
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 390
Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 12
Lúc chuyển cảnh lần nữa Lạc Thiên tưởng mình hoặc là đang hầu hạ chăm sóc Mạnh Cửu Triêu, hoặc là đang hầu hạ bên cạnh Cửu Cốt, nhưng khi cậu phát hiện ra bối cảnh của mình đã biến thành ngồi trong đại lao thì hoàn toàn ngây ngẩn.
Hệ thống: “Hành động nhào đến của cậu quá mức đột ngột, nên bị xem thành đồng bọn của thích khách, bắt lại thẩm vấn sao.”
Lạc Thiên: …lố quá đi.
May mắn là được xếp vào phòng đơn, không thì chắc Cừu Nguyệt đã bại lộ từ sớm.
Lạc Thiên chợt nhớ đến người em gái ốm đau bệnh tật của Cừu Nguyệt, bèn vội vàng hỏi hệ thống: “Em Cừu Nguyệt thế nào rồi?”
Hệ thống: “Còn sống, không có chuyện gì.”
Thực ra thì theo tình tiết gốc của thế giới, sau khi Cừu Nguyệt chết, Mạnh Cổ thấy có lỗi với Cừu Nguyệt, nên đón em gái của Cừu Nguyệt vào phủ chăm sóc. Mạnh Cửu Triêu và em Cừu Nguyệt âm thầm nảy sinh tình cảm, cuối cùng đi theo kết cục ngược luyến tình thâm.
Lạc Thiên nhạy cảm hỏi: “Không lẽ Khương Mạt Nhi kiếp trước là em gái của Cừu Nguyệt?”
Hệ thống: “Cậu trả lời đúng rồi.”
Sau khi chuyển kiếp thì lại thành kịch bản cuồng em gái vs người tình kiếp trước không thành.
Tiếc là sau khi Lạc Thiên đến, Khương Mạt Nhi lùi thằng về bối cảnh, nên sau khi sưu hồn phản cổ cũng thế, với sự tồn tại cứng ngắc của Lạc Thiên, tình tiết đã rẽ đông quẹo tây. Dường như đến thế giới nào Lạc Thiên cũng có năng lực làm cho cốt truyện lệch đi một trăm tám chục ngàn thước.
Ngay cả kiếp trước còn thể ảnh hưởng được, mà mấu chốt là không bị vỡ, hệ thống thật sự phục sát đất.
Vị trí nhốt Lạc Thiên cũng coi như là sạch sẽ, nhưng nằm trên bụi cỏ tranh, Lạc Thiên vẫn còn mặc váy mỏng manh, ánh trăng men theo song sắt thanh mảnh của lao tù chiếu thẳng xuống dưới, kéo dài bóng người gầy gò.
Mạnh Cửu Triêu nhìn Lạc Thiên run rẩy tự ôm lấy mình ở đằng xa kia, vết thương trong bụng lờ mờ đau nhói, chậm rãi bước về phía trước.
Một bóng người cao ráo đổ xuống đầu, Lạc Thiên ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy là Mạnh Cửu Triêu, sau phút hoảng hốt thì trở lại vẻ bình tĩnh nhút nhát, ngập ngừng gọi: “Thế tử gia…”
“Thả ra.” Mạnh Cửu Triêu phất phất tay, ngục tốt sau lưng lập tức bước lên tháo xiềng xích.
Lạc Thiên ngồi yên tại chỗ, chờ cửa lao hoàn toàn kéo ra rồi, mới hoảng loạn vội vàng đứng dậy từ đi lướt qua bên người ngục tốt, như chạy trốn ra khỏi lao ngục. Hai tay ôm trước ngực, vô cùng cảm kích nói với Mạnh Cửu Triêu: “Đa tạ ơn cứu mạng của thế tử gia.”
Mạnh Cửu Triêu dưỡng thương rất nhiều ngày rồi, mà mãi không thấy Mạnh Cổ hạ lệnh thả người, lúc này mới đích thân đến một chuyến. Hắn vốn có thể sai người tới làm những việc này, chỉ là Cừu Nguyệt, lúc nào cũng… lờ mà lờ mờ khiến hắn nhớ tới Tề vương phi mất sớm.
“Một tỳ nữ mà thôi, có khả năng gì mà đi ám sát, một đám giá áo túi cơm,” Mạnh Cửu Triêu lạnh lùng nói, sắc mặt do bị thương nên trắng xám, lại càng giống với dáng vẻ âm u quỷ khí của Cửu Cốt hơn. Ánh mắt Lạc Thiên nhìn hắn không khỏi hoảng hốt, Mạnh Cửu Triêu chú ý đến thần sắc như mộng du của hắn, bèn dứt khoát xoay người đi, đưa lưng về phía hắn, lạnh nhạt nói, “Còn chưa chịu đi?”
“Vâng ạ.” Lạc Thiên vội đi theo.
Đôi môi trời sinh cong lên như luôn mỉm cười mím chặt lại, xéo trên trán thấp thoáng chút mồ hôi, dường như đang nhịn đau. Lạc Thiên vô thức hỏi: “Thế tử gia, vết thương của người có nặng không?”
“Phí lời,” Mạnh Cửu Triêu ngoái mặt sang, hàng mi dài phủ một lớp sương mờ lên mí mắt, hung tợn nói, “Nếu không có tiện tỳ nhà ngươi, thì sao ta lại bị thương nặng như thế chứ?”
Lạc Thiên co rúm người lại, nhẹ giọng đáp: “Ta… ta thấy thế tử gia và vương gia gặp nguy hiểm…”
“Câm miệng đi,” Mạnh Cửu Triêu cười lạnh nói, “Phế như ngươi, làm bia ngắm cũng không đủ cho ta bắn một mũi tên nữa.”
Lạc Thiên: Dữ cái gì mà dữ, đã tự mình đến đây đón rồi.
Trước cửa ngục có hai chiếc xe ngựa một trước một sau. Mạnh Cửu Triêu nhìn thấy còn một chiếc xe ngựa màu đen khác dừng ngay sau chiếc của hắn, sắc mặt tức khắc trắng hơn nữa.
Người hầu đứng bên cạnh xe ngựa vén màn xe lên, khuôn mặt đoan chính của Mạnh Cổ xuất hiện trong tầm mắt của hai người. Mạnh Cửu Triêu khom mình hành lễ, “Phụ thân.”
Cửu Cốt im lặng nhìn hai người họ. Cừu Nguyệt ở trong đại lao mấy ngày trời, mặt mày hao gầy, trên mái tóc đen còn lẫn vài cọng rơm rạ, sắc mắt trắng bợt bệnh trạng. Vốn dĩ không lọt mắt xanh, song đôi con ngươi đen lay láy lại như muốn nói rồi thôi, đáng thương động lòng không thể diễn tả được thành lời.
Không gì có thể dễ dàng chạm vào trái tim đàn ông hơn vẻ nhu nhược đẹp đẽ không điểm tô sặc sỡ này.
“Vương gia, nô tỳ bị oan.” Lạc Thiên đã quỳ xuống, hai vai khẽ run.
Bây giờ thì Cửu Cốt đã hoàn toàn không phản đối nữa, kiếp trước có lẽ hắn thật sự đã bị Nguyên Lạc Thiên thu hút. Một tỳ nữ, một thế tử, trông thế nào cũng không thấy xứng đôi được.
Hẳn là dây dưa nhập nhằng không rõ ràng không kết thúc yên lành, nên nhân quả mới tiếp tục kéo dài từ kiếp trước đến kiếp này. Cửu Cốt tỉnh táo nghĩ.
Gió thu rào rào đêm lạnh như nước, Cừu Nguyệt ăn mặc mỏng manh, đứng trong gió không kiềm được cơn run rẩy. Mạnh Cửu Triêu thấy Mạnh Cổ ngồi yên, dáng vẻ ngạo nghễ không nói một lời, oán hận trong lòng càng sâu đậm hơn, chẳng biết tại sao lại đột nhiên cởi áo choàng trên vai mình vứt xuống.
Áo choàng rộng thùng thình mang theo hơi ấm của thiếu niên đáp xuống, Lạc Thiên kinh ngạc ngẩng đầu. Mạnh Cửu Triêu đứng nghiêm, mặt không cảm xúc, cứ như là cái áo choàng này khôn g phải là của hắn.
“Lên đây đi,” Cuối cùng Cửu Cốt cũng lên tiếng, nói với Lạc Thiên, “Chỉ là cho ngươi một bài học thôi, sau này đừng tự cho là thông minh.”
“Vâng ạ.” Lạc Thiên kéo sát áo choàng trên vai đứng dậy, thoáng do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn cởi áo choàng xuống nâng bằng hai tay trả lại cho Mạnh Cửu Triêu, “Đa ta thế tử gia thương cảm.”
Mạnh Cửu Triêu lạnh lùng kéo áo choàng trong tay cậu xuống, làm tác động đến miệng vết thương ở bụng, sắc mặt càng trắng hơn.
Lạc Thiên không quay đầu lại leo lên xe ngựa, ngoa ngoãn ngồi quỳ bên chân Mạnh Cổ. Màn xe buông xuống, trong lòng Cửu Cốt cuồn cuộn nỗi uất nghẹn, nhân quả cùng nhau, số trời đã định, cho dù hắn muốn can dự, có thể sẽ càng lúc càng lún sâu hơn, tạo thành kết cục không thể cứu vãn.
Nhưng việc chứng kiến kiếp trước “mình” từ từ rơi vào lưới tình với Nguyên Lạc Thiên, vẫn khiến Cửu Cốt cảm thấy vô cùng phức tạp. Chỉ đành tự an ủi mình – ít nất thì kiếp trước Nguyên Lạc Thiên quả đúng là một mỹ nhân hiếm có được người ta yêu thích.
Kiếp trước hắn một không tu đạo hai không tu phật, có rơi vào tình yêu nam nữ cũng chẳng có gì lạ.
Cửu Cốt an ủi mình bằng mọi cách, đến phút cuối cùng vẫn khó dằn suy nghĩ, xoay nhẫn ngọc trên ngón cái, trầm giọng hỏi: “Hình như Cửu Triêu có ý với ngươi?”
“Vương gia minh giám, nô tỳ, nô tỳ chỉ có duyên gặp thế tử gia mấy lần, không có một chút tư tình nào.” Lạc Thiên sợ hãi nói, nghĩ bụng Cửu Cốt đã không thể ngồi yên, mà còn chưa tua nữa.
Cửu Cốt: “Nó đặc biệt đến đón ngươi mà ngươi nói không có chút tư tình nào?”
Lạc Thiên trợn tròn mắt nói mò, “Thế tử gia lương thiện.”
Cửu Cốt khẽ cười một tiếng, “Ta… con trai của ta sẽ không nhân từ nương tay.”
Lạc Thiên im lặng giả chết, người đẹp như ông đây chẳng lẽ không đáng được tha à?
Sau đó Cửu Cốt tua nhanh như bị điên, Lạc Thiên liên tục đi lướt qua mấy phân cảnh, suýt chút nữa choáng váng hôn mê. Đến khi đến cảnh trong một tiểu vị thì cuối cùng cũng dừng lại.
Tua ít nhất cũng phải hơn nửa năm, giữa chừng đã bỏ qua các tình tiết tiếp xúc với Mạnh Cửu Triêu rất là motip hóa. Chắc là do Cửu Cốt thật sự không muốn thấy “mình” dây dưa lòng vòng với “Nguyên Lạc Thiên” trong kiếp, nên trực tiếp nhảy thẳng đến cảnh quan trọng.
Lạc Thiên không biết là Cửu Cốt thần thông đến mức nào, mà thời gian lẫn không gian đều bị hắn chơi đùa trong lòng bàn tay.
“Ta sẽ chăm sóc cho muội muội ở nhà của ngươi,” Vẻ mặt Mạnh Cửu Triêu lạnh lùng, giọng điệu lại không dữ, thậm chí có thể gọi là dịu dàng, “Ngươi ra ngoài phủ đi.”
Qua hơn nữa năm chung đụng, độ thiện cảm của Mạnh Cửu Triêu đối với Cừu Nguyệt hẳn là không thấp, lời đề nghị ra phủ cộng thêm chăm sóc người nhà như thế này chẳng khác gì là lời cầu hôn biến tướng.
Đề nghị của Mạnh Cửu Triêu với một tỳ nữ thật sự của vương phủ chắc chắn là một miếng bánh từ trên trời rớt xuống. Song, đối với người đang giả gái như Cừu Nguyệt thì không khác gì sét đánh giữa trời quang.
sắc mặt Lạc Thiên trắng bệch, tức khắc quỳ xuống đất, “Thế, thế tử gia, nô, nô tỳ ít phúc…”
“Tiện tỳ không biết điều nhà ngươi!” Mạnh Cửu Triêu thẹn quá thành giận, trực tiếp cắt ngang lời từ chối của Nguyên Lạc Thiên, giơ tay như muốn đánh một chưởng sang, đến cùng vẫn không ra tay. Bàn tay xòe ra rồi nắm lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vì sao?” Hắn muốn cứu nàng, vì sao nàng không muốn? Thậm chí hắn còn nghĩ đến vị muội muội ốm đau ở nhà nàng, nhưng cuối cùng thì nàng còn nỗi lo gì, cứ nhất định phải ở lại vương phủ chịu giày vò?
Giống như việc dù có thế nào đi nữa hắn cũng không nghĩ thông được tại sao Tề vương phi lại cam lòng bệnh đến chết trong vương phủ, đến khi sắp chết vẫn còn đang chờ Tề vương quay đầu lại liếc nhìn mình một cái.
Lạc Thiên cắn môi, nước mắt lã chã rơi xuống đất, tiếng nức nở không ngừng vang lên. Cậu không thể nào giải thích, chỉ nặng nề dập đầu một cái, “Thế tử gia yêu mến, nô tỳ không thể báo đáp, kiếp sau kết cỏ ngậm vành (1), ôm lấy đại ân.”
Cửu Cốt từ xa nhìn hai người thầm nghĩ: Kiếp sau cậu giải chú cho tôi, cũng coi như là báo ân, chỉ là cuối cùng thì tôi nợ cậu cái gì, mà đến cả hồn hỏa của tôi cũng bằng lòng cho cậu điều khiển.
Hay là Nguyên Lạc Thiên còn gì khác lạ?
Cửu Cốt từng bị hại một lần, thành trăm năm vạn kiếp bất phục, nên sau này tính cách không còn tùy ý bừa bãi như trước nữa, đâu đâu cũng cẩn thận. Sưu hồn phản cổ thuật thoạt nhìn lâu dài, thực chất cũng chỉ là mấy cái chớp mắt ở ngoài mà thôi, vậy nên Cửu Cốt vẫn kiên nhẫn xem cho hết.
Chắc cũng sắp đến kết rồi, Cửu Cốt nhìn thấy “mình” kiếp trước đỏ bừng cả mặt, trông có vẻ giận dữ không chịu nổi. Đoán Mạnh Cửu Triêu vì yêu sinh hận, hẳn là hành hạ “Nguyên Lạc Thiên” đến chết.
Hắn đang tính giơ tay cho qua đoạn này, đã nghe thấy “Nguyên Lạc Thiên” kiếp trước ríu rít khóc kể lể: “Thế tử gia, ta, ta đã là người của vương gia…”
Cửu Cốt: …
Cửu Cốt theo bản năngcúi đầu liếc mắt nhìn trường bào của mình, mi tâm đột nhiên nhảy một cái, xương lại bắt đầu ngứa xót ruột xót gan.
Lại nghe Mạnh Cửu Triêu nói: “Ta biết!”
Cửu Cốt: …
Mạnh Cửu Triêu: “Ta không thèm để ý những chuyện đó!”
Cửu Cốt: …hèn.
Sắc mặt Cửu Cốt càng vô cùng thê thảm, lại giơ tay muốn tua đoạn này, lại không nhịn được muốn xem xem kiếp trước mình thích “Nguyên Lạc Thiên” đến mức nào.
Lạc Thiên trong lòng bình tĩnh, ngoài mặt gió thảm mưa sầu, “Với tính của vương gia, sao có thể khoan dung cho nữ nhân của mình bị người khác chiếm đoạt?”
Mạnh Cửu Triêu nổi trận lôi đình, “Ông ta là ai? Ông ta có tư cách gì làm như vậy!”
Lạc Thiên: Ổng là cha mấy người đó, đần ạ.
Khi tiếp xúc với Mạnh Cửu Triêu nhiều rồi, cảm giác trong lòng Lạc Thiên cũng ngày càng sâu sắc. Mạnh Cửu Triêu có lớp da tương tự với Cửu Cốt, nhưng tính cách lại kém Cửu Cốt rất nhiều.
Hoàn toàn không cùng một linh hồn.
Suy đoán của Lạc Thiên với một số chuyện càng lúc càng rõ ràng hơn.
Phạm Tuyên ngốc ở thế giới trước vốn là nam chính có khả năng xuyên qua, song khi Lạc Thiên vừa đến thế giới đó, đã cảm nhận được cảm giác rung động quen thuộc trong Phạm Tuyên ngốc.
Cậu lờ mờ cảm thấy có lẽ người kia cũng đi theo mình. Khi cậu đáp xuống thế giới đó thì tất cả mọi chuyện đã bắt đầu trở nên khác đi, cho dù sau này Phạm Tuyên bị nam chính thật sự xuyên đến rồi, vẫn không phải là con người Lạc Thiên quen thuộc. Giống như bây giờ, Mạnh Cửu Triêu kiếp trước không bị Cửu Cốt kiếp này nhập vào, nên dù có thế nào đi chăng nữa nữa cũng khiến Lạc Thiên cảm thấy cách một lớp màn sa.
Lạc Thiên lau một cái nước mắt, xoay người lại đưa lưng về phía Mạnh Cửu Triêu, thấp giọng mang theo giọng mũi nói: “Thế tử gia, ta biết ngài là người tốt, là nô tỳ không xứng.”
Những cảm giác hậm hực khi nhiều năm trước không cứu được Tề vương phi đồng loạt kéo tới ngay giây phút này. Mạnh Cửu Triêu nắm chặt nắm đấm, nhìn bóng lưng gầy của Cừu Nguyệt, nói ra câu năm đó chưa từng nói ra khỏi miệng, “Có phải ngươi… không từ bỏ ông ta được đúng không?”
Người Lạc Thiên run run, không hề trả lời, cắm đầu chạy ra ngoài sân. Lúc chạy ra cửa lại đâm đầu vào một lồng ngực cường tráng, ngửa đầu đối diện với ánh mắt tối tăm của Cửu Cốt. Chân Lạc Thiên mềm nhũn, hai tay không tự chủ được kéo cánh tay Cửu Cốt.
Mạnh Cửu Triêu đuổi tới, Cửu Cốt nhìn xa xa, một tay xách Cừu Nguyệt đơn bạc lên, Mạnh Cửu Triêu xông tới dừng chân lại.
Cửu Cốt cực kỳ đau đầu, cúi đầu nhìn sang Cừu Nguyệt, trong lòng sinh ra một suy nghĩ muốn can vào hai người một cách cực kỳ mãnh liệt. “Hắn” trong thực sự dại dột đến mức làm hắn không đành lòng nhìn thẳng.
“Phụ thân,” Mạnh Cửu Triêu vọt tới, khom lưng khom người nói, “Xin phụ thân hãy ban Cừu Nguyệt cho con trai.”
Lạc Thiên ôm chặt lấy cánh tay Cửu Cốt, khóc lóc núc nở nói không muốn.
Cửu Cốt nhịn xuống kích động muốn hất người khác, “Cừu Nguyệt là yêu tỳ của ta, Cửu Triêu, ngươi vượt quá giới hạn rồi.”
“Vậy…” Mạnh Cửu Triêu ngẩng đầu lên, nói năng có khí phách, “Xin phụ thân cho nàng một danh phận!”
Cửu Cốt: …thật sự là khờ đến mức xuất chúng.
__
(1) kết cỏ ngậm vành: 结草衔环– kết thảo hàm hoàn. Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được.
Nguồn: Từ điển Lạc Việt.