
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 180: Hóa đá
Tần Tranh không biết bản thân đã khóc bao lâu, thậm chí còn không biết tại sao cô lại khóc. Nhưng dường như cô không thể kiểm soát được cơ thể mình, nước mắt cứ không ngừng tuôn ra.
Thảm hại quá.
Tần Tranh biết chắc rằng lúc này trông cô rất bết bát. Cô vòng tay ôm lấy chân, vùi mặt vào đầu gối, mắt đau đến mức không chịu nổi. Tần Tranh khóc sặc sụa, vừa ho vừa nức nở, Vân An ở đằng sau gọi cô rất nhiều lần, nhưng cô đều giả vờ không nghe thấy.
Thấy có thêm nhiều người nhìn sang, Vân An chắn tầm nhìn của họ, sau đó đi tới trước mặt Tần Tranh, ngồi xổm xuống, đến gần cô. Máu tươi trên ngón chân Tần Tranh dính vào quần áo nàng, nhưng nàng chẳng hề nhận ra, chỉ biết an ủi Tần Tranh: "Đừng khóc nữa Tranh Tranh. Cậu vẫn chưa hết cảm mà, khóc nữa sẽ khó thở đó."
Tần Tranh nói: "Biến!"
Giọng Tần Tranh không lớn, vì khóc nên rất khô và khàn. Cô mắng Vân An: "Cậu biến đi!"
Vân An không động đậy, vẫn chỉ ngồi xổm trước mặt Tần Tranh. Nàng định kéo tay Tần Tranh, nhưng lại bị Tần Tranh hất ra. Nàng lại tiếp tục kéo, lần này dùng sức rất mạnh. Tần Tranh không giằng ra được, bèn ngẩng mặt khỏi đầu gối. Hai mắt cô sưng đỏ, khuôn mặt đẫm nước mắt, gò má hằn vết quần jean. Tần Tranh nói: "Buông mình ra."
Vân An không nói gì, cũng không buông tay.
Tần Tranh căm hận, cô kéo cổ tay Vân An lại rồi há miệng cắn xuống. Vân An đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhưng nàng vẫn không buông. Tần Tranh nói: "Cậu không nghe thấy mình nói gì à? Mình bảo cậu biến đi!"
Nàng nhìn cánh tay vừa bị Tần Tranh cắn, dấu răng đã hằn rõ.
Tần Tranh không dùng hết sức.
Nàng còn chưa bị rách da, cũng chẳng chảy máu.
Cô vẫn đau lòng vì nàng.
Cô không nỡ.
Nàng đưa tay ôm lấy Tần Tranh, còn Tần Tranh ở trong lòng nàng thì ra sức đấm đá.
Trời đã tối nhưng công viên vẫn có đèn đường. Tiếng khóc không ngớt của Tần Tranh từ nãy đến giờ đã thu hút sự chú ý của không ít người. Lúc này có một cô gái bạo dạn đến gần hai người họ, nhỏ giọng nói: "Ơ, này... Cô không sao chứ, có cần tôi giúp cô báo cảnh sát không?"
Đồng thời, cô gái đó dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Vân An.
Vân An:...
Lần đầu tiên trong đời có người nói với nàng là muốn báo cảnh sát.
Nàng mới là người muốn báo cảnh sát thì có.
Nghe thấy lời của cô gái kia, Tần Tranh đẩy Vân An ra. Cô vuốt lại tóc, ngẩng đầu lên, tuy mắt sưng đỏ nhưng vẫn trông rất xinh đẹp, khuôn mặt đẫm lệ tựa hoa lê trong mưa. Cô gái kia thoáng chốc nảy sinh lòng thương tiếc, ánh mắt nhìn Tần Tranh cũng thay đổi.
Vân An:...
Càng muốn báo cảnh sát hơn nữa.
Cô gái kia nhìn Tần Tranh chằm chằm, muốn đưa tay ra đỡ cô. Tần Tranh nghe thấy Vân An gọi: "Tranh Tranh à."
Trong giọng nói có sự van nài.
Tần Tranh nói với cô gái kia: "Cảm ơn, chúng tôi không sao. Đây là bạn tôi, vừa rồi chúng tôi đang cãi nhau."
Lúc này cô gái kia mới không yên tâm mà liếc Vân An một cái.
Vân An day trán.
Đợi người đó đi khuất, Tần Tranh lại quay lưng về phía nàng, thu mình ngồi ôm gối.
Vân An nói: "Tranh Tranh, chúng ta về nhà trước đã."
Nàng lay vai Tần Tranh nhưng bị cô hất ra, không thèm để ý tới nàng.
Nàng bất lực ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh.
Tần Tranh từ đầu đến cuối không nói một lời.
Người qua lại ngày càng ít, nửa tiếng trôi qua, một tiếng trôi qua, thỉnh thoảng Vân An lại vẫy tay bên cạnh Tần Tranh để đuổi muỗi, nhưng Tần Tranh vẫn không hề đổi tư thế. Thấy từng tốp người rời khỏi công viên, Vân An siết chặt tay, quay đầu nhìn Tần Tranh, rồi đứng dậy.
Qua khóe mắt, Tần Tranh thấy Vân An đứng dậy nên lập tức nhìn đi chỗ khác. Nhưng bỗng có một người ngồi xổm xuống trước mặt cô, rồi chẳng nói chẳng rằng kéo hai tay cô đặt lên vai mình. Vì giữ tư thế này quá lâu, hai chân Tần Tranh đã tê rần, người cũng cứng đờ, cô không kịp đẩy Vân An ra ngay lập tức, cứ thế bị nàng cõng lên.
Cô muốn đứng thẳng dậy, nhưng Vân An đã đỡ mông cô, để cô dựa vào lưng nàng. Một tay Vân An kéo cả hai tay Tần Tranh ra phía trước, cô không rút tay lại được, bèn hét lên: "Thả mình xuống!"
Vân An không để ý đến cô, cứ thế cõng cô đi ra ngoài.
"Vân An!" Tần Tranh nghiến răng nghiến lợi: "Thả mình xuống, có nghe không! Chỉ có cậu khỏe thôi sao! Chỉ có cậu biết cõng người thôi sao! Chỉ có cậu là giỏi chắc!"
Nghe Tần Tranh lẩm bẩm chửi rủa, Vân An tự động bỏ ngoài tai.
Giọng Tần Tranh cũng không quá lớn, xung quanh vẫn còn người khác, cô không muốn xảy ra chuyện báo cảnh sát lần nữa, nên giọng rất nhỏ. Vân An nghe mà không hề tức giận, ngược lại Tần Tranh càng chửi thì nàng càng có sức. Nàng cõng Tần Tranh ra khỏi công viên, đi thẳng ra ngoài.
"Mình thật sự chịu đựng cậu đủ rồi!" Tần Tranh nói: "Vô sỉ! Cậu thật là vô liêm sỉ!"
Vân An buông bàn tay đang nắm chặt tay cô ra. Tần Tranh cũng không giãy giụa nữa, chỉ tức giận mắng Vân An: "Dựa vào đâu cậu có thể thích làm gì thì làm nấy như vậy, chết rồi mà cũng được như ý nguyện. Cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, muốn mình đợi là bắt mình phải đợi. Dựa vào đâu, cậu dựa vào đâu chứ? Cậu có tư cách gì mà làm vậy? Cậu có tư cách gì mà chết rồi vẫn còn bám lấy mình!"
Cô vừa nói vừa căm phẫn: "Cậu nói đi chứ! Dựa vào đâu mà chết rồi vẫn còn bám lấy mình."
Vân An đỡ bên đùi cô, nhấc lên một chút.
Tần Tranh gục trên lưng nàng: "Cậu là đồ khốn. Vân An, cậu là đồ khốn nạn!"
Vân An bị cô mắng mà ngứa cả tai.
Họ băng qua đường, len qua đám đông rồi đi về phía căn hộ. Khi gần tới cửa, Vân An đi ngược lại vài bước, đặt Tần Tranh xuống băng ghế dưới tán ô trước cửa hàng tiện lợi. Vừa được đặt xuống, Tần Tranh lập tức bật dậy, nhưng vai cô liền bị Vân An ấn mạnh, buộc phải ngồi phịch xuống ghế. Cô vừa định đứng lên lần nữa thì lại bị Vân An ghìm chặt. Dù đã cố dùng sức phản kháng nhưng cô không thoát được, vai bị ấn đến mức đau nhói, khiến cô nhăn mặt, trừng mắt nhìn Vân An.
Vân An nói: "Mình vào trong mua đồ."
Nàng vừa quay người, Tần Tranh đã nói: "Đồ câm chết tiệt!"
Vân An đứng thẳng người, xoay lưng về phía Tần Tranh.
Tần Tranh mắng nàng: "Đồ câm chết tiệt, cậu có nghe thấy không! Cậu chính là đồ câm chết tiệt!"
Vân An hít một hơi thật sâu. Tần Tranh còn định mắng tiếp, Vân An không nghĩ ngợi gì mà quay người lại, đi đến trước mặt Tần Tranh, nâng gương mặt cô lên, hôn đôi môi đang không ngừng lải nhải kia. Cái hôn khiến Tần Tranh ngây người, đến cả Vân An cũng sửng sốt. Lúc buông Tần Tranh ra, hai tay nàng khẽ run lên. Tần Tranh bất ngờ đẩy nàng ra: "Cậu làm gì vậy!"
"Mình—" Vân An c*n m** d***, nhìn về phía Tần Tranh. Tần Tranh mắng nàng: "Cậu bị điên à!"
Vừa nói, Tần Tranh vừa đứng dậy định đánh nàng. Vân An sợ cô ngã, nên vội tiến lên đỡ lấy cô, làm tay cô sượt qua vai nàng. Vân An đè Tần Tranh ngồi xuống, sau đó trong ánh mắt khó hiểu của Tần Tranh, nàng cầm tay cô lên, tát mạnh vào mặt mình một cái. Ngón tay Tần Tranh co rúm lại.
Vân An muốn nói xin lỗi, nhưng nàng biết Tần Tranh không thích nghe, nên không nói lời nào, chỉ nhìn cô như vậy.
Đối diện với ánh mắt của nàng, Tần Tranh co ngón tay lại. Cái tát mà Vân An vừa ép tay cô giáng xuống mặt mạnh đến mức khiến lòng bàn tay lẫn các ngón tay cô đều tê rần, trên má Vân An cũng in hằn vệt ngón tay đỏ ửng.
Đồ thần kinh.
Đồ thần kinh!
Tần Tranh cúi đầu nhìn tay mình, từ từ xòe ra, nghe thấy Vân An nói: "Cậu đừng nhúc nhích, đợi mình một lát."
Ai đợi nàng chứ.
Dựa vào đâu mà bắt cô phải đợi.
Ngay khi Vân An đi vào cửa hàng tiện lợi, Tần Tranh lập tức đứng dậy. Mới đi một bước là cơn đau buốt tim ập đến, cô cúi đầu nhìn ngón chân bị thương, vừa đỏ vừa sưng, tuy không chảy máu nữa nhưng đã sưng lên một cục lớn, cũng không biết có phải bị tụ máu rồi không. Tần Tranh cúi người xuống, chọc tay vào chỗ sưng phồng, đau đến mức trước mắt tối sầm lại.
Chẳng phải chỉ đá vào một cục đá thôi ư, sao cảm giác như ngón chân sắp phế rồi vậy.
Tần Tranh vốn đã u uất, lúc này càng không vui hơn. Cô hung hăng chọc vào cục sưng đó, lập tức đau đến nổ đom đóm mắt, nước mắt giàn giụa.
Lúc Vân An cầm thuốc khử trùng và băng gạc bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, thì đã thấy Tần Tranh khóc không ngừng, vừa khóc vừa chọc ngón chân. Thấy vậy, nàng lập tức đi tới bên cạnh Tần Tranh, nắm lấy cổ tay cô, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Tần Tranh hất tay nàng ra: "Ai cần cậu lo!"
Vân An không để ý đến thái độ tức giận của cô, bèn ngồi xuống bên cạnh. Tần Tranh còn định quay người đi, nhưng bàn chân bị thương đã bị Vân An nắm lấy, sau đó đặt lên đùi nàng. Tần Tranh bị buộc phải một chân vắt ngang một chân buông thõng, cô muốn rụt lại, nhưng Vân An đã giữ chặt mắt cá chân cô. Cơn đau nhói khiến Tần Tranh khôi phục lại chút lý trí. Vân An cúi đầu, dùng nước khoáng rửa sạch vết máu dơ trên ngón chân và lòng bàn chân cô một cách nhẹ nhàng, cuối cùng còn không quên rửa sạch cả dép của cô. Tần Tranh nhìn động tác của nàng, khóe mắt thấy vết tát trên má Vân An ngày càng rõ hơn.
Cô đưa tay ra, nhìn vào lòng bàn tay và ngón tay mình.
Vân An đè chân cô lại, sau khi rửa sạch thì bôi thuốc khử trùng. Vừa rồi mát lạnh không có gì khó chịu, nhưng thuốc khử trùng lại như kim châm, đâm vào da Tần Tranh. Cô theo phản xạ co quắp người, nhưng mắt cá chân vẫn bị giữ chặt. Vân An không cho cô cơ hội rụt lại, nàng đổ thẳng thuốc khử trùng lên vết thương. Vốn dĩ vết thương không lớn lắm, nhưng vừa rồi bị Tần Tranh chọc vỡ nên miệng vết thương đã to hơn một chút. Thuốc khử trùng như nước sôi, Tần Tranh cảm nhận từng cơn đau buốt tim, cô lấy chân kia đá vào Vân An để trút giận.
Vân An không nói gì, chỉ cúi đầu khử trùng cho cô hai lần, rồi mới dùng gạc băng lại từng vòng một. Tần Tranh nhìn ngón chân bị băng thành cái bánh ú, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ, cô muốn đi dép cũng không xỏ vào được.
Cố ý là cái chắc.
Cô oán hận nhìn Vân An.
Vân An không để ý đến cô, nàng thu dọn tất cả đồ đạc trên bàn, ném vào thùng rác bên cạnh, cuối cùng xách túi đồ lên nhìn cô. Tần Tranh bị nàng nhìn chằm chằm, cô quay đầu tìm điện thoại trên người, chỉ là lúc ra ngoài quá vội, lại đang mặc đồ ngủ, cô hoàn toàn không mang theo điện thoại. Tần Tranh mím môi, đầu ngón chân còn chưa chạm đất thì đã thấy Vân An lại ngồi xổm xuống trước mặt cô. Lần này Vân An không ép buộc giữ hai tay cô nữa, mà trực tiếp kéo một cánh tay của cô, quàng lên lưng nàng. Nàng dùng tay đang xách túi đồ tiện lợi nhấc đôi dép dưới đất lên, đỡ bên đùi cô, cõng cô đi về.
Cửa hàng tiện lợi này ở ngay cửa khu chung cư, mất năm sáu phút đi bộ. Vân An sợ Tần Tranh ngã nên nhấc cô lên một chút. Tựa đầu vào lưng Vân An, Tần Tranh bất chợt ngửi thấy mùi hương từ mái tóc của nàng, bèn quay mặt đi.
Vân An nói: "Tranh Tranh, cậu còn nhớ lần cậu về trường đại học diễn thuyết không? Cậu đi xăng-đan, cũng đá phải cục đá làm rách ngón chân, rồi khóc mãi không ngừng."
Tần Tranh nhớ lại chuyện nàng nói, đó là buổi diễn thuyết của người nổi tiếng. Hôm đó cô đã khóc rất lâu, trước khi lên bục giảng còn phải dặm lại lớp trang điểm mấy lần.
Cô uể oải hỏi: "Hôm đó cậu cũng ở đấy sao?"
Vân An nói: "Ừm, mình rất muốn bảo cậu đừng khóc nữa, muốn đỡ cậu, muốn cõng cậu như thế này, nhưng mình chẳng thể làm gì cả."
Đôi mắt đau buốt của Tần Tranh lại đỏ lên, cô nhắm mắt lại.
Cảm nhận được hơi ấm ở cổ, Vân An đứng yên hai giây, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Giọng Tần Tranh bơ phờ: "Còn gì nữa không?"
Vân An nghiêng đầu: "Ừm."
Tần Tranh nói: "Còn gì nữa không?" Cô hỏi: "Có phải cậu còn nhìn trộm mình tắm không?"
Vân An nháy mắt hóa đá, mặt đỏ tới mang tai.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tranh: Cơ hội tốt như vậy mà cậu lại không nhìn sao?
Vân An:...
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.