
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
“Họ…” Sở Tuấn do dự một lúc: “Nhờ có em, họ đều không sao.”
Nhưng rất nhiều chuyện vẫn không thể nói chi tiết.
Hứa Túy và Hứa Tương dù có trở về hệ thống cảnh sát cũng sẽ không ở lại Bắc Kinh, sẽ đến một nơi rất xa.
“Không sao là tốt rồi.” An Noãn nghĩ lại vẫn còn có chút sợ hãi: “Sở Tuấn, anh biết không? Trước đó em thật sự rất sợ, sợ lắm luôn.”
“Sao vậy?”
“Em có một giấc mơ.”
“Giấc mơ gì?”
“Ngay trước khi em gọi điện cho ông nội nhờ tìm người giúp em đã có một giấc mơ.”
Sở Tuấn cúi đầu, nghiêm túc lắng nghe.
“Em mơ thấy mình đến nghĩa trang liệt sĩ, thấy một hàng bia mộ, trên đó có tên nhưng em không nhìn rõ. Em cứ tiến về phía trước, lờ mờ thấy tên của anh… em lập tức sợ hãi tỉnh dậy. Sau đó em không thể nào ngồi yên được nữa.”
Những gì An Noãn nói không khác biệt nhiều so với sự thật.
Nhưng điều khiến An Noãn quyết định tìm ông cụ Trạch nhờ tìm người giúp đỡ ban đầu là vì Hứa Tương, sau đó mới có giấc mơ này.
Nhưng cô không thể nào nói như vậy trước mặt Sở Tuấn, đại nghĩa là đại nghĩa, bạn trai là bạn trai, không thể ngốc nghếch được.
“Vất vả cho em rồi, để em phải lo lắng.”
Sở Tuấn ôm lấy mặt An Noãn, hôn lên trán.
“Không sao, đều là việc em nên làm. Em đã biết thân phận của anh từ lâu, không có gì để than phiền cả.” An Noãn cũng bắt chước hôn lại: “Hơn nữa em rất vui vì mình đã giúp được việc.”
Đặc biệt, đặc biệt vui.
Lúc này, trong mắt An Noãn có ánh sáng.
Sở Tuấn cảm thấy ấm áp đến mức nghẹn ngào, ôm cô chặt hơn: “Noãn Noãn, anh thực sự có đức có tài gì mà lại có hôn ước với em, ông nội đúng là là ông nội ruột của anh.”
Xem đứa trẻ ngốc này nói lời ngốc nghếch, ông nội đương nhiên là ông nội ruột, nếu không lúc tức giận đánh anh không thể nào mạnh như vậy.
“Không sao, chắc chắn kiếp trước, kiếp trước nữa anh đã làm rất nhiều việc tốt mới có được phúc khí kiếp này.”
An Noãn còn khá kiêu ngạo.
“Em nói đúng.” Sở Tuấn không chút do dự: “Đúng rồi, anh có một chuyện tốt muốn nói với em.”
“Chuyện gì?”
Sở Tuấn nói: “Chuyện lần này em đã lập công lớn, nếu không có em có lẽ có nhiều đồng đội đã phải hy sinh.”
Nước tẩy trang
Cuối cùng An Noãn xuất hiện ở lâm trường Hồng Tinh, xông vào tầng hầm, đúng là một nước cờ thần sầu.
Trong lòng An Noãn vui mừng: “Có phải chuyện đốt lửa ở lâm trường sẽ không truy cứu trách nhiệm của em nữa?”
Sở Tuấn bật cười: “Cái đó vốn dĩ cũng không truy cứu trách nhiệm của em, không phải chuyện đó.”
“Vậy còn có chuyện tốt gì?”
Sở Tuấn nói: “Lãnh đạo nói muốn khen thưởng em, bảo anh hỏi xem em có yêu cầu gì không?”
Lãnh đạo thực sự biết điều.
Trong lòng An Noãn chợt động.
“Gì cũng được sao?”
“Không phải vậy, nhưng anh đã giúp em đề xuất rồi.”
An Noãn lập tức ngồi thẳng dậy: “Anh giúp em đề xuất cái gì?”
“Cái mà em vẫn luôn muốn.”
Mắt An Noãn sáng lên.
Sở Tuấn chắc biết cô muốn gì.
“Vào đội cảnh sát hình sự.”
Sở Tuấn quả nhiên hiểu cô.
Mấy ngày nay cô ngày ngày ôm sách đọc đến mỏi cả mắt chính là vì một tấm bằng, để sang năm khi cục cảnh sát tuyển dụng có thể đạt được ngưỡng yêu cầu.
Nếu công lao lần này có thể đổi lấy việc được đặc cách tuyển dụng thì quá tốt.
Cảm giác như bỗng nhiên bớt đi rất nhiều đường vòng.
“Được không?” An Noãn lập tức ngồi thẳng dậy.
“Đương nhiên được, nếu không được thì anh đã không nói với em.” Sở Tuấn lại kéo người xuống, kéo chăn lên quấn chặt: “Cục trưởng rất coi trọng vấn đề này, đã hỏi về biểu hiện của em trong thời gian qua, cũng đã hỏi chú Chu, trong miệng chú Chu, em đúng là một thiên tài.”
An Noãn liên tục gật đầu.
Hình tượng này của cô quả nhiên không uổng công xây dựng.
Sở Tuấn nói: “Đợi tuần sau đi làm, em đi cùng anh. Cục trưởng sẽ đích thân kiểm tra, ông ấy nói sẽ không câu nệ hình thức để tìm người tài, không có lý do gì vì một tấm bằng mà bỏ lỡ một mầm non tốt. Chỉ cần em qua kiểm tra, tiêu chuẩn bằng cấp có thể tạm hoãn… anh cũng đã nói với ông ấy, bài thi cấp hai em gần như đều được điểm tối đa, chỉ là không có bằng cấp chứ không phải không có kiến thức.”
“Yên tâm đi.” An Noãn vỗ ngực: “Nếu ông ấy không tin, có thể tìm mấy bộ bài tập cấp ba đến. Điểm tối đa có chút khó khăn nhưng nhắm mắt cũng có thể được hơn 90. Lùi một bước, đậu là chắc chắn không có vấn đề gì.”
Sở Tuấn nói một cách khách quan.
“Bước lùi này của em… lùi khá nhiều đấy.”
Từ điểm tối đa đến đậu thực sự là tiến lui như gió, co giãn linh hoạt.
An Noãn cười ha ha.
Cái này có gì, con người có thể nói phóng đại nhưng đừng nói quá trớn, nhỡ đâu trượt thật thì mất mặt lắm.
“Nhưng mà…” An Noãn hỏi ra nghi ngờ của mình: “Tại sao lại là vào đội cảnh sát hình sự? Là anh đề xuất sao?”
“Coi như là vậy.” Sở Tuấn thừa nhận: “Chuyện này anh ít nhiều cũng có chút tư tâm nhưng cũng đã xem xét kỹ lưỡng.”
Sở Tuấn vừa nói vừa đặt tay An Noãn vào tay mình, vuốt từng ngón tay một.
“Tuy thể lực em không tốt nhưng các phương diện khác rất xuất sắc. Điểm này không phải vì hai chúng ta quan hệ tốt mà nói bừa mà là em thực sự xuất sắc.” Sở Tuấn cười một tiếng, khá tự hào: “Nhưng dù sao em cũng không phải là người vào theo quy trình chính quy, khó tránh khỏi có người sau lưng không hài lòng.”
Sở Tuấn hiểu chuyện đời, không phải là công tử bột không biết gì về cuộc sống.
“Với người mới, rèn luyện là điều bình thường. Nhưng anh không muốn em phải trải qua giai đoạn đó.” Sở Tuấn nói: “Anh cảm thấy không cần thiết, vì biểu hiện của em trong công việc rất chín chắn. Anh không muốn em lãng phí tinh lực và thời gian vào việc xử lý các mối quan hệ xã hội.”
Tính cách không chịu thiệt này của An Noãn nếu đến các bộ phận khác…
Thuận buồm xuôi gió thì không sao.
Nếu gặp chuyện không như ý, kết cục chỉ có hai:
Một là gây chuyện, hai là nuốt giận vào trong.
Dù là loại nào cũng không tốt.
Loại thứ hai, Sở Tuấn không nỡ.
Loại thứ nhất, Sở Tuấn có thể chống lưng cho cô nhưng cuối cùng vẫn không tốt. Ở trong đó An Noãn cũng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng bởi những lời đàm tiếu.
Chỉ có bảo vệ dưới tay mình mới là không có sai sót.
An Noãn chọc chọc vào ngực Sở Tuấn.
Hiểu rồi, anh đây là đang “tự mình nuôi dưỡng” đây mà.
An Noãn đương nhiên đồng ý vào đội cảnh sát hình sự, dù không phải là nhận chức chính thức cũng được.
Vốn dĩ kế hoạch nhanh nhất cũng phải là giữa năm sau, không ngờ kế hoạch không bằng vận may, tin tốt đến nhanh như vậy.
Hai người cứ thế nằm trên giường, vừa nói chuyện vừa không khỏi thân mật.
May mà Sở Tuấn quả thực là một người quân tử, An Noãn cũng không dám trêu chọc anh quá mức nên vẫn giữ được một mức độ lịch sự và khách sáo.
Sau đó hai người liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau không biết mấy giờ, có người gõ cửa.
Sở Tuấn mơ màng mở mắt, liền thấy An Noãn nằm trong vòng tay anh.
An Noãn chưa tỉnh, ngủ rất say.
Mặt của đội trưởng Sở sắt đá không khỏi đỏ lên một chút.
Đây là lần đầu tiên anh và An Noãn thức dậy trong cùng một chiếc giường, ôm nhau như thế.
An Noãn cử động một chút, Sở Tuấn vội vàng kéo chăn lên một chút, đắp kín người.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
Sở Tuấn liếc nhìn chiếc đồng hồ đặt trên tủ đầu giường.
Đã hơn 11 giờ rồi.
Nhưng lúc rạng sáng hôm nay họ mới đi ngủ, cũng không ngủ được mấy tiếng.