Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 25: Cơ hội kinh doanh

Trước Tiếp

edit: nammogiuabanngay

 

---

 

2012 "trong truyền thuyết" không xảy ra, người sống tới năm 2018 là Tạ Nhiên cũng không muốn tìm tới cái chết nữa.

 

Mấy ngày sau, mới sáng sớm Tạ Nhiên đã dẫn Tiểu Mã về nhà, hai người vừa vào cửa đã xúm lại to nhỏ gì đó. Vương Tuyết Tân nghi ngờ tiến lại gần, cách cánh cửa nghe coi họ đang âm mưu gì,  thấy họ đang nói chuyện nghiêm túc, không phải chuyện đi đâu cướp bóc hay lừa đảo bà mới yên tâm rời đi.

 

Hôm đó Tạ Nhiên nói muốn làm ăn chung với Tiểu Mã không phải là quyết định bốc đồng mà là thật sự muốn dẫn Tiểu Mã và các anh em khác không muốn dính dáng tới việc đòi nợ nữa theo kinh doanh gì đó, nhưng chuyện làm nghề gì lại làm khó Tạ Nhiên.

 

Họ bị hạn chế bởi trình độ học vấn, ngay từ giai đoạn nhập môn đã bị chặn đứng, không có khả năng làm IT hay sản xuất thuốc sinh học, mở nhà hàng thì khoản đầu tư ban đầu quá cao, lợi nhuận chậm, tất cả công việc liên quan đến trình độ kỹ thuật hoặc học vấn họ đều không có cửa.

 

Tạ Nhiên không được phép quay lại nghề cũ là mở KTV hay khu giải trí, những nghề kinh doanh liên quan đến m** d*m hay phi pháp hắn sẽ không đụng đến nữa.

 

Không vì ai khác, đơn giản là vì Tạ Thanh Ký.

 

Kiếp trước, khi Tạ Thanh Ký thi vào trường cảnh sát, Tạ Nhiên chưa từng để lại tiền án nên Tạ Thanh Ký mới đỗ thẩm tra chính trị, nhưng sau khi đại ca vào tù, Tạ Nhiên tiếp quản, thân phận của Tạ Thanh Ký lại trở nên tế nhị. Trong lòng Tạ Nhiên biết rõ, bởi vì quan hệ của mình, Tạ Thanh Ký rất khó thăng chức, dù cậu có làm việc xuất sắc đến đâu thì cả đời cũng chỉ mãi ở cấp cơ sở, làm chút công tác văn thư ngoài rìa, thậm chí còn bị để mắt đến liên tục.Hắn không biết Tạ Thanh Ký có thật sự yêu nghề cảnh sát này không, nhưng hắn hiểu sự phẫn nộ khi thất bại.

 

Sau khi trùng sinh, Tạ Nhiên luôn cảm thấy Tạ Thanh Ký so với cậu của lúc này ở kiếp trước có một cảm giác vi diệu khó tả. Hắn không chắc Tạ Thanh Ký sẽ thi vào trường đại học ở ngoại tỉnh học vật lý hay vẫn như kiếp trước, ở lại đây học trường cảnh sát, nhưng chỉ cần một phần ngàn khả năng, Tạ Nhiên không cho phép tiền đồ của Tạ Thanh Ký vì mình mà bị hủy hoại.Tạ Nhiên gạch bỏ từng lụa chọn trên giấy, đến cuối cùng nhìn toàn dấu gạch chéo trên khắp trang giấy mà chửi thề.

 

Hắn không có tiền đầu tư để mua nhà, không biết chơi cổ phiếu, ngay cả khi mua vé số trúng thưởng, Tạ Nhiên còn không nhớ nổi dãy số trúng thưởng!

 

Tại sao nhân vật chính trong tiểu thuyết sau khi trùng sinh thì có bàn tay vàng, kiếm tiền phát tài thuận buồm xuôi gió, mà Tạ Nhiên hắn khó khăn lắm mới được trùng sinh, đến việc tìm một con đường kiếm tiền ổn định cũng khó như vậy.

 

Tiểu Mã nhìn vẻ mặt sầu não đang cắn điếu thuốc của Tạ Nhiên, dè dặt nói, "Anh Nhiên, đang nghĩ gì đấy?"

 

Hai ngón tay Tạ Nhiên kẹp lấy điếu thuốc, nhả khói ra, phiền muộn nói, "Hối hận vì đã không chăm chỉ học hành."

 

Trong lúc nói chuyện, cửa phòng bị đẩy ra, hai người ngẩng đầu nhìn thì thấy Tạ Thanh Ký mặc đồng phục học sinh, mang cặp sách.

 

"Sao đột nhiên lại về thế?"

 

Tạ Nhiên và Tiểu Mã cắm đầu vào giấy, thì thầm với nhau mấy tiếng đồng hồ, thấm thoát tới giờ tan học của Tạ Thanh Ký. Hình như hôm nay còn có người khác về với cậu, Tạ Nhiên ló đầu ra nhìn, đầu tiên là thấy nụ cười nhiệt tình, khoa trương của Vương Tuyết Tân, sau đó thì thấy cái đầu hói đặc trưng của Lão Nhậm và Lão Kiều.

 

Tạ Thanh Ký giải thích, "Thầy chủ nhiệm đến nhà hỏi thăm, mẹ đưa tiền bảo trưa này chúng ta ra ngoài ăn cơm, mẹ muốn nói chuyện riêng với thầy."

 

Lão Nhậm ngồi trên sô pha, vừa nhìn thấy Tạ Nhiên lại cảm thấy nhức răng theo phản xạ.

 

Tạ Nhiên rất tự giác, ba người lập tức đi ra ngoài, lúc đi ngang qua đầu ngõ, hắn thấy một con Santana màu đó dừng ở đó, trên cửa sổ dùng sơn trắng viết hai chữ "bán xe", theo sau là một dãy số điện thoại.

 

Tạ Nhiên dán mắt vào chiếc xe rồi dừng lại.

 

Tiểu Mã không nhận ra, lúc đi ngang qua người Tiểu Mã thì đi tiếp về phía trước, lúc bị Tạ Nhiên túm cổ áo kéo lại, cậu ta còn chưa kịp ngừng bước, tí thì ngã nhào.

 

Tạ Nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc xe, tự mình lẩm bẩm như trúng tà, kêu Tiểu Mã lấy iPhone của cậu ta ra.

 

Tiểu Mã vẻ mặt mơ hồ, nghe lời đưa điện thoại qua, nhìn Tạ Nhiên vây quanh chiếc xe chụp ảnh, không biết gì nói, "Anh Nhiên, anh muốn mua xe á? Nhưng em nhớ là anh chưa có bằng lái xe mà."

 

Tạ Nhiên không nói gì, như đang đăm chiêu gì đó mà đi về phía tiệm cơm, trái lại Tạ Thanh Ký vẫn im lặng đi theo phía sau lại ngẩng đầu nhìn Tạ Nhiên một cái. Lúc gọi món Tạ Nhiên vẫn không tập trung, ăn vài miếng rồi buông đũa, bảo Tiểu Mã đưa điện thoại cho mình rồi tìm kiếm gì đó trên mạng, Tiểu Mã đau lòng nói, "Anh Nhiên, anh muốn tra gì thì về nhà tra đi, 4G của em không bao tháng đâu."

 

Tạ Nhiên lườm cậu ta một cái, hỏi bà chủ pass wifi là gì, bà chủ nhìn hắn bằng ánh mặt quái gở, ý là "ăn có bữa cơm mà còn muốn lên mạng miễn phí cơ á?"

 

Lúc này Tạ Nhiên mới nhớ ra, phải mấy năm nữa mới tới thời đại công nghệ thông tin, điện thoại trở thành vật bất ly thân, mắt không rời khỏi màn hình, phải tới năm 2014 wifi miễn phí mới trở thành tiện ích tiêu chuẩn của các cửa hàng.

 

"Tiểu Mã, cậu có bằng lái xe đúng không?"

 

"Đúng!"

 

Tạ Nhiên trầm mặc hồi lâu, Tiểu Mã không nhịn được hỏi, "Sao thế anh Nhiên?"

 

"Hay là chúng ta thử bán xe cũ xem? Đi mặc cả giá, mua con Santana kia, thông qua cậu đứng tên rồi bán cho đại lý xe cũ, kiếm tiền lời." Tiểu Mã không nói gì, Tạ Nhiên lại lập tức bác bỏ ý kiến này, "Bỏ đi, lỡ như không bán được thì làm thế nào."

 

Hắn lưỡng lự, hắn đã va vấp quá nhiều lần, trên người đã không còn sự sắc bén, dám nghĩ dám làm như hồi hai mươi tư tuổi nữa, hắn bắt đầu do dự, lo trước lo sau.

 

Thế mà lúc này, Tạ Thanh Ký vẫn luôn vui đầu ăn cơn, cảm giác tồn tại cực thấp đột nhiên lên tiếng: "Muốn làm thì cứ làm thôi, từ bao giờ mà anh trở thành người do dự thiếu quyết đoán như vậy chứ."

 

Tiểu Mã cũng vô tư hùa theo, "Đúng đấy anh Nhiên, không phải trước giờ anh ngông cuồng lắm sao, không đâm đầu vào tường thì không chịu quay đầu, dì đã đánh anh bao nhiêu lần rồi anh vẫn cứ lêu lổng! Sao nửa năm nay như biến thành người khác thế?"

 

Tạ Nhiên đá Tiểu Mã một cái dưới gầm bàn, nhưng sau khi nghe Tạ Thanh Ký nói vậy, hắn lại có chút không nhịn được.

 

Hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định nói, "Được, vậy chiều nay liên hệ với chủ xe, mấy ngày nữa tôi đăng kí học lái xe, nếu có thời gian chúng ta tới thành phố bên cạnh dạo mấy cửa hàng xe, coi có bác tài nào chỉ dạy tôi không."

 

Tiểu Mã chỉ thấy tới bước này, không khỏi hỏi, "Hả? Sau đó thì sao, chúng ta mua xe dễ, tìm người mua ở đâu đây, chúng ta mới quen có mấy người."

 

Tạ Nhiên cười đầy ẩn ý nói, "Đây là vấn đề dễ giải quyết nhất."

 

Làm gì cũng phải chú trọng chiếm trước cơ hội, lúc bấy giờ thị trường xe cũ trong nước vẫn chưa bão hòa, thậm chí ngay cả quy mô lúc đầu vẫn chưa hình thành, lại là lúc Weixin, Weibo và đủ loại công cụ xã giao vừa mới phát triển. Mặc dù Tạ Nhiên chỉ mới đề ra bước mua xe, nhưng trong quãng thời gian ngắn ngủi hắn đã tính toán xong việc tìm nguồn khách hàng như thế nào, lo lắng băn khoăn của Tiểu Mã vừa vặn là vấn đề hắn không lo nhất.

 

Tiểu Mã thấy Tạ Nhiên chắc ăn như vây thì không hỏi nữa, trái lại Tạ Thanh Ký chợt lên tiếng, "Vậy anh đi đâu tìm nguồn hàng?"

 

Cậu không ngẩng đầu lên nhưng lại nghe rất nghiêm túc, Tiểu Mã với Tạ Nhiên nhanh chóng ăn hết phần cơm của mình, Tạ Thanh Ký lại ăn rất chậm rãi, trước tiên là gắp thức ăn vào chén, rồi nhặt từng miếng hành, gừng, tỏi ra sau đó mới ăn từng miếng một.

 

Tiểu Mã Cuối cùng cũng không nhịn được nữa nói, "Thằng nhóc này lúc nào cũng lầm lì không lên tiếng mà câu nào cũng đâm trúng tim đen? Đúng là thâm hiểm mà..."

 

Tạ Nhiên không thích người khác nói xấu Tạ Thanh Ký, nhưng cũng không dám chửi Tiểu Mã trước mặt Tạ Thanh Ký, sợ Tạ Thanh Ký nghĩ nhiều, chỉ không nói gì mà lườm nguýt Tiểu Mã.

 

Có điều Tạ Thanh Ký nói rất đúng trọng điểm, Tạ Nhiên bắt đầu buồn phiền, hắn đi đâu tìm nhiều xe cũ như vậy đây.

 

Có lẽ tìm đại ca giúp đỡ cũng là một cách hay, trong lòng hắn có một kế hoạch mơ hồ, chỉ là hơi giống thừa lúc tranh thủ người ta trục lợi để kiếm lời. Hắn tự biết mình không phải là hạng quân tử có nguyên tắc gì, khổ nỗi bên cạnh còn có một tấm gương đạo đức như Tạ Thanh Ký, Tạ Nhiên chỉ đành nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Mã, ý là tí nữa nói sau.Tạ Thanh Ký nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, cậu rút khăn giấy lau miệng, nói mình quay lại trường.

 

Hai người nhìn Tạ Thanh Ký ra khỏi tiệm cơm, Tạ Nhiên quay lưng về phía cửa, không thể chờ được nữa mà nghiêm túc phân tích với Tiểu Mã, "Lúc trước đại ca có lần không đòi được tiền, con nợ có chiếc Audi, bảo là thế chấp cho đại ca nhưng bị đại ca chửi cho một trận, chắc chắn có rất nhiều người không trả được nợ mang xe ra thế chấp như anh ta, chúng ta hợp tác với đại ca, chúng ta thu xe rồi sang tên, lợi nhuận chia thế nào thì thương lượng sau."

 

Tiểu Mã dựa vào kinh nghiệm cướp bóc bao năm qua của mình đoán ra ý đồ của Tạ Nhiên, bắt đầu kích động, "Mấu chốt là đại ca có thể hạ giá xe xuống cực thấp, người không nghe lời thì 'thay pin' với đại ca! Thế này lúc chúng ta bán ra có thể tăng giá một chút là có thể kiếm được không ít tiền."

 

"Hơn nữa còn có thể bảo đại ca đầu tư, anh thay hắn ta nghĩ cách kiếm tiền khác, lúc anh muốn rời đi hắn ta cũng không làm khó anh nữa, đúng là phải phép!"

 

Vừa nhắc đến "thay pin", đặc biệt là người khác thay pin với đại ca, Tiểu Mã trở nên cực kỳ phấn khích.

 

Tạ Nhiên gật đầu tán thành, hai người thì thầm với nhau, hoàn toàn không chú ý tới Tạ Thanh Ký lại quay lại, đứng sau lưng họ, nghe hết chuyện lợi dụng lúc người ta cháy nhà hôi của này.

 

Tiểu Mã ngẩng đầu, thấy Tạ Thanh Ký đứng sau lưng Tạ Nhiên thì thắc mắc hỏi, "Sao cậu quay lại thế?"

 

Cả người Tạ Nhiên cứng đờ.

 

Tạ Thanh Ký điềm tĩnh nói, "Quên đem cặp."

 

Cậu duỗi tay, nhấc cặp sách đặt bên cạnh Tạ Nhiên lên, cúi xuống nhìn Tạ Nhiên với vẻ mặt đầy ẩn ý.

 

Tạ Nhiên đang chuyên tâm nghiên cứu miếng tỏi bị Tạ Thanh Ký gắp ra.

 

Tiểu Mã nhìn bóng lưng Tạ Thanh Ký rời đi, tiếp tục thắc mắc, "Học sinh ngoan mà cũng quên cặp sách sao?"

 

Tạ Nhiên quay đầu lại nhìn, thấy Tạ Thanh Ký sẽ không tấn công bất ngờ nữa mới kẽ giọng chán chường giải thích.

 

"Cậu có mất ví tiền thì Tạ Thanh Ký cũng không bao giờ quên cặp đâu, không nhận ra à, em ấy cố tình để lại đó, là để nghe coi chúng ta nói gì sau lưng em ấy."

 

Tiểu Mã càm ràm, "Em đã nói với anh thằng nhóc này thâm hiểm rồi, anh còn không vui mà lườm nguýt em! Anh sợ nó làm gì, nó đâu phải vợ anh! Đàn ông sợ vợ thì thôi vậy, sao lại sợ em trai của mình chứ?"

 

Tạ Nhiên gắp miếng thịt trong đĩa lên, không thèm nhìn mà thằng tay nhét vào miệng Tiểu Mã, cả giận nói, "Cậu im miệng đi."

Trước Tiếp