
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 350
Thế giới 22: Quản giáo 11
Hai mươi ba năm đầu cuộc đời Hà Linh là tươi đẹp và vui vẻ, cô là một trong số rất nhiều người con của Hà gia. So với con trai, thì con gái vẫn thường được Hà Nguyên Sinh cưng chiều hơn, mà Hà Linh lại là một người con gái đơn thuần xinh xắn nhất trong đó, nên đương nhiên là Hà Nguyên Sinh cũng thích cô nhất.
Cô còn có một người em cùng mẹ là Hà Thiện Hải, dám liều dám tranh như một con hổ con.
Có người cha người em che chở, Hà Linh tưởng rằng cuộc đời của mình sẽ luôn bình an suông sẻ.
Song lại có người nhẫn tâm hại chết hai người cô yêu thương nhất.
Hà Linh đứng trước xe, phẫn nộ, đau thương, hoảng sợ vọt tới như thủy triều, sự mềm yếu đã tản đi theo sự ra đi của cha và em. Hà Linh lạnh mặt, cho dù sợ nhưng vẫn cắn răng nói: “Tống quản giáo.”
Tống Từ đang tính toán trong lòng xem có nên giết Hà Linh hay không.
Về công, Hà Linh chết rồi, Hà gia chỉ còn lại đám cá thối tôm nát, cho dù để người nào đến Cát Nam cũng sẽ hỏng chuyện, đến lúc đó thì đường dây Cát Nam đó vẫn phải trở về trong tay hắn. Về tư, Tống Từ thừa nhận: Có một chút ý muốn tranh giành tình nhân, chỉ một chút thôi, không nhiều lắm.
Con người Tống Từ tuy trông anh tuấn, mà còn là rất anh tuấn, anh tuấn tỉ mỉ không có một điểm nào để chê được, là kiểu mà bất cứ lúc nào cũng có thể lôi ra đường làm người mẫu trình diễn đồ Tây, từ dáng dấp đến mặt mày đều hoàn mỹ không tì vết. Song trên người hắn quanh năm suốt tháng bị sát khí nặng nề bao phủ, nên có rất ít người sẽ chú ý đến sự đẹp trai của hắn.
Phần lớn mọi người đều thấy sợ.
Hà Linh cảm thấy dường như có sát khí toát ra từ trên người Tống Từ, hàm răng run nhè nhẹ, hoảng hốt đến mức sắp nhảy bật ra.
“A Linh.”
Một tiếng kêu nhẹ nhàng kéo Hà Linh trở về nhân gian, Hà Linh ngoái mặt lại nhìn thấy Tạ Nhạc Thiên cầm gậy chống bước chân vội vàng, suýt chút nữa đã rơi nước mắt, “Anh Tạ…”
Tống Từ xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy Tạ Nhạc Thiên đi rất nhanh, nhanh hơn bất cứ lần nào hắn nhìn thấy Tạ Nhạc Thiên, gần như chỉ trong chớp mặt, Tạ Nhạc Thiên đã bước đến bên cạnh Hà Linh. Hà Linh rất tự nhiên đi về phía trước dìu cậu, cô thường xuyên đỡ Hà Nguyên Sinh bệnh tật, còn Tạ Nhạc Thiên sắc mặt trắng bệch, cố gắng thở gấp lấy hơi, lập thức đan xen với hình ảnh của Hà Nguyên Sinh, nên Hà Linh đỡ cậu rất tự nhiên.
Tạ Nhạc Thiên vỗ vỗ tay của cô tỏ ý không có chuyện gì, không nói một lời nhìn vào trong xe, cậu thở không ra hơi, nên không lên tiếng nói chuyện.
Tống Từ cũng lẳng lặng nhìn ngược lại.
Qua mãi một lúc sau, Tạ Nhạc Thiên dần bình tĩnh lại, mới chậm rãi hỏi: “Tống quản giáo muốn nhờ xe?”
Tống Từ mỉm cười, giống như Tạ Nhạc Thiên, không muốn lên tiếng.
Tạ Nhạc Thiên nói: “Để tôi đưa Tống quản giáo đi.”
Tống Từ vẫn bát phong bất động ngồi yên trong xe, vững như núi Thái Sơn.
Tạ Nhạc Thiên nói với Hà Linh: “Em đi vào trước đi.”
Vẻ mặt Hà Linh khó xử, Tạ Nhạc Thiên là “người thân” còn sót lại của cô trên đời này, cô sợ Tống Từ sẽ làm gì bất lợi với Tạ Nhạc Thiên/
“Đi vào.” Trong giọng nói của Tạ Nhạc Thiên mang theo chút mệnh lệnh cứng rắn, rồi lập tức dịu giọng xuống nói, Nghe lời.”
Hà Linh cau mày liếc nhìn cậu, rồi từ từ thả tay, cẩn thận mỗi bước đi vào Tạ trạch.
Tạ Nhạc Thiên đứng lâu mệt mỏi, trực tiếp ngồi lên xe, một tay nhẹ nhàng kéo cửa xe lại, đóng cửa kính xe, lạnh nhạt nói: “Tống quản giáo, mới sáng sớm đã nổi sát tâm, không hay lắm đâu.”
Tống Từ ngoài cười nhưng trong không cười, “Nổi sát tâm, còn chia ra sớm với muộn nữa à?”
Sắc mặt Tạ Nhạc Thiên tối sầm xuống, cậu thường hay cười, vì nụ cười là một trong những vũ khú của cậu. Cơ thể cậu yếu ớt, rất dễ khơi lên lòng đồng tình đồng thời hạ thấp cảnh giác của người khác, hơn nữa nụ cười hòa nhã, nên trên sàn giao tiếp cậu gần như có thể nói là không có gì bất lợi.
Lần đầu tiên Tống Từ nhìn thấy sắc mặt Tạ Nhạc Thiên tối tăm đến vậy, con người này cho dù thả một quả boom cho hắn, thì vẫn cười hì hì.
Chút ghen tuông chậm rãi bành trướng, Tống Từ càng nén giận thì càng điềm tĩnh, vẻ mặt hòa nhã hỏi: “Giận rồi sao?”
Tạ Nhạc Thiên lạnh mặt nói: “Hà gia chỉ còn một người này dùng được, còn lại đã bị anh đánh giết sạch rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Tống Từ nghe thấy cậu nói gần nói xa đều kéo về việc công, suy nghĩ muốn giết người trái lại nhạt đi một chút. Đưa tay kéo tay Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên hung dữ sắc bén liếc hắn một cái, rút tay lại không để hắn nắm, một lần qua lại như thế bất ngờ có cảm giác như liếc mắt đưa tình. Trên mặt Tống Từ lộ ra nụ cười, nắm tay Tạ Nhạc Thiên đưa đến bên môi hôn một cái, “Đừng nóng giận, không giết, không giết.”
“Tôi biết, tuyến đường Cát Nam này béo bở, anh không nỡ, sau khi Hà Linh đến đó, mỗi năm chia anh ba mươi phần trăm lợi nhuận, coi như anh và Hà gia hết nợ nần.” Tạ Nhạc Thiên nhanh chóng nói, nói xong còn hơi dồn dập th* d*c. Tống Từ rất biết nâng mặt Tạ Nhạc Thiên lên hô hấp nhân tạo cho cậu, Tạ Nhạc Thiên ngoan ngoãn phối hợp, còn chủ động duỗi đầu lưỡi.
Tống Từ biết cậu thế này là có chút ý sắc dụ, cũng chủ động chui vào bẫy, ôm eo Tạ Nhạc Thiên triền miên quyến luyến hôn một cái nữa. Tối hôm qua Tạ Nhạc Thiên trên giường gần như là người chết, cuối cùng thì bây giờ cũng coi như một người sống, Tống Từ x** n*n hông cậu, lửa d*c v*ng tăng vọt, chỉ ước gì có thể đè người ra làm trong xe luôn.
Đau ——” Tạ Nhạc Thiên cau mày nhẹ giọng kêu, tay mềm nhũn đặt lên cánh tay sắt của Tống Từ xoa nhẹ hai cái.
Tống Từ buông eo cậu ra, trán áp trán cậu, hạ thấp giọng nói: “Tôi và Hà gia xem như hết nợ nần, vậy thì khi nào mới coi như hết nợ với cậu đây?”
“Khỏi tính đi,” Mặt Tạ Nhạc Thiên hơi đỏ ửng lên, giọng nói nhẹ như tiếng thở, “Cứ vướng mắc dây dưa như thế đi.”
Tống Từ không thể không thừa nhận là mình đã hơi hơi được vuốt lông, Tạ Nhạc Thiên vỗ vỗ lên eo hắn, “Xuống xe đi, vào trong, chúng ta nói chuyện tiếp.”
Tống Từ véo mặt cậu không nói một lời từ một bên khác xuống xe, Tạ Nhạc Thiên ở lại trên xe, nói với tài xế ở ghế trước đang run lẩy bẩy: “Muốn giữ mạng thì nên làm gì, cậu biết chứ?”
Tài xế khàn giọng đáp: “Biết.”
Tạ Nhạc Thiên cũng xuống xe, Tống Từ ở ngoài xe chờ cậu, liếc chiếc xe một cái, “Xử lý xong?”
“Không cần,” Tạ Nhạc Thiên chống gậy chậm rãi đi tới, đôi mắt dịu dàng liếc nhìn Tống Từ, mang theo ý cười nói, “Barbie, đừng có suy nghĩ giết người nhé.”
Bây giờ Tống Từ lại chợt muốn nghĩ “giết” Tạ Nhạc Thiên, ở trên giường.
Hai người cùng đi vào sân, Tống Từ được Tạ Nhạc Thiên dỗ, vào trong sân ngồi, Tạ Nhạc Thiên kêu Hà Linh đi ra, vẻ mặt Hà Linh đầy ưu sầu, “Anh Tạ, anh ta… anh liệu có xuống tay với anh không?”
Nhạc Thiên nhìn thấy nữ chính ngây thơ như vậy thật sự không nỡ đưa cô đến Cát Nam chịu tàn phá, lòng ngập tràn tình thương của cha vỗ vai cô một cái, “Yến tâm, cứ đi về đi.”
Sau khi Hà Linh rời đi, Nhạc Thiên chống gậy chống đi vào sân, Tống Từ ngồi trên ghế mây dưới tàng cây hòe, bên chân là chậu than đốt tối hôm qua. Chậu than cháy cả đêm vẫn còn vài tia lửa màu đỏ thẫm, hắn dựa vào ghế mây ánh mắt sâu thẳm nhìn Tạ Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên chậm rãi đi tới, thả gậy, trực tiếp đặt mông ngồi trên đùi Tống Từ.
Tống Từ giơ tay v**t v* sống lưng thẳng băng của cậu, thấp giọng nói: “Sao vậy, nhào vào lòng rồi?”
“Anh cả nghĩ quá rồi, chân mềm hơn ghế.” Tạ Nhạc Thiên mắt nhìn thẳng nói.
Lòng dạ Tống Từ như bị giội dầu sôi, không ngừng cuồn cuộn sôi trào, nắm mạnh eo của Tạ Nhạc Thiên, ôm trọn Tạ Nhạc Thiên vào lòng mình, một tay nhẹ nhàng v**t v* mặt cậu, “Ma ốm, muốn lạt mềm buộc chặt tới khi nào?”
“Tống quản giáo lại cả nghĩ nữa rồi,” Tạ Nhạc Thiên dựa vào trên vai hắn, một tay vuốt vuốt cúc áo vest của hắn, “Anh có thể đi, đi thật xa, chắc chắn tôi sẽ không chủ động đụng chạm.”
“Ăn chắc tôi rồi?” Tống Từ nhướng mày hỏi.
Tạ Nhạc Thiên yên lặng, hơi thở nhè nhẹ, “Nói thật lòng, không muốn ăn đâu, mắc răng.”
Tống Từ lại bị cậu hờ hờ hững hừng hơi chọc tức, thái độ của Tạ Nhạc Thiên thật sự khiến hắn không nhìn rõ được, nhất là khiến hắn muốn ngừng mà không được. Tống Từ cắn một cái vào cổ cậu, Tạ Nhạc Thiên khẽ hừm một tiếng, song không giãy dụa, hung ác g*m c*n chỉ là làm dáng thôi, sau chút nhói đau là l**m m*t khẽ khàng, giọng nói Tống Từ khàn khàn: “Tôi ăn cậu.”
“Nửa chết nửa sống, không tươi, ăn vào, đau bụng.” Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói.
“Mình đồng da sắt, không sợ.” Tống Từ men theo cái cổ thon dài của Tạ Nhạc Thiên g*m c*n qua lại.
Tạ Nhạc Thiên đưa tay sờ sờ gáy Tống Từ, dịu giọng nói: “Anh thích tôi, vậy tha cho tôi đi.”
Tống Từ nắm tay thật chặt, “Không có cái lý đó.”
Tạ Nhạc Thiên hơi cười, “Vậy thì không có cách nào khác, chỉ đành vậy thôi, chúng ta tôn trọng nhau như khách.”
Tống Từ nghĩ bụng không phải là không có cách, tương lai chúng ta còn dài, hắn nhớ thương cái con người nửa chết nửa sống này rồi, đun sôi nhiệt độ cao cũng phải nuốt được vào bụng mới an lòng.
“Thôi được rồi,” Tống Từ mở to mắt nhìn, “Hôn một cái?”
Hắn nói hôn một cái ý chỉ cái hôn hai bên tình nguyện trong xe lúc nãy.
Tạ Nhạc Thiên cúi đầu, cho hắn một cái hôn, hôn xong, cậu cụp mắt mắt, dịu dàng hỏi: “Barbie, sao lông mi của anh dài vậy?”
Hỏi thế chẳng phải là muốn nắm chặt vảy ngược của Tống Từ vạch qua vạch lại thăm dò ranh giới cuối cùng của hắn sao, Tống Từ nhịn. Tuy sắc mặt tối đen, nhưng vẫn đáp: “Giống như cậu ấy, lúc nhỏ kéo, cậu càng kéo càng ít đi, mẹ nó tôi càng kéo ra càng dày.”
Tạ Nhạc Thiên cười “khì” một tiếng, sau đó bởi vì cười sặc nước bọt nên ho đến chết đi sống lại, Tống Từ dù bận vẫn ung dung ngồi ghế mây nhìn cậu tự vuốt lồng ngực mình, chờ cậu vuốt xong, mới cười lạnh nói: “Đáng đời.”
“Tại sao lại kéo lông mi của mình?” Tạ Nhạc Thiên vuốt xong, hỏi tới.
Tống Từ triệt để đen mặt, tát một cái vào mông Tạ Nhạc Thiên, “Không nên hỏi thì đừng hỏi.”
“À,” Tạ Nhạc Thiên đã biết điểm mấu chốt của Tống Từ chắc hẳn là ở đây, bóp bóp tóc ngắn sau gáy hắn, cúi đầu áp má mình sát vào má hắn, “Barbie đáng yêu.”
Tống Từ thật sự rất muốn tát một cái ném cậu ngã xuống, có điều ngập lòng dạ toàn là da thịt mềm mại của Tạ Nhạc Thiên, trong lòng rất yên ổn, thế là lại nhịn nữa, bấm eo Tạ Nhạc Thiên một cái, “Sớm muộn gì cũng g**t ch*t cậu.”
Tạ Nhạc Thiên mơ hồ nở nụ cười, Tống Từ trái lại cảm thấy cậu không sợ mình một chút nào.
Buổi tối Hà Linh đến Cát Nam, báo bình an cho Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên dịu giọng nhỏ nhẹ căn dặn cô ở Cát Nam chú ý an toàn, “Cái gì không biết có thể hỏi người bên cạnh, nhưng cũng phải tự mình quyết định.”
Hà Linh đáp: “Vâng, em biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Hà Linh cảm thấy mình hơi đê tiện. Tình thương của với Tạ Nhạc Thiên như với anh trai mình, có điều không thể đáp lại bằng những thứ khác được, thấy hơi có lỗi với Tạ Nhạc Thiên, thở dài rất sầu não. Chỉ buồn bã trong chốc lát rồi cô lập tức tỉnh táo lại, vì còn quá nhiều chuyện đang chờ cô làm, cô không thể giống như ngày trước, bỏ rất nhiều thời gian để xuân đau thu buồn.
Sau đó, Tạ Nhạc Thiên và Tống Từ vẫn giữ trạng thái bình an vô sự, gần như không có liên lạc gì. Hệ thống không nhân cơ hội này cười nhạo Nhạc Thiên, mà ngược lại còn quan tâm nói: “Sao không gọi điện cho bạn trai? Cãi nhau? Chia tay?”
Nhạc Thiên: “…mẹ, mẹ sao vậy?”
Hệ thống cười khặc khặc khặc: “Thằng bé này thật là, mẹ quan tâm con có gì không đúng sao?”
Nhạc Thiên: …cảm giác hệ thống lại bắt đầu một đợt kế hoạch mới nữa, cậu sẽ không làm phiền.
Nhạc Thiên cũng rất bận, Thiệu Minh Dự của công viên thủy sinh Tâm Tâm bị bỏ tù rồi, mà trong tay Nhạc Thiên mãi không có ứng cử viên phù hợp. Tính đi tính lại thì Hà Bẩm Thành đang nằm trên giường dưỡng bệnh có vẻ không tệ, thế là đến bệnh viện thăm Hà Bẩm Thành.
Hà Bẩm Thành bị bóp gãy xương tay, còn đá một cú não chấn động, di chứng về sau rất nghiêm trọng, uống nước thôi cũng ói. Nhạc Thiên ngồi bên giường nhìn hắn nôn ọe ọe, nghi mình đến nhầm rồi, trông bộ dáng của Hà Bẩm Thành rất có thể trở thành tàn phế.
Sau khi ói xong, Hà Bẩm Thành lại yên tĩnh lại, trở về là cậu quý công tử nhã nhặn nghiêm chỉnh, “Chủ tịch Tạ, xin lỗi, dạo gần đây đầu óc vẫn còn xây xẩm.”
“Không sao, từ từ dưỡng bệnh.” Tạ Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Hà Bẩm Thành nằm bệnh viện mười mấy hai mươi ngày, không một ai đến xem hắn, Tạ Nhạc Thiên là người đầu tiên đến thăm hắn, có điều hắn thấy cảm kích Tạ Nhạc Thiên.
Hà Bẩm Thành không ngu, trực giác của hắn cho thấy Tạ Nhạc Thiên không có cùng một mối thù với Hà gia như biểu hiện ngoài mặt, đồng thời cảm giác được bầu không khí giữa Tống Từ và Tạ Nhạc Thiên có gì đó khác thường. Nên hắn nhìn thấy Tạ Nhạc Thiên, sắc mặt vẫn không mặn không nhạt.
“Bẩm Thành… Cát Nam bên kia không thể thiếu người, Hà Linh đã qua rồi,” Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói, nhìn Hà Bẩm Thành sắc mặt tối đen nói tiếp, “Trên tay tôi còn một công viên thủy sinh, thiếu người quản lý…”
“Công viên thủy sinh?” Hà Bẩm Thành châm biếm nở nụ cười, “Tôi đi đùa cá heo giúp anh sao?”
Tạ Nhạc Thiên trầm mặc một chốc, nói: “Ẩn tình bên trong tôi không tiện nói ra ở đây, anh Thiệu quản lý trước đây đã đi theo mười hai năm, tôi mới giao Tâm Tâm cho anh ta.”
Nét mặt Hà Bẩm Thành chấn động, biết con người Tạ Nhạc Thiên này tuy rằng gian xảo, nhưng chuyện quan trọng thì luôn nghiêm túc, hơi nhỏm dậy hỏi: “Vậy anh yên tâm với tôi sao?”
“Cậu là anh vợ tôi mà.” Tạ Nhạc Thiên hơi cười, giơ khăn tay lên bịt miệng mũi ho một tiếng, mùi bệnh viện làm cậu thấy hơi khó chịu, cậu đứng lên nói, “Cậu cân nhắc lại rồi trả lời tôi sau.”
Trong lòng Hà Bẩm Thành rối loạn tung tùng phèo, thực chất đã bị lời “dụ dỗ” của Tạ Nhạc Thiên thu phục, hoặc chăng đã không cần cân nhắc nữa, hồn bay phách lạc nằm trong phòng bệnh suy nghĩ lung tung.
Tạ Nhạc Thiên chống gậy đi ra, phía trước chạm với Tống Từ đã một thời gian rất dài không gặp, bên cạnh Tống Từ có một người thấp người mặt tròn trông đần đần.
Nghiêm Động cười khổ nói: “Quản giáo, tôi thật sự đưa ra chủ kiến mà, sự cố ở công trình bệnh viện đó không liên quan đến tôi, anh đừng hỏi nữa mà…” Xin xỏ cả buổi không nghe thấy trả lời, hắn bèn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt Tống Từ dán thẳng về phía trước. Nghiêm Đông theo tầm mắt của Tống Từ nhìn qua, thấy Tạ Nhạc Thiên như tượng băng ngọc đẽo, “ồ” lên một tiếng, ngạc nhiên nói: “Còn sống hay chết rồi vậy?”
Tống Từ liếc hắn một cái, thầm nghĩ thật sự muốn đá thằng ngu này một cú chết tươi luôn, rồi sải bước mà đi đến trước mặt Tạ Nhạc Thiên, quan sát cậu một lượt từ trên xuống dưới, “Khó chịu chỗ nào?”
“Không phải, tôi đến thăm bệnh.” Tạ Nhạc Thiên hàm súc nói.
Tống Từ nhìn thoáng qua tên phòng bệnh, “À, Hà Bẩm Thành… tôi cũng vào xem.” Tay thuận thế đặt lên tay nắm cửa.
Tạ Nhạc Thiên lập tức phủ tay mình lên tay Tống Từ, chậm rãi lắc lắc đầu.
Nghiêm Đông nhìn cánh tay mảnh khảnh cản Tống Từ lại của Tạ Nhạc Thiên, kinh hồn bạt vía nghĩ bụng cánh này chắc không đủ để hai ngón tay của quản giáo nhà họ bóp. Điều khiến hắn không ngờ tới đó là, Tống quản giáo lại trở tay phủ lên bàn tay trắng bệch đó, bóp bóp song không phải là kiểu bóp nát xương người ta, rất nồng nhiệt rất rất cẩn thận, “Tay như nước đá ấy.”
Tạ Nhạc Thiên mỉm cười dưới, “Đi ra ngoài ăn một bữa?”
Tống Từ nhìn sang cửa phòng bệnh, lạnh nhạt nói: “Được.”