Thư Tình - Ngư Sương

Chương 179: Đau quá

Trước Tiếp

Cơ quan cảm nhận nỗi đau của Tần Tranh dường như đã bị phong ấn, cô vậy mà lại có thể bình tĩnh nói ra câu này. Cảm giác đó chẳng khác nào cô đang trơ mắt nhìn người khác dùng dao nhọn đâm vào ngực mình, cũng có thể cảm nhận được máu tươi đang tuôn trào đấy, nhưng lại chẳng thấy đau gì cả. Cô chỉ cúi đầu nhìn vết thương, rất mờ mịt.

 

Đầu ngón tay Vân An bị cây tăm đâm phải, nàng hơi dùng sức, cơn đau ngưng tụ lại như một vết sẹo không thể lành, bị xé toạc ra hết lần này đến lần khác.

 

Thật ra lúc treo cái chuông gió, nàng đã nghĩ đến kết quả rồi.

 

Nhưng nàng vẫn làm.

 

Vân An gật đầu: "Ừm, lúc đó mình đã chết rồi."

 

Nàng cũng bình tĩnh nói ra câu này. Tần Tranh nhìn Vân An, cảm thấy rất kỳ lạ, lúc cô nói thì không có cảm giác gì, nhưng khi Vân An nói, cô lại có chút đau nhói. Cơn đau đó cũng không giống cơn đau trong tim, chỉ là rất đau, từng nơi trên cơ thể đều rất đau.

 

Tần Tranh cau mày: "Vậy, làm sao cậu biết được những chuyện này?"

 

Trong lòng cô nảy ra một suy đoán ngông cuồng và táo bạo.

 

Nhưng cô cảm thấy chuyện đó là không thể nào.

 

Quá—

 

"Tranh Tranh, cậu có cho rằng sau khi chết, con người ta sẽ có linh hồn không?"

 

Dòng suy nghĩ của Tần Tranh bị câu nói này làm khựng lại, cô nhớ tới lần cô và Vân An đứng trước cửa rạp chiếu phim, và cả những lời Vân An đã nói. Tần Tranh đột ngột đứng bật dậy, muốn bật cười. Cô nhếch khóe môi: "Hình như mình điên rồi."

 

Vân An đứng dậy đối diện với cô, giọng nàng vững vàng mà kiên định: "Cậu không điên đâu Tranh Tranh, chính là những gì cậu đang nghĩ đó."

 

Tần Tranh nói: "Chuyện này, sao có thể chứ?"

 

Cô thà tin rằng Vân An đã điều tra, đã theo dõi cô, chứ không muốn tin...

 

Tần Tranh nhắm mắt lại.

 

Không phải cô không muốn tin.

 

Chỉ là không nỡ tin.

 

Chẳng lẽ sau khi chết, linh hồn nàng vẫn luôn lơ lửng bên cạnh cô sao?

 

Vậy nên, cô tìm Vân An nhiều năm như vậy, Vân An cứ thế nhìn cô đi tìm nàng ư?

 

Tần Tranh không muốn tin, cô lắc đầu.

 

Vân An nói: "Tranh Tranh, chúng ta đều đã trở về rồi, còn có gì là không thể chứ?"

 

Cơ thể Tần Tranh cứng đờ.

 

Cô từng luôn đùa rằng.

 

Bọn họ đều đã trở về rồi, trên đời này có ma quỷ thì cũng có là gì đâu.

 

Nhưng, hình như không phải vậy.

 

Rõ ràng Tần Tranh đã nhận được câu trả lời khẳng định, nhận được đáp án mà cô mong muốn, nhưng ngược lại cô càng thêm hỗn loạn, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, cô lùi về sau nửa bước. Vân An sợ Tần Tranh ngã, đưa tay muốn đỡ cô, nhưng bị cô gạt phắt đi. Tần Tranh hỏi Vân An: "Cậu ở bên cạnh mình từ lúc nào?"

 

Vân An nói: "Mình cũng không biết là ngày nào, nhưng mình nhớ không lâu sau đó là lễ kỷ niệm mười năm thành lập công ty cậu."

 

Lễ kỷ niệm mười năm.

 

Tháng 7.

 

Mùa hè.

 

Thời gian tử vong ước tính của nàng cũng là vào tháng 7.

 

Vậy nên sau khi chết, nàng vẫn luôn ở bên cô sao?

 

Dòng suy nghĩ của Tần Tranh quá hỗn loạn, cô nói: "Vân An, cậu không thấy chuyện này rất vô lý sao? Có phải mình đang mơ không?"

 

Nói rồi, cô tự tát mình một cái.

 

Vân An không kịp giữ tay cô lại.

 

Tần Tranh nói: "Quả nhiên là đang mơ mà."

 

Cô vừa nói vừa lùi về sau. Vân An đưa tay giữ cô lại, nói: "Tranh Tranh, không phải là mơ đâu."

 

"Không phải mơ thì tại sao cậu không nói cho mình biết!" Cảm xúc của Tần Tranh ngay lập tức bị đẩy l*n đ*nh điểm. Cô giơ tay lên, dường như muốn tát Vân An, nhưng bàn tay đã giơ lên thật cao cuối cùng cũng chỉ đánh vào vai Vân An, dùng sức đẩy một cái. Vân An không động đậy, còn cô thì tự lùi lại hai bước. Vân An muốn tiến lên, Tần Tranh nói: "Tại sao không nói cho mình biết?" Cô chất vấn: "Nhìn mình tìm cậu mấy năm trời, cậu vui lắm đúng không?"

 

"Tranh Tranh." Vân An vội vàng: "Mình không hề vui."

 

Nàng còn sốt ruột, còn khó chịu hơn bất kỳ ai, chẳng có tí gì là vui mừng. Nàng thậm chí còn nghĩ, nếu Tần Tranh thích người khác, liệu có phải sẽ tốt hơn một chút không?

 

Tần Tranh nhếch khóe môi: "Mình mà là cậu chắc mình vui chết đi được, đắc ý chết đi được ấy chứ. Nhìn kìa, có một con ngu đi tìm mình bảy năm trời."

 

Vân An tiến lên, Tần Tranh quát lớn: "Cậu đừng qua đây!!"

 

Vân An nói: "Tranh Tranh, cậu biết mình sẽ không nghĩ như vậy mà."

 

"Mình không biết." Tần Tranh gào lên với nàng: "Năm đó mình không biết, bây giờ cũng không biết, mình chẳng hề biết cậu nghĩ gì cả. Lúc trước cậu nói đi là đi, một chữ cũng không để lại cho mình. Dì của cậu còn giỏi hơn, còn lừa mình nữa!"

 

"Làm gì vậy hả? Nhà họ Vân mấy người sợ mình bám lấy sao?"

 

Vân An nói: "Dì không nghĩ vậy đâu, dì chỉ hy vọng cậu quên mình, sống một cuộc sống tốt hơn."

 

"Sống một cuộc sống tốt hơn." Tần Tranh cười khẩy: "Vân An, cậu nói câu này mà không thấy cắn rứt lương tâm sao? Cậu biết rõ mình không có cách nào sống tốt hơn mà."

 

Hốc mắt Vân An đỏ lên: "Tranh Tranh, mình biết chuyện năm đó là mình sai, là mình có lỗi với cậu, nhưng mình—"

 

"Đừng có nhưng nhị nữa!" Tần Tranh nói: "Mình nghe đủ từ 'nhưng' rồi."

 

"Được, chuyện năm đó mình có thể không tính toán, mình biết không phải lỗi của cậu, vậy còn lần trước thì sao, lần trước ở bệnh viện thì sao? Chị cậu nói với mình là cậu không muốn làm lỡ mình đi thi, nên muốn đợi mình thi xong mới nói cho mình biết. Vân An, trong tiềm thức của cậu luôn muốn mình đợi cậu. Cậu có biết mình vĩnh viễn đều đang đợi cậu không?" Cơ thể Tần Tranh căng cứng, cô kiềm lại cơn ho đang thôi thúc, mặt đỏ bừng. Vân An đau lòng muốn đến gần cô, nhưng bị cô đẩy ra: "Vậy nên mình không muốn đợi nữa, cũng là mình sai sao?"

 

Vân An nói: "Cậu không sai."

 

Tần Tranh gật đầu: "Mình không sai."

 

Cô như đang tự thuyết phục bản thân: "Mình không sai."

 

Vân An nói: "Tranh Tranh, cậu không sai, năm đó không sai, bây giờ cũng không sai. Bất kỳ quyết định nào cậu đưa ra, đều không sai."

 

"Vậy thì cậu đừng xuất hiện trước mặt mình nữa." Tần Tranh căng cứng người, phẫn hận nói: "Nếu cậu đã chọn giữ bí mật đó, thì tại sao còn muốn nói cho mình biết làm gì? Cậu hoàn toàn có thể ôm bí mật đó cả đời cho tới già, cho tới chết mà. Cậu có thể không cần cho mình biết, giống như những gì cậu đã làm trước đây vậy!"

 

Cô trút ra nỗi oán hận, nói những lời trái với lòng mình. Nói xong, cô nhìn Vân An, nhìn nàng một cái thật sâu.

 

Sau đó xoay người.

 

Vân An ở phía sau nhìn Tần Tranh cất bước ra ngoài, dường như cũng sắp bước ra khỏi cuộc đời của nàng.

 

Lần này, là lần cuối cùng.

 

Nàng nhìn bóng lưng của Tần Tranh, nói: "Nhưng mình muốn cậu biết."

 

Tần Tranh quay lưng về phía nàng, cô đang đi thì khựng lại, hai tay siết chặt.

 

Vân An nói: "Mình biết khi cậu nhìn thấy cái chuông gió đó, sẽ nghĩ đến cái chuông gió trước đây của cậu, mình cũng biết là cậu cố ý kêu mình mua hồng sấy dẻo. Tranh Tranh, mình cũng cố ý."

 

Nàng nói ra hết mọi chuyện: "Tất cả đều là mình cố ý."

 

Tối qua khi nhìn thấy cái chuông gió đó, nàng đã nảy ra ý tưởng này.

 

Nàng muốn cho Tần Tranh biết.

 

Tần Tranh hỏi nàng: "Tại sao chứ?"

 

Vân An nói: "Bởi vì mình muốn cậu đau lòng vì mình. Mình muốn cậu biết, mình vẫn luôn ở bên cạnh cậu."

 

Tần Tranh vẫn quay lưng về phía nàng.

 

Vân An nói: "Tranh Tranh, trong những ngày tháng cậu đi tìm mình, mình luôn luôn ở bên cậu. Cậu không hề cô đơn một mình, mình vẫn luôn ở đó."

 

Cô không một mình.

 

Từ trước đến nay cô không bao giờ cô đơn.

 

Khi cô vui, Vân An ở bên cô, khi cô khó chịu, Vân An cũng ở bên cô.

 

Ở một nơi mà cô không thể nhìn thấy, nàng đã lặng lẽ ở bên.

 

Nắm đấm của Tần Tranh từ từ buông lỏng, đầu óc cô hỗn loạn, sự đau lòng và khó chịu đan xen vào nhau, dòng suy nghĩ vốn đã mơ màng vì cơn cảm lại càng không rõ ràng. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ trống rỗng đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng mỏng manh của cô, Vân An đột nhiên nghĩ đến kiếp trước, đã rất nhiều lần nàng cũng chỉ có thể nhìn Tần Tranh như vậy, từ phía sau, cứ thế nhìn cô mà thôi.

 

Bên ngoài rất náo nhiệt, vừa qua giờ cơm tối nên có rất đông người đi dạo. Tần Tranh đi trong đám người, cứ thế đi thẳng về phía trước, không có mục đích. Vân An đi sau cô hai bước chân, nàng không gọi cô lại, mặc cho cô bước về phía trước.

 

Tần Tranh đi qua con phố, đi qua cửa siêu thị, sự ồn ào xung quanh không liên quan gì đến cô cả. Thỉnh thoảng cô quay đầu, nhìn cảnh tượng nhộn nhịp, đèn đuốc xa hoa bên cạnh, cũng có không ít người nhìn cô, ngoái đầu lại liên tục. Tần Tranh lờ đi tất cả, cô bước tới cổng một công viên, định đi qua thì có một cô bé chạy tới từ phía đối diện. Lúc sắp va vào Tần Tranh, Vân An cúi xuống ôm lấy cô bé, không để cô bé va vào cô.

 

Tần Tranh cúi đầu, đối diện với Vân An đang ngồi xổm. Trong đáy mắt cô là những cảm xúc rất phức tạp.

 

Có trách móc, có oán hận.

 

Ánh mắt đó của Tần Tranh như đâm sâu vào tim Vân An, khiến nàng sững sờ mất vài giây. Tần Tranh đã nhanh hơn một bước, gồng mình rời đi.

 

Tại sao không nói cho cô biết?

 

Tại sao lâu như vậy rồi mà không nói cho cô biết?

 

Rốt cuộc nàng còn bao nhiêu chuyện đang giấu cô?

 

Tần Tranh rất hận, rất oán, cô nín thở, càng nghĩ càng tức, bước chân mỗi lúc một nhanh, đi như bay. Vân An vội vàng đuổi theo, suýt chút nữa là nàng không bắt kịp, nhưng nàng cũng không dám tiến lên phía trước, chỉ giữ một khoảng cách còn xa hơn lúc nãy.

 

Vân An thấy Tần Tranh bước đi rất mạnh, quả thật cô đang dùng hết sức. Cô nén một cục tức mà không có chỗ trút, đến cả đi đường cũng nghiến răng nghiến lợi, cứ thế đi thẳng về phía trước. Bỗng nhiên, ngón chân cô tê rần. Tần Tranh cúi đầu, thấy đầu ngón chân mình rớm máu. Vừa rồi ra ngoài cô chỉ mang dép lê, đi đứng quá hùng hổ nên đã đá phải một cục đá nhỏ. Tần Tranh nổi giận, tâm trạng vốn đã cáu kỉnh nay lại càng không thể kiềm chế được, bèn đá thêm một cú nữa.

 

Cục đá không nhúc nhích, nhưng những giọt máu ở đầu ngón chân chảy ra nhiều hơn, nhanh hơn, làm ướt cả ngón chân, dính nhớp nháp trên dép. Tần Tranh đột nhiên mất hết sức lực, ngồi phịch xuống băng ghế dài bên cạnh, cúi đầu nhìn xuống ngón chân mình. Bên cạnh vang lên giọng nói trong trẻo, non nớt của một cô bé: "Chị ơi."

 

Tần Tranh quay đầu, một cô bé 6 7 tuổi đang nhìn cô, rồi lại nhìn xuống ngón chân của cô, nói: "Chị ơi, chân chị bị chảy máu rồi."

 

Tần Tranh nói: "Ừ, chân chị bị chảy máu rồi."

 

Cô bé lục lọi trong cái túi đeo bên người, cuối cùng cũng tìm được một miếng băng cá nhân đưa cho Tần Tranh. Tần Tranh cười, cô bé nói: "Chị ơi, để em dán cho chị nha."

 

Tần Tranh nhìn cô bé, cơn giận đã vơi đi rất nhiều, ánh mắt trở nên dịu dàng. Cô nói: "Được."

 

Cô vừa dứt lời thì đã có người gọi tên cô bé. Cô bé ngẩng đầu: "Mẹ! Con ở đây!"

 

Nhìn thấy Tần Tranh, người đó gật đầu với cô một cái, Tần Tranh cũng lịch sự mỉm cười đáp lại. Lúc hai người chào hỏi nhau, cô bé đã dán miếng băng cá nhân lên ngón chân Tần Tranh. Cô bé còn nhỏ, dán cũng không được đẹp lắm, xiên xiên vẹo vẹo, hơn nửa miếng băng hở ra ngoài. Tần Tranh co ngón chân lại, nói: "Cảm ơn em nhé."

 

Cô bé vui vẻ cười toe toét: "Dạ không có gì đâu chị."

 

Cô bé đưa tay sờ lên má Tần Tranh, nói nhỏ: "Chị ơi, chắc là chị đau lắm."

 

Tần Tranh ngẩn người, nhìn chằm chằm cô bé, đáy mắt tức thì ngập đầy nước, đôi mắt long lanh. Cô bé ghé sát vào tai cô nói: "Chị ơi, em chảy máu cũng sẽ khóc nữa. Mẹ em nói là không sao đâu, đau thì có thể khóc mà."

 

Tần Tranh chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay ôm lấy trán. Cô bé bị mẹ gọi đi, bèn vẫy tay: "Tạm biệt chị."

 

Tần Tranh quay đầu nhìn cô bé, cô rất muốn nói lời tạm biệt, nhưng cổ họng đau rát không nói nổi một câu. Cô mỉm cười, vẫy tay với cô bé, nhìn cô bé nhảy chân sáo rời khỏi tầm mắt. Tần Tranh cúi đầu nhìn ngón chân, miếng băng cá nhân đã bị máu nhuộm đỏ, tươi rói mà chói mắt. Cơn đau buốt tận tim gan từ ngón chân lan ra khắp cơ thể, Tần Tranh đau đến nỗi có một thoáng không thở nổi. Cô cúi đầu, xé miếng băng cá nhân ra, nhìn vết thương đang rỉ máu không ngừng.

 

Đau quá.

 

Đau quá đi mất.

 

Dây thần kinh vốn tê liệt nãy giờ bỗng nhận được tín hiệu, cơn đau ập đến như sóng thần, hoàn toàn nhấn chìm Tần Tranh. Cô đau đến nỗi nức nở, hai chân co quắp trên ghế dài, vùi mặt vào đầu gối. Tần Tranh khóc thút thít, khóc không ngừng, khóc đến mức không thở nổi, càng khóc càng to.

 

Thỉnh thoảng có người nhìn qua, Vân An đứng bên cạnh băng ghế dài của cô, che khuất mọi tầm nhìn.

 

---

 

Trước Tiếp