
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Kiếp phù sinh vương sầu thương cũ (2)
Từ sau khi trở về từ chỗ Doãn Thường Tân, hai người đều trầm mặc không nói chuyện. Vừa được nghe một tiên đoán đáng sợ như vậy, không ai thoải mái cho được. Hơn nữa, vẫn còn kỳ hạn mười ngày nặng nề kia đè trên vai.
Đến buổi tối, Tuyết Cốt Thành đèn đuốc sáng trưng, tiếng người nói chuyện xôn xao, rõ ràng bên ngoài đã có chuyện gì đó xảy ra. Lận Phụ Thanh mặc kệ, làm như không nghe thấy. Bên cửa sổ ánh trăng sáng tỏ, hắn bày mấy viên linh ngọc giản trên bàn, tĩnh tọa suy nghĩ tới lui. Tiếc rằng hiện tại tinh thần và thể lực Ma Quân đều không chịu nổi sự tiêu hao này, qua non nửa canh giờ hắn đã chống huyệt thái dương, nằm dài trên bàn.
Phương Tri Uyên từ tẩm điện tắm gội xong bước ra, mở bình phong thấy Lận Phụ Thanh như vậy, sợ tới hít hà một hơi: “Sư ca! Không phải ngươi nói không vội sao!?”
Lận Phụ Thanh chôn mặt mình trong khuỷu tay, tóc dài phủ lên ống tay áo, chỉ có tiếng thở dài cùng giọng nói yếu ớt truyền ra: “Ta luôn cảm thấy, hẳn là phải có biện pháp…”
“Nhưng ta không nghĩ ra. Nếu mười ngày sau vẫn không có manh mối gì, vậy ta chỉ có thể… đánh cược vận mệnh toàn bộ tam giới, sống mái một phen với Bàn Vũ.”
Ngón trỏ và ngón giữa hắn uể oải nắm một viên linh ngọc giản, lay hai cái, ném cộp xuống đất.
Phương Tri Uyên bước đến, khom người nhặt ngọc giản đặt lại lên bàn, nói: “Tôn chủ nói câu đó, cả tiên giới đều nghe thấy, hiện giờ trong thành người không ngủ nổi chắc chắn không chỉ có mình ngươi. Nếu mười ngày sau ngươi vẫn chưa nghĩ ra cách gì, thì không phải ngươi không nghĩ ra, mà là toàn bộ tiên giới đều không nghĩ ra.”
“Nói đi cũng phải nói lại.” Y ôm Lận Phụ Thanh lên giường, duỗi tay kéo màn, “Sư ca, hiện giờ ngươi có thể nói cho ta chưa?”
Lận Phụ Thanh: “Nói chuyện gì?”
Phương Tri Uyên: “Chuyện mà ngươi vẫn luôn giấu ta.”
“…”
Lận Phụ Thanh cứng đờ hai giây, sau đó ở trong chăn cuộn thành một cục.
Tới thật rồi. Biết ngay một khi sư phụ nhắc đến, chuyện này nhất định sẽ lại trồi lên.
Kỳ thật, với từng ấy manh mối, ngấm ngầm và chồng lấp lên nhau, đến lúc này, bí mật đó cũng chỉ có cách một tầng giấy mỏng chưa bị chọc thủng thôi. Nhưng nó vẫn còn ở đó, vẫn luôn khiến người ta…
Hắn nắm vạt áo Phương Tri Uyên, ra vẻ đáng thương, vùi gương mặt nhợt nhạt vào lòng người ta: “Ôi… ta đau đầu, đau lắm… Hình như mắt ta lại không nhìn rõ nữa…”
Phương Tri Uyên khẽ cười, v**t v* đuôi tóc trắng mềm: “Không hỏi nữa, ngủ đi.”
Ngón tay Lận Phụ Thanh khựng lại một chút, chợt nhíu mày ngẩng đầu lên: “Hửm? Ngươi cố ý?”
Phương Tri Uyên vén tóc hắn ra sau tai, vẻ mặt buồn cười, không phản bác, xem như thừa nhận.
“…” Lận Phụ Thanh nheo mắt. Đúng là thế sự xoay vần, cũng có ngày hắn bị tiểu họa tinh lừa gạt một phen…
Ma Quân có chút khó chịu.
“Tri Uyên.” Lận Phụ Thanh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mặt không cảm xúc, “Không thì… ta nói cho ngươi nghe chuyện đó đi.”
Phương Tri Uyên: “?”
Y khinh khỉnh nói: “Ngươi đừng giỡn, ta không mắc lừa đâu.”
Lận Phụ Thanh nghiêm túc: “Thật ra, đến giờ cũng không phải chuyện gì quan trọng nữa.”
Vẻ mặt Phương Tri Uyên hơi thay đổi. Về “chuyện đó”, trong lòng y vẫn luôn có một chút suy đoán mơ hồ, nhưng Lận Phụ Thanh giấu đến kín mít, bên ngoài lại đang có rất nhiều biến cố, kỳ thật y không nghĩ mình sẽ mau chóng có được đáp án.
“Ngươi…” Y nhất thời cũng không biết sư ca đang nghiêm túc hay đang đùa cợt, “Ngươi rốt cuộc…”
Lận Phụ Thanh hít sâu một hơi, trong mắt thoáng qua một chút trầm lắng. Hắn liếc nhìn cửa sổ, ba ngàn ngọn đèn khắc nên hình dáng nội thành, tựa hồ lẩm bẩm: “Không sao, thật sự… Ta thật sự muốn nói cho ngươi.”
Hắn nói như thế, chính mình cũng cảm nhận được nhịp tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Suy cho cùng, vạch trần một chuyện đã bị giấu giếm thật lâu cũng không khác gì rạch vết thương cũ đã lành sẹo, hòng lấy ra cái gai còn sót lại.
Nếu có thể, hắn rất muốn cứ như vậy mà giấu Tri Uyên cả đời. Thế nhưng…
Ở Thức Tùng Thư Viện, Cổ Thư nhắc đến chuyện đó đã khiến hắn một phen sợ đến mất hồn, hôm nay Doãn Thường Tân càng làm mọi thứ trầm trọng hơn. Chuyện mà Cổ Thư đã biết, Lận Phụ Thanh không nghĩ rằng Tôn chủ Bàn Vũ hoàn toàn không biết gì.
Mười ngày sau đại họa ập đến, nếu có chuyện gì bất trắc thì sao? Lỡ đâu người Bàn Vũ nhắm vào lúc ngàn cân treo sợi tóc mà lấy việc này ra k*ch th*ch Phương Tri Uyên, lỡ đâu lúc đó mình lại không có mặt…
Lận Phụ Thanh nghĩ đến đây đã cảm thấy choáng váng, sắc mặt càng tái hơn. Phương Tri Uyên hốt hoảng, lo lắng nói: “Thôi, sư ca, ta thấy ngươi… Có chuyện gì để mai rồi nói.”
“Không được, ta chỉ nói một lần, ngươi muốn nghe thì nghe.” Lận Phụ Thanh ánh mắt phức tạp, yết hầu khẽ động. Đợi đến mai… hắn sợ mình không còn dũng khí mà nói.
“Cũng không phải chuyện gì to tát, đã qua rất lâu rồi. Ta…”
Phương Tri Uyên: “Sư ca?”
“Ngươi, ngươi đừng lo, đừng lo.” Lận Phụ Thanh hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào người trước mặt, rõ ràng chính mình mới đang lo lắng đến nói năng lộn xộn, “Thật sự không phải chuyện gì to tát, ta không nên giấu ngươi…”
Vừa nói, hắn vừa vô thức nhỏm dậy, nhích một chút về phía sau, y phục trắng tinh lơi lỏng ở cổ, lộ ra một đoạn xương quai xanh.
“Ừm, đời trước, lúc chúng ta mười chín tuổi… sau khi kết thúc Kim Quế Thí…”
Ánh mắt Phương Tri Uyên căng thẳng: “Khi đó ngươi và Cơ Nạp đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đời này ngươi phải giam hồn phách của y trong tử tiêu loan.”
Hự, nhất tiễn xuyên tâm, đâm thấu tim gan.
Lận Phụ Thanh tức khắc không chống đỡ nổi: “À thì, chuyện đó, chúng ta…”
Phải nói, nhất định phải nói!
Lận Phụ Thanh như có ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, giày cũng không mang, chân trần đi tới đi lui trước giường. Hắn lâm trận lại chùn bước, mím chặt môi, đôi mắt vàng lúc này như ánh sao trên bầu rời, vì hoảng loạn mà lóe lên, lấp lánh đầy mê hoặc.
Phương Tri Uyên sắc mặt phức tạp nhìn hắn, âm giọng hơi nghẹn lại: “Sư ca, đêm qua, ở trước long môn, có phải ngươi nói với ta…”
“Đời trước có người nói với ngươi, ta sẽ chết.”
“…” Lận Phụ Thanh vô cùng bất đắc dĩ, nghiến răng nghĩ thầm: Khi đó ta tưởng ngươi sắp ngất rồi nên mới nói, sao lại nghe rõ ràng như vậy!?
Hắn đành yếu ớt thừa nhận: “Đúng vậy, Cơ Thánh Tử tính ra ngươi là mệnh họa tinh, còn muốn ta… giết ngươi.”
Phương Tri Uyên đột nhiên đứng dậy, bóng dáng cao lớn phủ kín nửa người Ma Quân. Đáy mắt y dường như có hồng thủy vỡ đê, mu bàn tay nổi lên gân xanh, từng chữ phát ra đều mang theo sức ép: “Sau đó thì sao?”
Đêm lạnh thăm thẳm, tiếng xôn xao trong thành truyền đến bên cửa sổ, mơ hồ không nghe rõ. Chỉ có tiếng gió là quanh quẩn bên tai, thổi qua mang theo ánh đèn lay động… cũng là cảnh đẹp độc nhất của Tuyết Cốt Thành.
“Bốp” một tiếng, cổ tay phải Lận Phụ Thanh đã bị nắm chặt. Không biết tự lúc nào, thần sắc Phương Tri Uyên đã trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Y kiềm chế, lại thêm kiềm chế, sau đó mới lần nữa lên tiếng: “Lận Phụ Thanh, ngươi lại muốn gạt ta… Đến lúc này rồi, ngươi còn muốn gạt ta.”
“Khi ngươi bước xuống khỏi đài Sơn Hải Tinh Thần, mang theo di ngôn của Thánh Tử, không phải là tiên họa ba năm sau, đúng không?”
Lận Phụ Thanh: “…”
“Ngươi nói Cơ Nạp muốn giết ta… Tại sao?”
Lận Phụ Thanh chỉ có thể cười khổ: “Đương nhiên là vì thằng nhóc đó ngốc nghếch hồ đồ! Không sai, y nói tiên họa là vì họa tinh mà thành… Sao ta có thể đồng tình với y?”
Ngón tay Phương Tri Uyên đột nhiên cứng đờ, một lúc sau từ từ thả lỏng, buông ra. Y ngơ ngác nhìn Lận Phụ Thanh, ánh mắt như thể đây là lần đầu tiên mình nhìn rõ con người này.
Lận Phụ Thanh làm như không có việc gì, bình thản nói: “Giờ thì tốt rồi, mọi người đều biết kẻ đứng sau tấm màn tiên họa là Bàn Vũ giới, không liên quan gì đến ngươi. Chính Cơ Nạp cũng rất hổ thẹn với ngươi, lần tới gặp nhau, nói y dập đầu với ngươi một cái, được không?”
Đánh mắt nhìn lại, thấy Phương Tri Uyên đang lẳng lặng nhìn mình, gương mặt đã trắng bệch, hệt như một người chết.
Lận Phụ Thanh đánh “thịch” trong lòng, lại nghe Phương Tri Uyên khàn khàn hỏi: “Cơ Nạp chết như thế nào?”
“…”
“Ngươi —— ngươi vì ta mà giết người?”
“…”
“Năm đó tu vi Cơ Nạp không thấp hơn ngươi, sao ngươi giết được y trên đài Tinh Thần!?”
“…”
—— Ơn trời, tiểu họa tinh nhà ta thông minh chết đi được. Thấy không, ta chẳng cần nói gì, người ta đã đoán ra được hết rồi.
Lận Phụ Thanh nhắm mắt, thầm than trong lòng. Hắn vốn cho rằng chỉ cần mình chủ động khai báo, ít nhiều có thể “tránh nặng tìm nhẹ”, lướt qua vài chi tiết là có thể xem như giải quyết xong, nào ngờ tự chuốc họa vào thân.
Nhảy lên lưng cọp rồi khó lòng leo xuống, hắn đành chủ động xin tha: “Tri Uyên… Ngươi xem, chuyện đã qua rất lâu rồi, thành thật mà nói, cả ta cũng không còn nhớ rõ, ngươi đừng hung dữ với ta.”
Ánh mắt Phương Tri Uyên phát lạnh, một chưởng mang theo kình phong ập đến. Lận Phụ Thanh hô hấp cứng lại, trụ giường làm từ gỗ đỏ ngàn năm bên cạnh đã kêu “rắc” một tiếng, nứt ra mấy khe hở.
Thứ này làm từ linh mộc tuyệt phẩm, còn cứng hơn cả sắt, một đoạn dài chừng cánh tay trẻ con giá mấy vạn linh thạch. Tiếc rằng lúc này Ma Quân không rảnh lo “đứt từng khúc ruột”, hắn len lén nhìn cánh tay đang chắn ngang vai mình, sau đó nhìn người đang chặn hết đường lui của mình…
Phương Tri Uyên ánh mắt sắc lạnh như con sói bị dồn vào hiểm cảnh, căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, đầu ngón tay run lên, thậm chí cảm thấy trong cổ họng mình toàn là mùi tanh: “Ngươi còn không nói thật cho ta!!”
“Nói thật mà nói thật mà, Tri Uyên! Năm đó thiên hỏa là từ phù văn mà sư phụ cho ta trước khi đi. Cơ Nạp không nghe ta khuyên, y muốn giết ngươi, ta đành phải giết y. Ngươi tính tình cố chấp, ta sợ ngươi biết sự thật sẽ tích tụ tư tâm, vậy nên mới giấu giếm nhiều năm như vậy ——”
Phương Tri Uyên nghe, hốc mắt đỏ ngầu. Y bất thình lình vươn tay, ấn mạnh lên đan điền Ma Quân, khẽ gắt: “Ngươi đã khinh thường ta, lại còn khinh thường Cơ Nạp! Sống chết trong gang tấc, ai cho ngươi động tay vào phù văn!?”
“Á!… Đau!” Lận Phụ Thanh cảm thấy đan điền vừa chịu tổn thương của mình ăn một trận đau thấu xương. Hắn đang lo nói, không hề phòng bị, chỉ kịp rên một tiếng, cả người đã mềm nhũn.
Phương Tri Uyên giữ chặt eo, không cho hắn trượt xuống, hung hăng nói: “Ồ, ngươi còn biết đau à? Nói cho ta, ngươi thiêu đốt tu vi bao nhiêu…”
Chữ “lần” còn chưa nói ra, thanh âm đã run rẩy, nghẹn lại. Y chậm chạp cúi người, tựa trán mình vào cổ Lận Phụ Thanh, nghẹn không thành lời, cả người lại bắt đầu run lên.
“…”
Lận Phụ Thanh cũng không còn phân biệt được mình đau trên thân thể hay đau trong lòng. Hắn thà rằng Tri Uyên ngốc một chút, hay giả ngu cũng được, cứ ngoan ngoãn để hắn lừa gạt cho xong đi, không tốt hay sao?
Hắn than nhẹ một tiếng, đưa tay vuốt tóc tiểu họa tinh: “Đều đã qua rồi, đừng sợ, đã không sao nữa rồi.”
“Không…”
Phương Tri Uyên không chịu ngẩng đầu, rõ ràng trong lòng đã đoán ra hết thảy, ngoài miệng vẫn khàn khàn cố chấp truy vấn: “Ngươi có phải… Nói thật đi, ngươi rốt cuộc có…”
“A Uyên, đừng như vậy, xem như sư ca xin ngươi. Đừng khiến ta cảm thấy hối hận vì đã nói thật với ngươi, được không.”
Phương Tri Uyên chợt ngẩng đầu, bi ai cười nói: “Vậy là… ngươi thật sự đã từng thiêu đốt tu vi…. Năm đó ngươi… ngươi dầm mưa đi xuống đài Tinh Thần… Khi xuống dưới, khi đó đã…”
Y không dám tin.
Đêm qua Lận Phụ Thanh tự hủy tu vi, rơi xuống nước bất tỉnh, chính y ôm người kéo lên. Ban đầu Ma Quân không tỉnh táo, đụng vào một chút đã đau đến có rút người. Đây chỉ là mới thiêu hủy một dương Nguyên Anh, kinh mạch vẫn còn, mà đã đau như vậy. Năm đó, Lận Phụ Thanh mới bao lớn, sao có thể thiêu đốt toàn bộ tu vi của mình rồi vẫn luôn đứng thẳng, từ trời cao bước xuống?
Nhưng y rõ ràng nghe Lận Phụ Thanh áy náy nói nhỏ: “… Xin lỗi, khi đó tình thế cấp bách, nói với ngươi những lời tàn nhẫn, ta vẫn luôn hối hận. Sau này ở Tuyết Cốt Thành cũng thường xuyên gặp ác mộng.”
“Bây giờ, cuối cùng đã có thể nói lời xin lỗi rồi.”
Một câu nhẹ nhàng như thế, lại như lưỡi dao đâm thẳng vào tim.
Nhiều năm như vậy…
Kỳ thật, đã nhiều năm như vậy trôi qua, y không dám nói sự tồn tại của mình có ý nghĩa lớn lao gì với Lận Phụ Thanh, nhưng đôi khi y cũng cảm thấy, ít nhất sau khi hắn đọa ma, y đã bảo hộ sư ca rất chu toàn.
Xem đó là niềm an ủi, miễn cưỡng tự hài lòng.
Nào ngờ như thế.
Đều là dối trá, là hư ảo ——
Trước mắt Phương Tri Uyên tối sầm, một luồng huyết khí không biết từ đâu dâng lên phế phủ, quay cuồng ập lên trên. Cổ họng y khẽ động, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào. Trong cơn choáng váng, y muốn đỡ trụ giường, nhưng tay chân đều tê dại, cuối cùng ngã quỵ xuống đất.
Lận Phụ Thanh kinh hồn bạt vía, vội đỡ lấy người ngã xuống trước mặt mình: “Tri Uyên!? Ngươi ——”
Phương Tri Uyên trước mắt nhòe đi, linh lực trong cơ thể nghịch chuyển lộn xộn. Y há miệng th* d*c, từ sống lưng truyền đến một cơn đau nhói, cố gắng hít thở mấy hơi lại đột nhiên bộc phát một trận ho sặc sụa, phá tan luồng khí huyết ứ nghẹn.
Đến khi tỉnh táo lại, tầm mắt dần rõ ràng hơn, Phương Tri Uyên mới nhấc mí mắt, thấy Lận Phụ Thanh đang hôn lên trán và chóp mũi toàn mồ hôi lạnh của mình.
Khóe mắt Ma Quân đỏ lên, ươn ướt, tay không ngừng vỗ về sống lưng y, run rẩy dỗ dành: “Ngoan, ngươi muốn hù chết ta sao? Ngươi nhìn ta đi, ta không sao mà, hết thảy đã qua lâu lắm rồi, đừng sợ…”
“Ngươi…” Phương Tri Uyên ngơ ngác mấp máy môi, ngón tay run run dán lên đan điền Ma Quân, “Ngươi có đau không? Có còn đau không…”
Vừa rồi y vì tức giận mà động thủ chỗ vết thương của sư ca.
Y đáng chết, y…
Đúng rồi, có lẽ y thật sự đáng chết.
“…” Lận Phụ Thanh cắn chặt khớp hàm, suýt thì không nhịn được mà rơi nước mắt.
Làm sao hắn lại không biết, kỳ thật người mà Phương Tri Uyên muốn ôm vào lòng trấn an là thiếu niên Lận Phụ Thanh mười chín tuổi, cõng cơn mưa đêm đứng dưới đài Tinh Thần, tự cho rằng mình đã gây họa nhân gian, từ đó bước lên con đường không thể quay đầu.
Nhưng hắn nhìn tiểu họa tinh thất thần như vậy, giống như rơi vào ảo cảnh của hoặc tâm yêu, đứng trước trận đại tuyết gào khóc với Phương Tri Uyên cả người nhuốm máu.
Chẳng phải bọn họ ai cũng như ai sao? Đều muốn liều chết che chở người trong lòng, mà không nhận ra chính mình cũng được người kia yêu thương sâu sắc. Mãi đến khi bước qua bao năm tháng, quay đầu nhìn lại, thấy phía sau loang lổ vết máu, lòng đau như cắt, cũng không thể nào vãn hồi năm xưa.
Ít nhất, vẫn còn may mắn, người năm xưa cũng là người trước mắt. Dù tan nát cõi lòng cũng còn người dỗ dành, ôm lấy, nhặt nhạnh những mảnh vỡ ghép lại, sưởi ấm cho nó.
Lận Phụ Thanh rủ mắt, mím môi, còn chưa kịp thu vén lại cảm xúc, ống tay áo đột nhiên bị giật lấy. Phương Tri Uyên ôm cánh tay hắn, trên mặt hoảng loạn: “Ngươi làm sao vậy!? Máu này…!? Ta vừa mới làm gì ngươi ——”
Trên tay áo trắng tinh có những chấm đỏ sậm, máu như mai rơi.
Lận Phụ Thanh ngạc nhiên nhìn lên: “Tri Uyên? Ngươi đang nói gì…”
Dần dần, giữa mày hắn tăng thêm một tầng u sầu, sắc mặt thêm ba phần đau đớn, bảy phần tiếc thương. Phương Tri Uyên nhất thời không rõ tại sao Lận Phụ Thanh lại lộ ra vẻ mặt này, cho đến khi hắn nâng tay, cẩn thận cọ qua khóe môi của mình.
Ngón tay rơi xuống, dính chút sắc đỏ.
Lúc này, Phương Tri Uyên mới muộn màng phát giác. Máu, là do y ho ra.