Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 179

Trước Tiếp

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Quỷ kế toan tính dệt lưới vàng (2)

Biến cố phát sinh trong nháy mắt, mười vạn tán tu đến thỉnh nguyện cứ như vậy mà rơi vào lưới vàng của Tôn chủ. Sợi tơ vàng mảnh như dệt từ phần đáy lên trên, dần hình thành một cái lồng giam kín mít.

Ngay từ khoảnh khắc tơ vàng mới xuất hiện, Lỗ Khuê Phu đã nâng rìu lớn lên, nhưng cũng đúng lúc đó, một luồng sáng lạnh lẽo sắc bén từ bên cạnh lao đến, nhắm thẳng vào vị trí yếu hại của Tiên Thủ. Lỗ Khuê Phu theo bản năng thu rìu chặn lại, mũi kiếm và lưỡi rìu va chạm, vang lên một tiếng vang giòn tan.

Tia lửa văng tung tóe, gia chủ Bạch Hoàng lóe lên ánh mắt vô tình, nói từng chữ: “Mục Hoằng đã nói, hôm nay đắc tội Tiên Thủ.”

“Mục Hoằng, ngươi!” Lỗ Khuê Phu trừng mắt hổ, cắn răng, “Hay cho Mục gia chủ, chính ngươi cố ý chủ mưu đưa mười vạn người này đi làm lô đỉnh!?”

Cơ tay Lôi Khung Tiên Thủ nhô lên, rìu lớn ép mạnh vào trường kiếm của Mục Hoằng, hất ra. Mục Hoằng không đỡ được, cơ thể bị đánh bay ra ngoài, hai chân đạp lui về phía sau, kéo thành một đường, mái ngói vỡ vụn dưới chân ông ta, văng ra tứ phía.

Nhưng bị Mục Hoằng cản trở một chút như vậy, Lỗ Khuê Phu muốn cứu người cũng không kịp nữa rồi. Mắt thấy lưới vàng sắp khép kín, một thân ảnh nhanh như ánh chớp đen lao lên đuổi kịp, tay phải vung ra một ngọn lửa ám kim, chém mạnh xuống đỉnh lồng giam đang khép lại.

—— Là Phương Tri Uyên!

Lưỡi đao Hoàng Dương mang theo hai khí âm dương điên cuồng bổ xuống, nhất thời ngăn cản quá trình tơ vàng đan dệt, khiến nó không thể đóng kín.

“Bang” một tiếng, Phương Tri Uyên một chân đạp lên thành lồng, cắn răng phát lực, đồng thời quay đầu lại quát lớn: “Đừng tới đây!!”

Tiếng quát sắc lạnh xuyên qua gió. Lỗ Khuê Phu đang muốn tương trợ cũng khựng lại, khóe mắt thấy Lận Phụ Thanh đang tiến lên, vội duỗi tay ngăn cản: “Quân Thượng, ngài không đi được!”

Lận Phụ Thanh vẫn còn chịu thương tổn từ sau khi thiêu đốt tu vi, bây giờ có lên cũng lực bất tòng tâm, nhưng hắn thấy Phương Tri Uyên xông lên như vậy liền luống cuống, nghe Lỗ Khuê Phu la một tiếng mới bừng tỉnh.

Mà Phương Tri Uyên đang treo người trên không trung với một tư thế nguy hiểm tột độ: “Lôi Khung —— bảo vệ sư ca ta, bảo vệ hắn! Đừng ai đến đây!!”

Dưới chân y, vô số tán tu đang hoang mang mờ mịt ngẩng lên, dưới ánh kim quang chiếu rọi, bọn họ trông thật nhỏ bé và hèn mọn.

Phương Tri Uyên nhìn xuống, đôi tay vì dùng sức quá độ mà run nhẹ, vẫn không quên cười lạnh, trào phúng một câu: “Một lũ ngu xuẩn… Các ngươi vừa lòng chưa?”

“Không phải, không phải, chuyện này…”

Thanh niên mới rồi còn tươi cười, lúc này mặt mày trắng bệch như giấy, nụ cười méo mó đông cứng trên gương mặt. Hắn toát mồ hôi hột, hết nhắm mắt lại mở, giống như một đứa trẻ rơi vào ác mộng đang cầu mong mình mau chóng tỉnh dậy.

“Bọn ta… không có ý này! Không phải như vậy!”

Không phải như vậy!

Hắn không tưởng tượng ra mọi chuyện sẽ như thế này…

Chẳng lẽ không phải là mấy ngàn vạn sinh linh tiên giới cùng rút thăm một cách công bằng sao? Hoặc, không phải là những kẻ ác nhân ngu dốt phải đi làm tế phẩm sao?

Một người bình thường như hắn, xác suất bị chọn trúng lẽ ra phải rất nhỏ chứ.

Thanh niên hoàn toàn sụp đổ, quỳ rạp xuống ôm đầu gào rống: “Tại sao —— Tại sao lại là chúng ta!??”

“Tiên trưởng!!” Một đôi vợ chồng lệ rơi đầy mặt chen qua đám đông.

Người chồng quỳ hai gối xuống, dập đầu lên lồng vàng khóc lóc: “Tiên trưởng! Chúng ta biết sai rồi, chúng ta làm bậy, chúng ta hồ đồ, ta dập đầu với ngài!”

“Ngài đại ân đại đức cứu chúng ta với, hai vợ chồng chúng ta rời nhà đến đây, con ta còn đang đợi cha mẹ về nhà…”

“Ít nhất… ít nhất cho vợ ta ra ngoài, một người sống cũng được!!”

……

Cách đó một con phố, Mục Tình Tuyết bị cưỡng ép rời đi đang thất thần nhìn lên võng vàng trên trời, như rơi vào hầm băng.

Mới rồi, tơ vàng lướt qua bên cạnh, nhưng không bắt lấy nàng. Nàng nhìn thấy rõ ràng cảnh người sống bị nhấc bổng lên trên. Nhưng bản thân nàng… cùng những người Mục gia đang áp giải nàng… đều còn ở đây.

“Thả… thả ta ra…” Mục Tình Tuyết lẩm bẩm, chợt lần nữa ra sức giãy giụa, nghẹn ngào nói, “Khốn kiếp, thả ta ra!!”

Hai khách khanh đang áp giải nàng sắc mặt trầm xuống, nhìn nhau một cái, một người an ủi: “Tiểu thư, về nhà đi, nơi này không an toàn.”

Mục Tình Tuyết đột nhiên ngẩng mặt, không biết từ lúc nào mà hốc mắt đã đầy nước, cánh môi run rẩy: “Phụ thân biết đúng không? Ông ấy biết sẽ như thế này đúng không!?”

Cả người nàng lạnh toát, cảm giác rợn tóc gáy. Tiên tử trẻ tuổi thường được gọi là phượng hoàng tuyết lúc này tóc tai tán loạn, cơ thể run rẩy, hàm răng đánh vào nhau lách cách: “Tại… tại sao… tại sao —— sao ông ấy lại làm vậy!!”

Hai khách khanh thở dài, dời mắt, không đành lòng nhìn sự đơn thuần ngây thơ của tiểu thư bị đánh nát ngay lúc này.

“Tiểu thư, về nhà thôi.”

“Gia chủ nói, chịu đựng một đêm dài rét buốt, mặt trời sẽ lại sáng lên.”

……                                           

Tôn chủ từ đầu đến cuối đều lạnh lùng mỉm cười, đứng giữa không trung, mười ngón tay kết ấn theo một quỹ đạo tinh diệu. Vô số phù văn trong suốt từ đầu ngón tay lão tuôn ra, theo quỹ đạo riêng rơi xuống những sợi tơ vàng.

“Trận pháp dịch chuyển.” Đồng tử Lận Phụ Thanh run lên, “Lão muốn trực tiếp đưa chiếc lồng vàng này lên Bàn Vũ giới!”

Đột nhiên, một tiếng hét điên cuồng vang lên bên tai, lại một thân ảnh nhắm về phía lồng vàng lao lên, như một con dã thú liều mạng đâm vào.

“Công tử ——!” Cố Báo Ân hai mắt đỏ ngầu, thân thể bán yêu hóa ra răng nanh, vuốt sắc cùng gai nhọn. Hắn phát điên mà đập đá cấu xé, nhưng những sợi tơ vàng cơ hồ đã đan kín, không chút sứt mẻ.

Lận Phụ Thanh trong lòng trầm xuống, không dám tin tưởng: “Cố Văn Hương cũng ở trong đó?”

Hắn nhớ lại, Cố Văn Hương quả thật đứng giữa các tán tu. Nhìn kỹ vào trong lồng, quả nhiên thấy giữa đám người đang than khóc kia có một bóng dáng quen thuộc trên chiếc xe lăn. Nhưng Cố Văn Hương bị nhốt trong chiếc lồng của Tôn chủ, trên mặt không hề có vẻ hoảng loạn, hoàn toàn bất đồng với những người đang ra sức gào khóc hoặc tuyệt vọng xung quanh.

“Báo Ân, đừng hoảng.” Gã hơi nheo mắt, đưa tay vỗ nhẹ chiếc lồng, “… Công tử ngươi là ai chứ, ta sẽ tự trở về.”

Trước cửa Kim Quế Cung, tình thế càng thêm căng thẳng. Kiếm của Mục Hoằng chĩa về phía Lận Phụ Thanh, ánh mắt lại nhìn Lỗ Khuê Phu, nói: “Tôn Thủ, nếu ngài khăng khăng tiến lên, sợ là phải đổi lấy mạng của Lận tiểu tiên quân.”

Lận Phụ Thanh mắng một tiếng: “Thứ đê tiện.”

Hắn nâng tay áo, năm ngón tay mở ra, cố chịu đựng cảm giác đau đớn trong kinh mạch để gọi ra tiên khí, nhưng cơ thể đột nhiên lảo đảo, che miệng ho dữ dội.

Mục Hoằng cười lạnh: “Mục mỗ một lòng vì tiên giới, chịu nhục mạ thì đã sao. Lận tiểu tiên quân, hiện giờ ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi đánh với ta cũng như Dục giới đánh với Bàn Vũ giới —— lấy trứng chọi đá mà thôi.”

Lỗ Khuê Phu vừa tức vừa đau. Ông cố kỵ việc Lận Phụ Thanh bị quản chế, không dám manh động, chỉ có thể vừa so chiêu với Mục Hoằng bảo vệ Quân Thượng, vừa miễn cưỡng đánh mấy nhát rìu về phía xa, nhưng hết thảy đều bị tơ vàng chặn lại, không gây được chút tổn hại nào.

……

“Công tử!! Công tử!!”

Trước lồng vàng chỉ còn Cố Báo Ân liều mạng công kích. Trước nay hắn một mực nghe lệnh Cố Văn Hương, nhưng lúc này cái gì cũng không nghe lọt, chỉ điên cuồng đánh loạn, ngay cả khi móng vuốt bị gãy nát đổ máu, hắn cũng không hề để tâm.

Rầm! Rầm! Rầm!

Dưới sự tấn công không ngừng của tiểu lang bán huyết, lồng tơ vàng dần có biến hóa. Ở nơi vốn trơn nhẵn bắt đầu xuất hiện hiện tượng lạ, như có gì đó đang ngo ngoe từ bên trong.

Cố Văn Hương nhíu mày thật sâu, trong mắt mơ hồ có một tia tối tăm, cảm giác bất an kỳ lạ chợt nảy lên trong lòng. Cách lớp tơ vàng, gã nhẫn nhịn mà dỗ dành: “Báo Ân, về đi. Ta nói ta sẽ không sao, ngươi không nghe lời công tử à?”

Cố Báo Ân điên cuồng lắc đầu, hắn chỉ biết mình và công tử đang bị ngăn cách. Linh khí bạo động, dâng lên móng vuốt, thiếu niên đỏ mắt, lại lần nữa đập mạnh xuống: “Công tử! Công tử ra đây, ra đây!!”

Rầm! Rầm…!

Bề mặt lồng vàng bắt đầu rung động, càng lúc càng rõ, nhìn bằng mắt thường cũng thấy không ổn. Lận Phụ Thanh nhìn thấy, sắc mặt lạnh lẽo càng thêm nghiêm trọng, cao giọng gọi: “Tiểu lang, dừng lại, đến đây với ta!”

Cố Văn Hương cũng hao hết kiên nhẫn, đôi tay áp lên lồng vàng, mắng xối xả: “Đồ ngu, ta bảo ngươi không được ở đây la hét ầm ĩ! Nghe không hiểu sao? Điếc sao? Cút đi! Đi theo Ma Quân, chờ ta về…”

Tiếng gió rít cắt ngang lời chưa nói hết của Cố Văn Hương.

Hết thảy chỉ xảy ra trong chớp mắt, bề mặt chiếc lồng bất ngờ biến đổi, nhô ra hàng chục chiếc gai thép sắc nhọn.

Phập ——

Xuyên qua máu thịt.

Ở khoảng cách gần như vậy, Cố Báo Ân đã mất hết lý trí không thể phản ứng kịp, càng khỏi nói đến việc né tránh. Gai nhọn đâm xuyên từ ngực ra sau lưng hắn, mũi nhọn dính máu, biến thiếu niên thanh một con nhím.

“…”

Biểu cảm của Cố Văn Hương thoáng chốc cứng đờ. Gã sững sờ ở đó, trơ mắt nhìn Cố Báo Ân bị vô số gai nhọn đâm xuyên người, ngỡ ngàng phun máu, rơi xuống.

Thiếu niên ngã rầm xuống đất, đánh lên một làn bụi mờ.

“Công… tử…”

Tơ vàng lập tức cuộn lại, đan chặt hơn. Tầm nhìn của Cố Văn Hương bị che khuất, không còn nhìn thấy bóng dáng thiếu niên nằm trong vũng máu nữa.

“Tiểu lang…” Lận Phụ Thanh khó thở, chợt cảm thấy trong lòng rét run, hướng mắt nhìn lên ——

Người bên ngoài cũng bị cảnh tượng kinh hoàng này làm cho choáng váng, đừng nói đến những tán tu đang bị nhốt bên trong.

Ánh mặt trời dần bị ngăn trở, bên trong lồng vàng trở nên tối tăm, càng thêm đáng sợ. Có người kêu khóc thảm thiết, có người sợ đến ngất đi, trong tăm tối chỉ còn một ánh sáng le lói cuối cùng, đang chiếu lên những gương mặt tuyệt vọng run rẩy.

… Đến lúc này, chỉ còn một khe hở do Phương Tri Uyên dùng trường đao cùng âm dương khí chống đỡ. Nhưng cũng như khi Cố Báo Ân bị tấn công, mặt ngoài lồng vàng như có sinh mệnh, lại ngo ngoe trường lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chĩa ra những chiếc gai sắc đoạt mạng.

Phương Tri Uyên đương nhiên thấy cảnh tượng vừa rồi, cắn chặt khớp hàm. Cảm giác nguy hiểm lạnh lẽo bò lên, đông cứng sống lưng.

—— Làm sao bây giờ?

Nếu y rời đi, lồng giam sẽ lập tức khép lại; nếu còn ở, cuối cùng cũng sẽ bị vạn gai xuyên thân.

“Tri Uyên!” Trước mắt đều là sắc máu, Lận Phụ Thanh cảm thấy chính mình cũng sắp điên rồi, “Như vậy không được, ngươi quay về, quay về trước đã ——”

Trong khoảnh khắc đó, Phương Tri Uyên quay đầu nhìn lại.

Kình khí từ lưỡi đao thổi tung một lọn tóc trước trán, đồng tử y đen nhánh, sâu lắng. Ánh mắt không còn cứng rắn lạnh lẽo, mà dần trở nên dịu dàng, như làn sóng gợn trên mặt biển Lâm Hải trong đêm khuya xa xăm. Trong đó phản chiếu ảnh ngược của Lận Phụ Thanh, lẳng lặng mà chất chứa ngàn vạn lời nói.

Khoảnh khắc ấy, Ma Quân choáng váng, như hiểu ra chuyện gì. Hắn bàng hoàng, hốt hoảng nói: “Không được… không được!”

Không chút do dự, Phương Tri Uyên điểm nhẹ dưới chân, mũi đao ám kim xoáy mạnh, cả người xoay nửa vòng, lập tức rơi vào bên trong lồng vàng.

Ầm ——

Khe hở cuối cùng đóng sập lại sau lưng y. Nhà giam hoàn toàn khép kín.

Ngay sau đó, trận pháp dịch chuyển phát động. Lồng giam vàng như bị một chiếc móc vô hình nhấc lên, bay qua tầng mây với tốc độ kinh hoàng.

“—— Phương Tri Uyên!!!”

Trước Tiếp