Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 178

Trước Tiếp

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Quỷ kế toan tính dệt lưới vàng (1)

Bên ngoài Kim Quế Cung, đám đông đen nghịt đã hóa thành cơn sóng bao vây lấy tòa tiên cung luôn ngập tràn hương quế này. Tiếng thì thầm đang xen tiếng hò hét không ngừng, dòng người chen chúc xô đẩy, nhìn thoáng qua không thấy điểm cuối.

Mục Hoằng mặc áo bào lộng lẫy với họa tiết mây tím và bạch hoàng, đứng trước mặt chúng tán tu, lạnh lùng nói: “Lỗ Tiên Thủ, Mục Hoằng hôm nay đành thất lễ với Tiên Thủ.”

Cửa lớn Kim Quế Cung mở rộng sang hai bên, ánh nắng chiếu vào những phù điêu bằng đồng vàng trên hai cột trụ cùng thanh xà ngang. Lỗ Khuê Phu một thân một mình sải bước đi ra.

Ông khoác áo bào Tiên Thủ, tay nâng thần rìu Lôi Khung, phản chiếu ánh mặt trời càng thêm chói mắt, khiến không ít người trước cửa cung không dám nhìn thẳng.

“Là Lỗ Tiên Thủ…”

“Tôn Thủ ra rồi.”

Lôi Khung Tiên Thủ lộ diện, tiếng chửi rủa rốt cuộc dừng lại, nhóm tán tu tụ tập về đây đều ngước mắt nhìn lên. Dù sao đi nữa, trong tiềm thức những người này, Lỗ Khuê Phu vẫn là Tôn Thủ của tiên đạo, là chủ nhân Lục Hoa Châu.

Mục Hoằng vỗ ngực, cúi đầu hành lễ: “Mục Hoằng bái kiến Tôn Thủ.”

Lỗ Khuê Phu bất động như núi, ánh mắt thong thả nhìn quét một vòng, trầm giọng nói: “Mục gia chủ, đây là có ý gì?”

Bầu không khí lặng lẽ biến đổi. Dưới chân Lỗ Khuê Phu, những hạt bụi nhỏ không thể thấy được bằng mắt thường bắt đầu run lên nhè nhẹ. Rất nhanh, sự rung động đó lan đến hoa quế cùng lá khô rơi trên mặt đất, truyền đến đá vụn và gạch vỡ trên mái ngói.

“… Thỉnh Tôn Thủ bớt giận.” Mục Hoằng vẻ mặt hờ hững, ánh mắt lạnh băng, “Lần này, quả thật Mục Hoằng đắc tội.”

……

Lận Phụ Thanh cùng Phương Tri Uyên ẩn thân ở một góc cửa hông Kim Quế Cung. Từ chỗ này có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng ngoài cửa chính.

Lận Phụ Thanh sắc mặt biến đổi mấy lần, đột nhiên muốn bước ra. Phương Tri Uyên lanh tay lẹ mắt cản lại: “Làm gì vậy?”

Lận Phụ Thanh nói: “Bọn họ đến đây là vì ta, ta không thể cứ để Lôi Khung ra mặt chống đỡ như vậy.”

“Nói bậy, ngươi ra ngoài chỉ tổ loạn thêm.” Phương Tri Uyên giữ chặt cánh tay hắn, thấp giọng nói, “Nhiều người như vậy, lỡ đâu bạo động, ngươi chịu nổi mấy quyền?”

Ánh mắt Lận Phụ Thanh trầm xuống. Hắn định mở miệng, bỗng nhiên bị Phương Tri Uyên đẩy sang một bên: “Kẻ nào!”

Lại thấy chỗ tường ngoặt vang lên tiếng bánh xe, Cố Báo Ân đẩy Cố Văn Hương ra. Trên xe lăn, công tử bệnh tật như cười như không, dang tay: “Suỵt… ta đây, là ta đây.”

“Cố Văn Hương?” Lận Phụ Thanh nhíu mày nhìn gã, “Sao ngươi lại ở đây?”

Cố Văn Hương ra vẻ ngạc nhiên: “Ôi chao, Ma Quân đúng là quý nhân hay quên chuyện, chẳng phải ngài bảo ta đến Kim Quế Cung chờ sao?”

Phương Tri Uyên hạ thấp ánh mắt: “Nơi này cũng không phải nơi tiếp khách.”

Cố Văn Hương nói: “Nghe bên ngoài náo nhiệt, Văn Hương không khỏi tò mò, không nhịn được ra xem thôi.”

Khi bọn họ trao đổi mấy câu trong này, ở cửa chính, Lỗ Khuê Phu cùng Mục Hoằng giằng co với nhau đã đến hồi giương cung bạt kiếm.

“Tôn Thủ, chín ngày trước trên tầng mây phát sinh biến cố, hiện tại mọi người đều đã biết. Tam giới ta có hai lối đi, một là tráng sĩ chặt tay, nhẫn nhục chịu đựng, là đường sống; hai là lấy trứng chọi đá, vì nhất thời bốc đồng mà diệt vong. Lý lẽ trong này, Tôn Thủ cùng Lận tiểu tiên quân hẳn là biết rõ, tại sao chín ngày qua trốn tránh ẩn nấp, không cho chúng tiên giới một lời giải thích?”

Ngoài Kim Quế Cung, Mục Hoằng đứng trước đám đông, thanh âm được linh lực hùng hậu khuếch đại, vọng ra bốn phía.

Lục Hoa Châu đầu đường cuối ngõ đều chật như nêm, cửa nhà hai bên đường đóng chặt, lại có vô số đôi mắt kinh hãi lộ ra từ cửa sổ, chứng kiến màn bức vua thoái vị này.

Mục Hoằng vung tay áo, chỉ về đám đông phía sau: “Nếu Lận tiểu tiên quân không dám lên tiếng, vậy hôm nay, Mục Hoằng cùng mười vạn người đến từ năm châu tiên giới này thỉnh nguyện dân chúng, thay Lận Phụ Thanh đưa ra quyết định cho tam giới!”

Nhất hô bá ứng, đám đông sau lưng Mục Hoằng bắt đầu xôn xao lên, tiếng người nói qua nói lại vang vọng thành một mớ hỗn loạn.

Lỗ Khuê Phu dựng ngược mày kiếm, âm giọng rung trời: “Mục Hoằng! Ngươi tự cho mình là ai mà dám nói quyết định cho tam giới!?”

Mục Hoằng cười lạnh một tiếng, ngạo mạn hất cằm: “Chứ Lận Phụ Thanh là ai, mà hàng tỷ sinh linh phải đặt tính mạng vào một lời nói của hắn?”

“Hắn là ai?” Sắc mặt Lỗ Khuê Phu càng thêm giận dữ, như Kim Cang đại phật đang nổi trận lôi đình. Khớp xương thô to siết chặt đến phát ra tiếng kẽo kẹt, bức cho hai lưỡi rìu lóe lên lôi điện, “—— Năm đó vòm trời rạn nứt, người Bàn Vũ muốn đổ âm họa giáng thế, chính Lận tiểu tiên quân lấy thân vá trời, thần hồn tan vỡ, đến nay còn chưa lành. Các ngươi nói xem hắn là người nào!?”

“Nếu không có Lận Phụ Thanh lấy mạng che chở, các ngươi còn có thể đứng đây nhục mạ hắn không!?”

Chuyện Lận Phụ Thanh vá trời ngăn âm họa, tán tu bình thường hoàn toàn không hay biết. Lỗ Khuê Phu vừa nói ra lời này, những kẻ mới rồi còn văng tục chửi thề đều biến sắc.

“… Cái gì?”

Sau một lúc yên lặng, mọi người nhìn nhau. Không biết là ai lẩm bẩm: “Năm đó, Lận Phụ Thanh là người ngăn đại họa sao?”

“Chẳng lẽ không phải Lôi Khung Tiên Thủ cứu chúng ta?”

“Chuyện này, chuyện này sao có thể? Năm đó Lận tiểu tiên quân mới bao lớn?”

“Thần hồn… tan vỡ? Ta hiểu đúng chứ?”

“Nghiêm trọng như vậy, hoàn toàn không nhìn ra…”

Chỉ có Mục Hoằng lù lù bất động, lạnh lùng nói: “Ơn cứu mạng của Lận tiểu tiên quân, Mục Hoằng tất nhiên ghi nhớ. Nhưng báo ơn là việc tư, quyết đoán vì tam giới… là việc công. Tôn Thủ xưa nay công tư phân minh, sao lúc này lại hồ đồ?”

Nấp sau cửa bên, Cố Văn Hương vuốt cằm: “Chậc, thế này có phải hơi khó xử không?”

Gã liếc mắt nhìn Lận Phụ Thanh một cái, hứng thú cười nói: “Thế nào Liên Cốt, cần giúp đỡ chứ?”

“…”

Lận Phụ Thanh lạnh mắt nhìn gã.

… Có gì đó không đúng lắm.

Trong lòng Ma Quân trầm xuống. Không biết có phải do hắn quá nhạy cảm hay không, nhưng từ khi Cố Văn Hương xuất hiện, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Cố Văn Hương lười nhác ngả người trên xe lăn, vung tay áo: “Báo Ân, ở lại đây chơi với Ma Quân đi, công tử đi gặp Mục gia chủ một lần.”

Tiểu lang ngơ ngác gật đầu, Cố Văn Hương bèn tự mình di chuyển xe lăn về phía trước, vậy mà thật sự từ sau cửa vòng ra ngoài. Gã không chỉ ra ngoài, mà còn giống như sợ người ta không thấy mình, há mồm cao giọng gọi: “Mục gia chủ.”

Lúc này, mọi người đồng loạt chuyển dời ánh mắt. Mục Hoằng liếc nhìn gã thật sâu, đáp lời: “Cố gia chủ.”

Tán tu chần chừ tách ra một đường, tiếng xe lăn lạo xạo vang lên. Cố Văn Hương khoan thai mỉm cười, chắp tay hành lễ, nói: “Mục gia chủ lòng mang tiên giới, quyết đoán như vậy, Văn Hương bội phục, bội phục.”

“Lại không biết…” Giọng nói gã chợt thay đổi, “Mục gia chủ tự tiện vượt quyền như vậy, vị Tôn chủ Bàn Vũ kia đồng ý sao?”

Lời này không chút khách khí, nhưng Mục Hoằng mặt không đổi sắc: “Mục Hoằng đã tự mình lên tòa thành trên mây, gặp mặt Tôn chủ Bàn Vũ.”

“Hiện tại ta đang đứng đây, đương nhiên Tôn chủ… đồng ý rồi.”

—— Đồng ý rồi!

Lời này như hòn đá ném vào mặt nước phẳng lặng, tức khắc lòng người dậy sóng. Ngay cả Lỗ Khuê Phu cũng biến sắc, càng không cần nói đến Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên ẩn thân gần đó.

Còn chưa ai kịp lên tiếng, đã nghe có một tiếng gọi thê lương truyền đến: “Phụ thân!”

Mục Tình Tuyết đạp Nguyệt Hạ Sương, phá không bay đến. Nàng vẫn một thân áo trắng, tay áo buộc gọn, tóc mai lại rối tung, sắc mặt tiều tụy, không còn dáng vẻ băng thanh ngọc khiết thuở nào, giọng khản đặc: “Phụ thân, sao người có thể làm vậy!”

Mục Hoằng sa sầm mặt: “Ai thả tiểu thư ra?”

Đuổi theo sau Mục Tình Tuyết là vài tu sĩ hộ vệ của Mục gia, ai nấy mồ hôi đầy đầu: “Gia chủ, tiểu nhân… chúng tiểu nhân thật sự không ngăn được.”

Mục Hoằng hừ lạnh một tiếng: “Đệ tử Mục gia đâu! Đưa tiểu thư đi, thỉnh về phòng nghỉ ngơi, vào kho lấy ba sợi linh tiên khóa khuê môn lại.”

Đệ tử Mục gia vây lên, Mục Tình Tuyết cầm kiếm trong tay, nhưng khó lòng lấy một chọi nhiều. Khóe mắt nàng hàm chứa cả nước mắt lẫn lửa giận: “Phụ thân!! Phụ thân… người không thể!”

“Người muốn đầu hàng sao, muốn nhận thua trước đám yêu nhân Bàn Vũ kia sao!?”

“Tại sao…? Chính người dạy Tình Tuyết, sinh ra là đệ tử Mục gia, không thể làm nhục ý chí của huyết mạch Bạch Hoàng —— Thả ta ra! Ai dám chạm vào ta! —— Phụ thân!!”

Mấy vị khách khanh của Mục gia ra tay thô bạo, nói một tiếng “Đắc tội”, một gậy đã đánh lên lưng Mục Tình Tuyết. Trường kiếm rời tay, nàng chật vật té ngã trên mặt đất, rất nhanh đã bị khống chế tay chân.

“Các ngươi!” Nàng không cam tâm, đỏ mắt nhìn tán tu xung quanh, lạnh giọng nói, “Sao các ngươi không nghĩ, nếu mười vạn lô đỉnh bị dâng lên chính là các ngươi thì sao? Nếu người phải hy sinh là mình, còn ai dám đến đây bức bách Tôn Thủ!?”

Nàng không ngừng vùng vẫy, cánh tay bị bẻ ngược ra sau lưng, phát ra tiếng răng rắc, cơ hồ sắp bị bẻ gãy.

Một ánh chớp lóe lên, mọi người chỉ kịp thấy tàn ảnh, đám người Mục gia áp trói Mục Tình Tuyết đã bị đánh bay ra ngoài, nằm co quắp trên đất, không thể nhúc nhích. Lỗ Khuê Phu chậm rãi buông Lôi Khung rìu trên tay phải. Ông là Tiên Thủ cảnh giới Độ Kiếp, rõ ràng mang sức mạnh vạn quân, nhưng hôm nay dưới sự bức bách của vạn dân, chỉ ra tay một lần duy nhất, lại là vì một Mục Tình Tuyết không có quan hệ gì với mình.

Mục Hoằng không vui nhíu mày: “Lỗ Tiên Thủ, đây là chuyện nhà của Mục Hoằng.”

Ông ta phất tay: “Lập tức đưa tiểu thư về nhà.”

Mục Tình Tuyết rốt cuộc vẫn bị kéo đi. Cách đó không xa, Lận Phụ Thanh đột nhiên cảm thấy tim mình hẫng một nhịp.

Mười vạn người thỉnh nguyện… Mười vạn lô đỉnh…

Chờ đã, mười vạn!?

Đột nhiên, trong đầu hắn chợt lóe lên, Lận Phụ Thanh theo bản năng nắm tay Phương Tri Uyên, sắc mặt tái nhợt: “Không ổn.”

—— Chuyện này không ổn!

Nháy mắt, thiên địa biến sắc, cuồng phong thổi loạn. Tầng mây trên đỉnh đầu ầm ầm tách ra, cát bụi tung bay khắp ngõ ngách Lục Hoa Châu, phủ mờ tường xanh ngói xám.

Trong tiếng hô của mọi người, một bóng người khoác áo trắng, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng, từ trên trời giáng xuống, đứng lăng không phía trên Kim Quế Cung. Không ai khác chính là Tôn chủ Bàn Vũ.

“Tốt, rất tốt.” Tôn chủ vỗ tay cười, “Mục gia chủ Mục Hoằng, cùng mười vạn người Dục giới thông minh thức thời…”

“Các ngươi đã có quyết định đúng đắn, các ngươi là anh kiệt của Dục giới. Tiên nhân Bàn Vũ lập lời thề thiên đạo, trong vòng một trăm năm không xâm phạm Dục giới.”

Người Bàn Vũ đột nhiên buông xuống, đám người bên dưới vốn đã bắt đầu hoảng loạn, thấy dáng vẻ ôn hòa của Tôn chủ lại buông lỏng hơn một chút.

“Thật, thật sao?” Có người trẻ tuổi nghe vậy lộ ra vui mừng, lúng túng cười nói, “Như vậy…”

Như vậy xem như mọi chuyện đã được giải quyết, vạn sự bình an, đúng không?

Bởi vì sự sáng suốt và kiên trì của bọn họ, ngày mai tiên giới không cần cá chết lưới rách với người Bàn Vũ nữa, đúng không?

“Tốt lắm, rất tốt…”

Tôn chủ nheo đôi mắt vàng, tươi cười rạng rỡ, dưới đáy mắt lại có sự lạnh lẽo như rắn độc trườn khỏi hang. Lão đột nhiên dang hai tay, cao giọng nói: “Nếu các ngươi đã có lòng như vậy, ta ở đây thay chư vị chân thần Bàn Vũ giới nhận lấy đại lễ này.”

“Lui ra! Tản ra hết ——”

Một tiếng hét gấp gáp vang lên, Lận Phụ Thanh áo trắng tung bay, phi thân vọt đến: “Có bẫy!!”

Nhưng muộn rồi. Chỉ trong tích tắc, khắp các ngõ phố lớn nhỏ của Lục Hoa Châu chật kín người đều nổi lên những sợi tơ vàng kỳ lạ, nháy mắt đan thành một chiếc lưới khổng lồ trên mặt đất.

Mười vạn tán tu đến thỉnh nguyện kia tựa như một đám côn trùng rơi vào bẫy cây nắp ấm. Trong khoảnh khắc đó vang lên tiếng la hét kinh hoàng rung trời, nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn tơ vàng trước mắt thu lại, cuốn chặt cơ thể mình, kéo lên cao.

“Cứu…”

“Cứu mạng, cứu!!!”

Trời đất tối sầm, những tiếng khóc gào ai oán vang vọng, những bàn tay chới với giữa không trung, những gương mặt hung hãn ban nãy đã chuyển thành sợ hãi.

Trong cơn hỗn loạn, Lận Phụ Thanh chỉ cảm thấy mình bị một luồng linh lực cuốn lấy, không cách nào chống cự, sau đó bị đẩy lùi về sau.

Ma Quân trợn to mắt, toàn bộ âm thanh bên ngoài đều không còn lọt vào tai hắn. Hắn thấy vạt áo trắng đen giao triền trong khoảnh khắc, sau đó chia lìa trong cơn gió dữ.

Thân ảnh Phương Tri Uyên lướt qua hắn, lao về phía trước.

Trước Tiếp