
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tức Phong, một vị khách khanh khác của Thiên Hành Tông, bản thể là Trĩ gấm sáu đuôi.
Màu lông của Trĩ gấm sáu đuôi vốn đã sặc sỡ, về ngoại hình có biệt danh là tiểu phượng hoàng.
Sau khi hóa thành hình người, diện mạo lại càng kiều mị tuyệt trần, da trắng mịn màng, dung mạo chẳng hề thua kém nữ tử.
Thêm vào đó hắn có thân hình cao lớn, dáng người thon dài, không những không nhu nhược mà còn mang theo khí chất cao quý, tao nhã trời sinh.
Không bàn đến tu vi cao thấp, chỉ riêng gương mặt này đã đủ vốn liếng làm tiểu bạch kiểm.
Không trách Dạ Du lại ghen tuông dữ dội, cảm thấy bị uy h**p sâu sắc.
Tức Phong sau khi nhìn thấy Hách Hồng Anh, rõ ràng sửng sốt, “Ngươi, ngươi là Hồng Anh? Sao ngươi lại biến thành nam nhân rồi?”
Hách Hồng Anh vội vàng ra hiệu im lặng cho Tức Phong, nàng nhìn trái ngó phải, xác nhận xung quanh không có người khác, vội vàng lại dùng thuật che mặt tự thêm cho mình một lớp dày.
Như vậy nàng còn thấy chưa đủ, lại tìm một cái khăn vải quấn mình kím mít, chỉ lộ ra đôi mắt, lúc này mới nói:
…
…
“Ta dùng thuật che mắt ngươi cũng có thể nhìn ra ta?”
“Tức Phong, đạo hạnh của ngươi rốt cuộc cỡ nào vậy?”
“Tu vi ta bao nhiêu ngươi còn không rõ sao?” Tức Phong nhìn nàng chăm chú, ánh mắt không rời đi được: “Nhưng trọng điểm không phải tu vi, mà là…làm sao ngươi lại biến thành nam nhân?”
Hách Hồng Anh vẻ mặt đau khổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng nhắc nữa, xui xẻo, quỷ mới biết cái tên âm binh đó phát bệnh gì.”
“Cái gì?” Tức Phong không hiểu.
Hách Hồng Anh xua tay: “Không quan trọng, đợi đám tiểu gia hỏa Thiên Hành Tông rèn luyện kết thúc rồi nói sau.”
“Đám tiểu bối đã đi rồi, rèn luyện rất suôn sẻ.” Tức Phong nói: “Ta thấy ngươi chưa ra nên vẫn luôn ở đây đợi ngươi.”
Hách Hồng Anh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nói đám tiểu bối Thiên Hành Tông chắc không có bản lĩnh như Tức Phong, có thể nhìn thấu thuật che mắt của nàng.
Nhưng lỡ như thì sao?
Danh tiếng một đời của Hách nhị cô nương nàng sẽ bị hủy hoại hết vào hôm nay!
Nhưng mà, đám tiểu bối đã rời đi cả rồi, vậy thì nàng có thể buông tay buông chân đi tìm Dạ Du tính sổ rồi.
“Ta còn có việc riêng cần xử lý, Tức Phong ngươi về Thiên Hành Tông trước đi, làm phiền ngươi đợi ta…”
Hách Hồng Anh còn chưa nói xong, xoa tay chuẩn bị đi xử lý Dạ Du, nhưng vừa quay người đã bị Tức Phong kéo lại.
“Có chuyện gì?”
Giày nam nữ
Ánh mắt Tức Phong lóe lên, ấp úng ừ một tiếng, vành tai cũng đỏ lên đáng ngờ.
Nhưng Hách Hồng Anh không chú ý đến tình trạng của hắn, trong lòng chỉ toàn nghĩ đến việc làm sao xé xác Dạ Du, căn bản không nghiêm túc nghe Tức Phong ở đó lầm bầm cái gì, cho đến khi—
“Hồng Anh, thật ra ta vốn là vì ngươi mới đến Thiên Hành Tông làm khách khanh trưởng lão.”
“Ừm ừm ồ ồ… Gì cơ?”
Hách Hồng Anh nghiêng đầu, thấy bộ dạng vặn vẹo ngượng ngùng của Tức Phong, ngón tay có chút ngứa, chỉ muốn tát cho một phát.
Nam nhi đại trượng phu mà vặn vẹo cái gì?
Còn có…cái gì gọi là vì nàng mới đến làm khách khanh?
“Chẳng lẽ ta từng cứu mạng ngươi? Nếu không ngươi việc gì vì ta mà đến?”
Tức Phong: “…”
Khóe miệng hắn giật giật nói: “Ta bao nhiêu tuổi, tu vi bao nhiêu, Hồng Anh ngươi tuy cũng khá lợi hại nhưng về tuổi tác và tu vi vẫn kém ta một chút, e rằng vẫn chưa có cơ hội cứu mạng ta đâu.”
Hách Hồng Anh nhíu mày, ánh mắt đột nhiên trở nên cảnh giác: “Vậy mục đích của ngươi là gì? Chẳng lẽ là có việc cầu xin phu tử của ta? Hay là Thanh Vũ tỷ tỷ của ta? Hay là tỷ phu của ta?”
“Ngừng ngay nhé! Muốn đi cửa sau hả, đừng có mơ!”
Tức Phong: “…”
Hắn hít sâu một hơi: “Là Di Nhan thần quân bảo ta đến.”
“Hả?”
Tức Phong: “Ngài ấy định nhờ Nguyệt Lão se tơ hồng cho chúng ta, bảo ta đến trước tiếp xúc với ngươi, bồi dưỡng tình cảm.”
“Thật ra ban đầu ta không muốn, nhưng…”
Hách Hồng Anh đã chuẩn bị mắng rồi, nghe thấy chữ “nhưng” này lại nhịn một chút, nàng muốn xem Tức Phong còn có thể nói ra cái gì nữa.
Tức Phong ho một tiếng, liếc nàng một cái, nói: “Ngươi biến thành nam nhân rồi…trông rất tuyệt.”
“Ta cảm thấy…ta lại có thể rồi.”
Hách Hồng Anh: “…”
Nắm đấm Hách nhị cô nương đã siết đến tóe lửa: “Vậy thì thật xin lỗi rồi, ta…không thể!”