
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Trời nước hợp nhau khai long môn (4)
Truyền thuyết kể rằng, trong yêu giới có hai loài sinh vật có thể vượt qua huyết mạch của mình, biến thành rồng. Một là rắn, sau chín lần lột xác, từng chút từng chút hóa thành chân long, mỗi lần lột da đều phải chịu đựng lôi kiếp hành hạ. Loài còn lại là cá chép, độ kiếp khi nước biển ngược dòng mở ra long môn, chỉ có nhảy qua long môn, phi lên trời cao mới sinh ra vuốt, hóa thành chân long.
Trời mưa càng lúc càng lớn, Ngư Hồng Đường đã bị xối cho ướt đẫm. Nàng nhìn ra xa, thấy cánh cổng khổng lồ được dựng nên từ mây nước và mưa bụi. Đời trước long môn của nàng hiện ra trên Đông Lưu Hải, không ngờ đời này lại ——
Trên thành lâu Tuyết Cốt Thành, tiểu kim long Ngao Chiêu chấn động, lẩm bẩm: “Bầu trời…”
Đời này, long môn của nàng lại hiện ra phía trên thanh khung.
Trên mây, Tôn chủ đang tĩnh tọa quan sát từ từ nhíu mày.
Vốn dĩ bọn họ đã tính toán chu toàn, chỉ đợi lô đỉnh ở Dục giới “chín” đến một mức độ nhất định là có thể xuống thu hoạch. Nhưng sự đời khó lường, đầu tiên là Doãn Thường Tân phá hủy Mộc Hồn; sau đó Vu Miểu dùng mạng mình dập tắt lửa niết bàn cho Dục giới, khiến đời trước phải trì hoãn cả trăm năm; cuối cùng, Ma Quân thi triển cấm thuật hồi sinh, làm nhiễu loạn quy tắc của Dục giới, khiến bọn họ bị Dục giới bài xích. Mà lần này, rất nhiều thần hồn sống lại đã cản trở kế hoạch xâm chiếm của bọn họ; đã vậy, hiện tại còn có sinh linh Dục giới sắp đột phá đến cảnh giới Phi Tiên.
Tình hình đã phát triển đến mức này, cuộc chiến giữa Bàn Vũ giới và Dục giới có lẽ không thể trì hoãn thêm được nữa.
……
Cùng lúc với tiếng sấm rền vang trên không trung, mắt trận bên dưới bị đánh tan, vô số phù văn bay tán loạn. Lận Phụ Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, thu tay, nhưng cả hắn và Phương Tri Uyên đều không lập tức xông lên mà ngơ ngẩn nhìn long môn khổng lồ kia, trên mặt chẳng hề có chút vui mừng nào.
“Không thể…” Lận Phụ Thanh mím chặt môi đến tái nhợt, “Không thể để nó cứ như vậy phóng qua long môn.”
Đây không đơn giản là vì vượt kiếp long môn rất hung hiểm. Theo sử sách Bàn Vũ giới, tiên nhân Bàn Vũ chỉ tu dương khí, sau khi bước vào cảnh giới Phi Tiên đã gặp phải bình cảnh, lại không thể nạp âm khí vào cơ thể nữa, thậm chí còn xảy ra thảm họa “âm nạn”. Mà hiện tại, Ngư Hồng Đương vẫn chỉ tu dương chứ không tu âm, nếu cứ vậy mà phi thăng, chính là bước lên vết xe đổ của tiên nhân Bàn Vũ.
Đó không phải là thiên thủy long môn mà cá chép nhảy qua để hóa rồng, mà là cánh cổng chết chóc dẫn đến ngõ cụt!
Nhưng tại sao…? Từ khi cốt văn của Vu Miểu được tiết lộ với thế giới bên ngoài đến nay đã bốn tháng, Ngư Hồng Đường không lý nào không biết chuyện này. Vì cớ gì mà nàng chọn uống rượu độc giải khát, liều lĩnh như vậy chỉ để đối phó với một việc cấp bách nhất thời?
Phương Tri Uyên ngưng thần, dựa theo khế ước trong thức hải mà dùng thần hồn truyền lời đến Ngao Chiêu: “Tiểu long, nếu nó không thể nhảy qua long môn thì sao?”
Ngao Chiêu đáp: “Sừng, sừng rồng bị thiên lôi đánh vỡ, phải chờ thêm một ngàn năm nữa mới có thể gọi ra long môn.”
Người muốn ngăn cản con cá chép bán huyết này phi qua long môn không chỉ có hai vị huynh trưởng. Tiên nhân Bàn Vũ cũng đề kiếm, chỉ là những cuộc công kích đó không thể chạm vào Ngư Hồng Đường được nữa ——
Dưới “thiên đạo” của Dục giới này, một khi long môn đã hình thành thiên kiếp, dù là người ở thượng giới Bàn Vũ cũng khó mà can thiệp.
“Ca ca, không sao đâu.” Ngư Hồng Đường thấy hai bóng người kia, mỉm cười giữa sóng biển cuộn trào, “Cứ nhìn xem.”
Lận Phụ Thanh nghiến răng: “Ngư Hồng Đường, trở lại đây cho ta… Ngay cả lời ta nói ngươi cũng không thèm nghe sao!”
Ngư Hồng Đường ngoảnh mặt làm ngơ, trên người nàng hiện ra bóng ảnh nhàn nhạt của cá chép đỏ, thả người nhảy thẳng vào vực nước Hồng Liên Uyên.
“Ngư Hồng Đường!”
Sóng nước bắt đầu uốn lượn một cách kỳ dị, bao phủ lấy thiếu nữ, chỉ còn nhìn thấy ánh sáng từ đôi sừng rồng trên đầu. Ngay sau đó, cá chép nhảy lên, dắt sóng nước nhắm về phía chân trời, muốn vượt long môn.
Lận Phụ Thanh ánh mắt lóe lên, thân hình lập tức vọt lên không trung, ống tay áo trắng phất ra, bàn tay hướng về phía long môn như muốn vung một chưởng đập nát.
Phương Tri Uyên vung tay cản lại: “Lận Phụ Thanh! Ngươi muốn chết à! Nó nổi điên, ngươi cũng điên theo sao!?”
Lận Phụ Thanh tức giận: “Ta chết cũng không thể để nó chết!! Cùng lắm thì phá quy tắc thiên đạo một lần nữa thôi, dù cho ta…”
“Ngươi bình tĩnh một chút đi, sư ca!” Phương Tri Uyên gắt khẽ, “Nghe ta nói… Ngư Hồng Đường vẫn đang ở cảnh giới Độ Kiếp, chỉ cần chưa phóng qua long môn, nó vẫn còn cơ hội song tu âm dương.”
Y bình tĩnh nói: “Nếu đã vậy, không phải chỉ cần đuổi theo giúp nó dẫn âm khí nhập thể trước khi nhảy qua khỏi long môn là được sao?”
Ầm ầm —— Ánh chớp xé toạc trời mây.
Hai mươi hai tiên nhân Bàn Vũ sắc mặt âm trầm, bao vây trụ nước. Mục tiêu ban đầu của bọn họ, Ma Quân Lận Phụ Thanh, lúc này dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa. Bất luận Ngư Hồng Đường thành hay bại, chờ thiên kiếp long môn qua đi, bọn họ đều sẽ dốc toàn lực hợp sức đánh nàng.
Mưa như trút nước, Lận Phụ Thanh cách màn mưa, không dám tin mà nhìn Phương Tri Uyên.
“Ngươi…” Hắn gần như buột miệng, muốn hỏi y đang nghĩ cái gì?
Hiện tại Dục giới có bao nhiêu đại năng Đại Thừa và Độ Kiếp —— khái niệm âm dương song tu này, tán tu bình thường chưa thể tiếp thu hết, nhưng đại năng hẳn đều đã hiểu ra —— nhưng đến nay, chưa có một ai thật sự thử nạp âm khí nhập thể, lý do là gì, chẳng lẽ y không biết?
Bế quan nghiên cứu âm dương song tu sẽ tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực, thậm chí là mạo hiểm tính mạng thế nào, đến nay vẫn chưa thể đánh giá toàn diện. Nhóm đại năng một khi bế quan, có thể sẽ mất mấy tháng, mấy năm, cứ như vậy, những tu sĩ yếu hơn bị bỏ mặc, làm sao sống nổi dưới thế công của tiên nhân Bàn Vũ?
Hiện giờ Dục giới lâm nguy, cường giả không thể bế quan, nói gần chính là vì che chở cho đệ tử của mình, nói xa chính là bảo vệ muôn vàn sinh linh ở tam giới này! Cũng chính vì cậy, Lận Phụ Thanh mới nghĩ ra cách để những phàm nhân âm thể tu vi thấp kém, kinh mạch đan điền còn chưa thành hình đi “thăm dò” trước.
Người yếu nhược báo đáp cho những cường giả đang bảo vệ mình, nếu cuối cùng có thể đúc kết ra công pháp hoàn chỉnh, hết thảy đều dễ giải quyết. Đây sẽ là kỳ tích xưa nay chưa từng có, cũng có thể là một cái tát thẳng vào mặt đám tiên nhân Bàn Vũ quen thói xem kẻ yếu là cỏ rác.
Nhưng… đó là chuyện sau này.
Hiện giờ Ngư Hồng Đường đang toàn lực phóng qua long môn, mỗi một thời khắc đều là sống còn, nàng lấy đâu ra thời gian nạp âm khí nhập thể, rồi lại cân bằng âm dương?
Phương Tri Uyên thần sắc bình tĩnh, nắm chặt cổ tay Lận Phụ Thanh, nói: “Ngươi tin ta không, sư ca?”
Lận Phụ Thanh buột miệng: “Ta đương nhiên…!”
Phương Tri Uyên gằn từng chữ: “Tiên nhân Bàn Vũ có thể dùng ma tu làm lô đỉnh tu luyện, chúng ta cũng có thể.”
“——!”
Cổ tay Lận Phụ Thanh bị siết chặt đột nhiên run lên một cái. Mặt hắn cắt không còn giọt máu, một câu “Lấy đâu ra lô đỉnh” nghẹn ngang trong cổ họng…
Với tâm tư tinh tế của Ma Quân cùng sự ăn ý giữa hai người, hắn sao có thể không hiểu Phương Tri Uyên đang nói gì?
Phương Tri Uyên nói: “Ta dẫn âm khí từ âm mạch vào cơ thể mình, truyền qua cho nó. Tiểu Hồng Đường thông minh, chỉ là cân bằng âm dương… nó có thể nhanh chóng lĩnh ngộ.”
Nhất thời, mưa gió lạnh thấu xương. Lận Phụ Thanh nghe người trước mặt mình nói đến nhẹ bẫng, hô hấp bắt đầu rối loạn, khàn giọng nói: “… Không.”
Phương Tri Uyên: “Không có thời gian, ngươi tin ta, ta chắc chắn… làm được. Ta sẽ không chết, nó cũng không.”
Lận Phụ Thanh đột nhiên luống cuống. Lâu lắm rồi hắn không thất thố hoảng loạn như vậy, thậm chí, hắn hiếm khi có một lần lắp bắp: “Vậy, vậy cũng nên là ta…”
Nhưng chút lý trí cuối cùng khiến Ma Quân cay đắng ngậm miệng. Hắn sao? Dẫu hắn tinh thông tu ma hơn hẳn Phương Tri Uyên, nhưng như vậy thì đã sao?
Đó là âm mạch… thứ đủ sức khiến Miểu Ngọc Nữ hóa thành xương trắng. Nếu dẫn động, hắn cũng không cách nào gánh chịu lượng âm khí mãnh liệt đó. Không chỉ hắn… dù tìm khắp thế gian này, tìm trên cả Bàn Vũ giới, cũng không có ai dẫn động âm mạch mà thoát khỏi kết cục chết chóc. Chỉ có âm mệnh họa tinh Phương Tri Uyên, may ra mới có một đường sống.
Lận Phụ Thanh cụp mắt, hàng mi run rẩy trong trận cuồng phong. Hắn cố gắng hết sức nâng tay… gọi ra Ngũ Xích Thanh Minh, giọng nói khản đặc, giống như đang nghẹn ngào: “Được, ta tin ngươi… Ta giúp ngươi.”
Phương Tri Uyên khẽ cười, thấp giọng nói: “Ngươi đừng nhúng tay vào, đây là ta nợ nó.”
Y lại nói: “Sư ca, thật ra từ lâu ta đã cảm thấy số mệnh của ta thật sự rất tốt.”
Dứt lời, y không chút do dự, gọi ra Hoàng Dương đao, xoay người lao về phía âm mạch.
……
Không biết từ lúc nào, mây đen trên bầu trời càng thêm dày đặc. Sóng nước vẩn đục như một cái cột đen ngòm chọc thẳng lên trời. Ngay phía trên dòng nước thẳng đứng này là bóng ảnh một con cá đỏ đang gắng sức phi lên.
Đến một thời điểm, nhiệt độ xung quanh giảm sâu, ngưng tụ thành bông tuyết. Một luồng âm khí lạnh lẽo đột nhiên xông thẳng vào cột nước, như thể có mũi đao sắc bén đang cắt ra một khối đại dương.
“Âm khí? Âm khí từ đâu ra?” Trong nhóm tiên nhân Bàn Vũ truyền ra tiếng kinh ngạc. Bọn họ e sợ âm khí, tránh còn không kịp, thân thể phản ứng trước cả suy nghĩ, nháy mắt đã thoái lui mấy chục trượng.
Đến khi nhìn kỹ lại, bọn họ lần nữa choáng váng.
Đó là thứ gì?
Dù là rất nhiều năm sau, những ma tu ở Tuyết Cốt Thành đang tận mắt chứng kiến cảnh tượng này cũng không thể dùng lời lẽ để diễn tả chuẩn xác những gì đang diễn ra.
“Trời ơi…”
“Đây là…”
Trên thành lâu, các tu sĩ Tuyết Cốt đã vào thế sẵn sàng cũng ngơ ngác mà ngửa mặt nhìn trời, vô số người kinh ngạc lẩm bẩm.
Phương Tri Uyên sắc mặt bình tĩnh, hoành đao lao nhanh, phóng đến cột nước nối liền lên vòm trời kia! Một tay y nắm chặt thần đao Hoàng Dương, mũi đao kéo theo một mảnh tơ bạc, tơ bạc trải rộng cuồn cuộn phía sau y, không phải dòng nước âm mạch thì là gì!?
Phương Tri Uyên đạp sóng nước, mỗi bước đều là một đợt nổ mạnh. Bọt nước bắn lên đôi mắt sắc lạnh, nhưng thân pháp y càng lúc càng nhanh, đang đuổi theo con cá đỏ.
Đời này y chẳng phải Hoàng Dương Tiên Thủ, chẳng phải Cung chủ Kim Quế Cung; y vui vẻ mãn nguyện theo Lận Phụ Thanh, làm Quân Hậu của sư ca. Nhưng khoảnh khắc này, khi Phương Tri Uyên đạp sóng giữa cơn mưa tối tăm mù mịt, phóng nhanh về phía thiên kiếp long môn, nỗi kính sợ sâu sắc từ tận đáy lòng của chúng ma tu lần nữa trỗi dậy, không hề thua kém đời trước.
Âm khí đậm đặc khủng khiếp truyền đến từ chuôi đao, bàn tay Phương Tri Uyên đã nhanh chóng bị ăn mòn, da thịt cháy đen, nhưng y chẳng nhíu mày dù chỉ một chút.
Tà áo trắng nhoáng lên, Lận Phụ Thanh mang theo Ngũ Xích Thanh Minh tiến đến bên cạnh y. Chút sinh cơ còn sót lại trong món tiên khí làm từ Mộc Hồn được chủ nhân ép cạn, truyền vào người Phương Tri Uyên.
Phương Tri Uyên đột ngột quay đầu, tức giận quát: “Ngươi? Ngươi đến đây làm gì? Đừng làm ta phân tâm!”
Lận Phụ Thanh nhàn nhạt nói: “Ta có thể bỏ ngươi một mình sao?”
Hắn dùng một chút, cố nhịn không nhìn vào bàn tay phải thê thảm của Phương Tri Uyên, giọng điệu ra vẻ bình thản: “Ta muốn ba người chúng ta cùng đến đón sư phụ, cùng nhau về nhà.”