và băn khoăn khiến tinh thần của hắn sắp không ổn định.

Cửa đột ngột bị kéo ra, người cạo sạch sẽ râu mép để lộ khuôn mặt tuấn tú, một đôi mắt hoạt bát sống động, gọn gàng sạch sẽ chỉ mặc một cái áo tắm, “Đúng giờ quá.”

Tim Phong Kỳ đập rộn lên thình thịch, yêu thương dành cho Lạc Thiên và nỗi lo sợ Lạc Thiên có chuyện đan xen qua lại, cướp mất tiếng nói của hắn. Sắc mặt không ngừng thay đổi, khó khăn nói: “Lúc sáng cậu nói vậy là có ý gì?”

“Đừng giả bộ,” Lạc Thiên đưa tay tóm chặt ổ áoPhong Kỳ c, “Chúng ta là đồng nghiệp, đúng không?”

Thì ra chỉ nhận ra thân phận người ngoại lai của hắn, Phong Kỳ thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy lờ mờ thất vọng. Hắn cúi đầu nói: “Đúng, xem như… tôi đến để hỗ trợ cậu.”

Lạc Thiên gật đầu, bàn tay túm chặt cổ áo của Phong Kỳ kéo hắn vào trong phòng đẩy lên tường. Cậu hơi lùn hơn người đàn ông đang kinh ngạc trước mặt một chút, song lại không ảnh hưởng đến khí thế ngạo nghễ của cậu. Ngẩng đầu lên nói với người đàn ông trước mặt: “Này, anh có yêu thầm tôi không đấy?”

“Tôi…” Tâm trí Phong Kỳ rất loạn, lần thứ hai tránh khỏi ánh mắt nóng rực Lạc Thiên, “Tôi chỉ đến hỗ trợ cậu…”

“Thôi đi,” Lạc Thiên cười cười xem thường, “Không phải tôi đã nói với anh rồi, đừng giả bộ nữa sao? Ánh mắt anh nhìn tôi rõ ràng là thèm khát.”

Phong Kỳ: …hắn thật sự không có.

“Nể mặt anh chủ động như thế này, tôi thương xót anh một lần,” Lạc Thiên l**m l**m môi, vẻ mặt đầy hưng phấn, “Chúng ta làm thôi.”

Phong Kỳ hoàn toàn không ngờ sau khi hắn vào thế giới này sẽ xảy ra tình huống như bây giờ. Đầu tiên là nhanh chóng xây một lớp bình phong bằng tinh thần lực mạnh mẽ ngăn Vu Tuyền quan sát biến động của thế giới, tiện thể kéo hệ thống vào che đậy.

Phong Kỳ nhấc tay nắm tay Lạc Thiên kéo ra, sửa sang lại cổ áo, ho nhẹ một tiếng, “Tôi thật sự không có ý đó.”

 “Con người anh ngộ thật, rõ ràng là anh có ý đó mà.” Lạc Thiên mở to đôi mắt to tròn. Hạn chế về ngoại hình nhân vật của cậu không hề tồn tại trong mắt Phong Kỳ, vì linh hồn khiến Phong Kỳ run rẩy đang ẩn mình trong thể xác được liên minh phục chế này. Đối với Phong Kỳ mà nói thì sức hấp dẫn đã khắc vào trong tinh thần lực này hắn hoàn toàn không thể chống cự được.

Không thể đáp lại.

Nhỡ đâu Lạc Thiên lại bùng nổ một lần nữa, đến lúc đó liệu có còn cứu được nữa không?

Phong Kỳ nỗ lực thuyết phục mình, một tay đặt lên nắm cửa sau lưng, không nói một lời định vặn cửa bỏ chạy bất cứ lúc nào. Lạc Thiên nhạy cảm đè tay hắn xuống, “Anh đang sợ cái gì?”

Tai Phong Kỳ run lên, “Chúng ta ở trong này phải làm nhiệm vụ, chứ không phải… làm chuyện khác.”

“Anh là người tổng hợp gien hay là thành viên của liên minh?” Lạc Thiên dựa vào vai Phong Kỳ, thổi nhẹ một hơi vào Phong Kỳ. Nhìn thấy tai đối phương đỏ cả lên, thích thú nói: “Gặp mặt?”

Hắn không thể gặp cậu.

Phong Kỳ cúi đầu, “Xin lỗi.”

Lạc Thiên không thèm để ý nói: “Không cần xin lỗi, có phải anh có điều khổ tâm gì không?”

Phong Kỳ chậm rãi gật đầu.

Lạc Thiên: “Bản thân anh rất xấu?”

Phong Kỳ đổi chủ đề, “Tôi… thân là người trông giữ, nên lấy nhiệm vụ làm trọng.”

Lạc Thiên không tha, “Hay là bản thân anh bất lực?”

Phong Kỳ: …

“Xin lỗi.” Phong Kỳ cứng nhắc bỏ lại hai chữ cuối cùng, xoay người đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Sự an toàn của Lạc Thiên bây giờ còn cần nhờ Vu Tuyền duy trì, Vu Tuyền lại lập lờ nước đôi với trạng thái của Lạc Thiên, không chịu lộ chân tướng. Đây là lá bài cuối của hắn.

Chuyện liên quan đến an nguy của Lạc Thiên, Phong Kỳ không dám tùy tiện dò xét phỏng đoán.

Lạc Thiên hiển nhiên rất quan trọng với Vu Tuyền, là người tổng hợp gien đầu tiên thức tỉnh tinh thần lực. Vô cùng có giá trị nghiên cứu đối với Vu Tuyền.

Vu Tuyền hoàn toàn si mê trong nghiên cứu này.

Phong Kỳ rất sợ Lạc Thiên không phối hợp, sẽ bị Vu Tuyền âm thầm hãm hại.

Hắn đã xem hết tất cả số liệu thí nghiệm và ghi chú thí nghiệm, từng loại từng loại gien không hề có điểm dừng được rót vào mà không hề quan tâm đến sự đau đớn của người chịu đựng.

Phong Kỳ chỉ cần tới lúc đó Lạc Thiên đau đớn đến mức nào, song bây giờ hắn lại bất lực bao nhiêu, toàn thân lập tức run rẩy.

Hắn có thể làm gì? Rốt cuộc thì hắn có thể làm được gì mới để Lạc Thiên có thể vui vẻ sống tiếp?

Hai người cách một cánh cửa, một người không biết gì cả thất vọng mất mát, một người bụng đầy tâm sự lại không thể làm gì.

Ngày hôm sau, Lạc Thiên bất ngờ ngoan ngoãn đi theo tình tiết dưới sự giục giã của hệ thống.

Hệ thống vừa mừng vừa an ủi: “Cậu yên tâm, tình tiết vả mặt chẳng mấy chốc sẽ tới ngay thôi, không quá khó chịu đâu.”

“Không có gì là khó chịu hay không,” Giọng điệu của Lạc Thiên trở nên chín chắn hẳn, “Là công việc thôi.”

Mãi cho đến khi cậu thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này, người đó vẫn không xuất hiện nữa.

Lạc Thiên rất nghi ngờ là người đó đặc biệt chỉ xuất hiện khi cậu chuẩn bị làm vỡ thế giới. Thế là đến nhiệm vụ thứ ba một lần nữa tiêu cực biếng nhác, đúng như dự đoán, người đó lại xuất hiện.

“Cậu… không nên như vậy.” Con tim Phong Kỳ chua xót, hai loại tâm tình ngọt ngào và bi thương đồng thời đan xen trong tâm trí.

Lạc Thiên nghiêm túc nhìn hắn, “Tại sao anh không thừa nhận anh thích tôi?”

Phong Kỳ hé môi rất khẽ, không không lời nào để nói.

Lạc Thiên bình thản nói: “Anh không dám thừa nhận, tôi dám—— tôi thích anh.”

Phút chốc, con tim Phong Kỳ bị xé toạc thành hai nửa. Tại sao lại có nỗi đau như thế tồn tại trên đời này? Một lần nữa được người mình yêu thích, mà hắn lại không thể đáp lại, thậm chí không thể tỏ ra một chút vui mừng nào. Hắn sợ, hắn sợ tình yêu của Lạc Thiên dành cho hắn sẽ phá huỷ Lạc Thiên.

Ký ức có thể bị che lấp, song rung động chôn sâu trong linh hồn sẽ không dối gạt mình.

Từ lần đầu tiên Lạc Thiên gặp người đàn ông trước mặt thì nhịp tim vốn bình ổn không dao động của cậu đã không giữ được tần suất như vậy nữa. Hắn khác biệt, chắc chắn khác biệt.

Phong Kỳ quay lưng lại, cố nhịn đau đớn trong lòng, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ chắc cậu hiểu lầm rồi.”

“Tôi không hiểu lầm.” Lạc Thiên quả quyết nói, “Anh thích tôi.”

Phong Kỳ nhếch môi thành nụ cười, Lạc Thiên của hắn, mãi mãi luôn nồng nhiệt thẳng thắn, đôi mắt cay xót như muốn rơi lệ, “Tôi thật sự…”

Hắn không nói ra được.

Hắn yêu Lạc Thiên, hắn không thể làm Lạc Thiên chịu một chút thương tổn nào được, cho dù vì cái gọi là “tốt cho Lạc Thiên”, thì hắn vẫn không làm được.

Dùng cách thức tổn thương cậu để yêu cậu, vừa quá buồn cười vừa quá vô dụng.

Phong Kỳ hít một hơi thật sâu, vẫn đưa lưng về phía Lạc Thiên, “Xin lỗi, bây giờ tôi có lý do không thể không từ chối cậu được. Nếu như có thể, cậu có thể ổn định tâm trạng, tập trung nhiệm vụ được không?”

Lạc Thiên ngây ngẩn, hắn không có từ chối, quả nhiên là có nỗi khổ tâm trong lòng sao?

“Anh cần tôi tập trung nhiệm vụ, đúng không?” Lạc Thiên cẩn thận từng li từng tí dò hỏi, “Có phải do liên minh đưa ra quy định gì với anh không.”

Phong Kỳ nhẹ giọng nói: “Tôi không thể nói quá nhiều được.”

Lạc Thiên thức thời không gặng hỏi nữa, trái tim trống rỗng bỗng được lặng lẽ lấp đầy. Cậu dằn nỗi hưng phấn hỏi: “Vậy… tôi có thể ôm anh một cái không?”

Phong Kỳ giật mình, “Được.”

Lạc Thiên bước nhanh đến phía trước, từ phía sau lưng ôm bờ vai rộng của người đàn ông này, thoáng chốc có một mùi hương lướt qua đầu mũi. Phong Kỳ được cậu ôm run rẩy, hắn cũng ngửi được.

Mùi hương của hoa hồng.

“Tôi sẽ tập trung nhiệm vụ,” Lạc Thiên cảm giác dường như mình tìm được điểm chính của mọi chuyện, “Cho đến một ngày chúng ta có thể gặp nhau.”

Người trông giữ được chia thành rất nhiều cấp, cấp thấp nhất đóng vai nhân vật tốt thí, sau đó có thể từng bước một đi lên. Lạc Thiên nghe hệ thống nói cấp cao nhất là nam phụ.

Hệ thống: “Nam chính là trục tâm của tiểu thế giới, không có tinh thần lực cấp S không thể thay được.”

Nhưng nắm giữ tinh thần lực cấp S, ai còn đi làm người trông giữ bó tay bó chân? Đã đi làm nhân viên tuần tra hết rồi.

Lạc Thiên như có điều suy nghĩ gật đầu, “Vậy thì lên.”

Chờ đến khi đi được đủ cao rồi, hẳn sẽ không còn thứ gì trở thành chướng ngại giữa cậu và người nữa.

Từ khi Phong Kỳ phát hiện Lạc Thiên “nhận ra” mình, thì chỉ cần đi vào tiểu thế giới, có giao lưu với Lạc Thiên đều sẽ đặt bình phong tinh thần lực thật mạnh. Vu Tuyền rất có ý kiến với chuyện này, nhưng may mắn là hết tiểu thế giới này sang tiểu thế giới khác đều thuận lợi hoàn, cũng không xuất hiện tình huống gì, Vu Tuyền chẳng thể nói được gì.

Tuy rằng Lạc Thiên làm người trông giữ càng lúc càng thuận buồm xuôi gió, song Vu Tuyền lại vẫn chưa tìm được yếu tố then chốt để Lạc Thiên thức tỉnh tinh thần lực trong đống số liệu phức tạp.

Vấn đề lớn nhất trong nghiên cứu của hắn đó là bản thân hắn không có tinh thần lực. Không thì nếu như có thể, hắn cũng muốn tiến vào tiểu thế giới, quan sát gần Lạc Thiên chứ không phải đối mặt với đống số liệu không sức sống.

Vu Tuyền cau mày, không thể tiếp tục như vậy được, hắn nhất định phải thêm một chút biến đổi vào thí nghiệm.

Vai của Lạc Thiên trong nhiệm vụ lần này là nam phụ, thân phận là một vương gia. Vừa đến nơi không chờ hệ thống thông báo nhiệm vụ đã gấp rút đi tìm người, vì người đó sẽ xuất hiện bên cậu, cậu phải tìm được hắn trước rồi mới an tâm.

“Vương gia.”

Sau lưng vang lên giọng nói êm ái, Lạc Thiên quay đầu đối diện với một đôi mắt dịu dàng, trong lòng phút chốc bình tĩnh lại, “Anh đến rồi.”

Phong Kỳ chậm rãi gật gật đầu.

Hắn vẫn luôn ở bên Lạc Thiên, từ lo lắng đề phòng ban đầu cho đến âm thầm vui vẻ. Trạng thái của Lạc Thiên rất ổn định, thậm chí hắn còn nghĩ cứ ở bên Lạc Thiên như thế này mãi cũng rất tốt, chỉ cần cậu an toàn, hạnh phúc là được.

Trước Tiếp