
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Trời nước hợp nhau khai long môn (3)
“Giết.” Người cầm đầu ra lệnh một tiếng, tiên nhân Bàn Vũ mắt vàng áo trắng lập tức rút kiếm. Kiếm quang chiếu sáng những rạng mây chiều.
Rõ ràng chỉ có hai mươi bốn người, nhưng trong nháy mắt, kiếm khí bao phủ thiếu nữ áo đỏ đã lên đến hàng trăm ngàn. Ngư Hồng Đường không biết đám tiên nhân Bàn Vũ này dùng kiếm pháp gì, nhưng chuyện này không quan trọng, nàng chỉ nâng đao kiếm trong tay chém ra. Hai luồng sáng đen trắng cắt qua hàng trăm ngàn đạo kiếm.
Nàng tiến về phía trước trong đao quang kiếm ảnh, mỗi bước đều đạp lên mây. Sát khí như mưa rào trút xuống khiến nàng không thể đi quá nhanh, nhưng một khi đã cất bước, nàng không hề dừng lại.
Nhật Vẫn đao xuyên qua trận địa thập diện mai phục, lướt qua cổ một tiên nhân Bàn Vũ, nhẹ nhàng xoay tròn. Ngay sau đó, cái đầu mang theo máu tươi bắn tung tóe văng về phía đường chân trời, trong một khắc che lấp ánh dương tàn úa thê lương.
Nguyệt Lạc kiếm hất nhẹ, đánh bật ba thanh trường kiếm lao đến sau lưng nàng, thuận thế vẽ một đường kiếm hoa, sát khí xộc ra, mũi kiếm thẳng tắp đâm vào ngực một tiên nhân Bàn Vũ, xuyên qua tim. Tiên nhân Bàn Vũ hai mắt trợn to, lưỡi kiếm trắng tuyết xuyên lưng gã, máu tươi sầu thảm nhỏ giọt. Cùng lúc đó, Ngư Hồng Đường dùng thần hồn của mình chấn cho tàn hồn kia thành tro bụi, không kịp trốn chạy.
Nàng rung Nguyệt Lạc một cái, hất thi thể tiên nhân kia đi. Thiếu nữ tiếp tục cúi đầu tiến về phía trước, đao kiếm vấy máu, đón đánh đợt tiến công tiếp theo của người Bàn Vũ. Trong mắt nàng là hình ảnh Doãn Thường Tân bị treo cao phía xa. Nàng quả thật bị bao vây, nhưng mỗi bước đều là kiên định đi về phía đó.
Ráng chiều rực lửa như dòng dung nham chảy tràn, thế nhưng từ thân hình nhỏ bé của vị sát thần này lại toát ra một luồng khí lạnh, đông cứng cả ánh hoàng hôn còn sót lại.
Đao ta chặt đầu chân thần, kiếm ta l**m máu chân thần.
Sắc mặt tiên nhân Bàn Vũ dần trở nên nặng nề. Hai huynh trưởng của cô nàng này rõ ràng chưa chết, theo lý mà nói, hận ý đến mức sống không bằng chết kia cũng nên tan đi. Nhưng lúc này, nàng một đường chém giết dường như còn hung tàn hơn cả đời trước!
Bọn họ cũng chẳng muốn vì thu hoạch loại lô đỉnh ti tiện này mà mạo hiểm tính mạng, đó cũng là lý do họ không mạnh mẽ tấn công Tuyết Cốt Thành. Nhưng hôm nay đã có hai người chết dưới tay Ngư Hồng Đường…
Tiên nhân Bàn Vũ cầm đầu nhấc tay: “Lấy pháp bảo, bày trận!”
Ngay sau đó, vô số pháp bảo hiện ra từ hư không, thần quang rực rỡ, lấn át cả tà dương và ráng chiều. Linh khí trong thiên địa bị hút vào, ngưng tụ thành luồng năng lượng mạnh mẽ không tưởng, hàng ngàn tia sáng dội xuống thân hình bé nhỏ kia. Đồng thời, kiếm trận của tiên nhân Bàn Vũ lại bày ra, kiếm khí đan xen thành tấm lưới khổng lồ, sát ý dày đặc hơn cả mưa bão. Nơi này là tầng mây, bốn phía trống trải, không một chỗ ẩn nấp. Không ai có thể thoát khỏi đợt công kích này, không hề có cơ hội chạy thoát.
Ngư Hồng Đường tất nhiên cũng không bỏ chạy. Nàng lạnh lùng nhìn sát khí như thiên la địa võng ập đến trước mặt, đao kiếm trong tay chợt biến mất. Một chiếc ô đỏ bung ra giữa tầng mây và ánh chiều tà, tựa như một đóa hoa nở rộ trong tay thiếu nữ. Là Chu Sa Liên!
Ngư Hồng Đường không hề nhúc nhích, không hề né tránh, nàng chỉ cầm ô bằng cả hai tay, xoay Chu Sa Liên thật nhanh. Trong nháy mắt, vô số kiếm chiêu và đòn tấn công của pháp bảo đều đánh thẳng vào tán ô xinh đẹp ấy.
Đang đang đang đang… Keng keng keng keng!!
Kình khí thổi bay ráng chiều phía tây, chiếc ô đỏ xoay càng lúc càng nhanh, như một nụ hoa khép lại, bao bọc lấy cô gái bé nhỏ bên trong. Ngư Hồng Đường lấy ô làm lá chắn, khó nhọc tiến thêm một bước. Dù trông như sắp ngã gục, nàng vẫn kiên trì tiến lên.
Dải lụa đỏ trên khung ô đột nhiên bung ra, lộ ra những lưỡi dao nhỏ sắc bén mỏng như cánh ve, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Nàng định làm gì?
Các tiên nhân Bàn Vũ cau mày, chẳng lẽ bị bao vây đến nước này mà nàng vẫn định đánh giết tiến lên? Chỉ bằng những lưỡi dao nhỏ ấy mà cũng dám đối đầu với chân thần ngoại giới?
Bất ngờ, một tiếng rắc vang lên, rồi đến tiếng thứ hai, thứ ba. Các tiên nhân Bàn Vũ quay đầu lại, chỉ thấy những pháp bảo bị dao lụa đỏ chém nứt dần mất đi ánh sáng, rơi rụng xuống dưới…
Chu Sa Liên suy cho cùng vẫn không thể chặn hết toàn bộ công kích, vẫn có kình khí xuyên qua ô, xé rách da thịt nàng. Thế nhưng trận pháp pháp bảo cũng đang dần sụp đổ, đợt tấn công yếu đi. Y phục đỏ của Ngư Hồng Đường bị thấm máu nặng trĩu, nhưng tốc độ tiến về phía trước của nàng lại ngày càng nhanh.
……
Trên tầng mây cao hơn, Tôn chủ rũ mắt nhìn cảnh tượng bên dưới, gương mặt không vui không buồn. Lão v**t v* một khối âm thạch trong tay, không biết nghĩ đến điều gì. Hai người đứng hầu sau lưng gã, cúi đầu, không dám nói một lời.
Nhưng Tôn chủ không quay đầu lại, chỉ chậm rãi nói: “Ngươi nhìn xem… lô đỉnh Dục giới thật đáng thương làm sao.”
Ngón tay lão từ trên cao chỉ về phía thân ảnh Ngư Hồng Đường đang chiến đấu, giọng điệu như thể đang quở trách con cháu trong nhà: “Tự xưng là cầu tiên vấn đạo, nhưng thất tình lục dục còn chưa dứt được, sao có thể làm nên đại sự?”
Dứt lời, lão ném âm thạch trong tay đi, vật đó rơi xuống đỉnh chiếc lồng vàng đang trói buộc Doãn Thường Tân. Nháy mắt âm khí tỏa ra, men theo những chiếc móc vàng c*m v** da thịt, ăn mòn đến xương. Cổ tay Doãn Thường Tân nhanh chóng xuất hiện những vệt cháy đen xấu xí. Nhưng không biết người Bàn Vũ đã làm gì, ông ta không hề có phản ứng với đau đớn.
Ông không phản ứng, không có nghĩa là không ai phản ứng. Ngư Hồng Đường đồng tử co rụt lại, tức khắc lộ ra sơ hở. Một kiếm của người Bàn Vũ lao đến trước mặt nàng, nàng vội ngã người về phía sau, trước mắt bắn lên một đường máu. Đến khi nàng đứng thẳng lại, trên trán đã hiện ra một vết thương sâu đến tận xương, nửa gương mặt toàn là máu.
Tròng mắt nàng như nhuộm đầy huyết sắc, nghiến răng mắng: “—— Đồ đê tiện!”
……
Hai thân ảnh đen trắng đạp không xuyên qua tầng mây đỏ rực, hướng về phía chân trời. Gió không ngừng gào thét, mây mù xuyên qua người, cảnh tượng Ngư Hồng Đường chiến đấu dần hiện lên trong tầm nhìn của Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên.
Phương Tri Uyên tức giận: “Con nhóc lì lợm này!”
Bọn họ vốn còn đang cân nhắc đối sách, lại nghe Ngao Chiêu nói Ngư Hồng Đường đã đánh lên rồi, nào dám chần chừ nữa. Sài Nga cũng không cản nổi, tức hộc máu gào một câu với Lận Phụ Thanh: “Quân Thượng mà chết, toàn bộ Tuyết Cốt Thành chôn cùng”, sau đó xoay người vào thành điều binh.
Đột nhiên, hai người cùng khựng lại. Khoảng không phía trước hơi vặn vẹo, Lận Phụ Thanh giơ tay, dùng linh lực điểm một cái, mấy phù văn từ từ hiện ra.
Hắn nheo mắt: “Nó còn dám dùng trận pháp trước mặt ta.”
Phương Tri Uyên hỏi: “Trận gì? Vây hãm à?”
Lận Phụ Thanh liếc y một cái: “Tiểu Hồng Đường cũng không ngốc đến mức nhốt hai chúng ta ngay dưới người Bàn Vũ, chỉ là một vách ngăn không thể đi xuyên qua thôi.”
Phương Tri Uyên nhíu mày: “Chậc… Đường vòng?”
“Vậy thì quá chậm, chi bằng phá trận.” Lận Phụ Thanh âm thầm tính toán, mười ngón tay giơ lên, cách không áp vào phù văn, “Tri Uyên, lui lại đi, chờ ta một chút.”
……
Trên tầng mây, mặt trời lặn dần sau dãy núi xa, bóng tối nhàn nhạt bắt đầu nuốt hết màu ráng chiều. Món pháp bảo cuối cùng của tiên nhân Bàn Vũ đã bị Ngư Hồng Đường đánh nát. Nàng thở hổn hển, đôi tay gần như thoát lực hạ chiếc ô đỏ xuống.
Trên người thiếu nữ có rất nhiều vết thương, nông sâu khác nhau, cả lớp vảy đỏ cứng rắn cũng bị rách nát nhiều chỗ. Tay trái nàng còn bị trật khớp, vặn xoắn với một góc độ không hề tự nhiên.
Khi ánh tà dương cuối cùng chìm xuống, Chu Sa Liên trong tay nàng bỗng nứt một đường, sau đó vỡ thành mảnh vụn. Món tiên khí mà Lận tiểu tiên quân đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để làm ra, kết cục như một đóa hoa điêu tàn, lại như quá khứ chẳng thể níu giữ, tuột khỏi tay nàng, rơi xuống.
Chu Sa Liên không còn, nhưng hai mươi hai tiên nhân Bàn Vũ vẫn còn ngay trước mặt. Ngư Hồng Đường hô hấp hỗn loạn, buông tay, ngẩng đầu. Phía trước, cách nàng không xa, Doãn Thường Tân bị treo lơ lửng, hôn mê cúi đầu, tóc dài phủ trước mặt, một cánh tay đã bị ăn mòn đến cháy đen.
Gió dường như lạnh hơn. Ngư Hồng Đường nhìn những vệt đen lan tràn trên người sư phụ, lại nhìn sang đám tiên nhân. Dù thế nào, nàng cũng vô pháp tiếp tục tiến lên. Tiên nhân Bàn Vũ nhất loạt giơ kiếm, Ngư Hồng Đường vẫn tiếp tục nhìn Doãn Thường Tân.
… Doãn Thường Tân chưa từng nuôi dưỡng nàng. Thậm chí, ngoại trừ một ít tâm pháp tu luyện, sư phụ chẳng dạy nàng cái gì đứng đắn; người chăm nom, nuôi dạy nàng vẫn luôn là Thanh Nhi ca ca. Nhưng nàng vẫn nhớ rõ, đạo nhân này khi bị Thanh Nhi ca ca thúc giục đã vụng về ôm nàng vào lòng, gọi nàng là “cá” với giọng điệu lười nhác.
Và còn, một buổi tối đó.
Khi đó nàng mới chừng năm, sáu tuổi, đêm mưa tầm tã, Lận Phụ Thanh suốt đêm bế quan chữa thương cho họa tinh. Cô nhóc ngủ một mình, nửa đêm bừng tỉnh, cảm thấy gương mặt nóng rát. Ngư Hồng Đường bò xuống giường, nhìn gương, thấy trên da mình sinh ra một cái vảy đỏ.
Ký ức sau đó không quá rõ ràng, chỉ nhớ dường như có thứ gì đó đang câu lấy linh hồn bé nhỏ của mình, cô nhóc bước đi trong màn mưa, lảo đảo đến bên vách đá, nhìn xuống biển đen sóng vỗ trùng trùng.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến một thanh âm: “Cá muốn bơi đi rồi sao?”
Cô nhóc bừng tỉnh, quay đầu lại, thấy Doãn Thường Tân an tĩnh đứng trong mưa. Thanh âm của đạo nhân kéo nó ra khỏi trạng thái mơ màng hỗn loạn.
Nó lắc đầu, ngơ ngác nói: “Không đi, con muốn theo Thanh Nhi ca ca.”
Doãn Thường Tân “Ồ” một tiếng, thản nhiên đáp: “Vậy thì theo.”
Cô nhóc ngước lên, bóng dáng của đạo nhân so với nó vô cùng cao lớn. Trong đêm mưa ấy, hết thảy vẫn chưa bắt đầu, cô nhóc có huyết mạch phi phàm ngước nhìn đạo nhân đến từ bên ngoài bầu trời, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Hồng Đường là cá ạ?”
Đạo nhân đáp: “Ngươi muốn là thì là, không muốn thì không phải.”
Nó càng nhỏ giọng hơn: “Con không phải.”
Đạo nhân nói: “Vậy ngươi không phải.”
Sau đó, Doãn Thường Tân bước tới, ẵm nó lên, ôm về phòng, lại thi triển pháp thuật hong khô nước mưa, sau đó nhét nó trở vào chăn. Nó ngủ một giấc cho đến hừng đông.
Mà hiện tại… Ngư Hồng Đường v**t v* lớp vảy đỏ trên gò má, nhắm mắt, cảm nhận được kiếm khí tung hoành kề cận —— dường như xuyên qua trăm năm, qua hai đời, từ đêm mưa tầm tã ấy xuyên thẳng về phía nàng.
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta không phải cá, ta là…”
Kiếm ý vô biên, mênh mông, hung hãn đâm thẳng vào nàng.
……
Trong phút chốc, vòm trời biến sắc.
Hồng Liên Uyên gợn sóng, như có cơn gió vô tình thổi qua. Rất nhanh, sóng nước lan ra càng lúc càng rộng, tỏa ra càng lúc càng xa. Mây trời tối sầm lại. Mới một khắc trước còn trong xanh, giờ đây sấm sét vang trời, mưa đổ xuống như thác lũ.
“Không thể nào.” Hơn hai mươi tiên nhân trên mây lần đầu tiên lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc, “Nàng ta…!?”
Kiếm ý hủy diệt tan biến hết thảy, mây bị xé toạc cũng tụ lại lần nữa, thế nhưng Đồ Thần Đế vẫn chưa bị diệt. Ngư Hồng Đường thở hổn hển, đứng giữa cơn mưa. Bóng hình trong y phục đỏ thẫm hòa vào tầng mây đen kịt, tựa như một đốm lửa bùng cháy giữa đêm tối.
Nàng nhắm mắt, để mặc mưa lạnh gột rửa vết máu trên người.
“A…”
Vẻ đau đớn thoáng hiện trên gương mặt nàng, hai tay nàng siết chặt cổ mình, từ cổ họng mảnh mai phát ra những âm thanh yếu ớt. Cơ thể nàng run lên, dường như có một sự biến đổi thần bí đang diễn ra. Các vết thương trên người nàng nhanh chóng lành lại, kể cả vết rách trên trán.
Nhưng vùng trán vốn trắng ngần lại đỏ rực, hai khối u đỏ sưng tấy lên như thể có thứ gì đó không chịu phong ấn nữa, sắp xuyên phá mà ra.
“—— Không ổn.” Tiên nhân Bàn Vũ cầm đầu biến sắc, “Nhanh chóng giết nó, con cá chép này đang cưỡng ép Độ Kiếp, đã gọi ra long môn rồi!”
Nhưng đã muộn.
“A A…” Ngư Hồng Đường giãy giụa, như cánh bướm sắp phá kén.
“Xoẹt” một tiếng, hai khối u trên đầu bị thứ gì đó sắc nhọn từ bên trong đâm thủng! Thứ sắc nhọn ấy vô thanh mọc ra trên trán thiếu nữ áo đỏ, sắc đỏ kỳ ảo, mê ly, tựa như nhánh san hô hoa lệ nhất đáy biển, lại như máu đỏ ngưng kết qua hai kiếp đời. Đầu nhọn vẫn nhỏ máu tươi, nhưng nhanh chóng bị mưa cuốn trôi.
“—— Uồm…!!!”
Cuối cùng, Ngư Hồng Đường ngửa cổ, đôi mắt mở lớn, từ cổ họng bùng lên một tiếng rồng ngâm dữ dội như sấm rền, vang vọng trời cao! Toàn thân nàng được bao phủ bởi lớp vảy đỏ. Lụa buộc hai búi tóc đứt đoạn, mái tóc đen bay trong gió mưa vô tận, lướt qua đôi sừng rồng dài cỡ cánh tay một đứa trẻ sơ sinh.
Tiếng sấm vang không ngớt, mây đen biến dạng cuồn cuộn, nước trong Hồng Liên Uyên dâng trào thành cột cao. Mưa không còn rơi xuống đất mà chảy ngược về trời. Cuối cùng, mây trên trời và nước dưới đất hợp lại trên tầng không vạn trượng. Hình dạng ấy giống như một cánh cổng khổng lồ, mở ra thần vực.
Nàng không phải là cá.
Số mệnh đã định, nàng phải qua cửa, hóa rồng.