Nghỉ Hưu Thất Bại! Tôi Tại Giải Trí Hoành Hành Bá Đạo Khét Lẹt

Chương 857

Trước Tiếp

Thẩm Dư Hoan đón lấy mũ bảo hiểm Giang Tùy đưa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: "Không phải lời của ai em cũng nghe, nhưng lời của anh trai em thì em nhất định sẽ nghe."

Cô đội mũ bảo hiểm, trèo lên ghế sau xe mô tô.

Tạ Dữ hoàn toàn ngây người, theo bản năng bước tới một bước, nhưng Giang Tùy đột nhiên vặn ga.

Chiếc mô tô phát ra tiếng gầm rú trầm thấp, chở hai người đi xa hút bụi.

Gió đêm cuốn theo vài chiếc lá khô, đèn đường kéo dài bóng của Tạ Dữ, anh ngơ ngác nhìn theo đèn hậu dần khuất xa, đưa tay chạm vào vết thương ở khóe môi, ánh mắt phức tạp khó lường.

Gió đêm bị cánh cửa ngăn cách bên ngoài, trong phòng khách chỉ còn ánh đèn vàng ấm áp và tiếng điều hòa khe khẽ.

Giang Tùy tâm trạng khá tốt, vừa ngân nga một khúc nhạc không thành điệu, vừa cúi người thay dép lê.

Thẩm Dư Hoan đã đi đến máy lọc nước, rót hai cốc nước, đưa một cốc cho Giang Tùy.

Giang Tùy nhận lấy cốc, ngón tay v**t v* thành cốc mát lạnh, ánh mắt lại dừng trên gương mặt Thẩm Dư Hoan, ý cười thờ ơ: "Không tò mò sao?"

"Tò mò gì ạ?" Thẩm Dư Hoan ôm cốc nước nhấp một ngụm nhỏ.

"Tò mò tại sao anh lại không ưa cái tên Tạ Dữ đó, và tại sao đột nhiên lại bảo em ít qua lại với cậu ta sao?"

Thẩm Dư Hoan rũ mắt nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước: "Cũng hơi tò mò."

"Vậy tại sao em không hỏi?"

"Nếu lúc đó em gặng hỏi hoặc từ chối anh, thì chẳng khác nào em đang đứng về phía cậu ấy." Thẩm Dư Hoan ngẩng đầu, đôi mắt hổ phách phản chiếu ánh đèn trần ấm áp: "Em không muốn anh có cảm giác đó."

Nghe những lời này, ngực Giang Tùy khẽ ấm lên, cô cười xoa đầu cô bé: "Tạ Dữ khóe môi có vết thương, cổ tay áo dính máu, rõ ràng là vừa đánh nhau xong, nhìn một cái là biết không phải học sinh giỏi. Nên anh muốn em tránh xa cậu ta một chút, để khỏi lỡ ngày nào cậu ta gây họa, lại vạ lây đến em."

Thẩm Dư Hoan mím môi: "Thật ra... anh ấy bị thương là do đơn phương bị đánh."

Giang Tùy nhướng mày: "Sao em biết?"

Thẩm Dư Hoan uống một ngụm nước, chậm rãi kể cho cô nghe những gì mình thấy tối nay và tình hình gia đình nhà họ Tạ.

Tiếng đồng hồ ở góc phòng khách kêu tích tắc khe khẽ, Giang Tùy lặng lẽ nghe xong, quay người ngồi vào ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo đặt lên cạnh bàn trà: "Nói vậy... thằng nhóc này bản tính cũng không tệ."

"Em cũng nghĩ vậy." Thẩm Dư Hoan ngồi xuống cạnh cô, đầu gối co lên trước ngực, như một chú chim nhỏ thu cánh.

"Không tệ thì không tệ thật, nhưng tình hình gia đình cậu ta cũng quá phức tạp rồi, đặc biệt là người anh trai mắc bệnh thần kinh kia của cậu ta. Hôm nay đánh cậu ta, ai biết lần sau có khi nào đánh luôn cả em không?"

Nói đến đây,

Giang Tùy ngửa đầu uống cạn nước trong cốc, đặt chiếc cốc rỗng lên bàn trà: "Sau này gặp mặt thì gật đầu chào là được rồi, đừng xáp lại gần."

Thẩm Dư Hoan im lặng một lát, khẽ gật đầu: "Vâng."

Giang Tùy khẽ cong khóe môi, dùng đầu gối chạm nhẹ vào chân cô bé đang co: "Mưa sao băng tối nay có 'đánh bật' ra chút cảm hứng sáng tác nhạc nào cho em không?"

Thẩm Dư Hoan tựa vào lưng ghế sofa mềm mại, ngẩng đầu nhìn trần nhà, dường như đang hồi tưởng lại sự rực rỡ của bầu trời đêm và sự náo nhiệt trong biệt thự tối nay.

Một lát sau, khóe môi cô nở một nụ cười nhạt: "Ừm... hình như cũng nảy ra một chút ý tưởng. Nhưng bây giờ vẫn còn rời rạc lắm, em phải sắp xếp lại suy nghĩ thật kỹ mới được."

Lời vừa dứt, cô đặt cốc nước xuống, bước chân nhẹ nhàng xuyên qua hành lang, đi về phía phòng đàn.

Giang Tùy nhìn bóng lưng vội vã của cô gái, trong cổ họng bật ra một tiếng cười khẽ.

Trước Tiếp