Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 391: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 13

Trước Tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆, Chương 391

Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 13

Cái gì là nhân quả, nhân quả là khi chúng ta sinh ra một suy nghĩ rồi sau đó mọi chuyện thoát khỏi khống chế. Những điều mà chúng ta vốn chắc chắn sẽ không còn nữa, giữa đại đạo nhân quả, phàm nhân hay thậm chí là thần linh đều sẽ bị bánh răng số mệnh lần lượt nghiền lên.

Trong khoảnh khắc đó Cửu Cốt hoàn toàn giác ngộ.

Từ đầu đến cuối chỉ có hắn và Nguyên Lạc Thiên là ràng buộc, chứ không phải là kiếp trước kiếp này gì cả.

Rõ ràng là sau khi sưu hồn phản cổ thì hắn đã chọn thân phận Mạnh Cổ này để quan sát, nhưng lại vô thức quấn lấy với Nguyên Lạc Thiên. Nếu như hắn không lựa chọn thân phận Mạnh Cổ, có lẽ kết cục cũng giống như vậy.

Nguyên Lạc Thiên là nhân quả của hắn.

Một tia sáng trắng lóe qua trước mắt Lạc Thiên, mắt cậu đột ngột mở to, đối điện với con ngươi pha lê của Cửu Cốt, thật sự có cảm giác như đang trong mơ.

Cửu Cốt sâu kín quan sát Nguyên Lạc Thiên vẫn chưa hồi thần, thật sự không ngờ rằng số mệnh giữa hắn và Nguyên Lạc Thiên lại là như vậy.

Lạc Thiên hơi nghiêng đầu, mới xua được cảm giác như linh hồn bị ngâm nước ra ngoài, kêu Cửu Cốt: “Cửu Cốt?”

“Ừm.” Cửu Cốt cúi đầu, hồn hỏa dưới áo choàng bạc háo hức kích động thò ra, “Nguyên Lạc Thiên, tôi trả cậu một mối nhân quả.”

“Hả?” Mặc dù Lạc Thiên đã quen với việc nhảy qua nhảy lại giữa các thế giới, song cậu vẫn có phần không theo kịp tiết tấu của Cửu Cốt.

Cửu Cốt không để ý đến cậu. Hắn đứng lên, giơ tay tung một đốm hồn hỏa lên không, một trận pháp vô hình phút chốc xuất hiện trước mặt Lạc Thiên. Sau khi vẽ phù chú phức tạp xong, trong trận pháp xuất hiện một ngọn lửa đỏ tươi, Lạc Thiên đứng bên cạnh không hiểu gì cả nhìn ngọn lửa nhảy vào mi tâm Cửu Cốt.

Hệ thống không tiếng động thầm phát ra một tiếng k** r*n.

Cửu Cốt là một kẻ tàn nhẫn hiếm có. Vì để chuyên tâm nghiên cứu đạo thuật, đã phong ấn toàn bộ thất tình lục dục của mình vào trong trận pháp. Trong thế giới ban đầu nữ chính đem lòng yêu Cửu Cốt trước, nhưng Cửu Cốt do thiếu thất tình lục dục nên không cách nào đáp lại được. Hai người ngược luyến với nhau một thời gian rất lâu sau đó nữ chính lấy mạng mình đổi lấy một lần yêu của Cửu Cốt, Cửu Cốt mới thả thất tình lục dục của mình ra.

Còn những việc Lạc Thiên đã làm gồm có: Dùng hồn hỏa vẽ lông chân cho Cửu Cốt, làm Cửu Cốt hoài nghi cuộc đời, sau khi sưu hồn phản cổ thì giác ngộ hoàn toàn, trực tiếp giải trừ phong ấn.

Hệ thống: Ai thấy mà không nói một câu số chó ngáp phải ruồi cơ chứ?

Cửu Cốt lấy lại thất tình lục dục một lần nữa liếc mắt nhìn Nguyên Lạc Thiên, Nguyên Lạc Thiên trông vẫn ngơ ngơ như trước. Thân là ma cà rồng lại không có cảm giác cao quý gì của ma cà rồng, trong con ngươi to tròn viết to vẻ vô tội cộng thêm mờ mịt, “Cửu Cốt, lúc nãy là cái gì vậy, sao lại có màu đỏ?”

Cửu Cốt: Thật sự đúng là không có gì đặc sắc… ngoại trừ hơi có chút đáng yêu.

Cửu Cốt không trả lời cậu, duỗi một chân còn lại trong áo choàng ra, “Vẽ không?”

Lạc Thiên: …

Cửu Cốt có gì khang khác, nhưng khác ở đâu thì Lạc Thiên không nói được, dường như ánh mắt nhìn cậu dịu dàng hơn chút. Lạc Thiên thử dò xét: “Tôi thấy lo cho bạn mình, tôi có thể ra ngoài một lần nữa được không?”

“Cậu đã hứa với tôi rồi, không ra khỏi tòa nhà này.” Cửu Cốt lạnh nhạt nói.

Lạc Thiên mím môi cúi đầu ủ rũ, một tay chống mặt, sau một phút than thở——

“Chỉ một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa.” Cửu Cốt nói rồi lập tức hối hận. Có ngoại lệ là bắt đầu, chưa từng có tiền lệ, song khi nhìn thấy đôi mắt Nguyên Lạc Thiên sáng rực lên thì hắn lại cảm thấy chút hối hận trong lòng mình dần nhạt đi.

Cửu Cốt thầm nghĩ, thôi, cứ trả lại cho cậu một mối nhân quả đi, đến phút cuối cùng lại rút cảm xúc mình ra phong ấn lại, đưa tất cả trở về quỹ đạo.

Tam Miêu phát hiện Cửu Cốt tính dẫn Nguyên Lạc Thiên đi ra ngoài, khóc lóc om sòm lăn lộn dưới đất đòi đi ra ngoài theo. Tiểu Ảnh ngoan ngoãn cầm chong chóng đứng bên cạnh, vẻ mặt đáng thương.

Tam Miêu giả khóc nói: “Sư tổ, người thật là độc ác mà, dẫn con ma cà rồng này đi không mang con theo. Ít nhiều gì con cũng theo người gần một trăm năm qua, hu hu hu, lẽ nào tình cảm giữa chúng ta còn không bằng một con ma cà rồng sao?” Tam Miêu ra sức gào khóc đá chân. Thực trong lòng cũng không ôm hi vọng quá lớn, Cửu Cốt là một con quái vật không tình cảm, cậu ta chỉ đang quậy cho Lạc Thiên xem, mong là Lạc Thiên có thể lên tiếng đôi lời.

Lạc Thiên: “Cửu Cốt, thực ra…”

“Vậy thì đi chung thôi.” Cửu Cốt trực tiếp ngắt lời.

Tiếng khóc của Tam Miêu tiếng khóc im bặt đi, con mắt trợn lên như chuông đồng nhìn về phía Cửu Cốt. Không lẽ hắn bị đoạt xác rồi?

Ngải Khả Khả trợn mắt há mồm nhìn “một nhà bốn người” trước mặt.

Bốn người đứng lần lượt từ cao đến thấp. Người đàn ông mặc áo choàng bạc cho dù đội mũ trùm màu bạc vẫn mang vẻ u ám quỷ quái, Nguyên Lạc Thiên vẫn như cũ, dáng vẻ hiền lành. Cậu dắt tay một tên nhóc đáng yêu, tên nhóc đó lại dắt tay một cô bé cầm chong chóng, trên mặt cả ba viết to hai chữ ngoan ngoãn.

Ngải Khả Khả há hốc mồm hỏi: “Lạc Thiên, cậu lén tôi đẻ hai đứa này lúc nào vậy?”

Lạc Thiên: “…không phải chủng tộc nào cũng có thể như tộc người cá nam nữ đều đẻ được.”

Mắt Ngải Khả Khả nhìn sang Cửu Cốt ẩn mình trong áo choàng, nhớ lại anh đẹp trai làm người ta có thể đẻ ngay tại chỗ theo lời Lạc Thiên, ánh mắt loạn xạ, nhỏ giọng nói: “Vậy cậu giới thiệu chút đi.”

Lạc Thiên đưa tay chỉ về phía Cửu Cốt, tùy ý nói: “Tôi là người mà số phận an bài của anh ta,” Lại chỉ Tam Miêu, “Nhóc con,” Xoa đầu Tiểu Ảnh, “Bé này dễ thương.”

Lời ít ý nhiều, ngoại trừ Tiểu Ảnh ngoan ngoãn cầm chong chóng không ý kiến ra, Tam Miêu và Cửu Cốt đồng loạt nhìn về phía Nguyên Lạc Thiên.

Tam Miêu tức giận nói: “Tại sao tôi lại là nhóc con chứ! Cái tên ma cà rồng ngu ngốc này!”

Cửu Cốt không nói chuyện, chỉ cảm thấy xương ngứa. Trước đó hắn cũng thường xuyên thấy ngứa xương ở trước mặt Nguyên Lạc Thiên, nhưng chỉ có một loại cảm giác như thế mà thôi. Không ngứa giống như bây giờ… rất muốn để Nguyên Lạc Thiên gặm giúp hắn một cái.

Lạc Thiên đi ra gặp Ngải Khả Khả, chủ yếu là để thăm dò thái độ của Cửu Cốt. Sau khi quan tâm con đường yêu qua mạng của Ngải Khả Khả một cách tượng trưng xong, lập tức muốn dẫn Cửu Cốt đi làm một số việc có thể tăng tiến tình cảm.

Không ngờ là Ngải Khả Khả túm được cậu không chịu thả, nhăn nhăn nhó nhó nói: “Hôm nay tôi sẽ gặp anh ấy…”

Thế là “một nhà bốn người” nằm vùng ngay sofa hình tròn của quán cà phê trực kích hiện trường yêu qua mạng.

Tam Miêu không thể nào hiểu được tại sao khó khăn lắm Lạc Thiên mới được đi ra ngoài mà lại đi làm chuyện nhàm chán như vậy, “Người ta gặp người yêu có gì đáng coi chứ, sao anh nhiều chuyện quá vậy.”

Lạc Thiên liếc mắt nhìn cậu ta, nói liền một hơi một: “Cậu ta yêu qua mạng với đồng nghiệp của tôi mà chưa nói cho đồng nghiệp của tôi biết mình là nam còn đang tính chuyển giới vì đồng nghiệp của tôi.”

Tam Miêu: “…tôi muốn ăn uống oreo cacao đá xay (1).”

Cửu Cốt ngồi ở tít ngoài rìa, Lạc Thiên dùng cùi chỏ khẽ đẩy đẩy hắn, “Ây, tôi không có tiền trả, anh có tiền không?”

Giả thiết của nam chính chắc chắn là nhiều tiền hơn cậu rồi, cơ mà kiểu ma cà rồng làm công ăn lương không thể kế thừa tài sản còn có. Biết đâu tiền của Cửu Cốt toàn là tiền âm phủ thì sao?

Cửu Cốt chầm chậm đưa lòng bàn tay ra từ trong áo choàng, ngọn lửa màu xanh lóe lên, phút chốc một cái mã QR lơ lửng xuất hiện.

Lạc Thiên khiêm tốn thỉnh giáo hệ thống: “Này là mã trả tiền hả? Có thể trả hóa đơn bao nhiêu?”

Hệ thống: “Cậu có thể hiểu là hắn liên kết trực tiếp đến kho bạc nhà nước, nên đối với hắn mà nói, tiền thật sự chỉ là một con số mà thôi.”

Lạc Thiên: …quá đáng.

Lạc Thiên mang tâm thái trả thù gọi cả bàn đồ uồng bánh ngọt đắt tiền nhất, hào phóng nói với Tam Miêu: “Uống đi, muốn bao nhiêu ly cũng được, hôm nay sư tổ mời khách.”

Tam Miêu cầm ly lên uống một hớp, xung quanh miệng dính đầy kem, lặng lẽ liếc mắt nhìn Cửu Cốt. Khuôn mặt Cửu Cốt giấu trong mũ trùm, không thể thấy rõ cảm xúc hiện tại, song không khí lan tỏa xung quanh là dịu dàng, sự dịu dàng mà trăm năm qua Tam Miêu khó gặp.

Ngải Khả Khả ngồi ở đằng đó một hồi, cũng do bản thân hắn đến sớm hơn nửa tiếng. Chờ đợi là quá trình vừa ngọt ngào vừa dài lâu, khi bóng dáng Hồ Bố Bố xuất hiện trong tầm mắt thì Ngải Khả Khả tức khắc đứng dậy.

Lạc Thiên không dám nhìn tiếp nữa.

Trong quãng thời gian không quá dài tiếp xúc với Hồ Bố Bố, thì cậu biết Hồ Bố Bố là một con “sói” trăm phần trăm thẳng không hơn không kém.

Cửu Cốt cụp mắt liếc nhìn Nguyên Lạc Thiên nắm tay áo hắn run lẩy bà lẩy bẩy, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Mí mắt Tam Miêu giật lên, Cửu Cốt lại đang quan tâm tên ma cà rồng này.

Lạc Thiên nhỏ giọng nói: “Tôi sợ.”

Cửu Cốt ngước mắt nhìn Hồ Bố Bố vẻ mặt vỡ tan đứng ngay cửa tiệm, “Một tên người sói thôi mà, cần phải sợ sao?”

Lạc Thiên thở dài một hơi, “Anh không hiểu, tôi sợ bạn mình tổn thương.”

Cửu Cốt bỗng nhiên ngộ ra, bình tĩnh đáp: “Có một số việc do số phận an bài.”

Lạc Thiên ngạc nhiên nhìn Cửu Cốt, người này đang an ủi mình sao? Quái lạ, tại sao sau khi sưu hồn phản cổ, thoắt cái Cửu Cốt trở nên có hơi người vậy?

Nhớ đến câu “tôi trả cậu một mối nhân quả”, chẳng lẽ Cửu Cốt đang tính dụ dỗ mình?

Lạc Thiên: Vậy thì tôi dễ dụ lắm á.

Lạc Thiên nở nụ cười trêu, “Giống như chúng ta?”

Cửu Cốt thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”

Hai người bọn họ trò chuyện hòa hợp, Ngải Khả Khả và Hồ Bố Bố lại dường như rất cứng ngắc. Hồ Bố Bố đúng là đã ngồi xuống rồi, nhưng rõ ràng là không thể tiếp nhận được đối tượng quen qua mạng của mình là nam, vẽ mặt rất lảng tránh.

Lạc Thiên lắc đầu, “Nam hay nữ gì chẳng phải đều là người đó hay sao? Nếu như thật sự thích, cần phải để ý vậy sao?”

Cửu Cốt vô thức nhớ lại Nguyên Lạc Thiên kiếp trước, rồi lại cẩn thận quan sát Nguyên Lạc Thiên, phát hiện Nguyên Lạc Thiên mặc dù ngoại hình tính cách đều rất khác với kiếp trước, nhưng cái cảm giác khiến người ta quý mến lại không thay đổi. Đồng tình nói: “Không sai.”

Lạc Thiên đột ngột ngẩng đầu, con mắt dõi theo Cửu Cốt, ánh mắt vô cùng sắc bén, “Cửu Cốt.”

Cửu Cốt núp sau mũ trùm mà vẫn cảm nhận được tầm mắt của Nguyên Lạc Thiên hết sức nóng bỏng, xương giấu dưới lớp da bắt đầu thấy ngứa, lộp cà lộp cộp suýt phát ra âm thanh. Hắn ngừng cảm giác ngứa ngấy, “ừm” một tiếng, lên giọng nghi vấn giống y như Mạnh Cổ, chỉ là nhiều hơn Mạnh Cổ một chút gì đó dịu dàng không nói ra được, cứ như là rất nhân nhường vậy.

Gặp chuyện bất ổn hỏi hệ thống, Lạc Thiên: “Cửu Cốt lúc này cứ lạ lạ sao nhỉ?”

Hệ thống: “Không biết.”

Lạc Thiên: …khi mà bị hệ thống từ chối trả lời thường thì là lúc có lợi cho mình.

“Em có thể lựa chọn trở thành giống cái.”

Giọng nói lo lắng của Ngải Khả Khả cắt ngang suy nghĩ của Lạc Thiên, cậu nín thở tập trung lắng nghe Hồ Bố Bố đáp lại. Qua chừng hơn một phút đồng hồ, Hồ Bố Bố nói: “Xin lỗi, tôi vẫn không thể chấp nhận được.”

Lạc Thiên thoắt cái siết chặt cánh tay Cửu Cốt. Cửu Cốt hơi run lên, xương trên cánh tay “huỵch huỵch” trượt ra ngoài từ lòng bàn tay Lạc Thiên. Lớp qua che chắn xương vừa chạy đi, cánh tay mà Lạc Thiên đang cầm trong tay bỗng chốc xẹp xuống như bong bóng.

Lạc Thiên: “…anh làm gì thế?”

Cửu Cốt hơi nghẹn một chút, lần này không ngừng lại, nhẹ nhàng hắt hơi một cái, “Ngứa.”

Lạc Thiên: “Hả?”

Cửu Cốt một lần nữa triệu hồi xương về cánh tay, rút tay về, lạnh nhạt nói: “Cậu nắm tôi rất ngứa.”

Trong lòng bàn tay Lạc Thiên khi xẹp khi phồng, bỗng nhiên trong đầu không khỏi nghĩ đến: Cửu Cốt có thể khống chế bất cứ cái xương nào trên người hắn, muốn xẹp đâu là xẹp đó, thế chẳng phải cái khác… muốn căng đâu là căng?

Ngải Khả Khả đã khóc lóc đi qua, vừa ngồi xuống lập tức nói với Lạc Thiên: “Hu hu hu, tôi thua rồi.”

Lạc Thiên vẫn còn chìm đắm trong một số tưởng tượng không hài hòa, không nghe rõ lời Ngải Khả Khả nói. Tam Miêu uống một ngụm cacao nữa, bình tĩnh nói: “Anh thích tên người sói đó à, không phải lo, để Tiểu Ảnh tạo cho anh một tên nghe lời hơn.”

“Tam Miêu!” Lạc Thiên lớn tiếng không cho cậu ta nói tiếp.

Tam Miêu nhún nhún vai, hoàn toàn thất vọng: “Tôi nói đùa thôi… đúng không Tiểu Ảnh?”

Tiểu Ảnh ngoan ngoãn gật đầu, “Anh Tam Miêu tốt với em.”

Ngải Khả Khả lau nước mắt, phẫn hận nói: “Anh ta thích nữ, tôi sẽ biến thành nam!”

“Được lắm, có chí khí, ” Lạc Thiên bấm like cho Ngải Khả Khả, “Làm tốt lắm.”

Ngải Khả Khả nói lời độc ác xong, lại òa khóc, khóc lóc kêu gào đòi đẻ con cho Hồ Bố Bố.

Lạc Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ an ủi Ngải Khả Khả đâu mà chẳng có sói đẹp trai, thật sự không được nữa thì husky cũng tạm tạm.

Cửu Cốt bình tĩnh nhìn Lạc Thiên luống cuống tay chân miệng lưỡi vụng về an ủi bạn mình, gấp đến độ đỏ cả con ngươi, khóe miệng hơi cong cong.

Nụ cười đó thoáng qua rồi thôi, giấu dưới mũ trùm, ngoại trừ Tam Miêu ra, không ai để ý.

__

(1) oreo cacao đá xay: 奥利奥奶油可可, chắc là cái này:

Tên của Ngải Khả Khả là 艾可可, mà 可可 có nghĩa là cacao.

Trước Tiếp