Nghỉ Hưu Thất Bại! Tôi Tại Giải Trí Hoành Hành Bá Đạo Khét Lẹt

Chương 858

Trước Tiếp

Giang Tùy luôn cảm thấy câu nói này có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ là chỗ nào. Nó giống như một lời tạm biệt hết sức bình thường, nhưng lại dường như có thêm điều gì đó khác.

Chưa kịp để cô nghĩ kỹ, cửa thang máy đã từ từ khép lại.

Giang Tùy đành thôi, nhìn số tầng dần dần đi xuống.

Sảnh tầng một điều hòa bật rất mạnh, mặt sàn đá cẩm thạch phản chiếu bóng mờ của Giang Tùy.

Cô kéo vali qua cổng khu dân cư, nhìn thấy chiếc xe van màu trắng đỗ bên lề đường.

Phan Khả đang dựa vào cửa xe gọi điện thoại, áo khoác vest màu xám khói vắt trên cánh tay, tay kia kẹp điếu thuốc chưa châm.

Khâu Tầm nhìn thấy cô trước, nhảy xuống xe chạy nhanh đến trước mặt cô: “Vali để em, em xách cho.”

“Tay chân nhỏ xíu thì đừng có ôm mấy việc nặng, có mỗi cái vali thôi mà, tự tôi xách được.”

Khâu Tầm cười cười, vẫn cố chấp nắm lấy một bên vali: “Đây là việc mà một trợ lý như em nên làm mà.”

Hai người đang giằng co thì Phan Khả cúp điện thoại đi tới, tiếng giày cao gót gõ xuống đất tạo ra nhịp điệu trong trẻo.

Ánh mắt cô ấy dừng lại trên chiếc móc khóa vali – đó là một con quái vật nhỏ màu xanh hơi xấu xí nhưng đáng yêu, mắt hạt đậu, chóp đuôi còn thắt một chiếc nơ mini, phong cách hoàn toàn không ăn nhập với chiếc vali màu đen lạnh lùng của Giang Tùy.

Phan Khả nhướng mày, cầm móc khóa lên ngắm nghía vài lần: “Cái món đồ chơi nhỏ này của em là từ đâu ra vậy?”

“Bạn bè tặng.” Giang Tùy tùy tiện đáp.

Nói chính xác thì là Lâm Thính tặng, nhất quyết bắt cô phải treo lên vali.

Phan Khả xoa cằm, ánh mắt trở nên đầy ẩn ý: “Không phải là bạn gái tặng đấy chứ?”

Giang Tùy vừa định mở lời, Phan Khả đã đột nhiên nghiêm túc tuyên bố: “Chị nói trước nhé, chị cá nhân không hề tò mò về tình trạng tình cảm của em.

Nhưng với tư cách là người quản lý của em, chị buộc phải biết rõ chi tiết.”

“Có đang yêu không, đang ở giai đoạn nào, đối phương là ai, những điều này em đều phải báo cáo với chị, như vậy chị mới tiện chuẩn bị phương án truyền thông trước, tránh đến lúc đó bị đánh úp không kịp trở tay.”

Giang Tùy bị dáng vẻ làm việc công tư phân minh của cô ấy chọc cười, cô đặt tay lên cửa xe, lười biếng dựa ra sau: “Chị Phan yên tâm, từ khi sinh ra đến giờ em vẫn độc thân, toàn mạng không có người yêu cũ, có cũng sẽ phủ nhận.”

“Ăn nói cứ như đọc rap thế, định đi thi vào trường hài hả?” Phan Khả cười, đưa tay vỗ vỗ vào cánh tay cô: “Lên xe đi, từ đây đến Nam Thành phải mất năm tiếng lái xe, trên đường còn có thể chợp mắt được chút.”

Xe đã lên đường cao tốc, chiếc van màu trắng lướt vào dòng xe như một chú cá trầm lặng.

Trong xe điều hòa bật rất thấp, khí lạnh dán vào da thịt, như nước giếng giữa đêm khuya.

Phan Khả đặt máy tính bảng sang một bên, ngón tay cái xoa xoa giữa trán, nghiêng đầu nhìn Giang Tùy: “Bộ phim này tổng cộng hai mươi mấy tập, bỏ đầu bỏ đuôi đi thì khoảng hai tháng là có thể đóng máy.”

Giang Tùy ‘ừm’ một tiếng, ngón trỏ gõ gõ vào mép cửa sổ: “Nam chính còn lại là ai? Đã chốt chưa?”

Phan Khả đột nhiên bật cười, đầy ẩn ý: “Quen lắm, em quen đấy.”

Giang Tùy lười biếng nhướng mày: “Hà Tinh Tuấn?”

Phan Khả gật đầu, ý cười càng sâu: “Nhà sản xuất Triệu ban đầu cho rằng cậu ta có bạn gái, không phải là lựa chọn tốt nhất, kết quả là cậu ta vì muốn giành được vai diễn mà dứt khoát chia tay bạn gái. Không biết nên nói cậu ta có chí tiến thủ hay là nói cậu ta nhẫn tâm nữa.”

Giang Tùy lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ đến vẻ mặt của Hà Tinh Tuấn khi mới vào đoàn, kéo cô lại nói muốn thảo luận kịch bản.

Khi đó anh ta đối mặt với diễn xuất, vẫn còn tình yêu thuần túy.

Trước Tiếp