Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 145

Trước Tiếp

Đôi khi, con người bị mắc kẹt trong một tình huống, điều đáng sợ nhất là không thể nghĩ thông.

Một khi đã nghĩ thông, có thể phá vỡ mọi bế tắc.

An Noãn biết, dù cô có nỗ lực thế nào, phát triển thế nào, muốn đuổi kịp gia thế của Sở Tuấn là điều không thể. Dù sau này cô có ở bên Sở Tuấn hay không, việc được hưởng lợi từ nhà họ là điều không thể tránh khỏi.

Chỉ là hưởng nhiều hay ít, và theo cách nào mà thôi.

Nếu đã vậy thì cứ thoải mái chấp nhận.

Đừng nhận rồi lại giả vờ thanh cao, cứ thẳng thắn mà đối diện.

Gần rạp chiếu phim có trung tâm thương mại, Sở Tuấn đậu xe ở tầng dưới, hai người đi dạo trung tâm thương mại.

Còn 1 tiếng nữa trung tâm thương mại mới đóng cửa, hai người cũng không vội, đi dạo lên trên xem quần áo, xem giày, xem đồ trang trí nhà cửa, xem đồ ăn vặt, rất có cảm giác của một cặp vợ chồng mới cưới.

Trong trung tâm thương mại có một quầy đồ ăn vặt nhập khẩu, toàn là những món hàng cao cấp, đắt tiền. An Noãn lựa chọn ở đó, mua một ít sô cô la, cà phê…

Sở Tuấn đứng bên cạnh nhìn, bất ngờ nói một câu.

“An Noãn, em nói xem, em thật sự lớn lên ở nông thôn à?”

An Noãn đang xem xét một hộp sô cô la, nhãn hiệu của Ý, trên đó toàn là tiếng Anh. Gần đây dù cô học hành cấp tốc nhưng Sở Tuấn vẫn luôn nghĩ, thiên tài cũng phải có giới hạn.

“Không phải, đã nói là không chính xác rồi, đó là một huyện nhỏ, không phải là một làng.” An Noãn đặt hộp sô cô la vào giỏ hàng: “Đội trưởng Sở, địa lý của anh không tốt, không ổn lắm đâu nhé?”

Sở Tuấn cũng bỏ một hộp bánh quy vào: “Đúng, là anh nói nhầm. Nhưng em đến Bắc Kinh mới nửa tháng, sao em lại… thích nghi tốt như vậy? Anh thật sự không hiểu.”

Cảm giác của An Noãn khi đứng trước trung tâm thương mại lớn không giống như người nông thôn vào thành phố mà giống như người thành phố về quê hơn.

Không phải là, (⊙o⊙) oa, thế giới phồn hoa này!

Mà là, chậc chậc chậc, chỉ thế này thôi… chỉ thế này thôi…

Sở Tuấn thật sự nghĩ mãi không ra, tại sao An Noãn lại có tâm thái như vậy.

Câu trả lời của An Noãn là nhún vai: “Chắc là… bẩm sinh thôi, bẩm sinh đã phóng khoáng.”

Không thể bác bỏ.

Đang lựa chọn, An Noãn đột nhiên dừng tay.

Sở Tuấn cảm nhận được.

“Sao vậy?”

Anh lấy hộp kẹo An Noãn đang cầm: “Kẹo này có vấn đề gì à?”

“Không… không có vấn đề gì.” An Noãn nhíu mày: “Là em có một chút vấn đề.”

 

“Sao vậy?” Sở Tuấn vội vàng nhìn cô: “Có khó chịu gì không?”

“Ờ…” Vẻ mặt An Noãn có chút cứng lại: “Chỉ là… chỉ là…”

An Noãn vẫy tay với Sở Tuấn, ghé tai lại.

Sở Tuấn vội vàng ghé tai qua.

An Noãn nói: “Em đến kỳ kinh nguyệt rồi.”

Sở Tuấn nghe xong mặt lập tức đỏ bừng nhưng vẫn gật đầu hiểu.

Chỉ có An Noãn là hơi khó xử.

Cô đến thời đại này chưa đầy nửa tháng, thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Những loại băng vệ sinh cô thường dùng, thời đại này có lẽ vẫn chưa có. Nghĩ lại, cũng đã đi dạo qua các chợ lớn, cửa hàng nhỏ, nhưng không đặc biệt chú ý xem trong cửa hàng có bán không.

An Noãn đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.

Năm 1984 đã có băng vệ sinh chưa? Chẳng lẽ thứ này vẫn chưa xuất hiện trên thị trường? Thế thì phiền phức rồi.

“Vậy bây giờ làm sao?” Sở Tuấn nói: “Chúng ta về nhà.”

Về nhà là chắc chắn phải về nhà nhưng cũng không thể cứ thế về.

An Noãn cảm nhận một chút rồi nói: “Anh đưa áo khoác cho em trước đi.”

Sở Tuấn vội vàng cởi áo khoác.

Thật trùng hợp, An Noãn hôm nay lại mặc một chiếc quần màu trắng, lúc này cũng không còn cách nào khác, vội vàng quấn áo của Sở Tuấn quanh eo. Giờ này trong trung tâm thương mại còn khá đông người.

Quấn áo xong, An Noãn nói: “Bây giờ em không tiện chạy đi chạy lại…”

“Anh hiểu.” Sở Tuấn vội vàng gật đầu.

An Noãn nói: “Anh giúp em tìm xem, trong trung tâm thương mại có bán băng vệ sinh không?”

Ánh mắt của Sở Tuấn có một thoáng mờ mịt nhưng vẫn kiên quyết đi tìm.

Đội trưởng Sở dũng cảm của chúng ta như thể đang đi thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm nào đó.

Cơ thể trước đây của An Noãn khá tốt, ăn đồ lạnh không sao, kỳ kinh nguyệt cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Lần này thì không được, chỉ cảm thấy bụng dưới đau từng cơn.

Chết mất thôi, cơ thể này chẳng lẽ có bệnh đau bụng kinh, thế thì khổ rồi.

Đợi một lúc, Sở Tuấn quay lại.

Nhưng trên tay không cầm túi, chẳng lẽ đã nhét vào túi rồi?

Sở Tuấn đi tới.

“Sao rồi?” An Noãn nói: “Mua được chưa?”

“Chưa, anh hỏi rồi, trung tâm thương mại này không có.” Sở Tuấn nói: “Thứ này không có nhiều người dùng, trên thị trường cũng không có nhiều người bán, chỉ có những cửa hàng đồ dùng hàng ngày lớn hơn mới có, nhưng bây giờ đã đóng cửa rồi, có lẽ phải đến ngày mai mới mua được. Các cửa hàng nhỏ dù có nhưng chất lượng cũng đáng lo ngại. Thứ này không thể dùng tạm được, không vệ sinh sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”

An Noãn nghe xong nhíu mày.

Đúng là nước mắt của thời đại.

Dù cô không biết thứ này bắt đầu phổ biến từ khi nào nhưng chắc chắn có một giai đoạn mà thị trường vẫn chưa có. Sở Tuấn nói không có nhiều người dùng, có thể thấy đã có rồi nhưng vẫn chưa phổ biến.

Sở Tuấn tiếp tục nói: “Anh nghĩ chắc là ở nhà có. Hay là thế này, anh đưa em về căn hộ ba phòng trước, rồi em dùng tạm giấy vệ sinh. Anh gọi điện về nhà hỏi xem, nếu có anh lái xe về lấy. Nếu ở nhà không có, anh hỏi những người bạn đã kết hôn, xem nhà ai có rồi xin một ít.”

Mẹ Sở là người thời thượng, đi trước thời đại, chắc chắn sẽ chọn cách thoải mái, tiện lợi nhất, Sở Tuấn dù cũng không rõ lắm nhưng nghĩ ở nhà có thể có.

“Được.”

An Noãn khá hài lòng, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ Sở Tuấn đều nghĩ rất chu đáo.

Ngay lập tức, An Noãn đến nhà vệ sinh trước, rồi cũng không mua trang sức nữa, vội vàng về nhà.

Vào cửa, An Noãn đi tắm thay quần áo trước, Sở Tuấn thì đi gọi điện thoại.

An Noãn đang tắm nước nóng thì bên ngoài Sở Tuấn gõ cửa.

“Noãn Noãn.” Sở Tuấn gọi từ bên ngoài.

An Noãn vội vàng tắt nước, nếu không tiếng nước chảy ào ào sẽ không nghe rõ.

“Anh vừa gọi điện cho một người bạn, vợ anh ấy có, bây giờ anh lái xe qua lấy.” Sở Tuấn nói: “Nhà họ gần đây, đi về mất nửa tiếng.”

“Được.”

“Em tắm xong thì lên giường nằm, đợi anh về.”

“Được.” An Noãn đáp: “Em không sao, anh đi đi.”

Kỳ kinh nguyệt mà, một tháng một lần, không phải chuyện gì lớn.

Chắc là Sở Tuấn chưa từng gặp phải, có chút lo lắng hơn cả cô.

Sở Tuấn vội vã ra khỏi cửa.

An Noãn tắm xong, rót một ly nước nóng rồi lên giường đắp chăn.

Nói ra cũng lạ, trước đây cô chưa bao giờ cảm thấy đây là một chuyện khó chịu như vậy.

Trằn trọc trên giường một lúc, tuy không lạnh nhưng bụng ngày càng khó chịu.

An Noãn nghĩ, có khi ngày mai phải đi bệnh viện, tìm bác sĩ Đông y xem thế nào, kê ít thuốc điều hòa. Chứ căn bệnh này tuy không nguy hiểm, nhưng cũng hành xác lắm.

Trước Tiếp