Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 405: Thế giới 25: Lạc Thiên 11

Trước Tiếp

☆, Chương 405

Thế giới 25: Lạc Thiên 11

Đây là màn bắt giữ mà hai bên cùng thiệt hại.

Vu Tuyền không quan tâm Mạch Khang Đức bị cắt thành hai nửa, thậm chí không buồn liếc nhìn một cái đã chạy ngay về phía Lạc Thiên.

Phong Kỳ ôm lấy Lạc Thiên cơ thể đang không ngừng chảy máu, vẻ mặt hoảng hốt vỡ tan, “Lạc Thiên… Lạc Thiên…” Lòng bàn tay hòng muốn che phủ lên vết thương chảy máu trên người Lạc Thiên, nhưng đâu đâu cũng là vết thương. Cơ thể này đang tiêu tan theo hướng không thể cứu chữa.

“Buông cậu ta ra,” Vu Tuyền hộc ra một họng máu, mặt mày chật vật song ánh mắt lại rất cuồng nhiệt, “Nhanh, giao cậu ta cho tôi, tôi có thể cứu cậu ta!”

Phong Kỳ quay mặt sang, trên mặt đầy sát ý, “Nếu như em ấy chết, tôi sẽ giết anh.”

“Nếu như cậu ta chết rồi, tôi sẽ tự giết mình!” Vu Tuyền nóng nảy nói, “Nhanh lên phi thuyền!”

Lúc đến có lẽ Vu Tuyền đã mang theo cả phòng thí nghiệm lên phi thuyền. Phong Kỳ ôm Lạc Thiên nhảy vào phi thuyền, theo chỉ dẫn của Vu Tuyền, nhanh chóng đặt Lạc Thiên vào ống nuôi cấy.

Vu Tuyền vừa ho ra máu vừa điên cuồng thao tác điều chỉnh số liệu, hưng phấn nói: “Trời ạ, chết tiệt, tại sao tôi lại cho rằng tinh thần lực của cậu ta chỉ có cấp B… cấp X, cấp X đó ha ha ha! Tôi thành công rồi! Lần bùng nổ vô hạn này… mẹ nó, lúc chế tạo cơ thể đáng lý phải cường tráng dẻo dai hơn…”

Phong Kỳ không nghe được bất cứ âm thanh nào, hắn nhoài người trước ống nuôi cấy trong suốt, con người sâu thẳm giây phút này mới bất giác trào nước mắt. Lạc Thiên…

Hắn từng nói sẽ bảo vệ cậu, giữ cậu mãi mãi an toàn, nhưng giờ đây cậu máu me khắp người, tan rã từng mảnh từng mảnh một. Mà hắn lại không thể làm gì cả, chỉ có thể nhìn cậu như thế, ngoại trừ cầu nguyện ra không còn làm gì được.

Liên tục mười ngày, cơ thể Lạc Thiên chậm chạp đấu tranh giữa phân mảnh và dung hợp, cuối cùng thì tốc độ xuất hiện vết thương dần chậm lại so với tốc độ lành.

Vu Tuyền thở phào nhẹ nhõm, tinh thần lực bùng nổ quá mạnh, vượt xa giới hạn mà cơ thể cậu có thể chịu được. Tiếc thật, đây có thể là tinh thần lực cấp X đầu tiên, quả nhiên là thực thể không tưởng mà chỉ con người mới có thể tạo ra được.

Vu Tuyền sau khi qua niềm vui ban đầu, qua thông số dữ liệu mới phát hiện ra một sự thật tàn khốc —— giới hạn chịu đựng của cơ thể người tổng gien này cao nhất là cấp B.

“Cậu nhân viên tuần tra, chúng ta cần nói chuyện.” Vu Tuyền tiến lên trước. Mười ngày qua Phong Kỳ vẫn luôn giữ nguyên tư thế quỳ ngồi hai tay đặt lên ống nuôi cấy, vì để lúc nào cũng có thể cảm nhận được tinh thần lực như có như không của Lạc Thiên mới có thể gắng gượng giữ được tỉnh táo. Tiếng nói của Vu Tuyền lướt qua bên tai hắn, Phong Kỳ ngoảnh mặt làm ngơ.

Chỉ cần liếc nhìn là thấy mức độ sâu sắc trong mối quan hệ của Phong Kỳ và Lạc Thiên, Vu Tuyền bèn nói thẳng: “Liên quan đến chuyện sống còn của cậu ta, cậu nhân viên tuần tra thật sự không muốn nghe sao?”

Phong Kỳ vẫn chỉ nhìn Lạc Thiên đang trôi lơ lửng trong ống nuôi cấy.

Mái tóc đen tung bay, mặt mũi tái nhợt không có chút sức sống, vô tri vô giác đến mức sắp héo tàn.

Phong Kỳ chậm rãi nói: “Phải làm thế nào, em ấy mới có thể tiếp tục sống.”

“Cậu ta là vật thí nghiệm của tôi, tất nhiên là tôi có cách để cậu ta sống. Nhưng mà nhân viên tuần tra à, cậu nên buông tay,” Hai tay Vu Tuyền c*m v** túi áo, tư thái thong dong, “Đây là thí nghiệm quan trọng nhất của liên minh, cậu không nên nhúng tay vào.”

“Thí nghiệm?” Phong Kỳ khẽ cười một tiếng, ánh mắt bình tĩnh, thần sắc lạnh lùng, “Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Hắn quay mặt sang, trên mặt mơ hồ có vẻ điên cuồng, “Quá lắm thì tất cả cùng chết, chẳng phải sao?”

Vu Tuyền cả kinh trong lòng, trên mặt vô thức toát ra vẻ hoảng loạn.

Ánh mắt Phong Kỳ sắc bén nói: “Anh sẽ không để em ấy chết.”

“Không hổ là nhân viên tuần tra sắc lạnh, lúc nào cũng nhìn rõ ràng lợi và hại như thế,” Vu Tuyền khẽ cười cười. Nếu đôi bên đều có lợi thế của mình, vậy thì cuộc đối thoại này giá trị, “Tôi không để cậu ta, nhưng tôi cũng có thể làm cậu ta sống như vậy mãi mãi. Chỉ cần cậu ta còn sống, thì tôi có thể làm nghiên cứu, nhưng cậu nhân viên tuần tra thì sao? Không biết có để ý việc cậu ta sống trong đó như thế này không?”

Phong Kỳ: “Anh muốn thế nào?”

Lạc Thiên tỉnh dậy, chiếc giường bên dưới hơi cứng. Cậu ngồi dậy đấm đấm vai, gương mặt trắng trẻo bỗng chốc hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, thô lỗ vặn eo.

Hôm nay là ngày đầu tiên cậu vào làm việc.

Là người tổng hợp gien thức tỉnh tinh thần lực, cậu phải đến tiểu thế giới thế chân cho những nhân vật đã bỏ trốn, hoàn thành nhiệm vụ mà bọn họ phải hoàn thành. Cậu đã nhận tập huấn mô phỏng ba tháng xong, đang nóng lòng muốn vào làm chính thức.

Sau một tiếng “ting ting”, truyền tin của cậu báo +1 thư của liên minh.

 rồi, dưới thân giường có chút cứng rắn, ngồi dậy đấm đấm vai, trắng nõn trên mặt hiện ra một cái không kiên nhẫn thần sắc, thô lỗ chuyển động eo.

Hôm nay là hắn chính thức vào cương vị ngày thứ nhất.

Làm thức tỉnh tinh thần lực hợp thành người, hắn phải đến tiểu thế giới thế thân những kia trốn tránh nhân vật, hoàn thành bọn họ nên hoàn thành nhân vật nhiệm vụ, hắn đã tiếp thu thời hạn ba tháng mô phỏng huấn luyện, đối công tác chính thức đã sớm nhao nhao muốn thử.

Sau một tiếng “ting ting”, truyền tin của hắn lộ ra bày ra liên minh thư tín +1.

Lạc Thiên thuận miệng nói: “Chọn đọc.”

Giọng nữ vui tươi vang lên —— [Kính gửi người trông giữ, chào mừng ngài đã chính thức gia nhập vào người trông giữ của liên minh, chân thành cảm ơn ngài đã cố gắng tu bổ tiểu thế giới. Để hỗ trợ ngài hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, nhiệm vụ đầu tiên sẽ được ấn định hệ thống hỗ trợ, xin tiếp nhận.]

Hệ thống hỗ trợ?

Lạc Thiên có phần không phục, cậu đã tập huấn ba tháng rồi còn cần hệ thống hỗ trợ làm gì nữa, “Có thể không nhận không?”

Giọng nữ: “Không được.”

“Vậy nhận đi.” Lạc Thiên tùy ý nói.

Một giây sau, Lạc Thiên cảm giác được trong thế giới tinh thần lực của mình có thêm một thức.

“Chào ngài.” Giọng nữ tươi vui tương tự vang lên.

Lạc Thiên: “…con gái?”

Hệ thống vui vẻ nói: “Hệ thống bọn tôi không có giới tính, mặc định dùng giọng người khác giới, nếu như cậu có nhu cầu, cũng có thể cài đặt giọng đồng giới.”

Lạc Thiên: “Ngoại trừ giới tính, có thể chọn nhân vật không?”

Hệ thống im lặng vài giây, “Nhân vật mà cậu nói là?”

Lạc Thiên: “Ví dụ như loli hay chị đại, hoặc là cụ thể hơn, giọng của dì mua cơm cho tao mỗi ngày ấy, tao rất thích.”

Hệ thống: “…”

Hệ thống: “Đương nhiên là có thể, vậy cậu muốn chọn… dì mua cơm?”

Lạc Thiên: “Tao chọn dì múc canh ấy.”

Hệ thống: …là người câm mà.

Sau khi được báo lại là không thể chọn im lặng cũng không thể chọn nhân vật câm, Lạc Thiên rất dứt khoát cho hệ thống thể hiện phong cách cá nhân, giọng robot.

Hệ thống: …cũng được.

Thế giới đầu tiên Lạc Thiên làm việc là thế giới học đường.

Vì là lần đầu tiên đi làm, nên hệ thống rất tâm lý cụ thể hình tượng nhân vật mà cậu sắm vai —— đầu nhuộm đủ mọi màu sắc, miệng cười gợi đòn, gầy rọc như cái que.

 Lạc Thiên: …

Hệ thống: “Đừng lo lắng, tôi sẽ hướng dẫn cho cậu.”

Lạc Thiên tự tin hất đầu, “Không cần.”

Lúc tập huấn mô phỏng có nhân vật nào mà cậu chưa từng thử đâu, chẳng qua là tên nhóc smart thôi, thủ vai này cũng chỉ là chuyện cỏn con.

Tinh thần lực của Lạc Thiên đáp xuống cơ thể đã được liên minh phục chế xong xuôi trong tiểu thế giới. Cử động tứ chi, phát hiện không có bất cứ cảm giác khó chịu gì, thực sự giống như chính cậu vậy.

Đèn xanh ngay ngã tư đường sáng lên, đám đông bận rộn từ sáng sớm nhanh chóng từ bên này đường đi sang bên kia đường. Tiếng nói cười và tiếng xe cộ hòa vào nhau tạo thành một thế giới nhộn nhịp.

Mùi khói lửa không biết từ đâu bay sang, Lạc Thiên khịt khịt mũi, tiểu thế giới chân thực hơn cả trong tưởng tượng của cậu.

Gợi ý của hệ thống nói: “Bây giờ nên đi học.”

Hồ Lạc Thiên trong thế giới này là nhân vật bối cảnh lót đường, Hồ Lạc Thiên gia cảnh bần hàn, cho dù là về tính cách năng lực hay ngoại đều là làm bối cảnh cả. Là đàn em góp giọng châm xăng cho nam chính đánh nhau trong trường.

Lạc Thiên quăng cặp, thấy trong cặp nhẹ tới khác thường cũng không hoảng, uầy, đã lót đường rồi chẳng lẽ còn phải nghiêm túc học hành? Cậu ung dung nói: “Kiểu nhân vật giống như tao, không trốn học đúng là phí phạm.”

Hệ thống: “Không được, hôm nay cậu phải đi đến trường, thời điểm nam nữ chính gặp nhau có cảnh của cậu, cậu phải tới ghẹo nữ chính.”

Lạc Thiên: …à.

Cậu từ chối.

Lạc Thiên hớn ha hớn hở tung cặp nhảy nhót đi sang con phố đối diện định mua bánh bao. Nhưng lục hết cả túi áo và cặp của Hồ Lạc Thiên, ngoại trừ nửa gói thuốc lá, một cái bật lửa, thì không lục được gì nữa cả.

Lạc Thiên: Mẹ nó, nằm mơ cũng muốn vào tiểu thế giới thử đặc sản đồ ăn ngon.

Cơm của liên minh thật sự quá dở.

Lạc Thiên như đưa đám, đeo cặp xoay người đi vào đám đông, bắt đầu bước thấu hiểu đầu tiên của cậu với hình tượng nhân vật—— trốn học.

Hệ thống: “Nếu cậu không theo tình tiết, thế giới này vẫn sẽ vỡ.”

Lạc Thiên giẫm trên con đê hẹp loạng choà loạng choạng đi, “Vỡ thì vỡ thôi, nơi tiếp theo càng tốt hơn.”

Hệ thống: …

Hệ thống khuyên nhủ một cách khéo léo, “Đây là công việc của cậu.”

Nói thật đây là điểm Lạc Thiên không thể hiểu được nhất, trong thời gian tập huấn cậu gần như trải nghiệm mô phỏng tất cả các nhân vật, không ngoại lệ đều là nhân vật đỡ đạn dưới đáy chót, muốn khờ cả người. Nhưng tại sao cậu phải làm loại công việc này? Chỉ vì làm bàn đạp cho nam nữ chính trong tiểu thế giới sao?”

Mắc mớ gì?

Cho cậu vào làm nam chính còn tàm tạm.

Lạc Thiên đứng lại rồi ngồi xổm xuống, ngồi trên đê lắc lắc đôi chân gầy qua lại, hai tay đút túi, hướng mặt đón cơn gió nhẹ thổi đến, “Chuyện đi làm ấy, dành để làm việc mà.”

Hệ thống không nói nữa.

Lạc Thiên ngẩn ra một lúc, gió thổi qua, áo quần mong manh không đủ chống lại cái lạnh. Cậu run lên, xoay cặp sau lưng ngược ra trước người, ôm cặp lặng yên đưa mắt nhìn về xa xăm.

Lạc Thiên tự nhủ: “Quả nhiên là đói bụng… không được, phải nghĩ cách làm gì kiếm ăn mới được.

Hệ thống: “…Hồ Lạc Thiên chỉ có lưu manh thôi, cậu đừng làm việc trái pháp luật.”

Hệ thống: …rất giống.

Trên mặt Lạc Thiên lộ ra một nụ cười gằn, “Có phải mày cảm thấy giống lắm không hả?”

Hệ thống: …sợ sợ.

Lạc Thiên: “Trực giác của mày chuẩn con mẹ nó rồi.”

Lạc Thiên đút tay vào túi áo nhảy nhảy nhót nhót, đá chân đi về phía công viên gần bờ sông nhất.

Trong công viên, rất nhiều người đang rộn ràng tập thể dục buổi sáng, đại đa số đều là những người có tuổi dẫn theo trẻ con. Có mấy người lướt mắt sang thấy Lạc Thiên, lập tức vội vàng dắt con ra xa.

Lạc Thiên thở dài, nói với hệ thống: “Xem ra gu thời thượng của tao bây giờ tác động rất lớn đến đám dế nhũi này.”

Hệ thống: …

Lạc Thiên ngồi trên ghế dài, móc nửa gói thuốc lá trong cặp ra, một tay cầm bật lửa, cà lơ phất phơ đánh lửa.

Phút chốc, tất cả mọi người xung quanh cậu tản ra hết.

Hệ thống nhắc nhở lần nữa: “Cơ thể của cậu là vị thành niên, không được hút thuốc, Hồ Lạc Thiên mang nửa gói thuốc để giả đò thôi.”

Lạc Thiên “tách” một cái châm thuốc, ngón tay dài nhỏ kẹp điếu thuốc định đưa lên môi thì một bàn tay lớn từ trên đỉnh đầu đưa xuống giữ lấy cổ tay của cậu.

Lạc Thiên ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt thâm thúy con, “Ở đây không được hút thuốc.”

Ngũ quan của người đàn ông này bình thường, vẻ mặt hiền hòa, không vì mái tóc đủ màu sắc của cậu mà có ánh mắt kỳ thị. Liếc nhìn bộ đồng phục trên người cậu, “Cậu vẫn còn là học sinh, đến trường đi.”

“Chú…” Lạc Thiên bỗng nhiên xụ mặt, “Con đói.”

Bản tính xảo quyệt của cậu thoắt cái đã giúp cậu nhìn ra người đàn ông này là người tốt có thể “đào” được.

Quả nhiên, vẻ mặt người đàn ông đó ngẩn ra, nói với Lạc Thiên: “Chờ chút.”

Người đàn ông đó xoay người rời đi, Lạc Thiên híp mắt nhìn theo bóng lưng hắn cười cười, “Coi kìa, mỏ dâng tận chỗ.”

Hệ thống: “…cậu mau đi học đi.”

Qua vài phút, người đàn ông đó đã trở lại, tay xách một cái túi bóng, trong túi đựng hộp đồ ăn dùng một lần màu trắng, bên trên đặt đôi đũa dùng một lần, giơ ra trước mặt Lạc Thiên, “Ăn xong rồi đi học.”

Lạc Thiên vẻ mặt bướng bỉnh nhận lấy, trông rõ là lật lọng qua cầu rút ván.

Người đàn ông đó cúi người, mùi hương khiến người ta thấy an tâm thoang thoảng trên người lướt qua mũi Lạc Thiên sau đó thuốc lá và bật lửa cậu đặt trên ghế dài bị lấy đi. Người đàn ông đó nói: “Cái này thuộc về tôi.”

Bóng lưng cao to dần đi xa, Lạc Thiên cúi đầu ngửi mùi thơm tỏa ra từ trong hộp, khóe môi nhếch nhếch. Có vẻ như công việc này cũng không tệ đến vậy.

Trước Tiếp