Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 305: Thế giới 19: Công tử tân thời 17 (end)

Trước Tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆, Chương 305

Thế giới 19: Công tử tân thời 17 (end)

Qua tết, một trận tuyết không lớn không nhỏ đổ xuống Miên thành, khắp thành trắng loáng sạch sẽ, Nhạc Thiên đón Phó Thiên Tiên đang học trường nữ sinh về nhà họ Hạ ăn Tết. Hạ Bách Vị vốn là không muốn kết thân cùng Phó gia, vừa thấy Phó Thiên Tiên một cô thiếu nữ rất xinh xắn đáng yêu, trong lòng thầm xao động, hết sức nhiệt tình khách sáo chiêu đãi Phó Thiên Tiên.

Một bữa cơm tất niên, Hạ Bách Vị không ngừng gắp đồ ăn cho Phó Thiên Tiên, hỏi han ân cần, Phó Thiên Tiên chưa từng gặp người lớn nào hòa nhã dễ gần như vậy, cầm đũa gắp thịt viên bát bảo (1), vành mắt vẫn không khỏi đỏ lên.

Nhạc Thiên không để ý Hạ Bách Vị quan tâm Phó Thiên Tiên như thế nào, chỉ yên lặng ăn cơm, thấy sắc mặt Phó Thiên Tiên không tốt mới hỏi: “Sao vậy, có phải không hợp khẩu vị hay không?”

Phó Thiên Tiên hít hít mũi, nhỏ giọng nói: “Em… em nhớ chú tư.”

Trên bàn cơm tức thì yên tĩnh lại.

Vẻ mặt Hạ Bách Vị ngượng ngùng, không biết nên nói gì. Chuyện tiền tuyến ra sao bây giờ không ai nói trước được, tất cả mọi người đều rất lo lắng, cũng vỏn vẹn là lo lắng, cũng chỉ có thể là lo lắng, ngày nào cũng phải trải qua như mỗi ngày mà thôi.

“Chú tư chẳng mấy chốc sẽ trở về thôi.” Nhạc Thiên dịu dàng nói, “Chúng ta phải tin tưởng chú ấy.”

Phó Thiên Tiên gật gật đầu, trên mặt vẫn là sầu não uất ức.

Ăn xong bữa tất niên, ba người ra ngoài đốt pháo, Phó Thiên Tiên mới một lần nữa hào hứng trở lại, pháo hoa và tiếng pháo nổ liên hồi đốt nóng sự yên tĩnh dài lâu của Miên thành.

Tuy chiến sự ở Tuy Nam đè nặng trong con tim mỗi người, nhưng chỉ có những ngày an lành đâu đâu cũng mừng vui như thế này mới có thể gỡ xuống một gánh nặng trên vai mọi người, cầu chúc bình an trong năm mới.

Hạ Bách Vị bày bàn mạt chược từng bừng náo nhiệt, Phó Thiên Tiên chơi không giỏi lắm, song chơi vài ván lại thấy rất vui. Hạ Nhạc Thiên trái lại thấy buồn ngủ, đẩy một người làm đến chơi với bọn họ tiếp, “Con đi lên ngủ trước đây.”

“Ừm, con đi đi, 12 giờ cha gọi con.” Hạ Bách Vị vẻ mặt hớn hở nói.

12 giờ là lúc bắn pháo uống nước đường ăn bánh gạo, đó là tập tục đón giao thừa ở Miên thành, cầu nguyện cho năm mới thịnh vượng ngọt ngào. Người bình thường ai cũng cố gắng thức đến 12 giờ, nhưng Hạ Nhạc Thiên du học về không thích tuân theo mấy tập tục đó cho lắm, “Khỏi gọi con, con ngủ, mọi người chơi đi.”

Hạ Bách Vị phất phất tay, “Được rồi, đi đi.” Đó giờ ông vẫn luôn không biết làm gì với cậu con trai này, cười ha ha đáp lại.

Nhạc Thiên lên lầu ba, không đi tắm, mặc áo sơmi gile ngã thẳng lên giường, chán chường nói: “Hệ thống, đã 213 ngày rồi tao không có sinh hoạt t*nh d*c.”

Hệ thống: …rất tốt.

Nhạc Thiên thở dài một hơi, “Aizz.”

Thì ra cái cảm giác bắn pháo liên tục bảy ngày rồi biến mất là trống vắng như thế này, Nhạc Thiên nghiêng người sang, mắt nhìn về phía khung cửa sổ mờ sương. Ở ngoài tuyết vẫn còn đang rơi, bóng từng đóa từng đóa hoa tuyết xoay tròn lướt ngang qua ngoài cửa sổ, Nhạc Thiên từ từ chớp chớp mắt, thật sự thấy hơi có cảm giác buồn ngủ kéo đến, mí mắt chậm rãi phủ lên con ngươi.

“Cộp cộp”

Bỗng nhiên có tiếng vang truyền đến từ ngoài cửa sổ, Nhạc Thiên mở bừng mắt.

Một cái bóng đen thui ánh lên khung cửa sổ mờ sương, co rúc như con mèo to xác vậy, là bàn tay ai đó đang gõ cửa. Nhạc Thiên phút chốc như phúc đến chợt sáng dạ, chạy vội đến mở cửa sổ.

Khoảnh khắc cửa sổ mở tung, không khí lạnh lẽo rét buốt cuốn theo hoa tuyết ùa đến trước mặt, và cả một khuôn mặt gầy gò, anh tuấn, sáng ngời.

Nhạc Thiên ngây dại, ngờ vực tưởng mình đang nằm mơ.

Phó Tranh nắm khung cửa, hai tay lạnh đến đỏ bừng, giọng khàn khàn, “Nhóc con, không cho vào?”

Nhạc Thiên vẫn dại ra, song bước chân phản ứng nhanh hơn suy nghĩ né sang bên. Phó Tranh nhanh nhẹn nhảy qua cửa sổ, bốt quân đội đáp xuống đất gần như không phát ra một tiếng nào, bông tuyết trên người rì rào rơi đầy sàn nhà. Nhạc Thiên nhìn thấy tuyết dưới sàn mới như vừa chợt tỉnh giấc chiêm bao đi đến đóng cửa sổ, một hàng dài vết chân dưới lầu chứng tỏ đây không phải là cảnh mơ.

Phó Tranh phủi phủi tuyết trên áo khoác, chưa kịp phủi hết, đã bị Hạ Nhạc Thiên quay người lại ôm chặt lấy.

Bàn tay đang phủi áo của Phó Tranh ngừng lại, đứng bất động thật lâu, cảm xúc của hắn mãi luôn dâng trào trong thời gian dài, nỗi nhớ nhung Hạ Nhạc Thiên như dời sông lấp biển. Nhưng khi thật sự nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên rồi, con tim đã quay cuồng lâu ngày của hắn chợt ngưng lại, nghiêng đầu nhẹ nhàng cọ trán Hạ Nhạc Thiên, “Tôi đã bình an trở về.”

Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc dính một chút nước tuyết trên người Phó Tranh, ướt đẫm, luôn cả đôi con ngươi đen như mực của cậu, “Chú tư…”

“Đây…” Phó Tranh khẽ đáp lời, hơi nóng b*n r* từ đôi mắt như một con sói cô độc.

Ngay lập tức, Hạ Nhạc Thiên bất ngờ kéo cổ hắn xuống, kiễng chân lên hôn mạnh vào đôi môi mỏng của Phó Tranh.

Không khí lạnh lẽo bỗng chốc tiêu tan, Phó Tranh vòng tay ôm chặt vòng eo nhỏ của Hạ Nhạc Thiên, cưỡng đoạt cắn xé môi Hạ Nhạc Thiên như người lữ hành khát nước lâu ngày. Không cần nhiều lời, Phó Tranh nhanh chóng bế Hạ Nhạc Thiên lên, quăng cậu lên giường.

Nửa năm ly biệt khiến cơ thể cả hai sinh ra chút mới lạ, nhất là với Hạ Nhạc Thiên, quá hẹp nhỏ thật sự không thể làm được. Phó Tranh thoáng tỉnh táo lại trong sóng tình cuồng nhiệt, xa cách lâu ngày mới gặp lại khiến hắn trở nên nông cạn bộc trực như thế này, không hề có chút nội hàm nào đáng nói. Nhưng Hạ Nhạc Thiên còn vội vàng hơn cả hắn, cắn môi không thèm quan tâm đến chuyện mặt mỏng, “Trong ngăn kéo bên kia có hộp kem tuyết (1), dùng cũng được…”

Phó Tranh cúi người, hai cánh môi nóng hừng hực nghiến qua môi Hạ Nhạc Thiên, “Bé cưng ngoan, em cũng nhớ chú tư mà, đúng không?”

Hạ Nhạc Thiên không chút chống cự lè lưỡi ra, nâng đầu tóc xốc xếch của hắn lên, bạo dạn nói: “Vâng, con nhớ chú, ngày nào con cũng nhớ chú!”

Rốt cuộc thì ẩn chứa trong những lời “bình an, bảo trọng” đó là chúc phúc thông thương hay là lời yêu thương khắc chế, Phó Tranh đã suy tư rất lâu trong những đêm cô đơn lửa đạn liên miên, cuối cũng cũng nhận được câu trả lời từ chính miệng Hạ Nhạc Thiên, bây giờ hắn thấy hạnh phục muốn chết đi được, chỉ hận không thể nhai nát Hạ Nhạc Thiên —— rồi nuốt xuống!

Hộp kem tuyết chưa được bóc vỏ đó bị lấy ra bôi vào chỗ khó diễn tả bằng lời, Hạ Nhạc Thiên chỉ để Phó Tranh bôi vội một ít, cậu đã không kịp đợi nữa. Phó Tranh ở nơi tiền tuyến sống chết không rõ, chỉ để lại cho cậu ký ức bảy ngày triền miên, trong nhiều lần nửa đêm thức giấc hồi tưởng lại đã khiến d*c v*ng của cậu như rượu ủ lên men càng ủ lâu khát vọng càng nồng nhiệt.

Cậu muốn Phó Tranh, chân thật thật sự, cho dù có đau một chút cũng không sao cả.

Nhờ vào số kem tuyết không tính là nhiều đó, Phó Tranh lại một lần nữa có được cậu công tử hắn ngày nhớ đêm mong, trong giây phút đó, cả hai người cùng run mạnh lên một cái, đau đớn trên thể xác trùng với va chạm trong tâm hồn. Phó Tranh cảm nhận trái tim mình đập lên thình thịch, chậm rãi nói giữa khoảng lặng khi hai người sát kề nhau: “Tôi muốn di chuyển.”

Đó không phải một lời thương lượng, mà là một câu thông báo, thoắt cái phát động kèn lệnh tấn công. Ngay khi vừa dứt tiếng Phó Tranh đã bắt đầu di chuyển, Hạ Nhạc Thiên kịp lúc giơ tay bịt kín miệng mình, dém hết tiếng th* d*c kêu gào của mình vào trong cổ họng.

“Đừng che,” Phó Tranh thở hổn hển, kéo hai tay Hạ Nhạc Thiên ra, hai gò má Hạ Nhạc Thiên ửng hồng, cắn mạnh vào môi dưới của mình, đầu mũi ngập tiếng r*n r*, gần như sắp không thở nổi, Phó Tranh bả vai chồng chết vết thương của mình lên, “Bé cưng, cắn tôi này.”

Lần đầu là tia lửa va chạm khi gặp lại sau lâu ngày xa cách, lần hai thì như là dòng nước chảy róc rách bộc bạch hết những lời yêu nói mãi không hết. Phó Tranh dịu dàng đến cực hạn, khi nhanh khi chậm, làm Hạ Nhạc Thiên cắn hết vào bả vai hắn, cậu quá sướng, không kiềm được phải kêu lên.

Phó Tranh nửa ôm cậu, dùng cơ thể cường tráng làm điểm tựa, Hạ Nhạc Thiên chỉ thấy mình như hóa thành một đóa hoa tuyết bé nhỏ, rơi lên cơ thể nóng bỏng của Phó Tranh như sắp tan. Phó Tranh không ngừng mổ hôn v**t v* cậu, nhỏ giọng lặp lại nhiều lần: “Bé cưng, tôi yêu em.”

Hạ Nhạc Thiên hoàn toàn tan chảy trong lời yêu thẳng thừng của hắn.

Hai người cứ như là yêu mãi không đủ triền miên lưu luyến mãi cho đến khi bên ngoài đốt pháo đì đùng, Phó Tranh ôm Hạ Nhạc Thiên thật chặt, thở một hơi nhẹ nhõm hoàn toàn, “Bé cưng à, chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng.” Hạ Nhạc Thiên đáp lại giọng khàn khàn, mặt mày trăng trắng hồng hồng, hai người lại môi áp môi nồng nhiệt hôn nhau một lúc, nội tâm cả hai đều rất thỏa mãn.

Hai người vẫn giữ tư thế liên kết, mặt đối mặt nhìn nhau, dính lấy như hai đứa trẻ sinh đôi. Phó Tranh chầm chậm v**t v* tóc mái Hạ Nhạc Thiên, kể lại chuyện xảy ra trên chiến trường với cậu, tất nhiên là chỉ lựa chỗ tốt mà nói.

“Em biết không? Bài báo của em đã cứu mạng tôi,” Phó Tranh kéo bàn tay mềm mại của Hạ Nhạc Thiên hôn một cái, “Cán bút của em còn hiệu quả hơn nòng súng của tôi.”

Hạ Nhạc Thiên chớp mắt một cái, thấp giọng nói: “Chú tư mới là anh hùng bảo vệ đất nước thật sự.”

Phó Tranh một mình chạy về trước, cả đội quân còn ở đằng sau, được Hác Tư lệnh và Phó Minh Phong cùng nhau dẫn về, dọc dường đi hắn cũng nghe thấy rất nhiều người đang nói —— Phó Tranh, đúng là một người kiệt xuất, là anh hùng.

Hắn làm dân quê nửa đời, cuối cùng cũng có người nói hắn là anh hùng.

Ý nguyện ban đầu của hắn chỉ là không muốn để người yêu của hắn xem thường hắn, nhưng giờ đây tâm hồn của hắn lại được thăng hoa trong trận chiến cô độc chưa từng có. Trên chiến trường, hắn tường suy nghĩ, không giữ được Tuy Nam, thì nơi tiếp theo là Miên thành, Miên thành có ai? Miên thành có người hắn yêu.

Và cả, có rất nhiều người trên đời này không biết người thương của họ đang bị vây hãm ở phương nào.

Nước nhà nước nhà, trong tim Phó Tranh cũng có một ngôi nhà, và cuối cùng đã hiểu nước. Phó Tranh cúi đầu, trịnh trọng hôn lên mi tâm Hạ Nhạc Thiên, “Em là nhà của tôi.”

Phó Tranh núp trong phòng của Hạ Nhạc Thiên suốt mười ngày, sống mười ngày sung sướng hơn thần tiên, Hạ Nhạc Thiên không màng quan tâm gì cả, trốn tịt trên lầu lăn lộn với Phó Tranh.

Ông chủ Hạ cũng kệ để con trai trong phòng, nhưng mà có người đến tìm ông, nói rằng trong phòng cậu chủ, nghe như có tiếng “kẽo cà kẽo kẹt”, không biết có phải có trộm hay không.

Ông chủ Hạ rất hồi hộp đi lên lầu, tay áp vào cửa, hình như loáng thoáng có tiếng động, nghe không rõ lắm, gõ nhẹ cửa, “Nhạc Thiên, Nhạc Thiên con đâu rồi?”

Một lát sau, giọng Hạ Nhạc Thiên lờ mờ vọng ra ngoài, “Có chuyện gì ạ?”

Ông chủ Hạ nghe thấy giọng cậu rất bình thường, trong lòng cũng yên tâm, “Không có gì, mà sao phòng của con nghe có tiếng là lạ?”

Lại qua một hồi im lặng, Hạ Nhạc Thiên nói: “Con ngủ trưa, mà ngủ không được, lật qua lật lại thôi.”

Ông chủ Hạ “à” một tiếng, phê bình người hầu ầm ĩ thêm chuyện, rồi nhanh chóng đi xuống.

Hạ Nhạc Thiên đang căng thẳng trong phòng quay mặt lại đỏ bừng mặt nói với Phó Tranh đang áp sát mình: “Xuống dưới.”

Phó Tranh không chịu, “Những lúc thế này sao xuống được, đừng làm khó chú tư.”

Hạ Nhạc Thiên cắn môi sắc mặt đo đỏ nói: “Ý của con là đừng làm trên giường… tiếng lớn quá.”

Ánh mắt Phó Tranh sáng lên, cắn cắn tai Hạ Nhạc Thiên, day nhẹ nhàng, không để lại dấu vết, “Có thể đứng lên.”

Cuối cùng, quân đội cũng đến nơi rồi. Buổi tối Phó Tranh âm thầm lặng lẽ leo xuống từ lầu ba, hôn tạm biệt với Hạ Nhạc Thiên trên bệ cửa sổ, có cảm giác mình như mấy tên nhóc nhà nghèo trộm tình với tiểu thư nhà giàu, trong lòng vừa thấy buồn cười vừa thấy ngọt ngào, môi hôn lấy hôn để. Hạ Nhạc Thiên thực sự không chịu nổi nữa bảo hắn đi đi, Phó Tranh mới chịu đi.

Vừa về tới Phó gia, Phó Tranh đã không kịp đợi đến Hạ phủ đòi người, tuy như thế là rất không đúng lý, nhưng mà ông chủ Hạ đã quen với tính ngang ngược của Phó Tranh rồi. Hơn nữa Phó Tranh bây giờ là đại anh hùng rồi, đại anh hùng có thể rất ngang ngược.

Ngay trước mặt ông chủ Hạ, Phó Tranh rất rụt rè nói với Nhạc Thiên: “Cháu ngoan, lâu rồi không gặp.”

Nhạc Thiên suýt chút nữa bật cười ra tiếng, “Dạ, chú tư bình an trở về, phong thái vẫn như trước, con thấy rất nhẹ nhõm.”

Phó Tranh không tiếp lời, hắn sợ vừa mở miệng sẽ lập tức để lộ tình yêu ngập tràn của mình.

Chiến trận trong nước to to nhỏ nhỏ kéo dài sáu năm, Phó Tranh ra trận vô số lần, cũng coi như là có một lần quay về từ cửa tử, bởi vì trong lòng hắn vẫn còn thương nhớ Hạ công tử đang ở nhà, nên mạng rất cứng, không dễ dàng chịu chết, hơn nữa còn bảo vệ khuôn mặt anh tuấn của mình rất tốt. Chỉ có một lần, bất cẩn bị đạn lạc tổn thương xương mày, để lại một vết sẹo nhạt. Cũng may sau khi trở về Hạ Nhạc Thiên không những không chê hắn, mà còn hôn lấy hôn để, trông rất thương cho dáng vẻ của hắn.

Ngày chiến dịch thắng lợi hoàn toàn, cả nước cùng ăn mừng. Phó Tranh hết sức mừng rỡ cùng ông chủ Hạ, Phó Thiên Tiên và cậu công tử của hắn uống rượu chúc mừng trong Phó phủ. Hai nhà Hạ Phó mặc dù không kết thân, nhưng trong lòng Hạ Bách Vị tất cả đã là người một nhà.

Sau khi Hạ Bách Vị uống vài ly, vừa khóc vừa cười say mèm, được người làm đỡ xuống. Phó Thiên Tiên trái lại rất dè dặt, cô cũng là cô sinh viên hơn hai mươi sắp tốt nghiệp đại học rồi, vẻ mặt vẫn điềm đạm như ngày xưa, nhưng không còn nhút nhát như trước nữa, đứng dậy phóng khoáng nói: “Chú tư, anh Hạ, mọi người uống đi, con đi ra ngoài gặp vài người bạn học.”

“Được, đi sớm về sớm.” Phó Tranh phẩy tay một cái nói.

Cuối cùng, trong phòng khách chỉ còn Phó Tranh và Hạ Nhạc Thiên. Vẻ trẻ con yếu ớt trên người Hạ Nhạc Thiên đã hoàn toàn thoát đi, bây giờ đương dáng thanh niên đàng hoàng sang quý. Dịu dàng mỉm cười hỏi Phó Tranh, “Chú tư, hân hạnh mời chú nhảy một điệu?”

“Cực kỳ hân hạnh.” Phó Tranh đứng dậy, đưa tay kéo Hạ Nhạc Thiên lại gần, hai người xoay tròn trong đại sảnh không người. Bên tai không có nhạc, nhưng trong lòng có tiếng, xoay xoay rồi cả hai hôn nhau. Phó Tranh cọ cọ mũi với cậu, thấp giọng nói: “Bé cưng ơi, chúng ta bình an rồi.”

“Dạ, bình an.” Hạ Nhạc Thiên dịu dàng cười, trong mắt đầy tự hào, giơ tay vuốt vết thương trên xương mày Phó Tranh, hai mắt chậm rãi nhắm lại.

Hệ thống đã nhắc nhở, Phó Thiên Tiên ý hợp tâm đầu với bạn học, đối phương là một sĩ quan tuổi trẻ tài cao, phán định nhiệm vụ hoàn thành.

Nhạc Thiên vẫn thấy rất mừng, Phó Thiên Tiên quen biết với người bạn học đó rất lâu, mãi cho đến hòa bình hai người mới thổ lộ tình cảm. Cậu và Phó Tranh tuy gần thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng suy cho cùng thì cũng coi như có lúc vui vẻ gặp nhau khi cậu nhìn thấy Phó Tranh từ một tên lính cỏ nhà quê trưởng thành thành người đứng đầu trong sáu vị Tư lệnh. Rất tốt, cậu cũng tin rằng Phó Tranh sẽ còn tiến xa hơn nữa.

Sau hòa bình, không ăn mừng được mấy ngày, điện báo và điện thoại từ bốn phương tám kéo đến, sáu vị Tư lệnh nên chia địa bàn như thế nào, đàm luận cuối cùng như thế nào, do ai dẫn đầu, quyết định ra sao, tất cả đều là một nồi nợ nần rối nùi.

Phó Tranh phiền muộn không thôi, thậm chí còn nghĩ đến việc quên đi. Ngồi trong sân cùng với Hạ Nhạc Thiên, vừa hút thuốc vừa cau mày nói: “Tôi không muốn đi Hội Hòa đàm, tranh mấy cái đó với bọn họ, chán ngắt.”

“Chú không tranh, người khác tranh, nhỡ đâu rơi vào tay một số người nào đó, thái bình khó khăn lắm mới có được lại sắp mất.” Hạ Nhạc Thiên chắp tay thở dài nói.

Đương nhiên Phó Tranh cũng rõ ràng, chỉ là hắn mất hứng, so với chống lại thù ngoài, hắn càng ghét tranh đấu nội bộ hơn.

Hạ Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên, “Chú tư, có phải chú muốn lui về không?”

Trong lòng Phó Tranh khẽ động.

Vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên trầm tĩnh, “Vì con ư?”

Thần sắc trên mặt Phó Tranh hơi cứng trong nháy mắt, giơ tay vỗ vỗ mông cậu, “Đừng nói lung tung, em có sức hút được vậy chắc?”

Hội Hòa đàm, Phó Tranh vẫn đi. Hạ Nhạc Thiên sửa sang lại quân trang thay hắn, binh sĩ của Phó Tranh một lần nữa đổi số, huy chương bạch ngọc lan lúc đầu được đổi thành hình sao trăng tựa nhau. Hạ Nhạc Thiên tỉ mỉ đánh bóng huy chương, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Chú tư, anh hùng như chú nên đi đến cùng.”

Phó Tranh hơi mỉm cười, cực lực kiềm chế không để mình tỏa ra vẻ châm biếm, “Một kẻ nhà quê, đi tới đâu hay tới đó thôi.”

Lần này đi, khi trở về, Hạ Nhạc Thiên đã mất.

A Quan nói là trượt chân rơi xuống nước, khi cứu lên đã không còn thở.

Ông chủ Hạ đau lòng chết đi được, đã vào bệnh viện nằm, Phó Thiên Tiên đang chăm sóc.

Phó Tranh nghe xong, vẻ mặt kinh ngạc, qua rất lâu mới “ừm” một tiếng.

A Quan nói trong đôi mắt sưng đỏ: “Tư lệnh, nén bi thương.”

Phó Tranh lại “ừm” một tiếng, sờ sờ huy chương trước ngực. Hắn chậm rãi xoay người lại, một pho tượng gác mộ giữa sân vườn, qua gió táp mưa sa đã loang lổ rất nhiều. Phó Tranh chợt thấy linh hồn của mình lìa khỏi xác, chầm chầm đáp lên bức tượng tàn tạ kia.

Lòng hắn nghĩ: Thế nào… là “nén bi thương” đây…

__

(1) thịt viên bát bảo: 八宝丸子

(2) kem tuyết: Gốc 雪花膏.

Kem tuyết là loại kem có thành phần chính là axit stearic, khi thoa lên da sẽ tan vào da như những bông tuyết rồi biến mất nên được gọi là kem tuyết.

Nguồn: baike.baidu.com

Thấy shopee cũng có mà là loại của Hazeline.

Trước Tiếp