
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 04
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Bạch Du lại ra ngoài gọi một chiếc xe công nghệ, tài xế đưa anh đến đúng địa điểm đã hẹn, trước khi xuống xe còn đặc biệt nhắc anh nhớ mang theo đầy đủ đồ dùng cá nhân.
Mãi đến khi điện thoại hiện thông báo trừ tiền tự động, Bạch Du mới phát hiện chuyến xe công nghệ anh đi từ sân bay có vẻ như thật sự không hề được tính phí.
Anh vội vàng mở ứng dụng để cố gắng liên hệ với người tài xế có vẻ ngoài khá ngầu đó, nhưng vừa mới bấm vào ảnh đại diện thì hệ thống đã báo tài khoản người dùng này đã bị hủy.
Bạch Du ngơ ngác chớp mắt, nghi ngờ rằng mình vừa đi chùa xe của người ta.
Đúng lúc có người nhắn tin nói đã đến nơi, Bạch Du mới tăng tốc bước về phía điểm hẹn.
Hai bên đường Bắc Lý đều là những tòa nhà năm tầng có phần cũ kỹ, vì nằm sát mặt đường nên tầng một đều được cải tạo thành mặt bằng kinh doanh.
Cửa hàng mà Bạch Du đến là cửa tiệm đầu tiên bên đường, một quán cà phê mang phong cách u ám tối màu.
Trước cửa quán đặt biển “Tạm ngừng kinh doanh”, Bạch Du bước qua biển hiệu, đẩy cửa kính đi thẳng vào trong.
Bên trong hoàn toàn đồng nhất với phong cách bên ngoài, không khí tràn ngập vẻ huyền bí. Bạch Du tò mò ngẩng đầu nhìn chiếc đèn chùm hình con quạ treo trên trần nhà, thì từ phía quầy bar vọng ra giọng nói trong trẻo của một cô gái.
“Cứ ngồi thoải mái.”
Người đang nói là một cô gái nhỏ nhắn quay lưng về phía anh, chắc hẳn chính là chủ tiệm đã liên hệ với Bạch Du suốt thời gian qua.
“Thử xem,” cô gái đẩy một ly dirty về phía Bạch Du, rồi rất ngầu đưa tay ra bắt: “Tôi là Tina.”
Bạch Du lịch sự chạm nhẹ đầu ngón tay vào tay Tina rồi nhanh chóng rụt lại. “Xin chào, tôi là Bạch Du.”
Tina nghiêng đầu cười nhẹ, nói: “Ngoài đời anh còn dịu dàng hơn trong điện thoại.”
Nghe vậy, Bạch Du hơi ngượng ngùng, vội uống một ngụm cà phê. Vị đắng đầu lưỡi nhanh chóng được lớp sữa béo ngậy phía dưới làm dịu đi, để lại sự giao hòa giữa nóng và mát trong miệng, xua tan luôn cảm giác nóng bừng trên mặt anh.
“Nếu anh thấy hài lòng thì mình cứ theo mức giá đã bàn trên WeChat, trực tiếp sang nhượng.”
Bạch Du lại nhìn một vòng bố cục và nội thất trong quán, trong đầu đã hình dung ra phải sơn lại tường màu trắng, rồi không nhịn được bật cười.
Tina nhìn vẻ mặt Bạch Du, cuối cùng cũng yên tâm.
Nói thật thì việc sang nhượng cửa hàng lần này là khá đột ngột, dù tiền thuê có ưu đãi một chút, nhưng vừa ký là ràng buộc ba năm, chỉ riêng điều này đã khiến không ít người nản lòng.
Ban đầu Tina không định chọn Bạch Du, vì anh đang ở xa, chỉ gọi video và điện thoại thì không thể đánh giá toàn diện được. Nếu cô dồn hết tâm sức vào anh, rồi khi đến xem trực tiếp Bạch Du lại thay đổi ý định thì không biết bao giờ mới tìm được người phù hợp kế tiếp.
Nhưng trong số những người xem tiệm, Bạch Du là người chăm chỉ và có kế hoạch rõ ràng nhất, điều đó khiến Tina rất muốn gặp mặt anh.
Bạch Du ngoài đời không khác nhiều so với cô tưởng tượng, thậm chí còn sạch sẽ và dịu dàng hơn, khiến cô có cảm giác giao cửa tiệm mà mình đã dốc lòng gây dựng cho anh là một quyết định đúng đắn.
“Nhưng chắc là tôi sẽ thay đổi vài thứ ở đây,” Bạch Du chỉ vào màu tường, “Rồi xây thêm một khu chế biến ở đây nữa.”
Tina nghĩ một lúc thấy cũng hợp lý, rất phù hợp với phong cách của Bạch Du, dù sao thì phong cách u tối kia rõ ràng không hợp với vẻ ngoài của cậu chút nào.
Mặc dù tiệm của Tina nằm trong khu nhà cũ, nhưng vị trí thì không có gì phải chê.
Nó tọa lạc tại khu sầm uất nhất của toàn thành phố D, khác với khu trung tâm phụ nơi Bạch Du sinh sống, ở đây các trung tâm thương mại cao cấp hơn, hoạt động giải trí cũng nhộn nhịp hơn.
Cửa tiệm chỉ cách phố thương mại hai trạm xe, ngay sát một khách sạn năm sao, còn đối diện ngã tư phía trước quán là một trường trung học trọng điểm rất nổi tiếng trong thành phố.
Nói cách khác, đây gần như là một trong những khu vực có giá bất động sản đắt đỏ nhất thành phố D.
Nếu không phải Tina đang vội vàng để đi tìm bạn gái của cô, e là Bạch Du cũng không may mắn mà nhặt được món hời này.
Tina và Bạch Du là người cùng một thế giới, đó cũng là lý do vì sao Tina muốn trao cơ hội cho anh.
Cả hai rất nhanh chóng ký hợp đồng, Tina còn giới thiệu luôn cho Bạch Du người thiết kế từng trang trí quán ban đầu. Người này vì là hợp tác lần hai nên đã giảm giá thiết kế ngay, giúp Bạch Du tiết kiệm được một khoản đáng kể.
Bạch Du chia tay Tina trước cửa tiệm, trước khi đi, anh dọc theo lề đường tiến vào bên trong con phố và phát hiện ra, ngoài quán cà phê của Tina và một nhà hàng chuyên bán cá hồi thì những cửa hàng còn lại đều là tiệm đồ dùng dã ngoại.
Đối diện quán cà phê, cách một con đường nhỏ hẹp là một cửa hàng dụng cụ trượt tuyết tên “Núi Tuyết”.
Vì nằm ở góc ngoài cùng, phần tường ngoài của tiệm này, trừ vài cột trụ chịu lực ra thì cả mặt tiền lẫn tường bên đều được thay bằng kính, giúp nhìn rõ toàn bộ không gian bên trong với đủ loại ván trượt và phụ kiện sặc sỡ, nổi bật hẳn trên nền tường trắng.
Bạch Du cũng đang dự tính thay tường ngoài của mình thành kính và cách trang trí của cửa tiệm này đúng chuẩn mẫu anh cần tham khảo.
Anh đứng ngoài cửa hàng trượt tuyết ngắm nghía một lúc lâu, may mà chủ tiệm không có ở đó, nếu không chắc chắn sẽ bị tưởng nhầm là kẻ rình mò.
Cuối cùng, Bạch Du đứng ngoài chụp một tấm ảnh bằng điện thoại, rồi hài lòng đi tiếp vào bên trong con phố.
Yến Tuy không có ở nhà, Lang Dịch thì lại uống quá nhiều, Tạ Vũ Xuyên lười đến tiệm nên chỉ gọi điện dặn nhân viên vài câu, rồi hẹn vài người đến nhà Lang Dịch tụ tập chơi game.
Bạch Du hẹn trước với người thiết kế, buổi chiều trực tiếp đến studio của anh ta, trình bày ý tưởng và ngân sách của mình.
Thiết kế của Bạch Du không quá phức tạp, người thiết kế vẽ ngay một bản phác họa đơn giản, rồi điều chỉnh thêm vài chi tiết theo yêu cầu của anh.
Tiệm bánh vốn hướng đến phong cách tươi sáng, tự nhiên, không cần trang trí cầu kỳ. Chỉ riêng phần kính, Bạch Du yêu cầu phải đảm bảo độ trong suốt tối đa, đồng thời vì cần khai trương sớm nên vật liệu phải đảm bảo an toàn và thân thiện với môi trường.
Người thiết kế là bạn thân của Tina, không những giảm giá phí thiết kế cho Bạch Du, hôm sau còn đích thân dẫn anh đi chợ vật liệu.
Tin nhắn tiêu tiền trên điện thoại liên tục hiện lên, số dư trong tài khoản cũng theo đó mà vơi dần, chỉ trong hai ngày, từ sáu chữ số đã tụt xuống còn năm.
Số tiền đó là thành quả tích cóp suốt hơn sáu năm, từ lúc còn là sinh viên tham gia các cuộc thi, làm thêm, cho đến khi đi làm. Không ngờ lại tiêu nhanh đến vậy.
Dù vậy, những thứ cần chuẩn bị gần như đã xong, phần còn lại chỉ cần dần dần bổ sung thêm.
Ngày thi công bắt đầu là ngày thứ ba kể từ khi Bạch Du đặt chân đến thành phố D.
Ngay sau chín giờ sáng, người thiết kế dẫn đội thi công bước vào cửa tiệm. Bạch Du vừa chào các công nhân, đã bị người thiết kế nhét vào tay một vật gì đó.
“Cái này là gì?” Bạch Du ngơ ngác nhìn mảnh vải đỏ gấp ngay ngắn trên tay, hơi cảnh giác hỏi.
Người thiết kế ghé sát, thần bí nói: “Tạo cảm giác nghi lễ.”
Chưa để Bạch Du kịp phản ứng, anh ta đã rút lại tấm lụa đỏ trong tay anh, đưa cho công nhân phía sau treo lên tường.
Khi Bạch Du đang định quay đầu lại nhìn xem trên băng rôn treo tường viết gì, người thiết kế lại nhét tiếp cho anh một cái búa gỗ.
“Lát nữa tôi nói bắt đầu thì cậu đập cái trứng vàng này,” anh ta chỉ vào chiếc bàn nhỏ trước mặt với một quả trứng vàng bằng thạch cao được đặt sẵn.
Bạch Du vẫn không nhịn được quay đầu lại, lúc này mới nhìn rõ dòng chữ trên băng rôn.
“Chúc Bạch Du khai trương thuận lợi.”
Bạch Du: “…”
Người thiết kế nhiệt tình khoác vai cậu, nói: “Thế nào, chu đáo chưa?”
Bạch Du nhìn mặt tường đen với dòng chữ đỏ nổi bật chói mắt kia, bật cười: “Anh Mã, lúc trước Tina cũng thế này à?”
“Còn hoành tráng hơn cậu nhiều.” Người thiết kế vừa nhớ lại vừa bật cười, “Cô ấy treo hai tấm liền.”
Một công nhân bên cạnh không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở giờ đẹp sắp đến rồi.
Người thiết kế lập tức sắp xếp cho người cầm ống pháo đứng hai bên, chờ khoảnh khắc Bạch Du gõ xuống quả trứng vàng thì bắn pháo ăn mừng, đồng thời chụp lại một tấm ảnh kỷ niệm thật đáng nhớ.
Hết chương 04