Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 24: Giã biệt

Trước Tiếp

edit: nammogiuabanngay

 

---

 

Đám tang của ông cụ được tổ chức ba ngày sau đó, họ dựng rạp tang trước nhà cho người quá cố, cùng với đó là tiếng kèn trống của ban nhạc đám ma, mỗi khi có người đến viếng Tiểu Mã đều cúi chào họ, còn đặc biệt mời người đến khóc tang.

 

Tạ Nhiên không thích cảnh này cho lắm.

 

Mỗi khi trong tiểu khu có người qua đời, gia đình thường dựng một rạp tang đơn giản, xung quanh bày đầy vòng hoa, thậm chí có khi còn chắn cả lối đi, ai đi qua cũng có thể nhìn thấy. Mãi đến một năm sau, chính quyền thành phố ban hành chính sách mới nhằm cải thiện cảnh quan đô thị, nghiêm cấm việc dựng rạp trước cửa nhà, tình hình mới dần thay đổi.

 

Hồi còn nhỏ Tạ Thiền rất sợ những thứ này, sau khi tan học thì cúi đầu đi một mạch về nhà, thậm chí còn không dám liếc qua, cô luôn cảm thấy bức ảnh của người đã chết được đặt giữa rạp tang rất đáng sợ.

 

Sau khi tang lễ kết thúc, Tiểu Mã như biến thành một người khác, sau khi báo cáo với đại ca, cậu ta đã chính thức phân rõ ranh giới với nghề này.

 

Cậu ta từng tìm rất nhiều công việc, nhưng vì vấn đề bằng cấp nên luôn không thuận lợi lắm, thuộc hạ của Tạ Nhiên có một người đàn ông gầy gò có quan hệ không tệ với Tiểu Mã, trước đó cậu ta từng làm trong ngành xe cộ mấy năm, cậu ta đề nghị Tiểu Mã tìm chỗ sửa xe mà học việc.

 

Tạ Nhiên nghe vậy cũng thấy đây là giải pháp, sau này người mua xe càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức từ năm 2017 thành phố buộc phải áp dụng chính sách giới hạn biển số xe để giải quyết vấn đề ùn tắc giao thông, mua xe rồi sẽ dùng đến, dùng nhiều sẽ hỏng, Tiểu Mã đi học sửa xe chưa chắc không phải là một con đường tốt.

 

Bên ngoài KTV, Tiểu Mã đứng nhìn chỗ ông nội ngã một hồi, bỗng nhiên hỏi Tạ Nhiên, "Anh vẫn theo đại ca làm à? Hay là anh cũng đừng làm nữa, cùng em đi học mấy năm, sau này cùng nhau mở một cửa hàng sửa xe."

 

Tạ Nhiên không nói gì, hắn suy nghĩ hồi lâu, bình tĩnh đáp, "Qua ngày nào hay ngày đấy vậy."

 

Tiểu Mã muốn nói lại thôi, nhìn vẻ mặt hờ hững của Tạ Nhiên, định nói thêm gì đó nhưng Tạ Nhiên không cho cậu ta cơ hội đấy.

 

Chiếc taxi chở Tạ Nhiên dừng trước của tiểu khu, Tạ Nhiên xuống xe liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy Vương Tuyết Tân lại dựng một bàn đánh mạt chược trước sạp hoa quả, gọi thêm ba bà thím khác, bốn người cùng nhau đánh mạt chược. Tạ Nhiên không qua đó làm phiền mà xoay người đi vào nhà, đúng như hắn nghĩ, Tạ Thiền đang đi làm, Tạ Thanh Ký đi học, trong nhà chẳng có một ai.

 

Tạ Nhiên ngồi trước bàn học của Tạ Thanh Ký, ánh mắt dừng lại ở tấm hình gia đình bốn người.

 

Sau khi Tạ Thanh Ký được hai tuổi, cả nhà năm người không bao giờ chụp ảnh chung nữa, những tấm ảnh trước đó thì bị Vương Tuyết Tân cố tình bỏ quên lúc chuyển nhà.

 

Bỗng nhiên hắn cảm thấy mệt mỏi không thể tả.

 

Cái chết bất ngờ của ông nội Tiểu Mã cắt ngang kế hoạch của hắn, Tạ Nhiên từ người liều mạng vì anh em của mình lại quay về kẻ hèn nhát trốn tránh đau khổ, hắn ngẩn người nhìn tấm ảnh, nghĩ sau này phải làm sao? Lúc này, cuối cùng hắn cũng thừa nhận rằng quyết định nhảy xuống biển tự sát ở kiếp trước không phải dũng cảm đối mặt với cái chết mà là không có dũng khí sống tiếp với sự hổ thẹn, hắn dùng cách cực đoan nhất để duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

 

Hình như Vương Tuyết Tân nhận ra có người vào nhà, bà biết giờ này về nhà chỉ đứa lông bông, suốt ngày chẳng làm việc gì đàng hoàng như Tạ Nhiên, bà không chơi mạt chược nữa, lập tức vào nhà theo, đang tính quát Tạ Nhiên mất câu theo phản xạ, song giọng nói lanh lảnh của bà chưa kịp thốt lên đã im bặt, cứ như con gà mái bỗng dưng bị người ta bóp cổ vậy.

 

Khuôn mặt bà đỏ bừng, hiếm khi suy nghĩ lại, mặc dù Tạ Nhiên không lo học hành, nhưng có phải bà cũng nên dịu dàng với Tạ Nhiên hơn, từ từ chỉ dẫn hắn.

 

Người làm mẹ như bà hình như luôn quá hung dữ với Tạ Nhiên, thấy hắn học hành chẳng là gì, là một tên côn đồ, nên luôn phải chịu đựng nhiều cơn tức giận của mẹ hơn Tạ Thiền và Tạ Thanh Ký.

 

Vương Tuyết Tân cảm thấy hơi mất tự nhiên, bà hắng giọng, khó khăn nói, "Nhiên Nhiên... về rồi à? Đã ăn gì chứ? Để mẹ nấu cơm cho con, con muốn ăn gì nào?"

 

Tiếng cười khẽ của Tạ Nhiên vang lên cách cánh cửa, mấy phút sau, cửa bị đẩy ra.

 

Hắn giơ tay đỡ cửa, cúi đầu nhìn Vương Tuyết Tân, trêu chọc: "Sao thế mẹ? Đánh mạt chược thua hết tiền rồi? Bây giờ biết con trai lớn tốt rồi nhỉ, có cần con cho mẹ chút tiền tiêu vặt không?"

 

Vương Tuyết Tân thẹn quá hóa giận.

 

"Đúng là không nên tỏ ra tốt với mày, cút ra đây, mẹ nấu cơm cho mày!"

 

Bà nổi cơn thịnh nộ, vừa đi vừa mắng, bà vào bếp nấu món trứng hấp mà Tạ Nhiên thích ăn nhất. Bà không biết rằng, lúc bà vừa quay đi, Tạ Nhiên đã chẳng còn dáng vẻ gợi đòn kia, biểu cảm của hắn rất phức tạp, nhìn mẹ mình với vẻ vừa quyến luyến vừa áy náy.

 

Nửa tháng sau, vào buổi tối ngày 20 tháng 12 năm 2012, một ngày trước khi tận thế theo lời đồn, có một nhóm sinh viên tổ chức tụ tập bên bờ biển.

 

Họ bắt đầu chiếu luân phiên các bộ phim thảm họa ngoài trời như '2012' và 'The Day After Tomorrow' từ sáu giờ chiều- khi trời bắt đầu tối, bên cạnh đó còn có những quầy thịt nướng và lửa trại làm trung tâm bữa tiệc. Một người bình an sống tới năm 2018 như Tạ Nhiên đương nhiên không muốn tham gia náo nhiệt, nhưng Tạ Thiền muốn đi, sau đó còn gọi thêm Tiểu Mã, Lão Kiều và con gái ông ta, còn có tên gầy giới thiệu công việc sửa xe cho Tiểu Mã, mọi người cùng tụ tập lại.

 

Lời nhắc "Đừng tuyên truyền mấy thứ mê tín dị đoan thời phong kiến, đừng khiến công chúng hoang mang" của Tạ Thanh Ký còn chưa kịp thốt ra đã bị Tạ Thiền lôi vào xe đi tới bãi biển.

 

Đây là lần đầu tiên Tiểu Kiều gặp Tạ Thiền, hai người mới gặp lần đầu đã thân nhau, như đã quen biết từ rất lâu, hai người cùng nhau ngồi bên bãi cát nghịch cát.

 

Lão Kiều và Tiểu Mã thì vẻ mặt ngượng ngùng, cùng nhau đứng trước vỉ nướng nướng thịt xiên.

 

Cánh tay xăm đầy hình xăm của Tiểu Mã cuối cùng cũng phát huy tác dụng, không ai dám đến chiếm chỗ nướng thịt xiên của họ, Lão Kiều cười hỏi gần đây Tiểu Mã thế nào, Tiểu Mã cũng cười, nhiệt tình đáp lại mấy câu. Mặc dù hai người đã hòa giải trước đó, nhưng trong lòng Lão Kiều không thể làm như không có chút khúc mắc nào, đương nhiên người gây khó dễ là Tiểu Mã cũng cảm thấy mất mặt, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Kiều thì càng thêm áy náy.

 

Tạ Nhiên quấn chặt áo khoác làm tổ trên ghế bãi biển, cơn gió biển tháng mười hai thổi tới khiến hắn run rẩy, rút khăn giấy lau mũi, hắn nhìn chằm chằm màn chiếu phim ngoài trời với vẻ mặt vô cảm, trong lòng thầm mắng rốt cuộc ai đã nghĩ ra cái trò ngu ngốc này, muốn tìm cớ xoã một trận sao không chọn trong nhà ấy, lạnh chết đi được.

 

Hắn nhìn đám sinh viên đang điên cuồng nhảy múa hò hét ở xa xa bãi biển, rồi lại nhìn thấy cậu học sinh trung học Tạ Thanh Ký không hòa nhập gì bên cạnh.

 

Cậu đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trên gối là một cuốn sách giáo khoa đang mở, mượn ánh đèn điện thoại mà ôn bài, cậu sắp phải thi cuối kỳ rồi, kỳ học mới, cậu sẽ chính thức bước vào học kì hai của năm cuối cấp, chuẩn bị thi đại học.

 

Tạ Nhiên duỗi đôi chân dài, khẽ dùng mũi chân đá cậu, "Đừng học nữa, tuổi còn trẻ mà cứ như ông già vậy, nếu em không chơi được với đám Tiểu Mã thì phía trước có nhiều sinh viên thế cơ mà, em đi chơi với họ đi."

 

Tạ Thanh Ký không thèm ngẩng đầu lên, dường như cảm thấy phiền phức vì hắn cứ gây rối, cậu kéo bàn dịch qua bên cạnh, ngồi ở chỗ chân Tạ Nhiên không với chân tới, nhưng vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cậu.

 

Hai người cứ thế lặng lẽ tránh xa đám người, ai làm việc nấy, khoảnh khắc đó sự huyên náo ở nơi xa đều rời xa Tạ Nhiên, cả người hắn chìm sâu vào ghế bãi biển, như thể sắp ngủ say tới nơi.

 

Hắn ngồi ở nơi cách chỗ kiếp trước hắn tự sát không tới 100 mét lắng nghe tiếng sóng và cảm nhận gió biển. Lão Kiều nắm tay Tiều Kiều, bưng chỗ thịt đã nướng xong qua đây, Tiểu Kiều hoan hô nhào vào lòng Tạ Nhiên, suýt nữa thì đè chết Tạ Nhiên, cũng may kiếp trước hắn thường xuyên bị mèo của Tạ Thanh Ký "nện" như vậy, nên vội vã ôm lấy Tiểu Kiều.

 

Cô bé vốn đã rất buồn ngủ, cứ nằm mãi trong lòng Tạ Nhiên không chịu đứng lên, Tạ Nhiên chỉ đành mở áo khoác ngoài ra, cuốn Tiểu Kiều lại, để cô nằm sấp trên người mình ngủ.

 

Lão Kiều nhìn về phía vỉ nướng, thấy Tiểu Mã và tên gầy đang bận rộn nướng thịt dưới sự chỉ huy của Tạ Thiền, ông ta lại gần Tạ Thanh Ký, xoa xoa hai tay, trên mặt là vẻ ngượng ngùng khó nói của đàn ông trung niên, lại không thể không mở miệng, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn cậu vì chuyện lần trước, tôi biết là cậu bế Tiểu Kiều ra ngoài, không để con bé nghe tiếp, thực sự cảm ơn cậu rất nhiều."

 

Ông ta nhìn Tạ Thanh Ký với vẻ chân thành, đưa cậu một đĩa thịt nướng có hơi cháy.

 

Đây là thịt do chính tay Lão Kiều nướng, sau khi vợ bỏ đi, để chăm lo cuộc sống hàng ngày cho con gái, ông không thể không học nấu ăn và làm việc nhà.

 

"Bị người ta sỉ nhục không đáng sợ, đáng sợ là bị sỉ nhục ngay trước mặt con gái, đợi sau này cậu kết hôn có con gái, cậu sẽ hiểu cậu đã giúp tôi một ân huệ lớn."

 

Cái đầu bóng loáng của Lão Kiều hơi cúi xuống, dường như đang cảm thấy mất mặt, còn bật cười tự giễu.

 

Tạ Thanh Ký im lặng nhìn ông ta, bỗng nhiên nói, "Tôi biết."

 

Lão Kiều kinh ngạc ngẩng đầu, không biết câu "Tôi biết" này của cậu là chỉ có thể hiểu được tâm trạng của mình hay là thứ gì khác.

 

Tạ Thanh Ký bình tĩnh gật đầu, lặp lại một lần nữa, "Tôi biết... Xin lỗi, tôi không biết người ở bên trong là anh, nếu biết tôi đã ngăn cản từ đầu rồi."

 

Cậu nhận lấy ý tốt của Lão Kiều, gấp sách lại, đi về phía Tạ Thiền.

 

Tiểu Kiều nằm trong vòng tay vững chắc của Tạ Nhiên, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi, thi thoảng lại gọi "Mẹ ơi", cựa quậy như cún con vậy, lúc ấy Tạ Nhiên sẽ vỗ về, dỗ cô bé ngủ.

 

Sắp đến mười hai giờ đêm, nghĩa là tới ngày 21 tháng 12, cũng là ngày tận thế như lời đồn. Đám người nơi xa đã bắt đầu mặc sức xõa lần cuối, họ thi nhau lấy điện thoại ra, rõ ràng biết là ngày tận thế sẽ không tới, nhưng vẫn đón lấy cơ hội ngàn năm có một này để thẳng thắn tỏ tình với người mình thầm yêu.

 

Điện thoại trong túi quần Tạ Nhiên rung lên, hắn biết lúc này hắn nhận được một tin nhắn, biết tin nhắn này do ai gửi, cũng biết nội dung bên trong là gì, nhưng hắn không định xem, thậm chí còn có thôi thúc ném điện thoại xuống biển.

 

Vào thời điểm này ở kiếp trước, hắn nhận được một tin nhắn như vậy, cuối cùng mọi chuyện đều trở nên hỗn loạn.

 

Hắn biết bây giờ mình nên trả Tiểu Kiều lại cho cha cô bé, nhân lúc không ai chú ý mà một mình đi ra biển, lấy cái chết ra để tránh khỏi mọi bi kịch.

 

Nhưng hai chân hắn như bị đổ chì, những cảnh tượng của kiếp trước không ngừng lướt qua tâm trí hắn.

 

Tấm ảnh đen trắng trên bia mộ của Vương Tuyết Tân; cái tát giáng xuống mắt hắn của Tạ Văn Bân trước khi ông xuất gia; thi thể lạnh lẽo phủ lớp vải trắng của Tạ Thiền, tất cả đều biến thành khuôn mặt gầy gò của ông nội Tiểu Mã mấy ngày trước không thể xóa đi trong tâm trí hắn.

 

Tạ Thanh Ký ở xa xa dường như cảm nhận được, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Nhiên, lại đưa thịt đã nướng xong cho Tiểu Mã, bảo cậu ta bưng sang cho Tạ Nhiên.

 

Tiểu Mã bưng đĩa thịt lại gần thì phát hiện Tạ Nhiên đang ngẩn người.

 

"Anh Nhiên, ăn chút gì đi, Tiểu Kiều ngủ rồi à? Để em bế cho một lát."

 

Cậu ta cảm thấy áy náy và cảm kích Lão Kiều , luôn muốn tìm cơ hội lấy lòng hai cha con họ.

 

Tạ Nhiên không nhận lấy đĩa, cũng không bế Tiểu Kiều đưa qua.

 

Một lúc lâu sau, Tiểu Mã mới thấy Tạ Nhiên bất lực thở dài, nghiêm túc nói, "Tiểu Mã, chúng ta cùng nhau làm ăn đi, cố gắng kiếm tiền, báo hiếu với ba mẹ."

 

Mã Bối Bối vô tư buột miệng, phá tan bầu không khí nói, "Cha em chết lâu rồi, cha anh vẫn còn, nhưng nếu anh hiếu thảo với ông ấy quá dì có mắng anh không?"

 

Tạ Nhiên cười cười, "Nói cũng đúng, vậy thì báo hiếu mẹ già, cố gắng bảo vệ người nhà."

 

"Đáng lẽ phải như thế này từ lâu rồi, đợi câu này của anh mãi mãi đấy!"

 

Tiểu Mã lập tức đồng ý, không kìm được đấm lên vai Tạ Nhiên một cái, sau đó vui vẻ rời đi.

 

Cậu ta không biết mấy phút im lặng của Tạ Nhiên có nghĩa là gì, cũng không chú ý rằng sau khi cậu ta xoay người, sắc mặt Tạ Nhiên lại khôi phục vẻ bình tĩnh.

 

Cảnh tượng náo nhiệt cách đó không xa vẫn chưa ngừng lại, người đàn ông cuộn mình trên ghế bãi biển này lại hơi lạc lõng.

 

Quá tam ba bận, Tạ Nhiên không sợ chết bỗng dưng sợ chết rồi.

 

Dũng cảm mà từ biệt! Dũng cảm mà từ biệt với quá khứ lẫn tương lai!

 

Từ biệt mọi huyết thống thân phận địa vị! Thông minh hay ngu dốt!

 

Lời tạm biệt cuối cùng! Nguyện vọng cuối cùng là học được cách bay xa!

 

Bay qua những ngọn núi thảo nguyên bầu trời sao và khoảng trời xanh chẳng hề tồn tại kia!(*)

 

Điên cuồng say mê xoay đĩa.gif

 

(*)Bài hát Con Thuyền Noah - Mayday Ngũ Nguyệt Thiên

 

—---

 

Editor: Hời ơi chương này dài vch ấy!!!

 

Không biết nội dung tin nhắn kia là gì ha.

Trước Tiếp