Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Chương 67

Trước Tiếp

Chính điện của Duyên Sinh Tông được tân trang lại lần nữa, rất tráng lệ. Những viên giao châu bóng bẩy trơn láng được xâu lại thành chuỗi, kết thành rèm, màn rủ thì được dệt từ sợi tằm vô giá, các cột đá được chạm khắc hình rồng xanh quấn quanh, đôi con mắt dữ tợn đen bóng, hẳn là được khảm bằng dạ minh châu Nam Hải.

Lúc các sư tôn đi vào ai nấy đều choáng.

Ủa là sao?

Tông phái ta rốt cuộc đã đến ngày giàu sang rồi ư?

Hoa Hướng Nhiên ngồi trên ghế chủ tọa, nét mặt nghiêm túc khác thường. Chỉ có An Hòa Dật đã ở bên sư huynh mấy trăm năm nay mới nhìn thấu được chút ngượng ngùng mà sư huynh cố gắng giấu đi.

“Vào họp thôi.” Hoa Hướng Nhiên không nhắc gì tới chuyện điện chính được tân trang, ngồi nghiêm chỉnh chờ các sư tôn vào họp.

“Chờ đã tông chủ ơi,” Có sư tôn nọ không nhịn được lòng hiếu kỳ, “Chính điện của chúng ta là sao đây? Có ai trong số chúng ta gom đồng nát rồi phát tài à?”

‘Gom đồng nát’ ở đây là từ lóng các sư tôn dùng để ám chỉ việc thu nhận đồ đệ, cũng là do chính những sư tôn bị đám đồ đệ dọa cho sợ điên lên dùng để nói chuyện với nhau. Sau này dùng nhiều hơn, ai cũng hiểu.

Hoa Hướng Nhiên hắng giọng một tiếng, “Nói linh tinh.” Đoạn ngừng một lát, thấp giọng hơi ngượng ngùng nói tiếp, “Đây là nói xong dừng hạ, thấp giọng mang một chút ngượng ngùng địa nói đến,”Đây là quà mừng đám cưới vàng Bác Giản mang tới.”

Mọi người:”…”

Một đám người bọn họ đều là mấy lão yêu quái sống lâu như vậy rồi, chưa ai làm lễ kỷ niệm năm mươi năm hết.

Thật là quá mức nhàn rỗi, quá mức phù phiếm.

Lời vừa nói xong, các sư tôn phía bên dưới náo nhiệt hẳn lên, thảo luận xem làm sao để cũng làm một lễ kỉ niệm với đồ đệ kiêm người yêu của mình, lãng mạn một tí.

Mỗi người góp một câu, trò chuyện rôm rả cực kì. An Hòa Dật ngồi một mình ở bên cạnh, lặng lẽ rót cho mình một chén trà, trông có vẻ lạc lõng giữa nhóm các sư tôn đang vô cùng phấn khích.

“Họp xong bọn ta sẽ đi làm lễ đây, tông chủ, hôm nay có việc gì nói nhanh chút ha.”

Hoa Hướng Nhiên hiếm khi có được một lần ôn hòa, gật đầu đồng ý.

An Hòa Dật khẽ khàng đặt chén trà xuống, đặt lên mặt bàn vang lên một tiếng cạch nhẹ.

Động tác hết sức nhẹ nhàng nhưng lại có vẻ đặc biệt vang dội trong chính điện đột nhiên im lặng.

Ánh nhìn từ bốn phía đổ dồn về phía y.

“Không sao đâu Đàm Ngọc sư tôn, dù sao tất cả mọi người cũng đều ở cùng với đồ đệ của mình thôi, chẳng phải ngươi cũng có sao?” Một sư tôn ngồi phía bên phải Hoa Hướng Nhiên cười an ủi.

An Hòa Dật: “…”

Mọi người:”…”

“Vớ vẩn, ngươi chỉ nói linh tinh.” Hoa Hướng Nhiên mạnh tay vỗ vào lưng sư tôn nọ, khiến người đó vội vã co chân chạy tới dãy ghế cuối bàn ở phía sau.

Đợi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, ngượng ngùng lúc ban đầu của Hoa Hướng Nhiên cũng tan biến.

An Hòa Dật ngồi phía bên trái sư huynh, bên tai có tiếng nói cất lên, âm vang như tiếng chuông đồng. “Hôm nay triệu tập các vị tới đây để bàn về việc xử trí Ôn Tu Viễn thế nào.”

An Hòa Dật giật thót, lông mi run lên như cánh bướm bị cơn gió thổi qua, che đi sầu lo trong ánh mắt, bàn tay giấu trong ống tay áo mạnh mẽ siết chặt.

Đề tài nghiêm túc đánh bay niềm hân hoan, trong điện yên tĩnh trở lại.

“Ồnggg ——”

Một tiếng chuông cổ xa xăm vọng tới, giống như vừa vượt qua núi sông khúc khuỷu trùng trùng mà tới, âm vang khiến người ta tỉnh táo, ngân vang mãi chưa tan đi.

Các sư tôn ngồi trong chính điện đều ngơ ngác nhìn Hoa Hướng Nhiên.

Hoa Hướng Nhiên tỏ ra lạnh lùng, cau mày nhìn An Hòa Dật.

An Hòa Dật không khỏi giật mình nảy ra suy nghĩ.

Chẳng lẽ Tu Viễn đã xảy ra chuyện gì rồi?

Hoa Hướng Nhiên trên ghế chủ tọa phất tay áo, bày ra một bức màn nước trên đó hiện khung cảnh trên đỉnh Tàng Ý Sơn.

Sau khi An Hòa Dật rời đi, Ôn Tu Viễn gác chân nằm trên giường ngân nga hát một bài.

Căn phòng nhỏ xinh, đồ đạc trong phòng không nhiều lắm, chỉ cần lướt mắt nhìn một cái là có thể thu hết cả căn phòng vào mắt, đến cái gì đó để giải sầu cũng không có.

Ôn Tu Viễn lật người, mặt lại úp vào gối.

“Đại ca —— Đại ca.””

Có tiếng gọi khẽ vang lên bên tai. Ôn Tu Viễn bối rối gãi đầu, tưởng là mình gặp ảo giác nghe nhầm.

“Đại ca ——”

Giọng nói đó lại vang lên lần nữa, lần này nghe có vẻ như là từ ngoài cửa truyền đến.

Mắt Ôn Tu Viễn sáng lên, nhanh chóng bò dậy.

Giải sầu tới rồi đây.

Hắn nhảy xuống giường, xỏ giày, thong thả đi về phía cửa. “Ai đấy?”

Ngoài cửa thoáng khựng lại, sau đó mới đáp giọng hơi tủi thân, “Là ta Tu Tam nè.”

“Ồ, Tu Tam à.”

Ôn Tu Viễn cũng chịu. Giờ hắn ở đầu sóng ngọn gió, những người khác đều ước sao có thể tránh xa hắn thêm một chút, quan hệ trước kia đều phủi sạch sành sanh. Hắn lật xe, họ cũng vội chạy mất.

Tu Tam hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thị phi này, ngốc nghếch cười nói: “Đại ca, để ta nói chuyện phiếm với huynh, chứ không huynh bị nhốt ở đây khổ quá.”

Ôn Tu Viễn vẫn đang vui vẻ đợi sư tôn trong phòng chỉ cười không nói gì. Thấy Tu Tam lại chuẩn bị dài dòng liên thiên, hắn bèn lấy một đại một chiếc ghế dài trong phòng đem qua, đặt mông ngồi lên, duỗi dài chân, coi bộ rất nhàn nhã.

Người đối diện vẫn tự biên tự diễn: “Sư huynh, huynh chịu khổ rồi. Có điều huynh cứ yên tâm, bọn ta đều cảm thấy huynh bị oan.”

Ôn Tu Viễn lấy từ trong linh giới ra một gói hạt dưa, cắn nhẹ vang lên tiếng giòn tan, vừa cắn hạt dưa vừa hỏi: “Sao lại cảm thấy như vậy?”

Bên kia khụ khụ mấy tiếng: “Tất nhiên là vì đại ca chính trực thiện lương, cực kỳ kiên cường, với lại… Đại ca mà mỗi ngày lười biếng thì đâu thể mạnh như vậy được.”

“. . . “

Ôn Tu Viễn cười lạnh, “Xem ra ngươi rất coi thường đại ca của mình nhỉ?”

Tu Tam cười hề hề: “Chẳng phải lần trước đại ca còn phải hỏi ta là Đàm Ngọc sư tôn dạy tới khúc nào rồi à? Nhưng bất kể thế nào thì đại ca yên tâm, huynh mãi mãi là đại ca của bọn ta.”

“Ồ?” Ôn Tu Viễn đảo mắt.

Tới khúc này, các sư tôn trong điện đều đồng thanh bật cười, tất cả đều nhìn về phía An Hòa Dật.

An Hòa Dật: “. . . “

Nghịch đồ!

Tuy hơi có lỗi với An Hòa Dật, song các sư tôn cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút. Vốn tưởng rằng gặp phải một kẻ toan tính bụng dạ khó lường, không ngờ hai người họ lại tán gẫu về chuyện cúp học.

“À mà đại ca, ta nói huynh nghe, tên Ôn Cảnh kia đúng là một tên khốn kiếp, trứng gà thối, trứng vịt thối, trứng ngỗng thối…” (*khốn kiếp = vương bát đản = trứng rùa)

“Khụ khụ khụ,” Mặt Ôn Tu Viễn biến sắc, gân xanh trên trán giật giật, “Ôn Cảnh có thù gì với ngươi?”

Tu Tam hùng hồn đáp vẻ rất hợp tình hợp lý: “Nếu không phải do Ôn Cảnh, huynh cũng sẽ không bị oan uổng.”

Ôn Tu Viễn im lặng.

Nếu thế thì oan cho hắn quá rồi đó!

“Đại ca, huynh mắng hắn cùng ta đi, ta rủa hắn chết sớm…”

“Dừng!” Ôn Tu Viễn trừng mắt, ngăn Tu Tam dừng lại việc nguyền rủa ác độc với mình. “Nhỡ đâu không phải do Ôn Cảnh, mà là có người khác muốn hãm hại cả hai bọn ta thì sao?”

Tu Tam không phục, “Vậy tại sao hắn không ra mặt? Còn hại huynh bị giam nhốt lại. Thảm biết bao nhiêu, căn phòng này nhỏ như vậy.”

“Nhỡ người ta đang bị đồ đệ đuổi giết thì sao.”

Trong điện yên tĩnh, các sư tôn tròng phòng đồng loạt cúi đầu.

Nghĩ một chút, hình như cũng có khả năng này ha.

An Hòa Dật ngẩng lên nhìn sư huynh, Hoa Hướng Nhiên cũng đang cau mày.

Bên ngoài căn phòng trên đỉnh Tàng Ý Sơn, Tu Tam tiếp tục nói, “Đại ca, thế, Đàm Ngọc sư tôn đối xử với huynh có tốt không? “

Ôn Tu Viễn nghe nhắc tới An Hòa Dật, khẽ cười một tiếng, “Tốt.”

“Tốt ra sao?” Tu Tam đột nhiên kích động, giọng cũng cao hơn chút.

“Có mỹ nhân bầu bạn còn không tốt ư? Chỉ là hay phạt ta, phạt đến mức ta buồn ngủ.”

“Buồn ngủ lắm à? Buổi tối người không cho huynh ngủ á?” Tu Tam hoảng hốt.

“Cũng không hẳn. Khi nào mệt thì ngủ.” Phì một tiếng, Ôn Tu Viễn nhổ hạt dưa trong miệng ra.

Trong đại sảnh có tiếng đồ đạc rơi xuống đất liểng xiểng, các sư tôn xấu hổ ngại ngùng đều nhân lúc nhặt đồ để lén nhìn An Hòa Dật, còn ai lớn gan thì quay ra nhìn thẳng luôn.

Ôi! Trời! Ơi!

Các sư tôn đều lắc đầu, điên cuồng nháy mắt ra hiệu với nhau.

Nhìn không ra đấy, nhìn không ra đấy nha.

Có người quá đáng thậm chí còn lấy ngọc bài ra, lén nhắn riêng với đồ đệ của mình về “dăm ba chuyện phong hoa tuyết nguyệt của sư tôn núi-mà-không-ai-nói-tên-ra.”

Các sư tôn trong điện điều hiểu trong lòng rằng An Hòa Dật là người không thể đắc tội.

Nhìn mà thấy không đành lòng! Thảm không nỡ nhìn! Mặt người dạ thú!

Chậc, hay quá cơ.

An Hòa Dật ngẩn ngơ cầm chén trà trong tay, đầu óc trống rỗng.

. . .

“Ssshh ——” Tu Tam che vết cắn bên má mình, có vẻ đau, ngừng một lát mới do dự hỏi: “Thế… Có thích không?”

Ôn Tu Viễn nhướn một bên mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt: “Thích chứ, thích mà.” Thân thể mỹ nhân thơm ơi là thơm, lại còn dễ dàng cho tay nhỏ sờ tới sờ lui.

“. . . Quả nhiên là vậy.” Tu Tam lẩm bẩm nói.

“Quả nhiên làm sao?”

Tu Tam hốt hoảng đảo mắt nhìn trái phải, không dám nhìn thẳng về phía Ôn Tu Viễn.

“Nói đi”, Ôn Tu Viễn nhíu mày.

Tu Tam run rẩy, vội vã nói một câu, “A! Đại ca, sư tôn ta gọi rồi, ta đi trước đây! Ây da ây da sư tôn thật là, tìm lúc nào không tìm lại đúng lúc này, cũng tại ta giỏi giang quá! Sư tôn nếu không coi trọng ta đến vậy thì tốt rồi.”

Nói xong, không đợi Ôn Tu Viễn trả lời, Tu Tam đã vội vã chạy mất.

Trong điện, Thạch Chu sư tôn bóp nét chén trà trước mắt tất cả mọi người.

An Hòa Dật ở phía đối diện lại giống như một pho tượng, vẻ mặt hoảng hốt, không nhúc nhích.

Chuyện bà tám mới của tông phái: Đàm Ngọc sư tôn lưu luyến si mê đồ đệ, mượn cớ đồ đệ phạm lỗi để đem nhốt lại, đêm nào cũng chơi tới bến, ngày nào cũng hành hạ, khiến đồ đệ ngày nào cũng mệt rã rời.

Giữa thanh thiên bạch nhật, dưới bầu trời trong sáng, nhân lúc sư tôn đi vắng, đồ đệ khổ sở đã lên án chuyện này với người huynh đệ thân thiết về chuyện giường chiếu của mình.

Trang chủ của Hợp Hoan Tông: Danh sách sắp tới có thể sẽ có sự thay đổi, xin hãy chú ý theo dõi.

————

① Đồ đệ của ai tàn ác hơn?

Trác Thịnh: Đồ đệ của ta dùng tiền để dụ dỗ, khiến ta làm tiếp.

Ngu Văn Tinh: Đồ đệ của ta thừa dịp ta tắm đè ta luôn.

Trác Thịnh: Đồ đệ của ác, đồ đệ của ngươi đúng ác.

An Hòa Dật: Đồ đệ của ta hại ta dính phải lời đồn, suýt nữa thì bị cho lên đứng đầu bảng “Công phu”* của Hợp Hoan Tông. (*nếu không nhớ thì đọc lại chương 12 he)

Trác Thịnh, Ngu Văn Tinh: . . .

Trác Thịnh, Ngu Văn Tinh: Đều thua đồ đệ của ngươi!

Ôn Tu Viễn: Hì hì ~

② Tu Tam: Đại ca, sư tôn của ta coi trọng ta lắm.

Thạch Chu sư tôn: Được rồi, đi dọn nhà xí một tháng đi. Đúng thế, một mình ngươi làm. Vì sao á? Vì ta coi trọng ngươi.

③ Ôn Tu Viễn: Lên án?

Những người khác: “Phi!” Đấy chẳng phải lên án thì là gì?

Trước Tiếp