
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 351
Thế giới 22: Quản giáo 12
Tạ Nhạc Thiên mời Tống Từ ăn cơm hộp trong phòng ăn của bệnh viện.
Một mình Nghiêm Đông đứng phía sau ở Tống Từ, mắt chăm chú nhìn vào bảy tám người tùy tùng sau lưng Tạ Nhạc Thiên, vẻ phô trương thanh thế hiển hiện trên mặt.
Tạ Nhạc Thiên từ tốn tách đũa, đưa cho Tống Từ, “Biết Tống quản giáo bận rộn, nên không sắp xếp riêng, ăn bữa cơm nhạt.”
“Chủ tịch Tạ vẫn luôn tâm lý như vậy,” Tống Từ nhận chiếc đũa, “Làm không ai có thể từ chối được.”
Tạ Nhạc Thiên cúi đầu hơi cười, “Vẫn nhờ Tống quản giáo nể tình.”
Đã một thời gian không thấy Tạ Nhạc Thiên rồi.
Tống Từ bận rộn, nhớ thì cũng nhớ, nhưng mà không muốn chủ động hạ mình xuống liên lạc với Tạ Nhạc Thiên, biết rõ rằng đối phương cố tình làm mình khó chịu. Không đáng để phải sáp đến, thấp hèn quá, mười ngày nửa tháng thôi mà, không đến mức không nhịn được như vậy.
Tống Từ cầm đũa chọc bắp cải trong đĩa, thản nhiên nói: “Gần đây chủ tịch Tạ có khỏe không?”
Tạ Nhạc Thiên như cười như không liếc hắn một cái, hai tay nắm gậy chống, dịu giọng nói: “Nhờ phúc của anh, vẫn ổn.”
Tống Từ cầm đũa chọc lung tung, trái tim của hắn giống như bắp cải trong đĩa, lộn xà lộn xộn bị chọc lung ta lung tung, nín nhịn cả buổi, mới buồn bực hờn dỗi nói: “Tối nay tìm em.”
Sắc mặt Tạ Nhạc Thiên trắng bệch, bình tĩnh nhàn nhã đáp: “Được.”
Tống Từ vừa cảm thấy vui vừa thấy mất mặt, buông đũa, nói với Nghiêm Đông đang trợn mắt thành con gà mắt đen: “Nhìn gì mà nhìn, không mau đi đi.”
Khuôn mặt gồng cứng của Nghiêm Đông xụ xuống, khí thế phô trương, trong lúc ngẩng đầu vô tình liếc mắt nhìn lướt qua Tạ Nhạc Thiên một cái. Tạ Nhạc Thiên đối diện với ánh mắt của hắn, khẽ gật đầu hơi cười, không biết sao Nghiêm Đông bỗng nhiên thấy thẹn, nóng hết cả mặt lên.
8 giờ tối, Tống Từ đến Tạ trạch.
Người làm của Tạ trạch đón hắn ngay cửa vào, “Tống quản giáo.”
Đây là lần đầu tiên Tống Từ nhìn thấy người làm của Tạ trách có thái độ tốt với mình, tâm tình rất phức tạp.
“Tống quản giáo, ăn bữa tối chưa?” Người hầu dẫn hắn lên lầu, nhẹ giọng hỏi.
Bọn họ càng ân cần đối với hắn, trong lòng Tống Từ càng thấy lấn cấn khó chịu, loại khó chịu này khiến hắn hoài nghi liệu có phải mình đã bị cả Tạ gia này làm hèn đi không. Lạnh lùng đáp: “Không ăn… chủ tịch của các người ăn chưa?”
Người làm đẩy cửa, “Chủ tịch đã ăn từ sớm rồi, đang chờ Tống quản giáo tới nhà làm khách.”
Tống Từ ôm tâm trạng quái lạ vào phòng, mắt quan sát trên dưới, cố tình đi vòng qua cơ quan.
Tạ Nhạc Thiên đang tựa vào thành giường, trên người mặt áo ngủ bằng gấm màu bạc như thường ngày, đầu nghiêng qua một bên như là ngủ thiếp đi, một quyển sách rơi trên chăn. Đèn ngủ mơ màng lặng lẽ soi sáng khuôn mặt như bạch ngọc không chút tì vết của Tạ Nhạc Thiên.
Tống Từ thở chậm lại, rón rén ngồi lên mép giường, giơ tay định đặt nhẹ lên tóc mái ngăn ngắn trên trán Tạ Nhạc Thiên khẽ vỗ về, tay đã vươn ra, lại nghĩ đến việc mình có cần phải thấp hèn thế này không, bàn tay đổi hướng, đẩy nhẹ vai Tạ Nhạc Thiên một cái.
“Ưm——” Tạ Nhạc Thiên sực cái bị đánh thức, mắt nhắm lại nhếch nhếch khóe môi, khàn khàn nói: “Tới rồi?”
Tống Từ kiềm nén “ừm” một tiếng.
Tạ Nhạc Thiên mềm nhũn kéo chăn ra, Tống Từ nhìn sang theo, phát hiện ra ngoại trừ mặc một cái ngủ bên trên ra, thì bên dưới không mặc gì cả. Trơn láng sạch sẽ trắng như trứng gà bóc, làm cho người ta muốn cắn một cái.
Một ngọn tà hỏa từ trong lồng ngực thoát ra, Tống Từ nhào tới, Tạ Nhạc Thiên khẽ cười một tiếng, một lần nữa đắp chăn lên, cách lớp chăn xoa đầu Tống Từ, rên nhẹ: “Barbie —— nhẹ một chút ——”
Đáp lại cậu là một cái m*t vào thật sâu, Tạ Nhạc Thiên mang theo cười thở hổn hển một tiếng.
Tống Từ đầu tóc rối bời chui ra khỏi chăn, rút khăn giấy, nôn thứ đắng chát trong miệng ra, liếc nhìn Tạ Nhạc Thiên mặt mày đỏ hồng hỏi: “Chủ tịch Tạ, mẹ nó, em gọi gái à?”
Rốt cuộc Tạ Nhạc Thiên cũng mở mắt ra, sóng nước lâng lâng, đôi môi phớt hồng khẽ mở, chỉ kiệt sức nói ba chữ: “Đi tắm rửa.”
Tống Từ nghĩ thầm: Tối nay cho dù người này có chết, thì hắn cũng phải gian thi mới cam lòng.
Chờ Tống Từ tắm rửa xong đi ra, Tạ Nhạc Thiên đang ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn đọc sách, hơi dịch người qua một chút, không nói một lời vỗ vỗ chăn. Tống Từ vén chăn chui vào, vừa định lên tiếng đe, Tạ Nhạc Thiên lùi người xuống, đặt quyển sách đang mở lên hông hắn, ngẩng đầu lên nói với Tống Từ: “Tống quản giáo, đừng gấp chứ.”
Trang sách đổ bóng phủ trên gương mặt tái nhợt của Tạ Nhạc Thiên, tầm mắt của Tống Từ hoàn toàn bị cướp mắt, cảm quan cảm xúc càng nổi bật hơn. Bàn tay mềm mại lành lạnh khẽ v**t v* hắn, lờ quờ không hề có ẩn ý đùa cợt, mà Tống Từ chỉ cần vừa nghĩ đến là Tạ Nhạc Thiên, nổi hứng phấn khích đến mức cứng lên đau đớn.
“Baby, mạnh lên nữa.” k*ch th*ch không đau không ngứa khiến sắc mặt Tống Từ tối sầm, bàn tay luồn xuống dưới, chẳng thèm quan tâm là chạm đến chỗ nào, dù sao thì trong lòng bàn tay toàn là da thịt lạnh lẽo trơn nhẵn.
“Đừng nóng vội mà…” Tiếng thở hổn hển của Tạ Nhạc Thiên vọng ra, mang chút ý cười trêu chọc. Sau đó, Tống Từ chỉ cảm nhận được một đầu lưỡi mềm mại lướt qua, hắn rên khẽ một tiếng, bàn tay vội vàng sờ vào, gần như nảy sinh ra một chút oán giận với Tạ Nhạc Thiên.
Nếu như cơ thể của cậu cho dù tốt hơn thế này một ít thôi, thì Tống Từ có cần nín đến vậy không cơ chứ?
Sức lực của Tạ Nhạc Thiên có hạn, hết sờ hết l**m lướt qua tí rồi thôi, hành hạ Tống Từ sắp phát rồ đến nơi. Tống Từ thực sự không nhịn nổi nữa, xốc quyển sách lên, sách lật ra, Tạ Nhạc Thiên trong chăn lăn một vòng về phía sau, đầu chui ra từ bên cạnh. Trên bờ môi sáng lấp lánh ánh lên vệt nước, mỉm cười rụt rè nói: “Tống quản giáo, như vậy không hay đâu.”
“Mẹ nó…” Tống Từ nghiến răng nghiến lợi nói, “Quay lại.”
Tạ Nhạc Thiên lắc đầu, “Mất mặt.”
Tống Từ phẫn hận nói: “Lúc tôi ăn em, sao không ngại mất mặt?”
Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Che rồi, không nhìn thấy.”
Tống Từ tức bật cười, vén chăn đang đắp trên người hai người lên, nắm cẳng chân của Tạ Nhạc Thiên kéo cậu đến gần, “Nhìn cho kỹ.”
Tạ Nhạc Thiên nắm mái tóc ngắn của Tống Từ, cắn môi rên khẽ ngẩng đầu lên.
Tống Từ bị Tạ Nhạc Thiên chọc tức sắp chết đến nơi rồi, lại ói chất lỏng loãng trong miệng mình ra, mắt đỏ đậm nhìn Tạ Nhạc Thiên, “Cho một lời đi.”
“Tống quản giáo, da mặt tôi mỏng,” Tạ Nhạc Thiên dựa vào ngực Tống Từ, áo ngủ trên người sớm bị Tống Từ giật rơi hết cúc áo, một tay không nhanh không chậm vuốt Tống Từ, “Anh đừng xem.”
Tống Từ bóp tai của cậu một cái, tàn bạo nhắm hai mắt lại, “Mau chóng!”
Tạ Nhạc Thiên ngửa đầu nhìn thấy hàng mi dày cộm cong vểnh đóng kín của Tống Từ run lên nhè nhẹ, con thú hoang hung mãnh đến thế lại ngoan ngoãn như con mèo to dưới v**t v* của cậu, thần sắc ẩn nhẫn kiềm nén khiến khuôn mặt tuấn tú đó thoáng vặn vẹo.
Khoang miệng ấm áp như gần như xa, dường như do nhỏ hẹp nên chỉ có thể nuốt vào từng chút một. Tống Từ nắm chặt hai nắm đấm, nhắm chặt hai mắt, vận dụng hết ý chí nghị lực toàn thân mình cố gắng không động đậy, chỉ sợ rằng mình mê muội quá mức sẽ bất cẩn làm Tạ Nhạc Thiên nghẹn chết.
Lúc Tạ Nhạc Thiên thở không ra hơi thì dùng gò má mềm mại cọ nhẹ vào Tống Từ, Tống Từ l*n đ*nh trong kiểu bị động mất kiểm soát này.
Tạ Nhạc Thiên ngã sang bên, lẩm bẩm nói: “Mệt chết đi được…”
Tống Từ khẽ mở mắt, kéo Tạ Nhạc Thiên đã mất sức qua, nắm mặt cậu môi lưỡi quấn quít hôn nhau. Hôn đến mức cả người Tạ Nhạc Thiên run run, Tống Từ mới buông tay, nhìn chằm chằm Tạ Nhạc Thiên hỏi: “Em có phải yêu tinh biến thành không?”
Tạ Nhạc Thiên nửa nhắm mắt nở nụ cười, vô lực nói: “Có yêu tinh nào vô dụng như tôi sao?”
“Vô dụng?” Tống Từ lau bọt mép bên mặt cậu, “Hồn sắp bị em câu mất rồi.”
Khóe môi Tạ Nhạc Thiên cong cong, ““Sắp”?”
Tống Từ cúi đầu cắn một cái vào miệng cậu, “Thêm tí sức nữa đi.”
Tạ Nhạc Thiên mơ hồ lắc lắc đầu, “Không có tí sức lực nào rồi.”
Tống Từ ôm cậu, như ôm một tảng ngọc khắc ấm áp, lưu luyến hôn hít v**t v* hồi lâu trên người cậu, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thử đằng sau xem?”
Tạ Nhạc Thiên đã khép mắt lại hẳn, cuộn mình trong lòng Tống Từ, “Tha cho tôi đi.”
Tống Từ véo mặt cậu, “Em tha cho tôi đi.”
Tạ Nhạc Thiên yếu ớt cười nhẹ, Tống Từ vẫn ôm cậu đi lau rửa theo như thường lệ. Tạ Nhạc Thiên như một đứa trẻ cỡ lớn, nằm trên người Tống Từ không thèm quan tâm gì nữa, nhắm mắt chỉ nở nụ cười như Phật, Tống Từ bỗng nhiên nói giống như lầm bầm lầu bầu: “Xem ra tôi ti tiện thật.”
Tạ Nhạc Thiên ngước mắt, đôi mắt như sao mờ trong đêm đông sáng ngời, “Sao lại nói thế?”
“Bị em gọi là đến, vẫy là đi, thế còn không gọi là ti tiện à?” Tống Từ vắt khăn, cẩn thận lau mặt Tạ Nhạc Thiên.
Tạ Nhạc Thiên không cười, dịu dàng nói: “Đó không gọi là ti tiện, Tống quản giáo thích tôi không.”
Tống Từ cười lạnh một tiếng, “Thích là để bị coi thường.”
Tạ Nhạc Thiên dịu giọng nói: “Thứ lỗi cho tôi không thể gật bừa được.”
Tống Từ lau khô rồi, cúi đầu nặng nề hôn một cái thật lên trán cậu, “Đương nhiên em không gật bừa rồi, vì tôi bị coi thường, chứ có phải em bị đâu.”
Tạ Nhạc Thiên giơ tay lên, vỗ nhẹ vào cánh tay của hắn, “Cố lên, con người tiện đến cùng cực, sẽ là vô đối (1).”
Tống Từ bị cậu chọc tức nghẹn họng, lật người cậu qua, cắn phập vào mông cậu, để lại một dấu răng rất sâu, vỗ một cái nói: “Đóng cái dấu trước, ngày nào đó đến lấy mạng chó của cái mông này.”
Tạ Nhạc Thiên nằm nhoài trên đùi hắn cười một tiếng, “Ngày sau còn dài, để nó sống thêm mấy ngày đi.”
Tống Từ lạnh lùng nói: “Nếu như nó không mọc trên người em, sớm đã chết không có chỗ chôn.”
Tạ Nhạc Thiên nghiêng mặt, hất lên một cái liếc mắt đưa tình, trong đôi mắt sáng lấp lánh ẩn chứa toàn bộ sức sống của cậu, “Vậy ngày mai tôi cắt nó ra, đưa cho người khác vậy.”
Cậu chỉ nói bừa thôi, song Tống Từ là người từng tự tay làm cực hình, trong đầu tức khắc có hình ảnh. Chỉ hình ảnh vậy như vậy thôi thì không sao cả, nhưng ghép khuôn mặt trắng bệch đáng thương của Tạ Nhạc Thiên vào Tống Từ tức khắc run lên, vỗ nhẹ cậu cái nữa, “Thôi được rồi, mọc trên người người khác, tôi thật sự không hứng thú gì.”
Thế là Tạ Nhạc Thiên lại khẽ cười, mang chút vênh váo, cậu cố tình vênh váo cho Tống Từ. Tống Từ cũng nhìn thấy, phần cảm thấy mình ti tiện, phần lại cảm thấy mình ti tiện vẫn có chút hồi báo lại, dùng chóp mũi cạ vào mông Tạ Nhạc Thiên, “Ma ốm, sớm muộn gì cũng làm chết em.”
Tống Từ lại qua đêm trong nhà Tạ Nhạc Thiên, lúc ăn sáng, Tạ Nhạc Thiên thong dong nói: “Anh mang hai bộ đồ để lại ở nhà tôi đi, để khỏi phải sáng sớm vội vàng đưa tới.”
Cháo trong miệng Tống Từ phút chốc được thêm đường, hắn mặt không đổi sắc “ừm” một tiếng, chớp chớp mắt đến mấy lần mắt mới ngừng ý cười.
Sau khi trở về, Tống Từ kêu Nghiêm Đông, “Chuyện bệnh viện Đông Tam tạm thời cậu để đó đi.”
Nghiêm Đông biết mình phạm lỗi lầm, , nhất thời mặt mày sầu khổ cầu khẩn nói: “Quản giáo, anh cho tôi một cơ hội nữa…”
Tống Từ dứt khoát ngắt lời hắn, “Cậu đi trói Hà Bẩm Thành lại.”
Nghiêm Đông trợn mắt, “Hả?”
“Hả cái gì mà hả,” Tống Từ mất kiên nhẫn nói, “Chuyện bệnh viện không làm được, khả năng kiếm cơm cũng quên rồi sao?”
Nghiêm Đông đương nhiên chưa quên, “Được, tôi đi làm.”
Tống Từ nhìn hắn thật sâu, “Làm gọn gàng vào, làm không ổn, cậu cũng không cần trở lại.”
Nghiêm Đông run lên, “Vâng.” Nơm nớp lo sợ xoay người đi ra ngoài đóng cửa.
Tống Từ châm điếu thuốc, vắt chân ngồi trong phòng làm việc nuốt mây nhả khói, trên mặt chỉ có mờ mịt song khi tầm mắt chạm vào cây gậy hoa hồng cắm gần đó thì hiện lên chút sắc màu ấm áp. Có điều sát khí quá nặng nề, nên chút sắc ấm đó chỉ bé nhỏ không đáng kể.
Nghiêm Đông không mất cần câu cơm của mình, lặng yên không một tiếng động không kinh động bất cứ người nào lôi Hà Bẩm Thành từ bệnh viện trói đi. Xe lăn chuyển qua băng ca, chiếc xe cấp cứu thần không biết quỷ không hay đưa Hà Bẩm Thành hôn mê chạy về Trung Đỉnh.
Chờ đến khi Hà Bẩm Thành tỉnh lại, phát hiện tay chân mình đều bị dây lưng cột chặt, hắn muốn giãy dụa nhưng cơ thể đầy cảm giác vô lực do thấm thuốc, chỉ có thể yếu ớt để treo trên giá, cúi đầu đến cả hoảng sợ cũng mơ hồ không thôi.
“Chưa tỉnh táo à.”
Tiếng nói như xa như gần vang lên, sau đó một chậu nước lạnh lẽo giội lên, k*ch th*ch Hà Bẩm Thành cố gắng mở mắt ra. Trước mắt hắn là một người đàn ông đang ngồi, nửa khuôn mắt chìm trong bóng tối, khóe miệng ngậm một điếu thuốc dài nhỏ, “Hà Ngũ thiếu, lại gặp mặt rồi.”
__
(1) con người ti tiện đến cùng cực, tất sẽ là vô đối: Nguyên văn 人至贱, 则无敌 – nhân chí tiện, tắc vô địch.
Trích từ câu thủy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí tiện tắc vô địch: nước quá trong ắt không có cá , người quá hèn hạ / bỉ ổi tất sẽ vô địch.
Nguồn: bubblefish303.wordpress.com