
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Hoán đổi thiên khung trường tương thủ (1)
Lận Phụ Thanh nghe xong nội dung bức thư Cố Báo Ân để lại, không khỏi lắc đầu.
Hắn vừa nghe đã hiểu, “hai đời ân sâu, hôm nay báo đủ”, người bình thường nào cũng có thể nhìn ra manh mối trong này, nhưng vấn đề là, Cố Văn Hương đa nghi thái quá, tính tình cực đoạn, dưới sự kích động của cảm xúc, nào còn lý trí để nghiền ngẫm?
Cùng không biết tiểu lang này rốt cuộc là giả ngu hay ngốc thật, cứ nghĩ công tử nhà mình thông minh, nhất định liếc mắt một cái là đọc ra thâm ý trong câu chữ, nhưng hắn rõ ràng không nhận thức được địa vị thật sự của mình trong lòng công tử.
“Báo Ân, đến gặp công tử, cuối cùng bị đánh.” Cố Báo Ân ủ rũ cúi đầu, vô cùng tủi thân —— Kỳ thật trên mặt thiếu niên sói cũng không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt Ma Quân thì rõ ràng là “tủi thân”.
Gương mặt Lận Phụ Thanh sáng lên dưới ánh đèn, hắn nhướng mày: “Gã còn đánh ngươi?”
Cố Báo Ân gật đầu lia lịa: “Đánh.”
“Úi chà, đang nói chuyện với bán huyết à.” Sài Nga ở một bên, rất hào hứng tiếp lời, “Quận Thượng không nhìn thấy cảnh tượng đó, há há, để thần kể ngài nghe. Lúc ấy Cố gia chủ ngã bệnh…”
Lận Phụ Thanh nhịn cười thầm nghĩ: E là tức đến sinh bệnh.
“Tiểu lang này đứng ngồi không yên, một hai phải về thăm. Rốt cuộc, mới vừa lẻn vào đại môn, ngon lành…” Sài Nga cường điệu khoa tay múa chân. Y đã say ngà ngà, càng ầm ĩ hơn, “Nào là vòng vây, nào là đao kiếm, tiểu lang bị đè xuống đất không dậy nổi.”
“Nhưng đây là lang của Quân Thượng mà, Tuyết Cốt Thành đâu thể bỏ mặc, đúng không?” Sài Nga ha hả câu vai Lỗ Hữu hộ tòa, “Lão Lỗ bèn dẫn người đi cứu, xông vào địa lao Cố gia, đưa con sói sắp bị gia hình này ra ngoài…”
Lận Phụ Thanh không nhịn được nữa, cười thành tiếng, thuận thế ngả vào lòng Phương Tri Uyên, chỉ tay vào Sài Nga: “Các ngươi… Các ngươi đi cứu người! Lại còn lấy danh nghĩa Tuyết Cốt Thành mà cứu?”
“Ha… ha ha ha ha… Cô gia không được nhìn thấy sắc mặt Cố Quỷ Lang khi đó, đúng là nuối tiếc cả đời!”
Hắn lại từ tốn nói với Cố Báo Ân: “Tiểu lang, đừng sốt ruột, công tử nhà ngươi nghe tin ta trở về, chắc chắn sẽ tìm đến đây đòi ngươi. Yên tâm chờ đợi đi.”
Cố Báo Ân lắc đầu: “Công tử hận ta.”
Lận Phụ Thanh: “Ngươi cứ chờ là được.”
Nói xong, có lẽ phát giác ra bạn đời của mình nãy giờ không phản ứng gì, Ma Quân lại thuận miệng nói một câu: “Đúng không, Tri Uyên?”
Phương Tri Uyên vẫn bất động như núi. Y một tay ôm Lận Phụ Thanh, mắt nhìn Cố Báo Ân hồi lâu, đột nhiên nhíu mày nói: “Ngươi…”
Y giơ một ngón tay chỉ vào Ma Quân ngồi trong lòng, ngữ khí u ám như đang tra hỏi phạm nhân: “Lúc trước, hắn thật sự ôm ngươi, đút ngươi uống thuốc?”
Cố Báo Ân: “?”
Lận Phụ Thanh im lặng che mặt: “…”
—— Phương Tiên Thủ, sao đến giờ ngài vẫn nhớ rõ câu nói kia vậy!?
……
Một trận ồn ào cứ thế kéo dài đến tận bình mình, bàn tiệc ngổn ngang, mọi người sau cơn say đều tự tan đi. Lận Phụ Thanh đưa Phương Tri Uyên về tẩm điện của mình, đập vào mắt là đôi tượng Ma Quân Tiên Thủ được Ngư Hồng Đường đặt trên bàn. Lận Phụ Thanh bật cười, cười đến mức túm Phương Tri Uyên lăn lên giường. Phương Tri Uyên ghét bỏ đôi tượng quá xấu xí, muốn vứt đi, Lận Phụ Thanh lại kiên quyết không cho, nói Tiểu Hồng Đường mà biết thể nào cũng náo loạn, họa tinh mới chịu thôi.
Sau đó bọn họ nằm trên giường, nhìn ánh đèn và trăng sáng ngoài cửa sổ, cân nhắc làm sao tạo ra ba thân thể mới, tính luôn phần sư phụ. Tà thuật đoạt xá thì chắc chắn không làm rồi, tính tới tính lui, tái tạo lại thân xác vẫn tốt hơn. Nhưng đến đây thì có một vấn đề khác, với thần hồn hiện giờ của bọn họ, thân thể thế nào mới phù hợp đây?
Cuối cùng, Lận Phụ Thanh gõ nhịp quyết định: “Trước lạ sau quen, sư phụ có thể tạo ra ta một lần, đương nhiên có thể tạo thêm ba thân thể khác.”
Phương Tri Uyên: “Cho nên?”
Lận Phụ Thanh: “Cho nên, ta tùy tiện tìm một cái thân thể cho sư phụ trước, để người tỉnh lại, sau đó ra tay làm là được.”
… Đến lúc này, “đại sư huynh được người người” yêu mến” lộ ra mặt trái.
Bởi vì Phương Tri Uyên, Ngư Hồng Đường, toàn bộ Hư Vân và Tuyết Cốt Thành, từ trên xuống dưới đều thoải mái tuân theo nguyên tắc “đại sư huynh vui là được”. Dù là Doãn Tông chủ số khố, bị nhào nặn rồi sai khiến lao động, cũng chỉ có thể nhận lại một nụ cười thương hại thôi.
Ngày hôm sau, với niềm tin vững chắc rằng “chế tạo người và chế tạo cơ quan bản chất không khác nhau là bao”, Lận Phụ Thanh gọi Tống Ngũ đến hỗ trợ. Hai ngươi mân mê suốt ba ngày, cuối cùng làm ra một thân thể… miễn cưỡng có thể xem như là hình người.
Nhưng thân thể này… thân thể này ngũ quan xộc xệch, mắt một lồi một lõm; tóc thưa thớt như cỏ khô, trên đỉnh đầu còn hói một mảng; hai cánh tay cứng đờ như gậy gộc thì thôi, hai chân lại một bên hướng ra một bên hướng vào, tướng đi nghiêng đầu xoay eo, giống như một cô nương điệu đà làm dáng. Thậm chí nhìn kỹ còn không phân biệt được đây là nam hay nữ, xấu đến thê thảm.
Lận Phụ Thanh không chút để bụng, hắn nâng thần hồn đã được chăm sóc kỹ lưỡng của sư phụ, cẩn thận rót vào giữa mày “người xấu xí” này. Chừng nửa khắc sau, thân thể dần có hơi thở và nhịp đập.
Lận Phụ Thanh mặt mày rạng rỡ tươi cười: “Sư phụ, nhận ra Thanh Nhi không?”
“Người xấu xí” chậm rãi mở đôi mắt to nhỏ khác nhau, tròng mắt khó khăn xoay chuyển, dùng một ánh mắt cực kỳ phức tạp, nội tâm sụp đổ, nhìn chằm chằm đồ đệ đứng trước mặt mình. Theo tiếng kẽo kẹt ê răng, cánh tay của “người xấu xí” nâng lên, ngón trỏ của Doãn Thường Tân run rẩy chỉ về phía đầu sỏ gây tội.
Đôi môi dày như khúc lạp xưởng run run mấp máy, lộ ra hai chiếc răng hô lọt gió: “Nghịch… đồ…”
Lận đại sư huynh ngượng ngùng c*n m** d***, lấy cái gương bên cạnh đưa qua: “Ừm, làm không đẹp lắm, sư phụ đừng trách Thanh Nhi. Người tự tay tạo một cái khác đẹp hơn đi, được không…”
Tống Hữu Độ đơ mặt khen ngợi: “Lần đầu thử nghiệm đã có thể tạo ra một thân xác chứa được thần hồn cảnh giới Phi Tiên, đại sư huynh thật lợi hại. Nếu chỉ có một mình đệ là không làm được rồi, không hổ là đại sư huynh.”
“…”
Phương Tri Uyên và Ngư Hồng Đường đều đen mặt, đứng bên ngoài không nói được gì.
Sau đó Ngư Hồng Đường không đành lòng, ôm cánh tay Phương Tri Uyên khóc lóc: “A Uyên ca ca, sư phụ chúng ta hai đời tiên phong đạo cốt… cứ như vậy bị Thanh Nhi ca ca phá nát luôn rồi!”
Phương Tri Uyên cười hừ một tiếng, ghé sát tai Ngư Hồng Đường nói nhỏ: “Hắn cố ý.”
Ngư Hồng Đường kinh ngạc ngẩng đầu, nghe Phương Tri Uyên nói tiếp: “Thanh Nhi ca ca của ngươi yêu cái đẹp, nếu nói phạm sai lầm làm ra vài chỗ tỳ vết, ta còn tin hắn lực bất tòng tâm… Nhưng hắn nặn ra một cái thân hình xấu không góc chết như vậy, không cố ý thì là gì.”
Ngư Hồng Đường hai mắt sáng lên, đã hiểu: “Thanh Nhi ca ca sợ sư phụ không muốn sống nữa, vậy nên mới… làm vậy, ép sư phụ tự tay tạo lại thân thể cho mình!?”
Trong phòng, “người xấu xí” mấy lần muốn đâm tường, trừng mắt chỉ vào Lận Phụ Thanh, tức đến mức mắng cũng không mắng nổi. Hắn thì trốn sau lưng Tống Ngũ, cười đùa xin tha.
Phương Tri Uyên xoa đầu Ngư Hồng Đường: “Thanh Nhi ca ca của ngươi nghĩ ra được trò này cũng không dễ dàng gì, đừng vạch trần hắn.”
……
Ngày hôm sau, Doãn Thường Tân bất đắc dĩ xuống tay đắp nặn thân thể cho bọn họ. Đang chuẩn bị thì có tu sĩ đến báo với Quân Thượng, nói Cố Văn Hương đích thân đến đây, đang ở bên ngoài Tuyết Cốt Thành.
Lận Phụ Thanh nói một câu “Nhanh thế”, trên mặt đã cười rộ lên. Hắn bảo Phương Tri Uyên ở lại hỗ trợ Doãn Thường Tân làm thân thể, còn mình ra ngoài gặp Cố Văn Hương.
Ma Quân đương nhiên thích xem Cố Văn Hương bẽ mặt, trước khi đi gọi Cố Báo Ân theo, còn dặn tới dặn lui, bảo tiểu lang ngoan ngoãn nghe lời hắn. Một lúc sau, cổng Tuyết Cốt Thành mở rộng. Ma Quân huyền bào ngân quan, tươi cười khoanh tay bước đến.
Cố Báo Ân đi theo sau hắn, nghe lời Ma Quân, cúi cầu ra ngoan ngoãn, nhưng rồi cũng không nhịn được len lén ngẩng lên nhìn phía đối diện —— Chỉ thấy trên Hồng Liên Uyên, Cố Văn Hương một mình một người, ngồi trên chiếc xe lăn của gã, trông hết sức quạnh quẽ.
Cả năm không gặp lại, vị gia chủ Cố gia này đã tiều tụy hơn trước nhiều, không chỉ gầy hơn, mà sắc mặt cũng xanh xao tái nhợt, dưới mắt là quầng thâm nhàn nhạt. Khí chất quanh thân càng thêm âm trầm khó đoán, không lộ vui buồn.
Gã thấy Cố Báo Ân đi theo sau Lận Phụ Thanh, ngón tay gầy gò siết chặt tay vịn xe lăn, khớp xương căng cứng nhô lên, như muốn đâm thủng lớp da. Biết rõ Lận Phụ Thanh cố ý chọc giận, gã vẫn không nhịn được mà hô hấp rối loạn, ánh mắt nặng nề, hận không thể cắn nát răng.
Lận Phụ Thanh chỉ làm như không thấy. Thần hồn Ma Quân ngưng thành thực thể, dưới chân chạm nước, gợn nên một vòng sóng. Hắn đứng yên, đầu ngón tay ngoắc nhẹ, thiếu niên sói phía sau giống như “ngầm hiểu” mà tiến lên, tùy ý để chủ nhân v**t v* bộ lông mềm mại.
“… Liên Cốt.” Cố Văn Hương cụp mắt rồi lại ngước lên, thu lại cảm xúc, âm lãnh kéo ra một nụ cười, “Lâu rồi không gặp.”
Lận Phụ Thanh ưu nhã xoa đầu tiểu lang, nhàn nhạt nói: “Cố gia chủ, cô gia cùng Tri Uyên mới về có mấy ngày, không ngờ ngươi đã đến rồi. Nhớ ta đến vậy à?”
Cố Văn Hương không khách sáo vòng vo với hắn: “Lận Liên Cốt, ngươi còn thiếu ta một ân tình. Thứ vong ân bội nghĩa đó là của ta, trả lại đây.”
Lận Phụ Thanh: “Ngươi muốn lấy lại tiểu lang, định làm gì với hắn? Giết hay là ăn thịt, hay ném vào đại lao dụng hình?”
Cố Văn Hương ngoài cười trong không cười, âm trầm đáp: “Đây là việc riêng của Văn Hương, không cần Ma Quân quan tâm.”
Lận Phụ Thanh đột nhiên im lặng, cứ như vậy nhìn Cố Văn Hương hồi lâu. Vài tia nắng chiếu lên mặt, khiến sâu trong con ngươi của hắn như sáng lên trong trẻo.
Thật lâu sau, Ma Quân mở miệng, bình thản nói: “Cố Quỷ Lang, sao trông ngươi chẳng vui vẻ chút nào vậy?”
Cố Văn Hương nhíu mày: “Cái gì?”
“Ta hỏi, sao ngươi lại không vui?”
Cố Văn Hương đập bộp lên tay vịn xe lăn, trừng mắt tức giận: “Ta? Ta vui vẻ? Lận Phụ Thanh…”
Thân thể gã tựa hồ yếu đi rất nhiều, tức giận lên giọng nói liên run rẩy, căm hận nói: “Ngươi đừng khinh người quá đáng, hôm nay nếu không trả thứ vong ân bội nghĩa đó cho ta, ngày sau các ngươi đừng hòng được yên ổn!”
Lận Phụ Thanh lắc đầu, khẽ thở dài: “Cố Văn Hương, ngươi nói xem, cả hai đời ngươi theo đuổi thứ gì vậy?”
“Ngươi xuất thân hèn mọn, vậy nên khát cầu quyền thế địa vị, cuối cùng trở thành Tà Đế Quỷ Lang của ma đạo, cũng trở thành gia chủ Huyền Giao của tiên đạo, hiện tại tiền đồ vô lượng, nhất định sẽ được ghi vào sử sách.”
“Ngươi tu ma đạo, lại tao ngộ biến cố tiên họa, vì phá Bàn Vũ mà liên thủ với ta. Cuối cùng, Bàn Vũ bị phá hủy, mọi khổ nạn đều là ta và tiểu họa tinh nhận hết, ngươi lông tóc vô thương, không hao tổn gì, hai đời đều là kẻ sống sót đến tận cùng.”
“Ngươi chính là người thắng nhiều nhất.”
“Nhưng tại sao bây giờ, sắc mặt ngươi lại xấu như vậy.”
Cố Văn Hương chợt cứng đờ, môi phát run, như thể vừa bị người khác vả cho hai bạt tai, sắc mặt hết đỏ bừng lại trắng bệch, trông cực kỳ dữ tợn. Nhưng xưa nay nhanh mồm dẻo miệng là thế, lúc này lại chẳng thể nói nổi một lời.
Lận Phụ Thanh lẳng lặng nhìn gã. Cố Báo Ân cũng lặng lẽ nhìn gã.
“Ta…” Cuối cùng, Cố Văn Hương th* d*c, trong mắt toàn là tơ máu, cả người suy sụp dựa trên xe lăn.
Tựa hồ vẫn muốn giữ lại phòng tuyến cuối cùng, gã vẫn khàn khàn cười nói: “Ta sao lại không vui. Ta cực kỳ vui vẻ… Ha ha ha…”
“Chỉ còn lại một việc cuối cùng, chỉ cần đem tên phản đồ kia băm vằm trăm mảnh, làm thịt thứ vong ơn đó xong, ta sẽ…”
Gã lẩm bẩm: “Ta sẽ, ta…”
Sẽ thế nào đây?
Gã giết Cố Báo Ân xong là có thể sung sướng thỏa mãn, hay có thể kê cao gối mà ngủ? Sẽ được vinh hoa phú quý, hay sẽ đứng trên vạn người?
Gã đã không còn tiểu lang của mình nữa.
Kỳ thật đã mất từ lâu lắm rồi, chỉ là gã chẳng hay biết gì.
Cố Báo Ân hiện giờ là sói của Ma Quân, ở Tuyết Cốt Thành sống rất khá, Lận Phụ Thanh đối xử tốt với hắn. Không ai lợi dụng hắn, lừa gạt hắn, bị thương có thuốc trị, bị bắt nhốt có người cứu, quả thật rất tốt. Vậy nên, hắn đương nhiên sẽ không trở về.
Bỗng khí huyết cuồn cuộn tràn dâng trong lồng ngực, trên mặt Cố Văn Hương rút sạch huyết sắc, trắng bệch như giấy. Gã không muốn tỏ ra yếu thế, nghẹn đến mức trước mắt nổ đom đóm, rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà phun ra một ngụm máu, cả người đổ về phía trước.
Cố Báo Ân chấn động, không còn tâm tư nghĩ chuyện khác, lập tức lao tới: “Công tử!”
Lận Phụ Thanh cũng không cản. Tiểu lang tiến đến một tay ôm lấy Cố Văn Hương.
Nhưng không ngờ Cố Văn Hương ho hai tiếng xong lại phát cuồng, đôi tay bóp chặt cổ Cố Báo Ân, đỏ mắt nói: “Còn dám đến đây… Ta giết ngươi!”
Nhưng gã còn chưa kịp phát lực, khóe mắt thấy Ma Quân xoay người rời đi, không thèm liếc tiểu lang một cái. Chuyện này khiến Cố Văn Hương choáng váng, bạo nộ gào lên: “Lận Phụ Thanh! Ngươi đi đâu!? Ngươi có ý gì!?”
Lận Phụ Thanh đã bước đến cửa thành, bất đắc dĩ quay đầu lại: “Có ý gì là có ý gì? Ta còn ở đây chơi với các ngươi, tiểu họa tinh nhà ta sẽ làm loạn, biết không?”
“Ngươi!!” Cố Văn Hương tức muốn hộc máu, “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không giết Cố Báo Ân?”
Lận Phụ Thanh nói: “Hắn cũng không thật sự phản bội người, giết cái gì mà giết?”
“… Nhưng mà, ngươi thích giết thì tùy. Tiểu lang này, khi đó cả người toàn là máu, quỳ trước mặt ta cầu xin ta cứu ngươi, vậy nên không tiếc bán mình cho ta. Thế nhưng nghe nói ngươi ngã bệnh, hắn liều mạng chạy về chỉ để nhìn ngươi một cái. Ta cũng sắp bị hắn chọc tức chết rồi, còn quan tâm hắn làm gì?”
Cố Văn Hương sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”
“Nếu ngươi giết, nấu một nồi canh thịt sói, nhớ chia cho ta một chén, xem như thay ta trút giận.”
Cố Văn Hương như phát điên, một tay đẩy Cố Báo Ân ra. Tiểu lang không phản kháng, đáng thương rơi tõm vào vũng nước.
Gã cố hết sức thở phì phò, nhìn như sắp ngất đến nơi, nghẹn ngào nói: “Lận Phụ Thanh, ngươi trở lại đây cho ta! Ngươi…”
Lận Phụ Thanh dứt khoát không thèm để ý đến gã nữa, chỉ vẫy vẫy tay xoay người vào thành, để lại một vạt huyền bào tiêu sái tung bay.
Tiểu lang này không thuần dưỡng được, tuy hắn rất thích, nhưng sói đã nhận chủ, đời này không có duyên dắt về Hư Vân rồi. Thôi thì thành toàn cho đôi bên, phóng sinh cho rồi. Hắn vừa đi vừa nghĩ như vậy. Nhẩm tính thời gian, không biết sư phụ và Tri Uyên tạo hình xong chưa. Đột nhiên, Lận Phụ Thanh cảm nhận được một khí tức quen thuộc.
Thần hồn rất nhạy bén, hắn không nghĩ gì đã gọi ra một tiếng: “Tri Uyên?”
Nhưng gần như cùng lúc, ánh mắt lẫn thần sắc Ma Quân đều cứng đờ. Trong tầm mắt hắn, ở bên ngoài tẩm cung, giữa những bụi hoa cỏ tươi tắn, có một bóng đen nhỏ ló ra…
Cục lông đen như mực, mềm như tơ, lỗ tai nhúc nhích, lại còn vẫy nhẹ cái đuôi bông xù, ngẩng đầu lên lộ ra một đôi mắt sắc bén màu vàng. Rõ ràng là một con sói con!
Lận Phụ Thanh sững sờ tại chỗ, như bị sét bổ vào đầu.
Đùa gì mà kinh thiên động địa vậy! Tuyết Cốt Thành của hắn, hắn nắm rõ rành rành, tẩm điện của mình sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện con vật nhỏ này!?
Sói con há mồm, lộ ra cặp răng nanh nho nhỏ. Nó hướng về phía Ma Quân, kêu: “Ngao ——”
“Tri…” Lận Phụ Thanh chỉ vào nó, hiển nhiên đã nhận ra đây là ai.
Hắn chỉ cảm thấy mình lúc này đầu óc choáng váng, lồng ngực bức bối, còn khó thở hơn Cố Quỷ Lang mới rồi gấp trăm lần. Hắn chỉ vào Phương Tri Uyên: “Ngươi, ngươi ngươi…!?”
Phương Tiên Thủ, mặt mũi ngài đâu rồi!?
Thật sự vì ghen mà vứt bỏ hết thể diện sao!!
Ngươi… Sao ngươi có thể đáng yêu như vậy!?
“Thử nghiệm thôi. Bộ dạng này là ngôi sao tự mình chọn.”
Đột nhiên có một bóng áo xám dừng ở phía sau. Doãn Thường Tân rốt cuộc đã khôi phục diện mạo ban đầu, là một đạo nhân tuấn tú mắt hẹp mày dài: “Ta làm thử thân hình này trước, sau đó tự làm cho mình. Tiếp theo là các ngươi, vào trong đi.”
Lận Phụ Thanh vẫn chưa phục hồi tinh thần. Sói nhỏ lắc lư bước đến, hết sức nghiêm túc hướng về phía hắn, nhe răng kêu: “Ngao ~~~~~~”
“…”
Lận Phụ Thanh ngơ ngẩn ngồi xổm xuống, ôm cục lông đen lên, không màng sói con bất mãn giãy giụa mà… vùi mặt vào lớp lông của nó. Hắn bị sự đáng yêu này hạ gục rồi, hoàn toàn tan chảy rồi.
Một lúc sau, Ma Quân ngước đôi mắt long lanh lên, nhẹ giọng van xin: “Sư phụ… chúng ta thương lượng một chút, cứ để A Uyên như thế này luôn được không?”
Doãn Thường Tân: “Không được, mau vào trong.”
“Đừng mà…” Lận Phụ Thanh một tay ôm “Phương Tri Uyên”, một cái tay nắm tay áo Doãn Thường Tân, lẽo đẽo đi theo sau đạo nhân, “Sư phụ, được đi mà… Để ngôi sao như thế này luôn đi, không cần làm thân thể mới nữa… nha nha…”
Mà hắn cũng không biết, bộ dạng trẻ con mè nheo hiếm thấy này của mình rơi vào mắt bạn đời có bao nhiêu phong tình. “Phương Tri Uyên” không chịu nổi, móng vuốt gác lên vai sư ca, lợi dụng thân thể hiện tại của mình mà to gan vươn đầu lưỡi l**m nhẹ lên đôi môi hồng hào của hắn.