
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Mười ngày đêm lòng người hỗn loạn (1)
—— Ầm!
Hai người còn đang ngơ ngác nhìn nhau, cửa tẩm điện chợt bị đẩy mạnh ra từ bên ngoài. Sài Nga xách theo Thẩm Tiểu Giang xông thẳng vào: “Quân Thượng, ngài không sao chứ?”
Thiếu niên bị Tả hộ tòa ôm bên sườn mặt mũi ửng đỏ: “Đại sư huynh! Âm thể tu ma có, có tiến triển! Có…”
Rốt cuộc, cửa vừa mở, hai người đều đờ ra.
“A?”
Chỉ thấy trong tẩm điện cột giường nứt ra một đoạn, màn giường buông xuống hơn phân nửa, Quân Thượng Quân Hậu đều quần áo không chỉnh tề, ngồi dưới sàn. Quân Thượng còn đang ôm Quân Hậu trong lòng…
Ui má ơi, Hoàng Dương Tiên Thủ cũng có lúc ngoan ngoãn như thế sao!?
“Này, này, này, này là sao vậy đệ đệ đệ ——” Thẩm Tiểu Giang không nhịn được, mặt càng thêm đỏ bừng, bối rối lấy tay che mắt.
Mình vừa nhìn thấy cái gì không nên thấy —— Có phải mình vừa quấy rầy chuyện gì không ——!?
“Sài! Nga!” Lận Phụ Thanh sa sầm mặt, nghiến răng cười lạnh, “Ai cho ngươi lá gan tự tiện xông vào tẩm điện của cô gia, hả!?”
Sài Nga vội cười gượng: “Ôi không phải, không phải, Quân Thượng minh giám. Còn không phải là thần ở ngoài nghe thấy động tĩnh, lo lắng cho an nguy của Quân Thượng sao?”
Y vừa nói vừa liếc nhìn như một tên trộm: “Các ngài đây là…”
Lận Phụ Thanh như đang bảo vệ một bảo vật, đẩy Phương Tri Uyên ra sau, tức giận đến mức đầu cũng phình lên, chỉ có thể liên tục phất tay: “Việc nhà… Ra ngoài hết đi! Đi ra ngay!”
“Cái gì mà việc nhà! Việc của Quân Thượng chính là việc của thần, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, đế hậu ân ái, Tuyết Cốt Thành mới có thể yên ổn —— Ui da!!”
Sài Nga còn đang ồn ào lải nhải, bị Lận Ma Quân phất tay ném một cái bình sứ qua. Tả hộ tòa luống cuống tay chân tiếp được, ngượng ngùng nói: “… Thần cút ngay, cút liền giờ.”
“…”
Phương Tri Uyên ánh mắt tối tăm không lọt sáng, lúc này mới chậm rãi chống đầu giường muốn đứng dậy, khàn khàn nói: “Sư ca, ngươi đi đi.”
Y nói xong lại lắc đầu, hai tay nắm tay áo Lận Phụ Thanh: “Nhầm, hồ đồ rồi, là ta nên đi.”
Ngay sau đó, y tịnh chỉ một cái, dùng thuật pháp tẩy sạch vết máu trên tay áo hắn: “Không bị ta đả thương là tốt rồi… đừng trì hoãn chuyện quan trọng, vừa vặn ta có thể một mình ra ngoài tĩnh tâm một chút.”
Sài Nga và Thẩm Tiểu Giang nhìn mà kinh hoảng, phát giác hình như bầu không khí không ổn lắm, lại chẳng biết rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì.
Lại thấy Lận Phụ Thanh than nhẹ một tiếng, cận thận ấn Phương Tri Uyên ngồi xuống mép giường: “Nói bậy, chuyện liên quan đến âm thể, không có ngươi sao được. Hiện giờ tình trạng ngươi không tốt, chúng ta đợi ngày mai rồi nói.”
… Vốn dĩ hắn chọn thời điểm này để thú nhận là có tính toán, cố ý lợi dụng tình thế căng thẳng để ép Phương Tri Uyên không đắm chìm vào cảm xúc. Lận Ma Quân thầm nghĩ, dù không có chuyện của âm thể chắn ngang thì cũng còn nhân tâm rối loạn khắp tiên giới. Đến chừng đó sẽ có một đợt người nhục mạ hắn, sau đó sẽ tới một đợt người muốn đánh hắn —— Mà hắn thì mới vừa thiêu Nguyên Ánh, nửa tàn phế, là một con ma ốm đáng thương, Tri Uyên có thể mặc kệ hắn sao? Tất nhiên là không thể!
Cứ để vài tên không biết điều đến đây cho tiểu họa tinh đánh một trận, không chừng tâm tình sẽ khá hơn.
Quả nhiên, Phương Tri Uyên nghe vậy thì khựng lại, thần sắc do dự.
Lận Phụ Thanh theo sát, nhỏ giọng khẩn cầu, hàng mi rủ nhẹ: “Tri Uyên, ngươi thật sự không giúp ta sao?”
“…”
Lát sau, Phương Tri Uyên vẫn phủ thêm áo ngoài, yên lặng đi theo Lận Phụ Thanh ra khỏi Ma Cung.
Ra cửa thấy ánh trăng, y ngẩng đầu, ánh mắt thất thần, khàn giọng nói: “Sao ngươi có thể gạt ta lâu như vậy… Lâu như vậy.”
“Muốn nghe thật sao?”
Lận Phụ Thanh nửa đường đã lặng lẽ bắt mạch y, thấy mạch tượng và linh lưu vẫn ổn định, mới rồi hộc máu có lẽ chỉ là tình huống nhất thời, bấy giờ mới yên lòng. Sau đó hắn lại thầm hối hận.
May mà mình đã thẳng thắng nói ra, may mà hiện tại đang đình chiến với Bàn Vũ, nếu chuyện này xảy ra trong lúc đối mặt với kẻ thù, tiểu họa tinh của hắn…
Phương Tri Uyên đáp: “Muốn.”
Lận Phụ Thanh nhàn nhạt nói: “Giết người, lừa gạt, bất chấp an nguy thiên hạ thương sinh. Ta làm những chuyện này, cảm thấy nếu ngươi biết, nhất định là không thích.”
Khóe môi Phương Tri Uyên khẽ run, trầm mặc không nói gì.
Bên ngoài vẫn còn tối. Bọn họ chọn chỗ tối mà đi, tiếng bước chân đan xen.
Đi qua một chỗ ngoặt, Lận Phụ Thanh hỏi Thẩm Tiểu Giang: “Ngươi vừa mới nói âm thể thế nào?”
Thẩm Tiểu Giang đang cắm mặt đi đường, lúc này mới lấy lại tinh thần: “A!… Đúng là giống như lời đại sự huynh nói, rất nhiều anh chị em trước đây hoàn toàn không thể tu luyện, lúc này tu âm khí lại thuận buồm xuôi gió.”
Hôm qua có mấy người được các tiên trưởng Tuyết Cốt Thanh che chở, xuống Âm Uyên bắt âm yêu. Một cô nàng hấp thu âm khí, lập tức từ Trúc Cơ đột phá Khai Quang!”
Lận Phụ Thanh trong lòng trấn định, rốt cuộc cũng nghe được một tin tốt. Nhưng dù vậy, muốn nâng cao thực lực của nhóm âm thể này lên ngang cơ với người Bàn Vũ thì vẫn không đủ thời gian…
Thực ra đây là một nghịch lý. Nếu muốn tranh thủ thời gian đuổi kịp người Bàn Vũ thì phải thỏa hiệp hiến tế mười vạn người làm lô đỉnh; nhưng nếu người Bàn Vũ có lô đỉnh, vậy Dục giới càng không thể theo kịp tu vi cao thâm của Bàn Vũ.
Đến khi gặp cô bé kia, vấn đề càng nghiêm trọng hơn. Cả người cô nàng toàn là vết âm khí ăn mòn, chịu đựng đau đớn mà trưng ra gương mặt tươi cười đầy ngưỡng mộ với đại sư huynh.
Phương Tri Uyên ngồi xuống thăm dò giữa mày cô bé, lại xem xét vài chỗ xương cốt cùng mạch môn, đứng dậy nói khẽ với Lận Phụ Thanh: “Thể chất âm thể dung hợp âm khí còn không bằng ta. Cưỡng bách tu luyện thế này, nhanh thì nhanh, nhưng áp lực rất lớn.”
Lận Phụ Thanh nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhắm mắt nói: “Ta hiểu rồi.”
=========
Từng ngày cứ như thế trôi qua.
Lần này thật giống như đã đi đến sơn cùng thủy tận, cũng giống như đã đụng phải một rào cản không cách nào đánh vỡ. Cũng không có ai nghĩ ra một biện pháp hữu hiệu để đối phó với tiên nhân Bàn Vũ, trái lại, sự lo lắng và khủng hoảng ngày càng gia tăng trong tiên giới.
Trên Hồng Liên Uyên, tòa thủy thành của các tán tu đã dần hình thành. Thời gian đầu vào thành được ăn no mặc ấm, sau đó vài lần tiên nhân Bàn Vũ tấn công cũng được tu sĩ Tuyết Cốt Thành bảo vệ chu toàn, bọn họ đối với Ma Quân cũng mang đầy cảm kích. Thế nhưng đến lúc này, không ít nghi vấn đã bắt đầu nổi lên.
“Tại sao Ma Quân không ra gặp chúng ta?”
“Hư Vân đạo nhân vẫn ở trong nội thành, thật vậy chăng? Quân Thượng vẫn muốn tiếp tục tôn người Bàn Vũ kia làm sư phụ sao?”
“Tôn xưng một tiếng Ma Quân bệ hạ, nhưng Lận Phụ Thanh mới bao lớn chứ. Đại sự như tồn vong của tiên giới, chẳng lẽ hắn thật sự muốn một người quyết định?”
Chuyện này cũng khiến cho tu sĩ Tuyết Cốt Thành mỗi ngày đi tuần tra về đều tức đến thất khiếu bốc khói: “Má nó, rặt một lũ ăn cháo đá bát! Mấy hôm trước còn gọi ông đây là tiên quân đại nhân, hôm nay đã thái độ lồi lõm.”
Sài Nga vung vẩy tẩu thuốc phiện, thỉnh thoảng hút một hơi: “Lòng người là như thế. Quân Thượng nói không cần quá để ý, rắc rối còn ở phía trước kìa…”
Ngày thứ tư, Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên tránh mọi người, âm thầm đến Lục Hoa Châu, muốn xem lại huyễn giới bên dưới nền đất Kim Quế Cung. Vốn dĩ Lận Phụ Thanh chưa hồi phục sau lần tự hủy tu vi, Phương Tri Uyên muốn đi một mình, nhưng không lay chuyển được tâm ý Ma Quân, lại sợ hắn tự đi sẽ gặp chuyện, rốt cuộc đành cùng đi đến.
Lục Hoa Châu đã hoàn toàn mất đi vẻ yên bình phồn vinh trước kia. Đầu hẻm phàm là có người, đều là các tán tu cùng đệ tử tiên gia mặt mày căm giận, vung tay la hét ầm ĩ.
“Tồn vong tam giới ngay trước mắt, cứ thế này thì không ổn chút nào!”
“Các tông môn lớn đang làm gì thế không biết! Kim Quế Cung đâu? Tử Vi Các đâu? Còn cả Tuyết Cốt Thành kia nữa, đâu đâu cũng đùn đẩy trốn tránh, ta khinh!”
Ven đường không còn bóng dáng tiểu thương, ngay cả Tứ Thời Xuân Quán ở phố Nam cũng vắng tanh, nam thanh nữ tú đều nước mắt ròng ròng.
Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên che giấu diện mạo, khoác áo choàng rộng, đi thẳng về phía Kim Quế Cung. Bên cạnh có một ông già căm giận cản lại: “Hai vị tiên quân cũng đến Kim Quế Cung cầu kiến sao?”
Ông già râu tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, nhíu mày lắc đầu: “Hừ, vô dụng, vô dụng thôi! Lỗ Tiên Thủ chắc kèo bảo vệ Lận Phụ Thanh rồi. Mấy ngày trước ngàn người Lục Hoa Châu đến thỉnh nguyện đều bị đệ tử Kim Quế Cung đánh ra, còn có thể thế nào?”
Lận Phụ Thanh thở gấp, nhất thời cảm thấy vị chua xót thấm vào lòng. Ông cụ xua tay thở dài, vẻ mặt đầy vẻ chán ghét khinh thường:
“Lão hủ sống lâu rồi, ngươi xem, cái tên Lỗ Tiên Thủ này bình thường trông rất chính trực, đúng không? Ôi, rốt cuộc lại là cái loại này!”
“Lại nói, Kim Quế Cung kia… Kim Quế Cung không phải nên bảo vệ muôn dân tiên giới sao? Bây giờ lại trở thành thanh kiếm chĩa vào lê dân bách tính, vậy còn cần nó làm gì chứ!”
Phương Tri Uyên một đường nắm hờ tay hắn, lúc này Lận Phụ Thanh lại cảm thấy ngón tay y khẽ run.
Một cơn giận dữ vô cớ bùng lên, Lận Phụ Thanh chỉ lộ ra khuôn cằm dưới tấm áo choàng, lạnh giọng nói: “Ông à, vậy ông có biết Lỗ Tiên Thủ sao lại vô cớ che chở một Ma Quân không thân không quen, đến nỗi rước lấy tiếng nhơ này không?”
Lời này nói ra, vốn tưởng rằng có thể khiến các tán tu mất bình tĩnh này suy nghĩ kỹ lại, rút hết nước trong não ra. Lại chẳng ngờ, ông cụ còn chưa đáp, một gã thanh niên nhếch nhác ngồi khoanh chân ở góc đường đã phì cười, mặt mày nham nhở: “Có gì khó đoán đâu.”
“Hoặc là, Lỗ Khuê Phu muốn nịnh bợ Lận Phụ Thanh mang huyết mạch Bàn Vũ, đợi đến khi tiên giới đi đời, ông ta vẫn còn đường lui.”
“Bằng không, dứt khoát Lỗ Khuê Phu và Lận Phụ Thanh có quan hệ không sạch sẽ! Hiện tại có người đoán Lận Phụ Thanh là con rơi của Tiên Thủ; có người đoán lần Kim Quế Thí trước đây, Lận Phụ Thanh bò lên giường Lỗ Khuê Phu…”
“Hai vị có lẽ không biết, lần Kim Quế Thí đó, nghe nói Lận tiểu tiên quân còn được tiếp vào Kim Quế Cung ở mấy đêm. Ha, mấy đêm lận đấy!”
Thanh niên nọ cắn môi một cái, giọng điệu lẫn ánh mắt đều hết sức hạ lưu: “Há há, nhưng nói đi nói lại, Lận Phụ Thanh kia quả thật tuyệt sắc, gặp ta ta cũng…”
Gã còn chưa dứt lời đã cảm thấy một trận kình phong, ngay sau đó là tiếng mũi gãy giòn tan, một cú đấm đã giáng thẳng vào mặt gã.
……
Nửa canh giờ sau, Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ mà dựa cây quế ở sâu trong Kim Quế Cung, đầu ngón tay lạnh băng áp lên trán, liếc nhìn cái người mãi vẫn chưa nguôi giận kia.
“Ta nói chứ… ngươi cũng là từng làm Tiên Thủ rồi, xuống tay với một gã lưu manh như thế làm gì, đánh vỡ mặt, đá gãy ba cọng xương sườn của người ta, rốt cuộc còn tự mình nổi giận đùng đùng như vậy, có đáng không?”
“…” Phương Tri Uyên thở gấp, ánh mắt hung dữ, năm ngón tay siết chặt, “rắc” một tiếng, bóp ra một mảng vỏ cây, “Ta hận còn chưa giết gã.”
Lận Phụ Thanh bình thản nói: “Vài câu đồn đãi vớ vẩn thôi, không tổn thương đến ta được. Tri Uyên, đổi lại nếu là ngươi bị bôi nhọ, liệu có nóng giận đến thế không?”
Phương Tri Uyên lập tức nâng đôi mắt sắc bén lên, cười lạnh: “Khi đó, chẳng phải đến ngươi muốn giết người sao!”
“…”
Lận Phụ Thanh chỉ có thể câm miệng.
Có tiếng bước chân từ xa đến gần, hoa quế rào rạt rơi xuống, Lỗ Khuê Phu khoác kim bào Tiên Thủ bước tới, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm. Ông đến đón tiếp Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên, lắc đầu cười khổ: “Lục Hoa Châu loạn thành như vậy, để Quân Thượng và Hoàng Dương Tiên Thủ chê cười.”
Lận Phụ Thanh thấp giọng nói: “Là ta liên lụy ngươi.”
Chính hắn chọn không để ý đến lòng dân chúng, một mình giằng co với Tôn chủ, những bất mãn của vạn dân tiên giới lẽ ra nên nhắm vào hắn.
Lỗ Khuê Phu sang sảng cười to, sắc mặt tuy mệt mỏi, khí chất lại vẫn cương nghị như thường: “Quân Thượng sao lại nói với thần mấy lời này. Lôi Khung không gánh nổi, nói vậy chẳng phải lại ép thần quỳ xuống dập đầu sao.”
“Chỉ là…” Lỗ Khuê Phu vỗ vỗ trường bào trên người, thản nhiên nói với Lận Phụ Thanh, “Qua thời hạn mười ngày, bất luận thế nào, thần sợ là không làm Tiên Thủ được nữa.”
… Người này, đời trước vì ngăn cản tiên họa mà hao đến tia thần lực cuối cùng, sau đó hy sinh tính mạng. Dù cuối cùng đọa ma, thế nhân vẫn âm thầm ghi ơn Lôi Khung Tiên Thủ. Hiện tại, lại ở chính Kim Quế Cung thơm ngào ngạt này, có chút ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Quân Thượng, vị trí Hữu hộ tòa của Tuyết Cốt Thành, còn giữ lại cho thần không?”