Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 3

Trước Tiếp

Chương 03

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Tạ Vũ Xuyên điều khiển xe một cách thành thạo, luồn lách giữa dòng xe cộ như một tài xế lão luyện.

Hai người không nói gì suốt dọc đường, sau khi rời khỏi đường cao tốc và tiến dần vào khu trung tâm, càng lúc càng cách xa biển. Mặc dù Bạch Du có hơi mệt mỏi, anh vẫn cố gắng không ngủ gật trên xe.

Một phần vì bị cảnh vật ngoài cửa sổ thu hút, phần khác là vì để ý đến người lái xe, dù sao thì tài xế này cũng chỉ có điểm đánh giá là 0.0.

Thỉnh thoảng Bạch Du lại liếc nhìn bản đồ trên điện thoại, thấy khoảng cách đến điểm đến càng lúc càng gần, trái tim đang lo lắng cũng dần dần dịu lại.

Chiếc SUV do Tạ Vũ Xuyên lái dừng lại một cách ổn định trước cổng khu dân cư mà Bạch Du đã định vị. Bạch Du quan sát xung quanh, cảnh vật gần như không khác gì so với ảnh mà bên môi giới đã gửi, cuối cùng anh cũng yên tâm phần nào.

Ngay lúc anh hào hứng chuẩn bị xuống xe để lấy hành lý từ cốp sau, ngón tay theo bản năng lần mò mở cửa sau, nhưng lại không thể tìm thấy tay nắm cửa bên trong.

Tạ Vũ Xuyên nhìn qua kính râm, thản nhiên quan sát Bạch Du qua gương chiếu hậu, không hề có chút vội vã để đi đón khách tiếp theo, thậm chí còn khẽ cong khóe miệng một cách thoải mái.

“Ờm.” Bạch Du hơi ngại ngùng mở miệng hỏi, “Anh tài, cửa xe mở kiểu gì vậy?”

Chỉ cần nghe thấy từ “anh tài” là Tạ Vũ Xuyên đã thấy đau răng, nhưng giọng điệu nói chuyện của Bạch Du lại rất chân thành, khiến cậu không biết nên sửa lại thế nào. Nghĩ bụng dù gì cũng chỉ là một cuốc xe, lát nữa để cậu ấy xuống rồi mình xóa cái app đặt xe xui xẻo này luôn. Nghĩ vậy nên nét mặt Tạ Vũ Xuyên dịu lại.

“Trên tay nắm cửa có một cái nút bấm, thấy không?” Tạ Vũ Xuyên vừa nói vừa tháo dây an toàn, nửa người xoay hẳn ra phía sau.

Bạch Du chăm chú quan sát chỗ cậu chỉ, cuối cùng cũng phát hiện ra một cái nút nhỏ nằm ở phần trên tay vịn khá khó thấy.

“Là cái này à?” Cậu vừa bấm vừa lẩm bẩm, nhưng cửa vẫn không mở ra được.

Tạ Vũ Xuyên nhìn một lúc không nhịn được lên tiếng: “Cậu dùng lực một chút đi, không sao đâu.”

Bạch Du bấm thêm vài lần vẫn không có phản ứng gì, cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch, liền hơi ngượng ngùng nói: “Anh tài, phiền anh giúp tôi một chút được không?”

Tạ Vũ Xuyên cảm thấy bản thân chắc chắn có vấn đề thật, lát nữa còn phải xuống phụ người ta kéo hành lý. Mà nãy sao không xuống xe giúp cậu ấy mở cửa từ bên ngoài luôn cho rồi, để cậu ấy loay hoay mãi, mặt đỏ cả lên.

Tạ Vũ Xuyên không nói gì thêm, tháo kính râm ra rồi bước xuống xe, chỉ vài bước đã đến chỗ Bạch Du, nhẹ nhàng bấm một cái là cửa mở ra ngay.

Bạch Du liên tục cảm ơn, trong lúc Tạ Vũ Xuyên đi lấy hành lý, anh lại quan sát cửa xe.

Tay nắm cửa ngoài được thiết kế càng khó hiểu hơn, hoàn toàn không có chỗ nào để kéo. May mà lúc lên xe được Tạ Vũ Xuyên mở cửa giúp, nếu không chắc lại mất mặt nữa.

Vừa quan sát, Bạch Du vừa thầm nhủ, sau này nhất định không thể mua chiếc xe này.

Trong lúc anh đang suy nghĩ, Tạ Vũ Xuyên đã đẩy hành lý đến chỗ anh. Lúc này Bạch Du mới chú ý đến chiều cao của đối phương, nhìn qua đã thấy cao hơn mình ít nhất nửa cái đầu, vai rộng, cánh tay như thể đã được tập luyện kỹ càng, khi dùng sức các đường nét hiện rõ. Hai chân được bao bọc bởi quần dài thường phục, tuy chỉ thấy được đường nét nhưng chiều dài đó cũng đủ khiến Bạch Du ghen tị.

Tạ Vũ Xuyên đứng cạnh Bạch Du, tay đặt lên vali hành lý, toàn thân toát ra khí chất không dễ đụng vào, khiến cho chiếc vali cỡ lớn 30 inch mà Bạch Du kéo trước đó cũng không còn trông quá cồng kềnh.

Bạch Du không dám nhìn lâu, vội vàng cảm ơn rồi quay người đi vào khu dân cư.

Chiếc vali lăn trên con đường đá trong khu khiến phát ra tiếng lạch cạch, làm đàn chim sẻ đang kiếm ăn dưới tán cây giật mình bay tán loạn, đồng thời cũng khiến những cụ già đang đánh cờ bên cạnh ngoái đầu nhìn.

Lúc này Bạch Du hoàn toàn không để tâm, cả người đều cảm thấy vui vẻ vì sắp được sống ở nơi này.

Cảm giác ẩm ướt và dính nhớp trên cơ thể đã biến mất, thay vào đó là cơn gió mát và tiếng lá cây xào xạc.

Điều quan trọng nhất là, ở đây không ai biết anh, không có dây dưa phiền phức, không có lời mắng chửi, không có ánh mắt chỉ trích của ba, cũng không có tiếng khóc của mẹ.

Nghĩ đến ba mẹ, tâm trạng Bạch Du hơi trùng xuống. Không biết Lý Đàn ở chỗ làm có kể với đồng nghiệp về đứa con trai đã lớn mà còn nổi loạn không, cũng không biết lão Bạch đã nguôi giận chút nào chưa, khi bắt mạch cho người ta trong ngày hôm nay tay có run không.

Vùng ven đường đá là những viên gạch lát nền bằng đá cẩm thạch đen bóng, có một chỗ bị vũng nước đọng lại do tưới cây. Một đứa trẻ khoảng hai, ba tuổi đang nhảy nhót xung quanh vũng nước, nước bắn tung tóe. Người mẹ bên cạnh vội vàng ngăn cản, khiến đứa trẻ càng hứng thú, giậm chân mạnh hơn.

Bạch Du nghĩ, có lẽ anh đã có ý định rời khỏi nhà từ lâu, nếu không đã chẳng lưu giữ nhiều thông tin về thành phố D trên điện thoại như vậy, từ địa điểm du lịch nghỉ dưỡng đến những quán ăn nổi tiếng trên mạng, thậm chí cả khu chung cư mà anh sắp xem cũng nằm trên con phố mà anh rất thích.

Việc come-out là điều tất yếu, phản ứng của ba mẹ cũng nằm trong dự đoán của Bạch Du. Anh chỉ là nhân lúc bị ba tát một cái, mượn cớ để thực hiện quyết định mà mình đã tưởng tượng vô số lần nhưng chưa từng dám thực hiện.

Trước cửa tòa nhà có một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tay xách một chiếc cặp công văn. Từ xa, Bạch Du đoán chắc là nhân viên môi giới bất động sản mà mình đã hẹn.

Người kia vẫn đang bấm điện thoại không ngừng, có vẻ như đã nghe thấy tiếng vali nên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Du, rồi nở một nụ cười chuyên nghiệp. “Ngài là ngài Bạch đúng không?”

Bạch Du gật đầu, đáp: “Vâng, tôi đây.”

Người kia sau khi nhận được câu trả lời liền lịch sự đưa danh thiếp ra.

“Quản lý Mạnh.” Bạch Du nhìn cái tên trên danh thiếp, lễ phép gọi, “Đã làm phiền anh rồi.”

Trước đó Bạch Du từng theo dõi rất nhiều tài khoản livestream giới thiệu nhà ở thành phố D, cũng đã tìm hiểu kha khá về những kiểu căn hộ và khu vực mà mình thích. Quản lý Mạnh này chính là một trong những người đó.

Anh ta đã giới thiệu khu này dựa theo yêu cầu và sở thích của Bạch Du.

Quản lý Mạnh vô cùng chuyên nghiệp, giới thiệu cặn kẽ về các tiện ích xung quanh cho Bạch Dự, nằm ở tiếp giáp trung tâm của thành phố D, gần khu thương mại trẻ đang phát triển, xung quanh có đầy đủ cơ sở y tế và giao thông thuận tiện, tuổi đời của khu căn hộ cũng chỉ khoảng mười năm, tất cả đều đánh trúng sở thích của Bạch Du.

Căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, nội thất bên trong rất đơn giản, hầu như không cần chỉnh sửa gì lớn. Cửa sổ phía Nam mở ra có thể nhìn thấy con đường đá mà lúc nãy anh vừa đi qua và bãi cỏ xanh rì. Cửa sổ của phòng ngủ nhỏ thì nhìn ra phố thương mại, nơi người qua lại tấp nập.

Bạch Du thậm chí còn chưa đợi Quản lý Mạnh nói xong đã quyết định thuê luôn căn hộ này, bởi vì anh đã tưởng tượng cảnh sẽ đặt chiếc máy trộn bột mua từ nước ngoài trong cái tủ trống trong bếp rồi.

Chủ nhà hiện đang công tác ở nước ngoài và không có kế hoạch về nước trong thời gian ngắn. Nhìn thấy thành ý của Bạch Du, người này cũng sảng khoái ký hợp đồng thuê qua video ngay lập tức.

Bạch Du mở hết tất cả các cửa sổ trong nhà, một cơn gió mát từ hành lang thổi qua khiến rèm voan trắng lay động, mang theo cả mùi cỏ mới tưới từ dưới sân bay lên.

Sau khi thu xếp hành lý một cách đơn giản, Bạch Du đến một trong những quán ăn mà mình đã lưu lại trước đó để ăn thử các món đặc sản của thành phố D, sau đó gọi xe đến một nơi khác.

**

Tạ Vũ Xuyên lái xe mà càng nghĩ càng thấy chuyện hồi sáng thật kỳ quái. Cậu dừng xe bên đường, mở danh bạ trong điện thoại tìm xem có ai có thể đã thức dậy chưa, gửi tin nhắn xong định tắt màn hình, thì bỗng nhìn thấy cái app đáng ghét kia trên màn hình chính, không cần nghĩ ngợi, cậu bấm gỡ cài đặt luôn.

Chạy trên con đường bằng phẳng thêm hơn hai mươi phút, cuối cùng Tạ Vũ Xuyên dừng xe vào một chỗ đỗ trống. Khi lùi xe, bánh xe đè lên đám lá ngô đồng khô trên mặt đất, làm con mèo hoang đang ngủ dưới bóng cây giật mình tỉnh dậy.

Lúc cánh cửa bị gõ, Lang Dịch còn chưa kịp rửa tay đã từ nhà vệ sinh lao ra. Khi thấy người ngoài cửa là Tạ Vũ Xuyên thì thất vọng buông tay xuống, lê dép quay người vào trong.

Tạ Vũ Xuyên không để tâm đến thái độ của Lang Dịch, đóng cửa lại, thuần thục lấy một đôi dép từ kệ giày, vừa thay dép vừa hỏi bâng quơ: “Lại gọi đồ ăn à?”

“Chứ sao nữa?” Lang Dịch dụi dụi mái tóc dài gần chạm vai trong cơn ngái ngủ, mệt mỏi nói: “Tối qua uống đến tận nửa đêm mới về, vừa bị cậu gọi dậy, cậu còn quan tâm tôi có gọi đồ ăn không à.”

Tạ Vũ Xuyên nhìn đồng hồ, vừa qua mười giờ sáng. Cậu nhướng mày, chẳng hề thấy áy náy vì đã đánh thức bạn dậy, ngược lại còn ung dung ngồi phịch xuống ghế sofa.

Một lúc sau, lại có tiếng gõ cửa. Lang Dịch ngồi đối diện Tạ Vũ Xuyên, hai người nhìn nhau trừng trừng. Lang Dịch đưa chân đá cậu một cái.

“Lười chết đi được.” Tạ Vũ Xuyên vừa đá lại vừa đứng dậy ra mở cửa, nhận hộp đồ ăn từ tay shipper, còn lịch sự nói một câu “Cảm ơn.”

Cậu đặt hộp đồ ăn lên bàn trà trước mặt Lang Dịch. Đối phương chẳng biết móc từ đâu ra một cái dây buộc tóc màu hồng, tùy tiện túm tóc lên buộc thành một búi nhỏ trên đầu.

Lang Dịch và Yến Tuy là bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng Tạ Vũ Xuyên, chỉ là gương mặt của Lang Dịch có phần thanh tú hơn những người khác nên hồi nhỏ thường bị bạn bè trêu chọc.

Tạ Vũ Xuyên nhìn cánh tay của Lang Dịch vẫn trắng đến phát sáng, nhưng đường nét cơ bắp lại chẳng thua kém gì mình, chống cằm hỏi: “Không biết cô gái như thế nào mới thuần hóa nổi một yêu nghiệt như cậu đây?”

Lang Dịch đang hút mì thì khựng lại, nói: “Sao, muốn giới thiệu à?”

“Xàm.” Tạ Vũ Xuyên dựa vào ghế sofa: “Cậu chẳng đáng tin tí nào.”

Lang Dịch bị chọc cười, còn định đá thêm cái nữa thì Tạ Vũ Xuyên chợt nhớ ra chuyện chính, vội vã ngăn lại: “Được rồi được rồi, để tôi nói chuyện nghiêm túc.”

Tạ Vũ Xuyên kể lại chuyện hôm trước Yến Tuy mang hành lý đến nhà mình rồi giả vờ ngủ trên đệm dưới đất, khiến Lang Dịch nghe mà không nuốt nổi đồ ăn.

“Vẫn chưa hết đâu.” Nghĩ đến chuyện sáng nay, Tạ Vũ Xuyên cảm thấy thật quá kỳ lạ, còn chưa kể xong đã không nhịn được cười thành tiếng.

Lang Dịch bị cuốn vào câu chuyện, gấp gáp đập bàn giục cậu đừng cười nữa mà kể tiếp.

Cuối cùng, Tạ Vũ Xuyên cố nhịn cười, mới kể lại đầy đủ toàn bộ sự việc cho Lang Dịch nghe.

“Vậy cậu kiếm được bao nhiêu từ cuốc xe đấy?” Lang Dịch tò mò hỏi.

Lúc này Tạ Vũ Xuyên mới nhớ ra, hình như lúc Bạch Du vừa lên xe có nhắc cậu chưa bật đồng hồ tính cước. Cậu bật cười, l**m môi nói: “Đệt, tôi còn xóa luôn tài khoản rồi.”

Hết chương 03

Trước Tiếp