
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Sợ làm phiền người nhà, hai người nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
“Không khí ở quê thật trong lành.” Sở Tuấn thốt lên một câu cảm thán của một thiếu gia thành phố về quê: “Sao cũng sáng hơn.”
“Đúng vậy, vì ở quê không có ô nhiễm ánh sáng, đương nhiên sao và trăng đều sáng hơn.” An Noãn cầm đèn pin chiếu lên trời, ánh sáng chìm vào vũ trụ tối tăm vô tận, biến mất không dấu vết.
“Cẩn thận chân.” Sở Tuấn đỡ An Noãn một cái: “Đường này khó đi, nhìn kỹ hẵng bước.”
Sở Tuấn đỡ An Noãn cẩn thận bước qua những hòn đá và ổ gà.
Chẳng mấy chốc đã đến nhà vệ sinh công cộng giữa làng.
“Đến rồi.” Sở Tuấn dùng đèn pin chiếu vào: “Đi đi, có cần anh đi cùng không?”
An Noãn nhíu mày lắc đầu.
“Không cần, em tự đi được.”
Một lúc sau An Noãn ra ngoài.
Vẻ mặt rất phức tạp.
Trước đó Sở Tuấn còn cảm thấy có gì đó lạ lạ. Dù sao nơi đây cũng là nơi An Noãn lớn lên nhưng cô lại tỏ ra vô cùng không thoải mái, cảm giác rất gò bó, như thể không quen thuộc chút nào.
Nhưng thân phận của An Noãn thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Sở Tuấn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể quy tất cả về tính cách trời sinh.
Có người trời sinh đã phóng khoáng, trời sinh đã ưa sạch sẽ, trời sinh đã là thiên tài.
Khi hoàn cảnh không phù hợp thì nhẫn nhịn ẩn mình, cũng có thể thích ứng với mọi thứ. Khi hoàn cảnh tốt hơn thì bung tỏa một cách nhanh chóng.
“Anh cũng đi vệ sinh một chút, em đứng đây đợi anh, đừng đi đâu.”
“Được.”
Sở Tuấn, chàng thiếu gia này, đối với nơi như thế này chắc chắn cũng vạn phần không quen. Chỉ là cố gắng không thể hiện ra mà thôi.
Sở Tuấn vào nhà vệ sinh, An Noãn đứng ngoài đợi.
Nhàn rỗi không có việc gì, dùng đèn pin chiếu chỗ này, chiếu chỗ kia.
Đêm ở nông thôn những năm 80 đối với cô cũng khá mới mẻ. Dù sao Sở Tuấn cũng ở bên cạnh nên cô không sợ.
Đang nhìn thì nghe thấy xa xa dường như có tiếng gì đó.
An Noãn giơ tay lên xem đồng hồ, bây giờ là 4 giờ 10 phút sáng.
Bây giờ không phải mùa hè, lúc này trời còn chưa sáng chỉ có ánh trăng âm u.
Giờ này ai mà lại chạy ngoài đường? Không phải có trộm chứ?
Serum chống nắng Vaseline
Trong lòng An Noãn cảm thấy kỳ lạ, cô nhìn về phía có tiếng động.
Đó là hướng của con đường lớn.
Tiếng động vẫn còn xa, trong bóng tối cũng không thấy gì.
An Noãn đang nhìn thì Sở Tuấn ra.
“Nhìn gì thế?” Sở Tuấn đi tới.
“Suỵt…” An Noãn nói: “Anh nghe xem, có phải có tiếng gì không?”
Sở Tuấn lắng tai nghe, quả thực có tiếng động.
“Nửa đêm nửa hôm, chẳng lẽ có người gõ chiêng gõ trống ngoài đường à?” Sở Tuấn nhíu mày: “Chúng ta qua xem thử?”
“Được.”
“Em… có sợ không?”
“Em không sợ, có anh ở đây, có gì mà phải sợ?”
An Noãn nói vậy, Sở Tuấn lập tức cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Được người mình yêu tin tưởng, trao cho cảm giác an toàn, đối với đàn ông đó là một việc vui sướng biết bao.
“Vậy chúng ta qua xem thử.” Sở Tuấn nắm tay An Noãn đi về phía có tiếng động.
Tiếng động càng lúc càng rõ.
Có tiếng kèn, tiếng chiêng trống, còn có tiếng khóc của người.
An Noãn do dự: “Hình như là nhạc tang… có phải nhà ai đang có tang không.”
Trong sương mù dày đặc, bóng người càng lúc càng rõ.
Cuối con đường xuất hiện một nhóm người mặc đồ trắng.
Quả nhiên là có nhà đang có tang.
Mặc đồ tang.
Thoạt nhìn trong sương mù như một đám ma quỷ đi đêm, thật sự có chút rùng rợn.
Đoàn người đi thành hai hàng, người đi đầu cầm bài vị, người đi giữa khiêng quan tài, còn có người thổi kèn, gõ chiêng, một đoàn người có khoảng ba bốn mươi người từ từ tiến lại.
An Noãn nói nhỏ: “Chúng ta về đi, đừng làm phiền người ta.”
“Được.”
Hai người lặng lẽ lùi lại.
Trong lòng An Noãn thực ra có chút tò mò, không biết thời đại này tang lễ có những phong tục gì, nhưng đây rõ ràng không phải là chuyện thích hợp để xem náo nhiệt. Người ta đã rất đau lòng rồi, không nên gây thêm phiền phức.
Về nhà bác, gia đình bác vẫn đang ngủ, hai người lại rón rén vào nhà, mỗi người về phòng của mình.
Nhưng bây giờ cũng không ngủ được nữa, chẳng bao lâu sau bên ngoài dần dần có tiếng động.
Tiếng người, tiếng gà vịt ngỗng, tiếng heo bò dê, làng quê bắt đầu nhộn nhịp, mọi người lần lượt thức dậy.
Là khách, Sở Tuấn và An Noãn tất nhiên cũng không thể ngủ nướng, liền cùng nhau thức dậy.
An Noãn ra sân vươn vai hít thở không khí trong lành.
Thoải mái.
Điềm Điềm cũng đã dậy, rửa mặt xong liền vào bếp giúp nấu cơm.
An Noãn cũng giả vờ đứng trong bếp một lúc, nhưng tiếc là không giúp được gì nhiều. Việc bếp núc cô thực sự không giỏi, chỉ có thể bưng bát, lấy đũa các thứ.
Bác đứng bên cạnh xem một lúc rồi đi ra cửa đưa cho Sở Tuấn một điếu thuốc.
“Tiểu Sở à.” Bác Đường nói: “Con bé Noãn Noãn này, mẹ mất sớm, lớn lên cùng bố nó. Đàn ông mà, chẳng biết dạy con gái, nên chuyện trong nhà ít nhiều cũng có phần thiếu sót. Mong cháu rộng lượng hơn.”
Thực ra trước đây bác cũng không gặp An Noãn mấy lần nhưng dù sao trong lòng ông con gái là phải lo cho chồng con, là phải làm việc nhà. Nhưng nhìn bộ dạng của An Noãn thật không giống người biết làm việc nhà.
Sở Tuấn là một mối nhân duyên tốt như vậy, đừng vì chuyện này mà chê bai cô.
“Không sao đâu ạ, bác.” Sở Tuấn nói: “Noãn Noãn là một cô gái tốt, vừa thông minh vừa xinh đẹp, rất tốt. Còn chuyện làm việc nhà, giặt giũ nấu nướng gì đó không cần để cô ấy làm, nhà cháu có thuê người giúp việc. Cháu cưới Noãn Noãn không phải để cô ấy về làm việc nhà mà là để cô ấy sống hạnh phúc.”
Dù Sở Tuấn không nói ra nhưng anh cũng phải thừa nhận điều này.
Nếu An Noãn giống như những cô gái trong làng, không biết nhiều chữ, chưa từng thấy thế giới bên ngoài, không có tiếng nói chung, mỗi ngày chỉ biết quanh quẩn bên bếp lò, anh sẽ không coi thường cô nhưng chắc chắn không muốn kết hôn.
Kết hôn là chuyện cả đời, đi làm đã rất bận rộn mệt mỏi, về nhà luôn mong có một người có thể nói chuyện được, dù là Sở Tuấn cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên giặt giũ nấu nướng cũng là cần thiết, nhưng Sở Tuấn có tiền, có thể thuê người giặt giũ nấu nướng.
Nhưng dù anh có tiền đến mấy cũng không thể thuê được người biết thấu hiểu chia sẻ.
Nghe Sở Tuấn nói vậy bác Đường yên tâm phần nào, nhưng cũng không hoàn toàn yên tâm, chỉ gõ gõ tẩu thuốc vào đế giày.
Chẳng mấy chốc bữa sáng đã xong, một chiếc bàn bát tiên được bày ra sân, bưng lên đủ loại đồ ăn.
Cháo ngô, bánh ngô hấp, còn có vài loại dưa muối.
Sở Tuấn thấy khá mới mẻ nên ăn không ít.
An Noãn cũng thấy rất thú vị, cũng ăn không ít.
Vừa ăn vừa trò chuyện.
Trò chuyện một lúc An Noãn mới biết quả nhiên trong làng có nhà đang có tang.
An Noãn xen vào: “Có phải nhà hôm nay đưa tang không, cháu thấy rồi.”
Cả nhà bác đều giật mình.
“Sao cháu thấy được?”
“À, tối cháu đi vệ sinh nên thấy.”