Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 146

Trước Tiếp

Không biết đã nằm bao lâu, Sở Tuấn quay về.

Trên tay xách theo một cái túi, bên trong khá nhiều đồ, nặng trĩu, trông không giống chỉ đựng hai gói băng vệ sinh.

An Noãn không đóng cửa, Sở Tuấn trực tiếp vào.

Anh tiện tay cởi áo khoác rồi đặt túi xuống.

“Bây giờ thế nào rồi?” Sở Tuấn nhìn thấy An Noãn nhíu mày, vẻ mặt khổ sở: “Rất khó chịu à? Có muốn đến bệnh viện không?”

“Tạm thời không cần.” An Noãn từ chối: “Anh cứ bình thường đi, không nghiêm trọng đến thế đâu.”

“Được.”

Sở Tuấn bắt đầu lấy đồ từ trong túi ra.

“Thứ em cần đây, em đi thay trước đi.”

Sở Tuấn rất thản nhiên lấy một hộp đưa cho An Noãn.

An Noãn nhìn qua.

Đây là hàng nhập khẩu, có lẽ thứ này bây giờ trên thị trường vẫn thuộc loại hàng cao cấp. Ngày mai cô phải đến cửa hàng đồ dùng hàng ngày xem thử, nếu thật sự không phù hợp có lẽ phải nhờ Sở Tuấn tìm người mua hộ từ nước ngoài.

Từ tận đáy lòng, cô thấy biết ơn sự thay đổi vượt bậc của đất nước suốt bao nhiêu năm nay. Lúc sống trong sự tiện nghi có thể không cảm nhận rõ, nhưng chỉ cần so sánh một chút là thấy rõ sự khác biệt lớn đến mức nào. Ở thời đại này, dù điều kiện như Sở Tuấn vẫn có thể cảm nhận được sự bất tiện do hoàn cảnh lạc hậu chung mang lại.

An Noãn cầm lấy vội vàng vào nhà vệ sinh.

Sở Tuấn tiếp tục lấy đồ ra.

Lúc An Noãn ra ngoài chỉ thấy trên tủ đầu giường có vài món đồ.

Rồi Sở Tuấn đang làm một động tác rất kỳ lạ.

Đang xoa tay.

“Anh… làm gì vậy?” An Noãn nghi ngờ.

“Đến đây, lên giường nằm đi.” Sở Tuấn vội vàng vén chăn, trước tiên nhét An Noãn vào chăn: “Uống chút nước đường đỏ, anh nhờ chị dâu nấu cho em rồi.”

“Chị dâu nào?” An Noãn phản ứng một lúc: “Ồ, là vợ của bạn anh.”

“Đúng vậy, anh vừa gọi điện cho cô ấy, nói bạn gái anh đến kỳ kinh nguyệt khó chịu, hỏi cô ấy nên làm thế nào.” Sở Tuấn nói một cách tự nhiên: “Cô ấy nói nấu chút nước đường đỏ uống. Anh nghĩ, ở nhà cũng không có đường đỏ, đợi anh mua đường đỏ rồi về nấu thì mất thời gian quá, nên nhờ cô ấy nấu một bát, đúng lúc anh lái xe qua thì cũng vừa nấu xong.”

Trên bàn có một bình giữ nhiệt, Sở Tuấn mở ra, bên trong quả nhiên bốc hơi nóng.

Sở Tuấn đưa bình giữ nhiệt cho An Noãn: “Còn lấy một ít thuốc giảm đau, nhưng cái này tốt nhất không nên uống, trừ khi đau quá.”

An Noãn nhận lấy bình giữ nhiệt, vô cùng khâm phục.

 

“Anh nói với bạn anh thế nào vậy, hỏi rõ thế.”

“Có gì đâu.” Sở Tuấn rất thản nhiên: “Gọi điện tìm chị dâu chứ sao, rồi hỏi thẳng thôi.”

“Vậy… chuyện như vậy, anh không thấy ngại à?”

Đừng nói là ở thời đại tương đối bảo thủ này, ngay cả 40 năm sau, chuyện này đôi khi vẫn là một điều cần kiêng kỵ. Sở Tuấn là một người đàn ông chưa kết hôn lại có thể cởi mở như vậy.

Cần biết rằng lúc An Noãn ở trung tâm thương mại nhờ Sở Tuấn đi mua băng vệ sinh cho cô, cũng đã phải lấy một chút can đảm.

Sợ rằng Sở Tuấn sẽ không dám làm.

“Có gì mà ngại.” Sở Tuấn ngồi bên giường: “Đây không phải là một hiện tượng sinh lý bình thường sao? Ai mà không có mẹ, không có chị em, không có vợ? Lại không phải làm chuyện xấu, tại sao phải ngại. Các nữ đồng nghiệp trong cục đến kỳ kinh nguyệt mọi người cũng sẽ chăm sóc.”

An Noãn uống một ngụm nước ấm, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng cô thấy Sở Tuấn xắn tay áo lên.

“Anh… định làm gì?”

An Noãn lập tức cảm thấy không ổn.

“Xoa bụng cho em.” Sở Tuấn nói: “Chị dâu vừa dạy, học xong áp dụng ngay.”

Chị dâu thật nhiệt tình và chu đáo, An Noãn nghĩ lần sau phải đi cảm ơn.

Nhưng An Noãn vội vàng lùi lại một chút: “Đừng đừng đừng, không cần đâu.”

Điều này có chút quá thân mật, dù cô và Sở Tuấn đang yêu nhau, đã xác định quan hệ bạn trai bạn gái nhưng vẫn chưa thân mật đến mức này.

Giữa hai người họ chỉ có nắm tay, ôm, có hai nụ hôn thoáng qua. Vẫn chưa đến mức độ thân mật như vậy.

“Đừng khách sáo với anh.” Sở Tuấn nghiêm túc nói: “Cũng đừng tự làm khó mình, chỉ xoa bụng cho em thôi, anh sẽ không làm gì khác đâu.”

Nói rồi tay của Sở Tuấn định luồn vào trong chăn.

“Anh còn muốn làm gì khác?” An Noãn lườm Sở Tuấn một cái, nắm lấy tay anh.

“Em đừng quan tâm anh có muốn hay không, dù sao cũng không dám nghĩ.” Sở Tuấn nói: “Đừng bướng, chúng ta là bạn trai bạn gái, lại đã có hôn ước, lúc em không thoải mái mà không sai bảo anh, anh sẽ thấy mình không làm tròn trách nhiệm.”

Sở Tuấn không có ý định rút tay lại.

Hai người nhìn nhau một lúc, An Noãn đành phải thỏa hiệp.

“Vậy anh đừng cử động lung tung.” An Noãn kéo tay Sở Tuấn, từ từ đặt lên bụng mình: “Đây, xoa đi.”

Tay của Sở Tuấn khá lớn, lại ấm, dù cách một lớp áo ngủ vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp.

Thật sự rất thoải mái.

“Anh còn lấy một cái túi nước nóng, lát nữa sẽ đổ nước nóng vào, nhét vào trong chăn áp vào bụng.” Sở Tuấn từ từ xoa: “Đợi có thời gian anh đưa em đi tìm một bác sĩ Đông y xem, anh nghe chị dâu nói, đau bụng kinh có thể điều dưỡng được, không phải ai cũng đau.”

An Noãn rất khâm phục.

Chỉ ra ngoài nửa tiếng, Sở Tuấn đã gần như trở thành chuyên gia.

“Sở Tuấn.”

“Ừm?”

“Anh nói thật cho em biết, trước đây anh thật sự chưa có bạn gái à?”

“Chưa.”

“Tại sao vậy, không hợp lý.” An Noãn chống người dậy một chút, nhìn Sở Tuấn một cách kỳ lạ: “Anh tốt như vậy, tại sao không có cô gái nào thích?”

Sở Tuấn ho một tiếng.

“Em nói sai rồi.”

“Sao lại sai?”

“Không phải không có cô gái nào thích anh mà là anh chưa gặp được cô gái anh thích.” Sở Tuấn sửa lại: “Các cô gái thích anh cũng rất nhiều nhưng anh chưa từng động lòng với ai.”

An Noãn nghĩ một chút, quả là có sự khác biệt.

“Ừm, vậy là họ không có phúc rồi.” An Noãn đã quen với sự tiếp xúc này của Sở Tuấn, yên tâm nằm thẳng, nhắm mắt lại: “Ừm ừm, sang trái một chút… đúng, chỗ đó… xoa nhiều vào.”

Sở Tuấn cũng không nói gì nữa, yên tâm xoa bụng cho An Noãn.

An Noãn uống nửa ly nước đường đỏ, cả người ấm lên, không biết lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Sở Tuấn rút gối kê đầu ra, đắp chăn cho An Noãn rồi lặng lẽ ra ngoài.

Giấc ngủ của An Noãn đêm đó không sâu, nửa đêm dậy hai lần. Nhưng cô vốn dễ ngủ, chỉ mơ màng mở mắt đi vệ sinh rồi lại mơ màng bò lên giường ngủ tiếp.

Sở Tuấn giữa chừng cũng dậy hai lần, nhẹ nhàng mở cửa, thấy An Noãn ngủ say mới quay về ngủ tiếp.

Ngày hôm sau An Noãn dậy, Sở Tuấn đã đi làm.

Để lại mảnh giấy và bữa sáng được hâm nóng.

An Noãn mơ hồ cảm thấy, nếu đây là cuộc sống sau hôn nhân thì cũng không tệ chút nào.

Trước Tiếp