Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục

Chương 11

Trước Tiếp

CHƯƠNG 11

Kết quả của sự lì lợm chính là, Sở Dao hơn nửa đêm bỗng nhiên bị đau tới tỉnh. 

Không biết là buổi tối món cay rát trộn kia có vấn đề, hay là thật sự do mặc đồ ít mà bị cảm lạnh, Sở Dao cảm giác toàn bộ dạ dày của mình đang không ngừng co thắt, quặn đau. Giống như có một cây kéo, ở bên trong hết chọc lại khuấy, đau đến nỗi cậu muốn chảy mồ hôi lạnh. 

Sở Dao đè bụng, miễn cưỡng đi xuống giường đun ấm nước sôi. 

Lại lục tìm hòm thuốc nửa ngày, mới tìm được thuốc trị đau dạ dày đã hết hạn.

Nhìn hạn sử dụng trên hộp thuốc, Sở Dao lại nhìn sang ngày giờ hiện tại, chẳng thèm do dự mà mở hộp, lấy thuốc ra uống. Đã trễ thế này, tiệm thuốc lại không mở cửa, dù sao cũng chỉ mới hết hạn hai tháng, chắc là…… uống không chết người đâu? 

Ra ngoài sống một mình lâu rồi, rất nhiều thứ sẽ biến thành tạm bợ.

Sở Dao uống ly nước ấm rồi lại lần nữa bò lên giường, cậu nghĩ rằng sẽ dễ chịu hơn chút, chịu đựng rồi qua, không nghĩ tới cơn đau bụng chẳng những không giảm bớt, ngược lại cả người đều bắt đầu chảy mồ hôi lạnh. 

Xong con bê.

Phản ứng đầu tiên của Sở Dao là may mắn hôm nay cậu không làm ca tối, bằng không tiền thưởng cuối năm liền không còn. 

Sau đó, cậu lần mò tìm điện thoại, suy nghĩ nửa ngày, lại phát hiện, hình như cậu không tìm ra được ai có thể xin giúp đỡ vào lúc này. 

Trường học của Barbara có giờ gác cổng, chị Tô thì còn đang ở quán bar bận rộn. 

Sở Dao nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện người mà cậu nguyện ý làm phiền, chỉ còn lại mỗi cậu bạn gay tiểu khổng tước. 

Cậu hơi híp mắt, ấn gọi số điện thoại của bạn tốt trên WeChat. 

Đô —— đô —— đô ——

Qua một hồi lâu, bên kia mới bắc máy.

Sở Dao trong lòng cũng biết, muộn như vậy lại đi quấy rầy đối phương là không tốt, trong giọng nói theo bản năng thêm ba phần nũng nịu, yếu ớt, nhu nhược đến đáng thương. 

“Tiếu Tiếu~ giang hồ cứu cấp ~ “ 

“Huhuhu tớ đau muốn chết luôn, mau tới cứu tớ.” 

“Nhà cậu có thuốc trị đau dạ dày không? Hay là thuốc giảm đau cũng được, Ibuprofen hay Phân Tất Đắc* cũng được, mau tới, chờ cậu cứu mạng đó~” 

*tên một nhãn hiệu thuốc giảm đau của TQ

Đầu dây bên kia, tiếng hít thở chút lâu dài, giống như người mới từ giấc ngủ say bị làm ồn mà tỉnh.

Nhưng qua hồi lâu lại chẳng đáp lời. 

Sở Dao đợi trong chốc lát không nghe thấy tiếng nói chuyện, liền cho rằng bạn gay không muốn nhích người, vội vàng cười đùa, nói: “Không sao, không sao, không có thì thôi ~ cậu mau ngủ đi, để tớ nhìn xem có ai nhận giao hàng không.” 

Giọng nói trở nên nhẹ nhàng, cố nén lại cảm giác tủi thân xông lên xoang mũi. 

Sở Dao dùng cánh tay chặn lại đôi mắt, đang lúc chuẩn bị cúp điện thoại, đầu bên kia lại chợt lên tiếng. 

Giọng nói trầm thấp, hơi khàn lại tràn ngập từ tính truyền ra từ trong microphone, làm Sở Dao cho rằng đầu óc của mình cũng bị đau mà ra vấn đề. 

“Ibuprofen hay Phân Tất Đắc đều không thể dùng để trị bệnh bao tử.” 

“Càng uống sẽ càng đau.”

“Giống như cậu bây giờ, hẳn là phải đến bệnh viện.”

???

Ai vậy?

Trong đầu Sở Dao loé lên suy nghĩ, chẳng lẽ đây là anh người yêu của tiểu khổng tước? 

Giọng nói còn rất dễ nghe.

Chỉ là nghe hơi, quen tai?

Chờ cậu chậm chạp lấy điện thoại ra khỏi bên tai, đưa tới trước mặt, thấy rõ chính mình gọi điện cho ai rồi, mới xấu hổ phát hiện là nhầm lẫn ngoài ý muốn. 

Hoá ra, vừa rồi cậu không có ấn vào số ở đầu danh bạ, mà là số nằm ở phía dưới, trong mục người liên lạc gần đây. 

“Xin lỗi, gọi nhầm. “

Lúc này, Sở Dao thật sự không có tâm tư đi ghẹo trai.

Cậu chỉ là vùi mặt ở trong chăn, lễ phép nói lời xin lỗi với Vũ Hướng Vinh đã nhận cuộc gọi nhầm lẫn từ cậu. 

“…… Không có gì.” 

Bên kia, người đàn ông cũng không có lập tức cúp điện thoại, chỉ là lặp lại một câu. 

“Cậu nên đi bệnh viện.” 

Sở Dao rụt rụt người lại, vùi đầu xuống mặt gối, rầu rĩ nói: “Không muốn đi.” 

Cậu ghét bệnh viện. 

“Thân thể là của chính mình, đừng xem nhẹ nó.”

Ở đầu kia điện thoại, người nọ vẫn đang nghiêm túc nói.

Nhưng không biết có phải là do đêm đã khuya, lòng người cũng trở nên đặc biệt yếu ớt, Sở Dao chẳng những không cúp điện thoại, ngược lại còn bướng bỉnh đáp lại người mà cậu chỉ mới gặp mặt có vài lần 

“Đúng vậy, thân thể là của tôi, tôi tự mình làm chủ.”

“Dù sao cũng là cái mệnh rách, trên thế giới này cũng không thiếu mỗi mình tôi.”

“Đau chết đi!”

“……”

Bên kia điện thoại bỗng trở nên trầm mặc. 

Sở Dao yên tĩnh ngồi trong chốc lát, tâm tình lại bỗng tốt hơn một chút, mang theo ý cười, hỏi. 

“Này, anh vệ sĩ.”

“Có phải là anh chưa dỗ con gái bao giờ, đúng không?”

“…… Dỗ rồi.” 

Hắn không hỏi lại cậu mà nói tiếp: “Không quá được.” 

Sở Dao bĩu môi.

Quả nhiên, đúng là đồ thẳng nam.

Nói không chừng, người này mãi cho tới bây giờ…… Cũng chưa phát hiện ra giới tính thật của cậu ấy chứ? 

Nói không chừng, còn tưởng rằng cậu chính là một chị gái xinh đẹp, cho nên mới có kiên nhẫn nói chuyện với cậu như vậy. 

Sở Dao cảm thấy buồn cười, lại có chút mất mát.

“Thôi, không quấy rầy anh nữa, mau ngủ đi. “

Dạ dày lại co rút một cái, Sở Dao đè lại bụng của mình r*n r* một tiếng, không có hứng thú nói chuyện tiếp nữa. 

“Cậu nên đi bệnh viện.” Người nọ lại lặp lại lần nữa. 

“Không đi, không đi!”

Sở Dao phiền, hướng về phía điện thoại quát: “Tôi mới không cần đi một mình đâu!” 

“Có giỏi anh tới đón tôi đi, anh chở tôi tôi đi liền!”

Sở Dao không chờ đến hắn trả lời lại, bởi vì trong bóng đêm, cậu cũng không biết cái ngón tay nào của mình chạm phải nút kết thúc cuộc gọi. 

Dù gì cũng chẳng sao.

Cả hai còn không tính là bạn bè, chẳng lẽ cậu thật sự phải trông chờ người nọ chở cậu đến bệnh viện sao? 

Buồn cười.

Lúc cậu 18 tuổi cũng không dám mơ mộng kiểu này đâu.

Chăn đã bị mồ hôi trên người thấm ướt, bết dính ở trên người.

Sở Dao đau đến nỗi sắp mất đi tri giác, cậu run rẩy xuống giường, đi tới tủ quần áo lấy ra một cái áo khoác lông to như cái áo choàng tắm, dùng thay chăn bông để bọc người lại. 

Cậu lại đun thêm bình nước ấm.

Lúc này, điện thoại đang đặt ở bên gối bỗng phát ra thanh âm ong ong, Sở Dao mơ màng bắc máy, đưa điện thoại đến bên tai, nghe thấy giọng nói từ bên kia truyền đến còn rõ ràng hơn cả vừa rồi. 

“Tôi tới dưới lầu nhà cậu rồi.”

“Cậu ở lầu mấy?”

Xoảng ——

Sở Dao tay không cầm chắc, ly nước trực tiếp rơi xuống mặt đất.

“Làm sao vậy?”

Đầu bên kia nghe thấy tiếng vang, vội vàng hỏi lại. 

“Không có gì, không, không phải, anh tới thật à?”

Sở Dao trợn to mắt, không thể tin nổi.

“Sao anh lại biết tôi ở đâu?!” 

Cậu hỏi xong mới chợt nhớ ra, người nọ đã từng nói, có lần đã chở cậu say rượu về nhà. 

“Anh tới thật?”

Sở Dao hỏi lại lần nữa.

“Ừ.”

Vũ Hướng Vinh đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên trên.

“Hoa Viên Cầu Vồng, toà nhà số 1, đúng không.”

Nửa đêm bị điện thoại đánh thức, đối với Vũ Hướng Vinh mà nói cũng không phải là lần đầu tiên. 

Nhưng lại là lần đầu tiên, hắn rời giường ra cửa bởi vì một nguyên nhân không liên quan đến công việc. 

Hắn nheo mắt lại, nhìn lướt qua toà nhà cao hai mươi mấy tầng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một căn nằm bên trái tầng 10 đang toả ra ánh sáng mờ tỏ. 

“Cậu ở lầu 10?”

“Đi được không? Có cần tôi lên đón không?”

“Không! Không, không cần!”

Sở Dao bỗng nhiên cảm thấy chính mình chẳng những bị đau dạ dày mà đầu cũng bắt đầu đau. 

Cậu ở trong nhà bối rối mà đi tới đi lui, lúc đi ngang qua tấm gương, nhìn thấy bản thân mặt mày tái nhợt như quỷ, một cảm giác hốt hoảng khác lại xông lên đầu. 

Này, này ai vậy! 

Không rên một tiếng liền ‘giết’ tới cửa!

Đáng giận!

Không cho người ta cơ hội để chuẩn bị gì hết!

Trước nay luôn là người làm người khác tâm hoảng ý loạn, Sở Dao lần đầu tiên lại tự mình rối loạn trận tuyến. 

Xong rồi, xong rồi.

Mặt chưa rửa, trang điểm cũng không, quần áo lại chẳng đẹp.

Trên khóe mắt còn có cục ghèn?! 

A!!

Ở bên ngoài mãi mãi là hot girl, Sở Dao sao có thể trông như thế này được!? 

Leng keng —— 

Lúc này, thang máy ở bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở đã lên tầng. 

Sở Dao vội vàng luống cuống tay chân mở tủ quần áo, tùy tiện móc ra bộ tóc giả thường dùng rồi đội lên đầu. 

Sau đó.

Cậu chỉ kịp móc ra khẩu trang mang lên mặt.

Cửa nhà lúc này cũng bị gõ vang.

***

Dao Dao: Mang khẩu trang là sự quật cường cuối cùng của một hot girl phải gặp người khác khi chưa trang điểm đó.

Trước Tiếp