Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 241

Trước Tiếp

Sợ đánh thức An Noãn, Sở Tuấn vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

Vừa mở cửa anh liền thấy Hứa Tương đang đứng ngoài.

Trong tay còn xách theo đồ.

Sở Tuấn hơi ngơ ngác.

“Hứa Tương? Sao anh lại đến đây? Không phải… tối nay anh đi tàu rồi sao?”

“Tối nay đi, nhưng chẳng phải vẫn còn cả một ngày sao?” Hứa Tương nói: “Vẫn còn sớm.”

“Vào đi.” Sở Tuấn nhận túi thức ăn trong tay Hứa Tương rồi thấy anh ta còn cầm một cái hộp, nhìn kỹ lại, ngạc nhiên nói: “Anh… còn mua cả bánh kem nữa?”

Hứa Tương xách bánh kem bơ vào nhà, đặt lên bàn rồi nhìn quanh.

Sở Tuấn nhíu mày nói: “Nhìn gì thế?”

“Em dâu đâu?” Hứa Tương nói: “Phó đội trưởng Giang nói hai người đều ở đây.”

Tuy không phải người ngoài nhưng cũng không đến mức chuyện gì cũng kể ra ngoài.

Sở Tuấn có một cảm giác kỳ lạ.

“Anh đến tìm tôi hay là tìm cô ấy?”

Rồi Hứa Tương cười: “Thôi được, thật ra tôi đến tìm cô ấy.”

“Anh tìm bạn gái tôi làm gì? Cô ấy vẫn đang ngủ.” Sở Tuấn không vui nói: “Vậy anh ngồi đi, tôi đi gọi cô ấy.”

“Không vội, tôi nấu cơm trước đã.”

Hứa Tương xách đồ ăn mình mang đến định vào bếp.

“Sao lại giống như nàng tiên ốc thế?” Sở Tuấn ngạc nhiên nói: “Hôm nay anh đến tìm tôi là để nấu cơm cho tôi à?”

Tự mang đồ ăn đến lại còn nấu cơm, tốt đến thế sao?

“Cậu mơ à.” Hứa Tương cầm lấy tạp dề bên bàn ăn, cứ thế điệu nghệ buộc vào eo, vừa xắn tay áo vừa nói: “Lát nữa vừa ăn vừa nói.”

Nói rồi Hứa Tương đi vào bếp.

Có thể thấy, đây không phải lần đầu anh ta đến đây.

Hứa Tương vào bếp tự mình nấu nướng.

Sở Tuấn nghĩ một lát về tay nghề của Hứa Tương, do dự một chút rồi vẫn gọi điện cho một nhà hàng quen, bảo họ lát nữa mang vài món qua.

Dù sao thì mạng của anh và An Noãn cũng là mạng, không nhất thiết phải gượng cười, ăn ngấu nghiến để làm vui lòng Hứa Tương.

Nước tẩy trang
Nếu Hứa Tương nấu ăn được thì coi như là thêm hoa trên gấm.

Nếu nấu không ăn được cũng không đến nỗi phải đói.

Gọi điện xong, Sở Tuấn vào phòng ngủ.

An Noãn cũng đã tỉnh.

Nhưng vẫn chưa dậy, chỉ nằm trên giường nhìn xa xăm, vừa nhìn xa xăm vừa nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.

Phòng Sở Tuấn cách âm khá tốt, tiếng hai người bên ngoài nói chuyện rất nhỏ, cô không nghe rõ họ nói gì.

Thấy Sở Tuấn vào, An Noãn hỏi: “Ai đến vậy?”

Sở Tuấn nói: “Ồ, nàng tiên ốc.”

“Nàng tiên ốc?” An Noãn ngạc nhiên: “Nàng tiên ốc nào? Tình cũ… của anh à?”

Vừa rồi nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa, tuy không nghe rõ nói gì nhưng chắc là giọng đàn ông mà.

“Nói bậy.” Sở Tuấn cố tình nghiêm mặt: “Anh làm gì có tình cũ, em đừng hủy hoại danh tiếng của anh.”

“Vậy là ai?”

“Là Hứa Tương.” Sở Tuấn nói: “Tối nay anh ấy đi tàu, vừa rồi xách đồ ăn và bánh kem qua, nói là muốn mời chúng ta ăn cơm, kỳ lạ thật.”

“Hứa Tương mang bánh kem đến?” Mắt An Noãn sáng lên, ngồi bật dậy: “Anh nói anh ấy mang bánh kem đến.”

“Đúng vậy.” Sở Tuấn hơi ngạc nhiên: “Sao thế?”

“Không đúng.” An Noãn tính toán thời gian: “Không phải ngày kia mới là sinh nhật anh ấy sao?”

Lòng Sở Tuấn có chút ghen.

“Sao em biết sinh nhật anh ấy lúc nào, anh còn không biết.”

“Nói ra dài dòng, lát nữa em kể cho.” An Noãn nhanh nhẹn xuống giường đi đánh răng rửa mặt.

Sở Tuấn ngồi bên giường, nghĩ tới nghĩ lui.

Hứa Tương và An Noãn chắc chỉ gặp nhau hai lần.

Lần đầu là ở cổng đơn vị.

Lần thứ hai là ở tầng hầm của lâm trường Hồng Tinh.

Lần đầu gặp mặt hai người không quen, bề ngoài còn không thân thiện. An Noãn cũng nói Hứa Tương còn dùng dao dọa cô.

Lần thứ hai gặp mặt, tình hình căng thẳng, tổng cộng cũng không nói được mấy câu, cả quá trình anh đều có mặt.

Nếu họ có tình bạn vượt mức thì chỉ có thể xảy ra trong bữa cơm lần đầu gặp mặt đó.

An Noãn vừa đánh răng rửa mặt vừa suy nghĩ trong lòng.

Bây giờ chuyện của Tần Mặc cũng coi như tạm ổn nhưng vẫn chưa đến sinh nhật Hứa Tương, cô vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Luôn cảm thấy sinh nhật là một ranh giới của Hứa Tương, qua rồi mới coi như độ kiếp thành công.

Khi cô rửa mặt xong mở cửa phòng tắm thì giật mình.

Chỉ thấy Sở Tuấn dựa tường đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy oán thán.

“Anh làm gì ở đây?” An Noãn ngạc nhiên: “Ngoài kia có khách, không ra tiếp sao? Hứa Tương đến mà?”

Thật sự để khách nấu cơm à?

“Không sao, anh bảo nhà hàng mang đồ ăn đến rồi.” Sở Tuấn nói: “Em vẫn chưa nói cho anh biết, sao em biết sinh nhật của Hứa Tương?”

An Noãn bật cười.

Cô cảm thấy nếu mình không giải thích, Sở Tuấn chắc sắp gọi cô là “chị ơi” rồi.

Người này gần đây hơi trẻ con.

Thế là An Noãn bí ẩn vẫy tay với Sở Tuấn: “Em nói cho anh nghe nhưng anh đừng nói với anh ấy, em sợ anh ấy mất mặt.”

“Em nói đi.”

An Noãn hạ giọng: “Hôm anh ấy mời em ăn cơm em cảm thấy tâm trạng anh ấy không ổn lắm.”

“Không ổn thế nào?”

“Anh ấy có thể không nhận ra, nhưng em cảm nhận cả người anh ấy toát lên một vẻ… kiểu như cảm giác bi tráng sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào. Vì em đoán anh ấy là người của bên mình nên em thấy lo. Em nghĩ chắc vụ các anh đang làm rất nguy hiểm, Hứa Tương có lẽ đã chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh.”

An Noãn vừa nói vậy, vẻ mặt Sở Tuấn lập tức nghiêm túc lại.

“Anh biết đấy, một người có mong muốn sống hay không là hoàn toàn khác nhau.” An Noãn nói: “Lúc đó em đã động viên anh ấy vài câu, hỏi anh ấy khi nào sinh nhật, em dặn anh ấy dạo này nhất định phải cẩn thận giữ mình, đợi đến sinh nhật anh ấy em sẽ mời anh ấy ăn bánh kem.”

An Noãn là người thẳng thắn.

Trong chuyện này, ngoài việc giấu những gì phải giấu thì những chuyện khác đều không nói dối.

Sở Tuấn nghe xong lập tức tỉnh ngộ.

“Thảo nào…” Sở Tuấn nói: “Em không biết đâu, mạng của Hứa Tương lần này thật sự là nhặt về đấy.”

Lòng An Noãn thắt lại: “Sao lại nói vậy?”

Sở Tuấn nói: “Hai hôm trước không hiểu sao Hứa Tương lại mua một cái bùa bình an ở gánh hàng rong bỏ vào người, là một tấm thẻ sắt. Rồi hôm kia anh ấy bị trúng một phát đạn, viên đạn bắn trúng ngay vào tấm bùa bình an, nếu không thì chết rồi.”

An Noãn kinh ngạc đến ngây người.

“Thần kỳ vậy sao?”

“Đúng vậy.” Sở Tuấn đột nhiên đắc ý: “Thảo nào hôm nay anh ấy vừa mua đồ ăn vừa mua bánh kem, còn chủ động vào bếp, thì ra là để cảm ơn ân nhân cứu mạng.”

Tuy không phải An Noãn đỡ đạn cho anh ta nhưng chắc chắn là lời của An Noãn đã khiến anh ta có ý nghĩ phải cẩn thận hơn.

Ý nghĩ cẩn thận này mới khiến anh ta tiện tay mua bùa bình an.

Vận mệnh chính là kỳ diệu như vậy.

Mạng sống này của Hứa Tương ít nhất một nửa là do An Noãn cứu được.

Hai người còn chưa nói chuyện xong Hứa Tương đã đến gõ cửa.

Sở Tuấn mở cửa.

Hứa Tương cũng không vào, đứng ở cửa nói: “Đồng chí An, chào cô.”

“Anh ba Hứa.” An Noãn vẫy tay: “Lâu rồi không gặp.”

Một mùi vị kỳ lạ bay vào.

Hứa Tương bình tĩnh nói: “Hay là… tôi mời hai người ra nhà hàng ăn đi.”

Nàng tiên ốc tuy có nhiệt tình nhưng xem ra thực lực không cho phép.

Trước Tiếp