
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
CHƯƠNG 12
Khi Vũ Hướng Vinh nhìn thấy cảnh tượng phía sau cánh cửa, trên gương mặt không có biểu cảm lại hiện ra một chút vi diệu ——
Mỗi lần nhìn thấy vị “Sở tiểu thư” này, vẻ mặt của hắn sẽ luôn có biến hoá.
Hoá ra……
Vũ Hướng Vinh nghĩ thầm.
Những người như họ, ngay cả lúc ngủ cũng không tháo tóc giả?
Sở Dao cũng không biết hiện tại người nọ đang lòng thầm cảm thán cái gì, nếu không chắc chắn sẽ phát điên. Cậu ra vẻ tùy ý mà dựa vào cạnh cửa, liếc mắt sang Vũ Hướng Vinh rồi dời tầm mắt đi: “Anh thật đúng là tới.”
Cậu trước nay không hề nghĩ rằng, thật sự sẽ có người hơn nửa đêm không ngủ được, bò dậy trao ấm áp cho người xa lạ.
“Bệnh bao tử nghiêm trọng sẽ có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.”
Vũ Hướng Vinh lại rất nghiêm túc: “Co rút dạ dày, thủng dạ dày, nếu cứu chữa không kịp thời, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Năm đó, Vũ Hướng Vinh bay tới Đông Phi làm việc, từng tận mắt nhìn thấy một người dân bản xứ bởi vì không được điều trị kịp thời mà đau đến lên cơn sốc. Sau đó, tuy đã được cứu chữa, nhưng người nọ phải cắt đi phần lớn dạ dày, toàn bộ hệ thống tiêu hóa đều phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
Đây cũng là nguyên nhân Vũ Hướng Vinh chạy đến đây giữa đêm.
Tuy chỉ mới tiếp xúc với Sở Dao chưa đến vài lần, nhưng hắn luôn cảm thấy vị “Sở tiểu thư” này không quá yêu thương thân thể của mình, hoặc là tuổi còn quá nhỏ, vẫn chưa có ý thức được tầm quan trọng của việc chăm lo bản thân.
Vũ Hướng Vinh vốn không phải là người thích xen vào việc người khác, nhưng có lẽ là những lần tiếp xúc trước mang lại ấn tượng khắc sâu, hoặc là do nghe thấy đoạn đối thoại hôm đó ở chỗ cửa thoát hiểm mà để lại một chút gợn sóng trong lòng, nghĩ đến Sở Dao, một cô gái…… không, một chàng trai trẻ tuổi sống bên ngoài một mình, dù thật sự xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai biết, nên hắn đơn giản mà đến đây một chuyến.
Dù sao, đối với hắn mà nói chỉ là ngủ thiếu một giấc mà thôi.
Nhưng đối với người bị bệnh mà nói, có lẽ lại là ra tay cứu mạng.
“Đi thôi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Vũ Hướng Vinh cũng không có hỏi nhiều là tại sao Sở Dao lại mang khẩu trang, thấy cậu vẫn có thể đứng vững đi đường, liền tự mình xoay người đi ấn nút thang máy.
Dưới lớp khẩu trang, Sở Dao dẩu môi.
Cái đồ thẳng nam thúi này, cũng không biết đỡ người ta một cái sao?!
Hừ.
Vừa lúc, áo khoác lông cũng đã mặc vào, Sở Dao lười đi thay quần áo, liền từ tủ giày lấy đại ra một đôi dép lông mang vào, rồi đi theo người nọ ra cửa.
“Anh lái xe tới đón tôi đi bệnh viện, lấy công làm tư, không sợ ông chủ anh nói gì sao?”
Trong thang máy, hai người đứng rất gần nhau.
Không biết có phải do tâm tình ảnh hưởng hay không mà, hiện tại Sở Dao cảm thấy dạ dày cũng không đau đớn như vậy nữa, cho nên miệng lại không chịu nghỉ ngơi mà bắt đầu trêu ghẹo.
“Cảm ơn anh đã tri kỷ như vậy nha, tôi cảm động lắm đó ~”
Mặc dù khẩu trang đã che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng nó cũng không trở ngại Sở Dao vứt mị nhãn.
“Không phải, tôi lái chính là……”
Vũ Hướng Vinh đang muốn mở miệng giải thích, bỗng nhiên trên má hơi ngứa.
Theo hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, hắn nhìn thấy chàng trai tóc dài đứng bên cạnh nhón mũi chân, tiến đến gần bả vai của hắn.
Sau đó, gương mặt vẫn mang theo khẩu trang liền giống như chuồn chuồn lướt nước mà chạm lên má của hắn.
“!?”
Vũ Hướng Vinh sửng sốt trong giây lát, mới phản ứng lại vừa rồi cái gì đã chạm lên má của mình.
Sở Dao cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ mặt đứng đắn mà người nọ vẫn luôn duy trì vỡ ra, tay đáp ở trên vai hắn mà vui mừng hớn hở.
“Ha ha ha, làm sao vậy ~ đừng làm giống như phụ nữ nhà lành bị ăn h**p có được không? Cách một tầng vải đó, yên tâm, chưa hôn trúng đâu.”
Vũ Hướng Vinh: “……”
Thang máy quá nhỏ, hắn phát hiện chính mình hình như trốn không thoát, chỉ có thể tận hết khả năng dựa vào tường thang máy, nhíu mày nói: “Không thích hợp.”
Đang lúc hắn còn muốn giảng giải hai câu, Sở Dao bỗng nhiên che bụng lại.
“Ai da, lại bắt đầu đau!”
Vũ Hướng Vinh đành phải nhắm miệng lại, duỗi tay đỡ cậu dựa lên người hắn.
Cũng may lúc này, thang máy cũng đến lầu một.
Vũ Hướng Vinh đỡ Sở Dao đi ra tiểu khu, đi tới chỗ xe hắn đang đậu.
“Lên xe đi. Trên đường có lẽ sẽ hơi lạnh, cậu quấn chặt áo vào.”
“Còn nữa, đội mũ bảo hiểm lên.”
Lần này.
Đến phiên Sở Dao bị cảnh tượng trước mắt làm nghẹn họng trân trối.
“…… Đây là, xe anh lái?”
Sở Dao run rẩy ngón tay chỉ vào chiếc xe điện trước mặt.
Cậu vốn nghĩ rằng Vũ Hướng Vinh là lòng nóng như lửa đốt mà lái chiếc siêu xe màu đỏ cậu nhìn thấy hôm nay, chạy tới.
Tệ lắm thì cũng là con Mẹc màu đen mà cậu nhìn thấy lần trước chứ.
Hiện tại, chiếc xe này tuy cũng là màu đen.
Chẳng qua không phải bốn bánh, mà là hai bánh.
“Ừ. Xe của ông chủ không thể dùng tuỳ tiện được.”
Vũ Hướng Vinh vẫn là đứng đắn, nghiêm túc giải thích: “Nếu như bị phát hiện tự ý sử dụng, đó chính là vi phạm hợp đồng.”
Lần trước là ngoài ý muốn, lúc này Vũ Hướng Vinh đương nhiên là dùng phương tiện giao thông hằng ngày của mình. Chỉ đi chung quanh thành phố thì loại xe máy chạy bằng điện này đã đủ dùng.
“Nếu cậu sợ lạnh, cũng có thể gọi xe.”
Vũ Hướng Vinh lúc này mới nghiêm túc đánh giá cách ăn mặc của Sở Dao ——
Dưới lớp áo khoác lông to dài là hai cẳng chân tr*n tr**, ngay cả vớ cũng không mang.
Hắn nhíu mày, móc điện thoại ra chuẩn bị gọi taxi.
“Ài ài, thôi, cứ chạy cái này đi.”
Sở Dao cũng không phải là người không nói đạo lý, vội vàng ngăn lại Vũ Hướng Vinh.
Cậu chỉ là từ trong nội tâm lại lần nữa ai thán một tiếng, sức hấp dẫn của cậu đã mất đi hiệu lực, chẳng có một chút tác dụng gì với gã thẳng nam trước mặt này hết!
Đáng giận!
“Đi thôi.”
Sở Dao cũng không làm ra vẻ, sảng khoái nhận lấy mũ bảo hiểm rồi nhấc chân, sải bước lên xe.
Tách ra hai chân ngồi xuống ghế sau, sau đó liền hướng về phía người nọ vẫn còn đứng ở ven đường mà khẽ nâng cằm.
Nhưng Vũ Hướng Vinh lại không có lập tức khởi hành.
Sau khi cắm chìa khoá vào ổ, thân ảnh cao lớn cong lưng, vươn tay vén lên tà áo lông sắp rơi xuống đất của Sở Dao, rồi hợp quy tắc mà đắp lên đôi chân dài tr*n tr** của cậu bởi vì dáng ngồi mà bị lộ ra ngoài.
Sau đó, hắn mới ngồi lên ghế trước, gạt chân chống xe, vặn tay ga lái ra ngoài.
“Này ——”
Rạng sáng 3, 4 giờ, những con đường trong thành phố trống trải đến nỗi có thể tự do vui đùa, nhưng Vũ Hướng Vinh vẫn là quy củ mà đi trên làn đường dành cho xe máy.
Tiếng gió vù vù lướt qua bên tai hai người, mọi âm thanh phảng phất như đều tĩnh lặng, không ai có thể bắt lấy bóng đêm để cuồng hoan.
Sở Dao ngay lúc đầu còn chưa cảm thấy lạnh, bị gió thổi lâu rồi không cũng nhịn được mà quấn chặt chiếc áo lông của mình lại. Nhưng nó cũng không ngăn lại được cơn gió lạnh lướt qua chỗ hở, vì thế cậu dứt khoát dựa cả người lên lưng của hắn, một đôi tay không thành thật mà ôm lấy bên hông Vũ Hướng Vinh.
Vô cùng chính đại quang minh.
Sờ được cơ bụng rắn chắn hữu lực của người ta nữa.
“Này —— Vũ Hướng Vinh ——”
Sở Dao xuyên qua tiếng gió, gọi to người ngồi phía trước.
“Anh có bạn gái không!”
Qua một lát sau, người nọ mới đáp lời, chỗ bụng cũng hơi run theo.
“…… Không có.”
Sở Dao khẽ gợi lên khóe miệng.
“Vậy ——”
“Anh có ——bạn trai ——không?”
Lần này, thời gian trầm mặc lâu hơn một chút.
Nhưng người nọ vẫn là trả lời.
“Cũng không có.”
Khóe miệng Sở Dao tươi cười càng lớn.
Cánh tay cậu đang ôm bên hông hắn tăng thêm chút lực, dùng phần bụng chỗ dạ dày bị đau mà dán lên tấm lưng dày rộng ấm áp ở phía trước.
“Vậy ——”
“Tôi có thể—— theo —— đuổi —— anh ——không!”
***
Dao Dao: (mị nhãn) muốn theo đuổi anh.
A Vinh: (đứng đắn) nếu em đuổi được anh, thì anh mới làm em hắc hắc hắc.