Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 632

Trước Tiếp

Nhật Du thở dài một hơi, nhìn chằm chằm hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi tìm Sát Sát cầu viện rồi?”

Dạ Du phiền não vò tóc mình, ừm một tiếng.

“Cái lá bùa rách đó không hiểu sao nữa, rõ ràng là do ta tự luyện ra, kết quả ta lại không giải được.”

Dạ Du vừa lẩm bẩm vừa cắn ngón tay, trông vô cùng bực bội.

“Trực giác của ta mách bảo có người đang hại ta, loại dự cảm không lành này, trên thế gian này không ai chuẩn hơn ta!”

Nhật Du: “…” Đây đúng là sự thật.

Hơn nữa đối với ‘kẻ chủ mưu đứng sau’ này, trong lòng Nhật Du đã có đáp án.

Vốn dĩ hắn truyền tin cho Thanh Vũ chính là muốn để Thanh Vũ đứng ra hòa giải, để vị kia ra tay đừng quá đáng.

Nào ngờ, huynh đệ ngu ngốc nhà mình lại ra tay quá nhanh, trực tiếp cho đối phương cơ hội lợi dụng để giở trò bẩn.


Mà chuyện này thì…

Cũng chẳng thể nói ai đúng ai sai cho rõ ràng được. Rra tay trước là tiểu nhân, ai bảo Dạ Du muốn hại tên tiểu bạch kiểm vô tội kia chứ?

Hách Hồng Anh là bị vạ lây là oan uổng, Dạ Du thì…coi như là tự làm tự chịu.

Nhật Du trong lòng thở dài, thấy huynh đệ mình đúng là kẻ trong cuộc mê muội.


Hắn lại chạy đi tìm Sát Sát cầu viện, với tính cách của Sát Sát nếu biết Dạ Du động ‘tà niệm’ ra ‘độc thủ’ với tình địch, cuối cùng tự làm tự chịu.

Sát Sát sẽ giúp hắn?

Ừm, giúp chắc là sẽ giúp.

Nhưng trước tiên chắc chắn sẽ ngồi xem kịch, vừa nhấm nháp hạt dưa vừa xem trò hay, đợi đến khi Dạ Du khổ sở đủ rồi mới chịu ra tay.

Mà kết cục cuối cùng thì—
Dạ Du chắc chắn sẽ không thoát khỏi một trận đòn chí mạng, đánh đến sống dở chết dở.

“Ta nhớ trước kia ngươi cũng khá thông minh mà.” Nhật Du nhìn chằm chằm huynh đệ nhà mình, chân thành nói, vẻ mặt nghiêm túc: “Tại sao bây giờ lại ngu ngốc như vậy, ngươi với Thập Nan cũng không tiếp xúc nhiều, sao lại giống như bị Si Mê Đạo của hắn nhiễm rồi?”

Dạ Du bực bội, liếc hắn: “Bỏ đá xuống giếng? Ngươi thông minh, ngươi giải cái bùa âm dương kia giúp ta đi?”

“Lại không phải do ta luyện, ta giải không được.”

Nhật Du lắc đầu, nhìn hắn nói: “Ta chỉ là không hiểu, ngươi rõ ràng thích tiểu Hồng, cớ sao không thẳng thắn với nàng.”

Dạ Du mím môi không nói gì.

Nhật Du tiếp lời:
“Trước kia là có nhiều yếu tố bên ngoài cản trở, ngươi phải giải quyết nhiều vấn đề. Khi ấy ta cũng chưa khôi phục sức mạnh khiến ngươi không thể khống chế được vận rủi trong mình.”

Giày nam nữ
“Nếu quá gần tiểu Hồng, vận xui của ngươi sẽ ảnh hưởng đến nàng.”

“Nhưng bây giờ sức mạnh của ngươi đã hoàn toàn trong tầm kiểm soát, ngươi còn sợ đầu sợ đuôi cái gì?”


Nhật Du nói xong, lắc đầu: “Cho dù tiểu Hồng thật sự thay lòng đổi dạ, đó cũng là do ngươi đáng đời.”

“Người ta dựa vào cái gì phải đợi ngươi, giữ mình vì ngươi? Huống hồ từ đầu đến cuối ngươi còn chưa nói rõ một lời với người ta.”

Môi Dạ Du càng mím chặt, hồi lâu sau hắn mới nhỏ giọng lí nhí như tự nói với mình: “Ta… ta đâu có nghĩ nàng nên đợi ta…”

“Nàng ấy…”

“Nàng ấy căn bản… chắc là không thích ta…”

Trong mắt Dạ Du lóe lên một tia tự giễu: “Nàng không thích ta, nhưng ta lại không thể khống chế được suy nghĩ trong đầu, ta thích nàng, muốn ở bên nàng.”

Cho nên hắn mới đuổi theo đến, mặt dày mày dạn muốn đi theo Hách Hồng Anh, muốn chiếm vị trí trong lòng trong lòng nàng.

Nào ngờ, vừa mới ra tay… đã muộn rồi. Đã bị người khác nhanh chân chiếm mất chỗ.

Nhật Du nghe xong lại mờ mịt.

“Đợi đã, tại sao ngươi lại nghĩ tiểu Hồng không thích ngươi?”

Dạ Du mím môi, hồi lâu sau hắn u uất nói: “Ta đã đến cửu trùng thiên tìm tên Nguyệt Lão rách nát đó, dùng Vấn Duyên Kính của lão, hỏi ta và Hách nhị có tình có duyên không…”

“Đáp án là… đơn phương.”

Dạ Du nói tới đây, không giấu được vẻ mất mát trong ánh mắt:
“Đó chẳng phải là… nàng không thích ta sao?”

Nhật Du: “…”

Không phải, đợi đã.

Tìm Nguyệt Lão?

Hắn nhìn huynh đệ nhà mình với ánh mắt khó dò.

Nếu trước đó Nhật Du chỉ là nghi ngờ, bây giờ chính là chắc chắn rồi.

Lần trước, Dạ Du từng lỡ lời xúc phạm Di Nhan, Di Nhan đã buông lời đe dọa, nói muốn tìm Nguyệt Lão dạy dỗ Dạ Du một trận, để hắn cả đời tình duyên trắc trở!

Giờ xem ra…Quả nhiên là báo ứng rồi!!

Trước Tiếp