
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Hoán đổi thiên khung trường tương thủ (2)
Để giúp ba thầy trò tái tạo lại cơ thể, đệ tử Hư Vân cơ hồ vơ vết hết thiên tài địa bảo của tiên giới. Nghe thì có vẻ kinh người, nhưng thực ra đây không phải chuyện khó khăn gì. Hiện giờ phóng mắt khắp tam giới, hai đạo tiên ma hòa thuận, hai tộc nhân yêu đều xem là người một nhà, muốn làm gì cũng thuận lợi.
Ma Quân Tiên Thủ “chết đi sống lại”, bao nhiêu người mừng rỡ như điên. Những thứ quý hiếm đó cũng chẳng cần bọn họ đích thân tới tận nơi lấy, mà ai cũng hận không thể tranh nhau đưa đến Tuyết Cốt Thành. Hôm đó, đến khi nhân thân của Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên hoàn thành, trời đã về tây, ráng đỏ giăng đầy trời. Hai người nhìn nhau bật cười, vô vàn dịu dàng đều không cần nói ra.
Vì Lận Phụ Thanh liều chết bám riết, thân thể sói con lông đen kia vẫn chưa bị tiêu hủy, mà được ôn dưỡng cẩn thận. Nghĩ cũng biết, hẳn là để cho Ma Quân và Quân Hậu sau này lén dùng khi chơi trò tình thú. Phương Tri Uyên không vui, nói thẳng như thế không công bằng, một hai đòi Lận Phụ Thanh cũng phải biến thành bộ dạng yêu tộc với y.
Trên bệ cửa, tử tiêu loan phành phạch đáp xuống, thu cánh. Đây là Cơ Thánh Tử phân hồn chuồn ra khỏi Tử Vi Các đến đây, nghiêm túc lải nhải: “Hay thật sự, chỉ còn thiếu mỗi ngươi… Lận Phụ Thanh, ngươi muốn biến thành con gì đây?”
Dưới ánh chiều tà, Lận Phụ Thanh nheo mắt nhìn nó, tay nhặt chung trà trên bàn ném vào con chim kia, cười mắng: “Cút đi.”
Thần hồn của Thánh Tử đời trước đã mai một. Cơ Nạp từng chân thành gọi Ma Quân là “Phụ Thanh”, nói muốn kết giao bằng hữu với hắn, cho hắn xem sao trời, rốt cuộc không thể trở về. Chuyện trên đời khó được thập toàn thập mỹ, may mắn là quá khứ không thể đuổi theo, nhưng tương lai vẫn còn rất dài. Kỳ thật, tính tuổi tác của đời này, bọn họ đều còn rất nhỏ, có rất nhiều ngày mai đang chờ đợi phía trước.
“Bẩm báo quân thượng.” Chợt bên ngoài tiếng bước chân đến gần, một ma tu khấu đầu trước cửa điện, nói, “Kim Quế Cung có sứ giả đến, cầu kiến Hoàng Dương Tiên Thủ.”
Lận Phụ Thanh nghe vậy bật cười, nắm cổ tay Phương Tri Uyên, ngữ điệu lười nhác: “Hơ… bọn họ tìm Quân Hậu của cô gia làm gì, đến cướp người à?”
“Bọn họ… muốn thỉnh Hoàng Dương Tiên Thủ hồi cung làm chủ.”
Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên đều không bất ngờ. Hiện giờ tiên giới hồn phách đều đã trở về, Phương Tri Uyên danh chính ngôn thuận, Lỗ Khuê Phu lại ném ghế Tiên Thủ bỏ chạy rồi, Lục Hoa Châu không tìm họa tinh về làm Tiên Thủ thì còn biết tìm ai? Hai người cảm thấy sau này luân phiên thay đổi chỗ ở giữa Kim Quế Cung và Tuyết Cốt Thành cũng tốt. Vài ngày sau, bọn họ thu xếp một chút, cùng đến Lục Hoa Châu một chuyến.
Ngoài đại môn Kim Quế Cung, Mục Tình Tuyết lẳng lặng ngồi đó, ngửa đầu nhìn mây trắng trên trời. Gió mạnh thổi qua tán cây quế, lay động mái tóc dài của Tuyết Hoàng tiên tử. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, nàng dường như chững chạc lên rất nhiều, thậm chí còn trưởng thành hơn cả trăm năm đời trước.
Có lẽ vì một năm trước, nàng quyết tâm cắt đứt với phụ thân, chiến đấu với Bàn Vũ, cuối cùng Tôn Thủ ngã xuống, hết thảy giáng xuống cho nàng một đòn đau. Có lẽ chỉ trong một năm đó, khung cảnh thái bình giả tạo che trước mắt nàng đã bị xua tan, những người từng che chở nàng cũng lần lượt rời xa… Cũng có lẽ, sau khi những hồn phách đời trước trở về, rốt cuộc những sự thật tàn khốc được phơi bày trước mặt nàng, khiến nàng không thể phủ nhận, không thể trốn tránh.
Một cái bóng phủ trên đầu nàng, Mục Tình Tuyết hoàn hồn quay đầu, thấy Phương Tri Uyên đứng ngược sáng sau lưng nàng.
“Tôn Thủ,” Mục Tình Tuyết đứng bật dậy, sắc mặt hơi tái nhợt, “Ta…”
Ngón tay nàng bối rối siết chặt góc áo, một lọn tóc đen rơi xuống khi nàng cúi đầu: “Tuyết Hoàng cung nghênh Tôn Thủ hồi cung.”
Phương Tri Uyên cau mày: “Ngươi đang đợi ta? Có chuyện gì?”
Mục Tình Tuyết mím môi: “Chuyện xảy ra ở đời trước, những chuyện phụ thân làm… đã có người nói cho Tuyết Hoàng biết.”
“Thần hồn đời trước trở về, phụ thân cũng bị ảnh hưởng một chút. Có lẽ là… là phụ thân qua đời ngay trong phạm vi của cấm thuật, lại nhờ tu vi thâm hậu, tuy thân chết, lại giữ được một mảnh tàn hồn. Ông ấy nhớ được một ít chuyện đời trước, chỉ có một ít. Ông… thừa nhận đời trước phản bội Tôn Thủ, cũng thừa nhận mình… lấy oán trả ơn.”
Phương Tri Uyên nghe xong, sắc mặt không có chút biến hóa nào. Y đang chờ Mục Tình Tuyết nói tiếp, nhưng nàng đã không nói gì được nữa, chỉ thấp giọng ngập ngừng: “Tôn Thủ, ta…”
Lận Phụ Thanh từ bên cạnh bước đến, còn cầm một nhánh quế vừa bẻ, chơi đùa trong tay, như cười như không nói với Mục Tình Tuyết: “Mục tiên tử, ngươi nói với Tri Uyên mấy lời này làm gì?”
“Là muốn nhắc nhở chúng ta còn mối thù chưa trả, vẫn chưa giết cha ngươi cho hả giận sao?”
“Ta..!” Sắc mặt Mục Tình Tuyết càng thêm tái nhợt.
Lận Phụ Thanh chợt tiến sát đến, thản nhiên đẩy Phương Tri Uyên ra phía sau, thuận thế dùng nhánh quế nâng cằm Mục Tình Tuyết lên ——
Trong mắt phượng có ánh sáng, hắn thấp giọng cười hỏi: “Mục tiên tử, ngươi đã nhìn thấy cõi vũ trụ chưa?”
Mục Tình Tuyết ngẩn ra, lắc đầu.
“Vũ trụ rất rộng lớn. Những thâm thù đại hận, những thứ khó lòng buông bỏ đối với ngươi… ném vào trong vũ trụ, hết thảy đều sẽ bị tinh vân vô tận pha loãng thành sương mù. Chúng ta ở đó nhìn xuống, ngay cả Bàn Vũ giới cũng chỉ là một hạt bụi; còn những chuyện xa xưa, cùng lắm chỉ là vài giọt nước bẩn thôi.”
Ánh mắt Mục Tình Tuyết càng thêm mê mang. Nàng nhìn Ma Quân trước mặt, lại nhìn Hoàng Dương Tiên Thủ phía sau Ma Quân, rõ ràng gần như vậy, lại mờ mịt như ánh trăng trên trời, nơi nàng không thể chạm đến. Mà ở nơi người bình thường không thể chạm đến đó, hai người này có thể sóng vai, nắm tay nhau.
Phương Tri Uyên thần sắc phức tạp nhìn Lận Phụ Thanh: “Sư ca, ngươi nói mấy chuyện này với nàng làm gì? Nàng còn chưa hiểu đâu.”
Lận Phụ Thanh lười biếng cười: “Bây giờ chưa hiểu thì đã sao? Tiểu Tuyết Hoàng nhà ngươi rồi sẽ phải trưởng thành thôi, Phương Tiên Thủ.”
Hắn nhẹ nhàng vỗ vai Mục Tình Tuyết: “Ta và Tri Uyên đều sẽ không ở đây lâu. Dục giới là nhà, nhưng chúng ta là người cầu tiên vấn đạo, đã đến cảnh giới này, tất nhiên muốn tiếp tục đi đến chỗ cao hơn.”
Dứt lời, Lận Phụ Thanh nắm tay Phương Tri Uyên, xoay người mà đi, không nhìn lại người sau lưng nữa, chỉ nhàn nhạt để lại một câu: “Ở trên đời này, kẻ thật sự vây khốn ngươi chỉ có thể là ngươi. Mở rộng tầm mắt một chút đi, Mục tiên tử.”
“Nếu ngày sau, ngươi hoặc vị phụ thân kia của ngươi có thể đến được bên ngoài vũ trụ, đứng trước mặt chúng ta, ân thù giữa chúng ta, đến lúc đó tính cũng chưa muộn.”
……
Trước khi trần ai lạc định, còn một chuyện cuối cùng phải làm. Trước khi chết, Lận Bất Nhân đã hỏi bọn họ về Bàn Vũ, hỏi chẳng lẽ bọn họ không căm hận? Chẳng lẽ không sợ hậu hoạn?
Sâu trong Kim Quế Cung, Tiên Thủ Ma Quân ngồi đối diện, trên bàn đặt trà cụ cùng vài món điểm tâm.
“Ngày nào Dục giới và Bàn Vũ còn liên thông, ngày đó không thể thoát khỏi nỗi thù hận khắc cốt ghi tâm… Đây giống như ràng buộc của cùng chung huyết mạch.” Lận Phụ Thanh rủ mi, nhàn nhã nhấp trà, “Đừng nói Mục Tình Tuyết, chuyện này có rất nhiều người không buông bỏ được, không nhìn thấu được, đúng là một gánh nặng.”
Phương Tri Uyên: “Ngươi định thế nào?”
Lận Phụ Thanh buông chén trà, trầm ngâm, ngón tay gõ nhẹ lên góc bàn: “Quy tắc thiên đạo giữa Bàn Vũ và Dục giới, ta đã chạm qua rất nhiều lần.”
“Ta muốn thay đổi vòm trời, tách hai giới ra.”
=========
Lại thêm nửa tháng.
Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên cũng không cố tình chọn ngày, đó chỉ là một buổi tối vô cùng bình thường. Bầu trời trong vắt, những đốm sao rải rác như châu ngọc giữa biển, ánh sáng chiếu rọi vạn dặm non sông, nhân gian thanh bình, soi sáng những giấc mộng ngọt ngào của muôn nhà. Mây dày tan biến, sắc đêm mông lung, Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên vận trường bào của Ma Quân Tiên Thủ, lăng không đứng dưới ánh sao.
Trước khi đến đây, bọn họ đã hỏi qua sư phụ. Doãn Thường Tân chỉ nhắm mắt lắc đầu, không muốn tiễn đưa Bàn Vũ thêm đoạn đường nào nữa. Có lẽ đối với Tân Đồng Tử, hai thế giới từng trói buộc ông đã hóa thành tro bụi cùng với cái chết của nhục thân, tiêu tán sạch sẽ. Lận Phụ Thanh cảm thấy như thế cũng tốt.
Hai người đứng trước ranh giới của thiên địa, Lận Phụ Thanh nói: “Ở đây đi.”
“Sư ca, làm được thật sao?” Phương Tri Uyên không yên tâm mà nhìn hắn, “Đừng để thần hồn bị thương nữa.”
“Ngươi yên tâm, lúc này sẽ không.” Lận Phụ Thanh mỉm cười.
Hắn ngưng thần, mười ngón tay từ tốn nâng lên, đầu ngón tay thon dài thăm dò mạng lưới quy tắc mà thiên địa đan dệt nên. Như gảy đàn vang âm, lại như phất hoa động liễu, ngón tay Ma Quân trên vòm trời vẽ theo một quỹ đạo mà mắt thường không thể nhìn rõ, những quy tắc chặt chẽ đan vào nhau từng vòng từng vòng nới lỏng ra.
Ầm ầm ầm… Quy tắc dao động, tức khắc thiên địa biến sắc.
Lại thêm một lần, vòm trời trở nên trong suốt, cảnh tượng hỗn độn của Bàn Vũ giới hiện lên trước mắt. Cùng lúc đó, trên tầng trời tối tăm, sấm sét và liệt phong cuồn cuộn kéo đến, rào rạt đánh về phía Lận Phụ Thanh, phút chốc oanh tạc xuống. Ánh lôi chiếu sáng ngời gương mặt Lận Phụ Thanh. Hắn mặt không đổi sắc, cũng không xoay người.
Phương Tri Uyên rút đao của mình ra. Đó không phải Hoàng Dương, cũng không phải loại tiên khí chí tôn gì, chỉ là một thanh thiết đao bình thường nhất. Y rút đao đón đánh cơn lôi đình dữ dội trước mắt, che chở trước người Lận Phụ Thanh.
Thiên hỏa cùng ánh lôi liên tiếp đánh vào thân đao của Phương Tri Uyên, màn đêm nháy mắt bị công phá đến sáng rực. Chỉ có Lận Phụ Thanh là hoàn toàn bình tĩnh, mười ngón tay phá hủy ranh giới, đôi mắt nhìn sâu vào cảnh tượng Bàn Vũ ở đối diện. Hắn nhìn thấy tế đàn bằng đá trói buộc Dục giới chìm trong sắc trời đêm vẩn đục.
Ba trăm năm trôi qua khiến tế đàn cao ngất kia trở nên loang lổ, quanh rìa bị gió bụi mài mòn đôi chút. Ba trăm năm trước, Lận Bất Nhân lòng mang một mồi lửa điên cuồng đứng ở đây, tự tay mở ra hết thảy nhân quả. Hiện tại, nơi này một mảnh tịch mịch lạnh lẽo, không còn ai trông coi. Hoặc kỳ thật có người nhưng không dám, hoặc không muốn lộ diện ra.
Thời khắc này, trong tầm nhìn, tế đàn càng lúc càng trôi xa. Không gian Dục giới đang dâng lên, chậm rãi thoát ly khỏi gôm cùm xiềng xích của Bàn Vũ, được bao bọc trong lôi hỏa nóng bỏng và tinh nguyệt lạnh lẽo, hướng về phía vũ trụ vô biên.
Bỗng nhiên, từ trong bóng đêm của Bàn Vũ, một bóng trắng như sao băng lao đến.
“Dừng lại!” Cô gái mắt vàng nọ cắn răng, chịu đựng lôi hỏa điên cuồng, len lỏi đến gần, trong tay gọi ra loan đao, “Các ngươi muốn đi đâu! Dục giới muốn đi đâu!?”
Phương Tri Uyên hoành đao chắn lại, hai lưỡi đao cọ ra tinh hỏa. Ngay sau đó, cô nàng rên lên một tiếng, bị chấn cho bay ngược ra ngoài.
Lận Phụ Thanh nhận ra A Đăng, vội hô: “Tri Uyên, nương tay!”
Phương Tri Uyên hất ngược đao lên, đao ý nóng rực kia mới tiêu tán trước cổ cô gái. A Đăng ho hai tiếng, nhưng vẫn xoay người xông lên, đỏ mắt nói: “Từ từ, chờ một chút… Ma Quân!”
Trong tay nàng sáng lên, là Đồ Nam kiếm và Tư Quân Sầu, hai thanh trường kiếm một đen một trắng: “Kiếm của ngươi còn ở đây!”
Phương Tri Uyên cười nhạo: “Chẳng lẽ ngươi muốn dùng hai vật chết này để đàm phán với chúng ta?”
“…”
A Đăng không cam lòng cắn chặt môi dưới. Nàng tự biết mình không địch lại, dứt khoát thu đao, đôi tay chạm lên ranh giới hai không gian, khô khốc hỏi lại: “Các ngươi muốn đưa Dục giới đi đâu?”
“Đến nơi Bàn Vũ của ngươi không đến được.”
Đầu ngón tay Lận Phụ Thanh khẽ động, lại thêm một sợi quy tắc bị cắt đứt, kình khí cắt qua ngón tay A Đăng, máu tươi bị gió cuốn đi.
Ánh mắt A Đăng run rẩy dữ dội, nàng nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ta không thể để các ngươi đi. Mất đi Dục giới, Bàn Vũ sẽ…”
Nhưng việc đã đến nước này, đại thế đã mất, nàng làm sao cản được?
Phàm là còn một tia hy vọng, xung quanh cũng sẽ không trống rỗng thế này, chỉ có một mình nàng xông pha tiến lên. Nàng không ngăn được bọn họ, giống như Bàn Vũ không ngăn được Dục giới… càng không ngăn được Bàn Vũ tự mình đi đến tuyệt lộ.
Không có lô đỉnh, cũng không có âm khí. Tuy nói Phương Tri Uyên một đao chấm dứt kế hoạch điên rồ của Lận Bất Nhân, nhưng Bàn Vũ này từ lâu đã giống như lời ông ta nói, hủ bại, hôi thối, trì trệ, chẳng thấy nổi một tia hy vọng.
Càng lúc càng xa.
A Đăng đứng lặng dưới trời đêm Bàn Vũ, trơ mắt nhìn bóng dáng Dục giới nhạt nhòa dần đi, thân ảnh của hai vị tiên quân cũng càng lúc càng bay cao hơn.
Trời dần sáng, một tia nắng rơi vào đáy mắt, khiến cô gái nhỏ choáng váng nhắm mắt lại.
Đến khi hoàn hồn, nàng mới nhận ra đó là bình minh của Dục giới, chiếu rọi núi sông hoang tàn của Bàn Vũ. Giữa chốn hoang tàn này chỉ còn một mình nàng. Giống như bao nhiêu năm qua, dưới ánh sáng của họa tinh, chỉ có một mình nàng duy trì sự tế bái cuối cùng; chỉ có một mình nàng, vì tam giới này mà cố gắng ôm chiếc đèn cuối cùng.
Cô gái áo trắng đứng một mình giữa hư không mênh mông, ánh sáng và bóng tối của hai giới đan xen trên tà áo trắng của nàng. Ánh sáng xa dần, bóng tối ập đến, nuốt chửng lấy nàng, chỉ còn lại đôi mắt vàng đau thương mà vẫn quật cường không tắt đi ánh sáng.
“—— Ma Quân!”
A Đăng đột nhiên ngẩng đầu lên, cắn chặt răng, một lần nữa phi thân bay lên, đuổi theo ánh sáng kia. Nàng nâng tay ném mạnh, hai thanh trường kiếm một đen một trắng rời tay: “Kiếm của ngươi, ta trả lại cho ngươi!”
“Ngươi nói cho ta, chúng ta phải làm gì bây giờ…!”
Đáp lại cô nàng là tiếng Phương Tri Uyên thu đao vào vỏ.
Không biết từ khi nào, lôi hỏa ở bao quanh Dục giới đã ngừng, chỉ có gió nhẹ cuốn mây mỏng. Huyền bào của Ma Quân cùng kim bào của Tiên Thủ tung bay trong vùng sáng, nhìn từ phía Bàn Vũ đã trở nên vô cùng mơ hồ.
Lận Phụ Thanh mệt mỏi duỗi người, thu tay lại, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, làm gì bây giờ… Đây đúng là một vấn đề cực kỳ khó khăn.”
Phương Tri Uyên nâng tay, luồng âm khí mạnh mẽ dẫn hai thanh kiếm bay đến. Vào khoảnh khắc trường kiếm xuyên qua, quy tắt thiên địa khép lại, ngăn cách hoàn toàn. Đến đây, thật sự mọi chuyện đã an bài.
“A Đăng,” Ma Quân cười một chút, “Ngươi cảm thấy, tình cảnh hiện giờ của Bàn Vũ các ngươi khó hơn… hay Dục giới nho nhỏ của chúng ta từ ngu muội đến thức tỉnh, trăn trở tìm chân tướng, máu đổ suốt hai kiếp đời, vùng thoát khỏi lồng giam của Bàn Vũ, khó hơn?”
A Đăng vẫn còn đứng đó, thần sắc hoảng hốt. Nàng như một bức tượng điêu khắc từ băng tuyết, chỉ có cánh môi khẽ run rẩy. Nàng không còn nhìn thấy thân ảnh Ma Quân và Tiên Thủ nữa. Xung quanh nàng chỉ có bóng đêm hỗn độn.
Là khung trời Bàn Vũ, nặng nề đến khiến người ta tuyệt vọng. Chỉ còn dư âm cuối cùng quanh quẩn bên tai.
A Đăng nhắm lại mắt.
“Chim bay lên trời, côn trùng tìm ánh sáng. Phàm là một sinh vật vẫn còn nhiệt huyết trong tim, đều phải liều chết lao về nơi tự do và tươi sáng hơn.” Bên kia, Phương Tri Uyên hiếm có một lần chủ động tiếp lời, nhưng cuối cùng vẫn không quên để lại một câu trào phúng, “Còn các ngươi, phải làm gì bây giờ, ta làm sao biết được.”
Nói thì nói vậy, nhưng kỳ thật hai người bọn họ cũng không còn nhìn thấy bóng dáng cô gái Bàn Vũ kia nữa. Hạ mắt nhìn xuống, là núi xanh mây trắng, khói bụi nhân gian.
Hai giới chia lìa, lồng giam phá giải. Còn vận mệnh Bàn Vũ sau này thế nào, cũng không liên quan gì đến bọn họ nữa. Gió lại thổi dài, mang theo hơi ấm mong manh của ngày xuân.
Phương Tri Uyên đưa Tư Quân Sầu cho Lận Phụ Thanh: “Sư ca, về thôi.”
Lận Phụ Thanh mỉm cười, đưa một tay khác ra: “Đồ Nam.”
Phương Tri Uyên hợp tình hợp lý: “Ta không còn đao nữa. Sư ca… Tai Nha cho ngươi đúc kiếm rồi, phải chăng Đồ Nam nên cho ta?”
……
Thức Tùng Thư Viện.
Nói đúng hơn, là Thức Tùng Thư Viện mới. Sáng sớm sương ngưng kết trên lá cây, phản xạ ánh mặt trời. Giày vải dẫm qua, giọt sương nghịch ngợm nảy lên, lăn xuống bùn đất. Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng chim hót, mặt trời ló dạng, vạn vật cũng nên tỉnh giấc.
“Trời sáng rồi.”
Trần Chi Đạo đứng khoanh tay nhìn trời. Nhan Dư từ phía sau đi tới, trên gương mặt là nụ cười ôn hòa: “Đúng vậy, trời sáng rồi.”
“Chi Đạo, có nhớ chúng ta từng nói, phải suy nghĩ một cái tên cho Dục giới?”
Trần Chi Đạo nhướng mày cười cười: “Nhan huynh làm khó ta rồi.”
Y lại nhìn lên hai bóng hình nhỏ bé ở trên cao đang hoán đổi khung trời, ánh mắt đầy cảm khái, chợt quay đầu lại, nói: “Nhan huynh, không thì gọi là ‘Uyên Thanh giới’ đi, thế nào?”
Nhan Dư sửng sốt, sau đó cũng cười rộ lên, xua tay: “Để hai đứa nhỏ kia biết, bọn họ lại xấu hổ chết.”
Dừng một chút, ông lại ghé đến gần, ra vẻ thần bí: “… Ngươi đừng để lộ ra, đợi khi nào Ma Quân Tiên Thủ ra ngoài vũ trụ, chín mười năm không về, chúng ta tiền trảm hậu tấu… Gạo nấu thành cơm là xong.”
Hai người nhìn nhau một lúc, lại không nhịn được cùng bật cười, khiến mấy con chim trên cành giật mình vỗ cánh bay đi.
Viên Tử Y từ hành lang vội vàng chạy đến, nghe tiếng liền ngừng bước chân. Khó có một lần thấy hai vị Viện trưởng điềm tĩnh sảng khoái như thế, bản thân hắn đứng đó cũng không nhịn được mà cong khóe miệng.
Nhan Dư nhận ra khí tức của hắn, quay đầu lại vẫy tay: “Tử Y đến à, vào nói chuyện đi. Lễ vật đã chuẩn bị xong chưa?”
Viên Tử Y hành lễ, chạy bước nhỏ đến, mặt mày vui vẻ liên thanh nói: “Xong rồi, xong rồi ạ. Học sinh sẽ tự mình đưa đến Thái Thanh Đảo. Không biết hai vị Viện trưởng…”
Nhan Dư gật đầu, lại nhìn Trần Chi Đạo một cái, nhẹ giọng nói: “Chi Đạo, thế nào, chúng ta cũng đi chứ?”
Trần Chi Đạo gật đầu: “Lý nên như thế.”
Viên Tử Y xoa mũi, cảm thán nói: “Ngày hai giới phân ly, cũng là ngày hai người kết thân. Ôi, lấy thiên địa giang sơn làm sính lễ, nhìn khắp cổ kim, cũng chỉ có duy nhất Tôn Thủ và Ma Quân.”
Nhan Dư gật đầu: “Chỉ có bọn họ mới xứng đáng.”
……
Rất nhanh, túc chu của Thức Tùng Thư Viện xuất phát, bay qua bầu trời xanh thẳm, hướng về phía Thái Thanh Đảo. Còn chưa được nửa đường, bọn họ gặp được túc chu của nhóm y tiên Phù Dung Các. Hai thuyền gặp nhau, tất nhiên là chào hỏi một lượt, hàn huyên mấy câu.
Viên Tử Y và đại sư tỷ Hạ Đinh Lan của Phù Dung Các cũng có duyên gặp gỡ vài lần, miễn cưỡng xem như người quen. Lúc nói chuyện, bọn họ lại không tránh khỏi đề cập đến hôn sự của Phương Tiên Thủ và Lận Ma Quân. Sau đó, một cách tự nhiên, đề tài chuyển đến quà mừng…
Chợt thấy đôi mắt Hạ Đinh Lan sáng lên, nhỏ giọng nói: “Nói đến lễ vật, Viên tiên trưởng cũng biết, Từ Hoa phu nhân của chúng ta đã nghiên cứu ra một loại thuốc có thể giúp nam nhân mang thai…”
“Phụt! Khụ khụ khụ khụ!!” Viên Tử Y sặc mạnh một hơi. Hai người lại đang đứng trước mũi thuyền, hắn suýt nữa thì té nhào khỏi túc chu.
“Hạ tiên tử! Sao nàng có thể đùa giỡn như vậy?” Mặt hắn đỏ bừng lên, liên tục xua tay, “Nàng ngẫm lại xem, Tôn Thủ và Lận Ma Quân tính tình thế nào, hai vị đó… ai mang thai!? Ai sinh!?”
Hạ Đinh Lan cũng đỏ mặt: “…”
Ừm… Cũng có lý.
Lại đi một đoạn, bọn họ gặp đoàn xe cốt điểu của Kim Đồng Ngọc Nữ Sâm La Thạch Điện, hội họp cùng nhóm yêu tộc Tê Long Lĩnh. Nhóm cầm yêu đến từ Tây Vực lại đều là hỉ thước, nghe nói là muốn xây cầu Ô Thước để chúc phúc cho Tiên Thủ và Ma Quân.
Đến Lâm Hải lại gặp mấy vị đại yêu của hải tộc, khiêng theo những chiếc vỏ sò to chừng chum nước, bên trong chất đầy nào là dạ minh châu, nước mắt giao nhân, san hô đỏ, vảy tuyết… lấp lánh đến không thể nhìn thẳng.
Một chặng đường đến Thái Thanh Đảo, Viên Tử Y hành lễ đến eo cũng mỏi nhừ, trò chuyện đến miệng lưỡi khô khốc, nhìn thấy quá nhiều lễ vật kỳ quái, dần dà, cười tươi cũng thành cười khổ. Nhưng đến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bao nhiêu mệt nhọc đều tan thành mây khói ——
Trên Thái Thanh Đảo, từ sớm đã có rất nhiều người tề tụ. Nối liền ba ngọn núi không còn là những sợi xích sắt, mà là lụa đỏ mừng hỉ, nghe nói Ngư tiểu sư tỷ đã suốt đêm tự tay buộc lên. Dưới ngọn núi, ánh nắng tươi sáng. Nhóm đệ tử âm thể ngoại môn mặt mày rạng rỡ, ra dáng chủ nhà mà đón tiếp khách khứa tứ phương.
Hư Vân vốn chẳng có quy củ. Có người chạy như bay, có người cười lớn, có cô bé tung những mảnh giấy đỏ mới cắt, một cậu bé thi thuật khiến hoa giấy bay lên, như đàn bướm đỏ rợp trời. Có mấy đứa trẻ phồng mang trợn mắt, tranh chấp với tu sĩ Tuyết Cốt Thành và Kim Quế Cung, nói đại sư huynh và nhị sư huynh trước hết là người của Hư Vân, sau đó mới là Ma Quân và Tiên Thủ.
Trên Thính Hạc Phong, cầm sư và tiểu yêu đồng nghiêm túc cãi nhau xem nên dạo khúc gì trước khi tấu nhạc mới là hay nhất, không ai chịu nhường ai. Trên Hồi Xuân Phong, Diệp Hoa Quả và Diệp Phù im lặng tế bái linh hồn Vu Miểu, sau đó cùng dọn những sọt hoa khô, ước chừng đến mười hai sọt. Trên Bách Đoàn Phong, Tống Hữu Độ điều khiến mấy chục người rối, bưng những mâm thức ăn tinh tế, chầm chậm đi xuống dọc theo sơn đạo. Vào lúc này, hết thảy đều hòa tan trong bầu không khí ấm áp vui vẻ, tươi sáng, tràn đầy sức sống
……
Chủ phong.
Ở nơi Mộc Hồn từng sinh trưởng, Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên sóng vai đứng ở bên vách núi. Từ nơi này nhìn xuống, có thể thu trọn cảnh sắc muôn màu bên dưới.
Phương Tri Uyên cảm thán: “May mà ngươi chọn Thái Thanh Đảo. Nếu làm ở Tuyết Cốt Thành, sợ là cổng thành cũng bị chen chúc đến đổ sập.”
Sắc mặt Lận Phụ Thanh lại có chút chán nản, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu sớm biết…”
“Sớm biết chúng ta đều không chết thì đã giữ rượu lại rồi.”
Phương Tri Uyên bất đắc dĩ liếc hắn một cái: “Còn dám nhắc lại.”
Lận Phụ Thanh nhắm mắt, ngửi được mùi thơm thoang thoảng trong gió. Hắn cũng không biết đó là mùi gì, có thể là hoa khô cỏ thơm mà Diệp Tứ phơi, có thể là lễ vật của tiên gia nào đó, cũng có thể chỉ là một đóa hoa dại tầm thường vừa nở rộ trên Thái Thanh Đảo Hư Vân Phong này, nh** h** lay động trong làn gió. Nhưng dù là thứ gì, đó vẫn là một hương thơm ngát khiến lòng người vui vẻ.
Lận Phụ Thanh cứ như vậy nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “A Uyên, chuyện đã hứa với ngươi từ lâu lắm rồi… rốt cuộc…”
Hắn cảm giác được Phương Tri Uyên ôm ngang hông mình từ phía sau, hơi cúi người, cằm gác trên vai hắn.
Thật ấm áp.
“Tuy không thể vì ngươi mà trở thành tiên diệt sao, nhưng cùng ngươi quy ẩn, kết thành bạn đời… ta có thể làm được.”
Điều hắn theo đuổi hai đời, rốt cuộc, rốt cuộc… có được. Nắm ở trong tay, không bao giờ buông ra nữa.
Phương Tri Uyên “Ừm” một tiếng, nói: “Cảm ơn ngươi, sư ca.”
Lận Phụ Thanh cười: “Không cần cảm ơn, tiểu họa tinh.”
Ma Quân nói rồi mở mắt, chưa kịp quay lại nhìn người thương thì đã thấy trên đường núi nghiêng nghiêng, có một bóng hồng nhỏ nhắn túm lấy vạt áo bào xám tro của đạo nhân.
“Thanh Nhi ca ca, A Uyên ca ca ——” Ngư Hồng Đường hai mắt sáng lấp lánh kêu lên, “Tiểu Hồng Đường chộp được sư phụ tới rồi, chúng ta mau đi thôi!”
Nàng tung tăng nhảy nhót, giống một con cá nhỏ, tiếng nói trong trẻo lanh lảnh theo gió truyền đến: “Mau thay hỉ phục! Hôm nay cả ba chúng ta đều mặc áo đỏ!”
“Sư ca.” Phương Tri Uyên đành buông eo Lận Phụ Thanh ra, vươn tay về phía hắn.
Lận Phụ Thanh nắm lấy tay y, thuận miệng tiếp lời: “Đi thôi.”
Hai người nhìn nhau cười. Ở một phương trời mới, bình minh rực sáng trong đôi mắt của họ.
—— HẾT ——
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc rồi! Rất rất rất rất cảm ơn mọi người!
Hôn lễ sẽ diễn ra ở phần ngoại truyện.
Tiếp theo đây là một đoạn thật dài dòng lê thê nêu cảm nghĩ sau khi kết thúc.
Tiên họa đã trải qua rất nhiều thăng trầm, nhưng nó đã kết thúc một cách ổn thỏa, có vài lời rốt cuộc đã có thể chia sẻ với mọi người rồi.
Nếu có bạn nhỏ nào theo dõi bộ truyện trước của tôi mà có trí nhớ siêu phàm, có lẽ vẫn còn nhớ một chút. Ở cuối Vô Tuyệt, tôi đã từng đổi phần giới thiệu truyện mới một lần, Tiên họa chính là đứa con được thay vào.
Tại sao khi ấy tôi lại gạt bỏ một bộ đã có mấy trăm lượt đặt trước để thay bằng một bộ có cốt truyện phức tạp, khó viết và dài hơi như thế này? Đó là bởi tôi biết mình sắp lao vào cuộc chiến thi thạc sĩ, ba mẹ cũng không ủng hộ tôi tiếp tục dành quá nhiều thời gian viết truyện, nên sau bộ này chắc chắn tôi sẽ nghỉ một khoảng thời gian dài.
Thậm chí, tôi cũng chưa biết sau khi thi xong, tôi có thể quay lại viết tiểu thuyết mạng nữa không. Tôi chỉ sợ lỡ đâu, lỡ đâu đây là bộ truyện cuối cùng tôi viết ở Tấn Giang thì sao? Lỡ đâu là bộ tiểu thuyết cuối cùng trong sự nghiệp viết văn của mình thì sao? Mà đắp nặn một thế giới, viết nên một câu chuyện thiên về nội dung, vẫn luôn là thử thách mà tôi khát khao được thử sức.
Thành thật chia sẻ với mọi người… từ đầu tôi đã biết mình năng lực chưa đủ, kiểu cốt truyện này tôi viết không quá tốt, nhưng rồi vẫn quyết định thử một phen để không còn gì hối tiếc. Trước khi bắt đầu Tiên họa, tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu thất bại, tôi sẽ gỡ VIP, hoàn tiền cho độc giả, dập đầu xin lỗi. Tôi nghĩ chỉ cần có thể hoàn thành thì đã là thắng lợi rồi.
Nhưng sau khi mở truyện, tôi lập tức gặp phải một đả kích còn lớn hơn nữa, là một chuyện mà tôi không thể nào lường trước được: Tấn Giang lọc nội dung và siết chặt kiểm duyệt.
Lúc lên ý tưởng trọng tâm cho Tiên họa, khai thác yếu tố song tu là hoàn toàn nằm trong phạm vi cho phép của Tấn Giang. Vốn dĩ từ đầu tôi cũng không phải thật sự muốn viết cảnh lái xe, mà là muốn sử dụng khái niệm “âm dương hòa hợp mới trọn vẹn” làm nền tảng, kết hợp với câu chuyện tình của Tiên Thủ và Ma Quân.
Nhưng sau đợt thanh lọc, yếu tố này đã bị cấm. Tôi đã dành nửa năm để viết dàn ý, mới chỉ hoàn thành Quyển I – đúng lúc vừa đặt nền móng cho mọi thiết lập – thì một trong những phần quan trọng nhất của cốt truyện đã bị ngăn cách bởi lưới hồng ngoại. Lúc đó tôi thật sự tuyệt vọng, thế này thì tôi biết phải làm sao đây? Chẳng lẽ bỏ hố luôn sao??
Tôi không dám mạo hiểm viết một chương lại bị khóa một chương, bởi theo quy định của Tấn Giang, truyện bị đánh dấu đỏ sẽ không thể lên bảng xếp hạng. Tôi đành xóa đi, lật đổ dàn ý, điều chỉnh lại lần nữa, nhưng bởi vì kịch bản quá phức tạp, tôi chỉ có thể vừa viết vừa sửa nội dung phía sau.
Điều khiến tôi tiếc nuối nhất chính là phải cắt giảm phần lớn nội dung liên qua đến lô đỉnh song tu, xóa bỏ rất nhiều nội dung ở Bàn Vũ giới. Theo thiết lập ban đầu, hình tượng của người Bàn Vũ phong phú và sâu sắc hơn nhiều (để rồi việc Lận Bất Nhân muốn hủy diệt Bàn Vũ cũ và Phương Tri Uyên phản sát sư tổ ở đoạn cuối sẽ có sức nặng hơn. Kết quả cuối cùng khiến tôi cảm thấy có chút nuối tiếc).
A Đăng là một trong những nhân vật phụ quan trọng. Ban đầu nàng muốn bắt tiểu họa tinh về làm thú cưng, cũng từng lén chứa chấp Thanh Nhi khi hắn chạy tới Bàn Vũ (ở đây vốn còn có tình tiết “cầm tù play” của tiểu họa tinh, và Uyên Thanh cứ nghĩ rằng đối phương đã bị người Bàn Vũ đem đi làm lô đỉnh thê thảm thống thiết), nhưng kỳ thật không ai “ăn” được gì cả, ngược lại bị Uyên Thanh liên thủ thọc chết, giống như kết cục.
Một tình tiết bị lược bỏ nữa: Thanh Nhi che chở cho ngôi sao bị âm khí phản phệ, cùng nhau đào vong, là đảo ngược của đời trước. Ở cuối con đường là cánh đồng tuyết thê lương, hai người một cực âm một cực dương, âm dương song tu… Tôi đã từng tưởng tượng cảnh này sẽ rất bay bổng, tràn đầy tiên khí, vừa bi thương vừa mỹ lệ, tiếc rằng cuối cùng không giữ lại được.
Ban đầu cũng là cả hai cùng chết, nhưng sư ca bị nhốt trên thạch đảo huyết chiến với người Bàn Vũ, người chết trước là ngôi sao. Tri Uyên ở dưới chỗ Lão Thần Mộc tự đập nát bản thể họa tinh mà chết, Thanh Nhi huyết chiến trở về, đi từng bước đến gần ngôi sao đã chết dưới gốc Lão Thần Mộc… Ôi, đáng lẽ là một nhát dao tuyệt mỹ! Cũng không còn!
Nhiều đoạn của nhân vật phụ cũng bị xóa, như Bàn Vũ vây công Tuyết Cốt Thành, Tống Ngũ bày đại trận rối gỗ; Diệp Kiếm Thần huyết chiến trọng thương, Diệp Hoa Quả thừa kế Long Hồng… Sau khi sửa cốt truyện, tôi không tìm được chỗ thích hợp để đưa vào, cuối cùng đành xóa hết QwQ
Tóm lại, rất nhiều nội dung đã cắt bỏ khiến một số chỗ không được như ý muốn. Vừa viết vừa sửa dàn ý cũng dẫn đến một số chỗ lộn xộn, bug và tình tiết thừa (kỳ thật là để dẫn dắt nhưng đã mất đi phần sau rồi nên thành vô dụng orz). Tôi sẽ cố gắng sửa lại sau khi hoàn thiện.
Lại nói về việc ăn cắp truyện. Truyện bị chôm hàng loạt, thu nhập giảm mạnh, nhưng tôi vẫn không thể làm gì. Thậm chí sau này cả chức năng báo cáo trộm văn của Tấn Giang cũng bị hỏng! Nó cứ thế mà hỏng! Này này này….
Tiện đây, nếu bạn đã đọc truyện ngoài web Tấn Giang, đọc đến đây rồi thì có thể quay lại Tấn Giang ủng hộ tôi không? Đó là mồ hôi nước mắt nửa đêm về sáng của tôi trong ròng rã nửa năm đấy, thật sự.
Ngoài những lần gián đoạn ngoài ý muốn, Tiên họa cũng ra đời trong một học kỳ mà tôi bận rộn nhất từ trước đến nay. Phần sau cơ hồ lâu lâu phải tạm nghỉ một hồi, tôi đã cố gắng hết sức rồi nhưng thật sự lực bất tòng tâm. Với những độc giả theo dõi truyện trong thời gian đăng tải, tôi thành thật xin lỗi vì đã mang đến trải nghiệm đọc không trọn vẹn.
Nhưng mà, dù đã trải qua bao nhiêu là biến cố thiên tai nhân họa ngoài dự đoán, tôi cũng đã viết xong rồi.
Tuy phải xóa rất nhiều tình tiết, nhưng những thứ tôi muốn viết, cuối cùng đều có thể viết ra. Những mắt xích logic mà tôi bày ra từ đầu, tôi đã kiên trì đến cuối để hoàn thiện nó, với tôi thì đúng là một kỳ tích. Hiện tại đã hoàn thành rồi, tôi cực kỳ vui vẻ.
Đây là một việc mà tôi biết rất khó, thậm chí khi bắt đầu, tôi còn chẳng nhìn thấy được điểm kết thúc. Nhưng tôi rất muốn làm, và tôi biết rằng đó là điều đúng đắn, vì thế tôi đã làm và cố gắng chịu trách nhiệm đến cùng. Đây cũng chính là điều mà Lận Phụ Thanh sẽ làm.
Cuối cùng, cảm ơn tất cả những thiên thần nhỏ đã đồng hành cùng tôi. Nếu có duyên gặp lại trong những chuyến hành trình tiếp theo, tôi tin rằng tôi sẽ càng ngày càng tiến bộ, những câu chuyện của tôi cũng sẽ càng ngày càng hay hơn.
28.04.2020
——————————
Editor có lời muốn nói:
Phần Tác giả có lời muốn nói này tôi đã lược bớt thông báo ngoại truyện và giới thiệu tác phẩm mới (chính là Bình Minh Ngủ Say đó), chỉ giữ lại cảm nhận sau khi kết thúc bộ truyện thôi.
Đoạn sau là vài lời của tôi:
Với tôi thì đây là một bộ truyện quá dàiiii. Bình thường tôi ít khi đọc truyện quá 150 chương, và khi bắt đầu edit, tôi đã tự nhủ sẽ không làm những bộ quá 100 chương. Bài học rút ra là không nên nói trước điều gì. Haha.
Như thường lệ, cảm ơn mọi người đã đọc đến tận đây, đặc biệt là những bạn đã theo từng chương một. Ít nhất tôi cũng biết thời gian qua mình không hề đi một mình.
Sau khi kết thúc thì tác giả viết 3 phần ngoại truyện và 2 mẩu truyện ngắn. Ngoại truyện tôi cũng đã up rồi; còn truyện ngắn thì 1 cái là về đôi chủ tớ họ Cố, 1 cái về Thẩm Tiểu Giang, nhưng tôi không làm phần này.
Sau Tiên họa tôi sẽ hướng đến Bình minh. Ờm bạn nào hay đọc truyện ở nhà tôi thì chắc cũng đoán được Nhạc Thiên Nguyệt là tác giả yêu thích của tôi rồi. Nếu Tiên họa, hoặc chính phong cách viết của tác giả, đã để lại ấn tượng tốt với bạn, hy vọng bạn sẽ đón nhận và kiên trì với Bình minh ngủ say. Cá nhân tôi đánh giá đây là tác phẩm tốt nhất của tác giả trong sự nghiệp sáng tác của mình tính cho đến thời điểm hiện tại đó.
19.02.2025