
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Trong gian phòng, ánh nến hiu hắt đẫm nước mắt. Trước bàn gỗ màu nâu đen là một thanh niên đang ngồi, mắt díu lại đầy mệt mỏi. Trên tay hắn cầm cây bút lông, đang cặm cụi chép trên giấy.
Nhìn kỹ thì thấy nét bút ngả nghiêng vô lực, như thể chỉ cần gẩy nhẹ một cái là hàng chữ sẽ đổ dúi dụi. Liếc mắt là thấy được nội dung trên đó.
“Thiếu niên tân khổ chung thân sự, mạc hướng quang âm đọa thốn công.”
(Khi còn trẻ phải vất vả là vì chuyện cả đời về sau, chớ lười biếng phí hoài ngày tháng trôi qua)
“Khuyên người đừng quý áo chỉ vàng, khuyên người quý lấy ngày thanh xuân.”
(câu thơ trong bài “Áo chỉ vàng” của nhà Đường, khuyên người ta đừng màng đến vinh hoa phú quý mà hãy trân trọng tuổi trẻ, kịp thời lập công)
“…”
“Này, học hành chăm chỉ lên.”
Trên mặt bàn vang lên tiếng gõ nhẹ, là do ngón tay trắng nõn của người kế bên gõ lên. Thanh niên liếc mắt nhìn sang, ngồi thẳng lại, cầm bút viết tiếp.
Lười quá, muốn ngất tại chỗ.
Bị phạt viết một trăm câu thơ khuyến học, cộng thêm chép hai cuốn sách cổ, mắt Ôn Tu Viễn đã sắp dính cả vào nhau, lòng than thở mãi.
Nếu biết trước sẽ thế này thì hắn đã chú ý một chút, chí ít thì sẽ không để cho sư tôn nhìn thấy mình lười học. Giờ thì hay rồi, phải ngồi chép tới tận sáng tinh mơ.
Đầu hắn gục lên gục xuống, gật một cái lại ngẩng phắt lên.
An Hòa Dật ngồi bên cạnh, thầm thở dài.\
Giấy viết đã bị lem mực hết cả, động tác viết càng chậm chạp hơn.
Mặt bàn lại bị gõ một tiếng nữa.
Thanh niên giật mình tỉnh lại, động tác trên tay nhanh nhẹn hơn một chút.
“Nhanh lên viết cho xong đi rồi đi ngủ.” An Hòa Dật nhắc nhở.
Thanh niên chống tay lên má, tay còn lại vẫn đang miệt mài viết.
Nến trong nhà cháy gần hết đêm, thanh niên viết cũng đã sắp xong.
An Hòa Dật đặt cuốn sách đang đọc dở xuống, vươn tay cầm cuốn sách mà thanh niên vừa chép lên.
Chữ viết ở trang đầu tiên ngay ngắn gọn gàng, nét chữ góc cạnh sắc bén như lưỡi kiếm, ngay cả nét cong cũng có cảm giác sắc lẻm.
Không tệ.
Không hổ là chữ của người tu kiếm, chữ có khí phách của kiếm.
An Hòa Dật thầm tán thưởng một phen, lật tiếp các trang sau.
Trang thứ hai, sự sắc bén đã vơi đi chút ít, thêm vài phần tiêu sái, thoạt trông như một lãng tử phiêu bạt, nhưng vẫn không đẹp bằng trang thứ nhất.
An Hòa Dật hơi ngừng lại, tạm chấp nhận trang chép sách trông vẫn khá dễ đọc nà.
Không sao, cùng lắm thì là một tán tu.
Đến trang thứ ba, nét chữ mạnh mẽ hơn và tung bay hơn, khoảng cách giữa các chữ cũng xa hơn.
An Hòa Dật cầm tờ giấy, trầm ngâm.
Thôi, người trẻ tuổi nên hoạt bát hơn, nét chữ cũng thế, chỉ là bản tính mà thôi.
Nhưng bắt đầu từ trang thứ tư, các con chữ bắt đầu nhảy múa loạn xạ, trông như đang giương nanh múa vuốt, chỉ nhìn thôi đã thấy sự phách lối.
…
Càng xem tiếp về sau nét chữ càng thêm bung bét. An Hòa Dật cố gắng giải mã, nhưng thật sự rất khó để nhận ra mặt từng chữ một, chưa kể chữ nào trong cũng y như nhau, chỉ có đây đó vài nét móc đổi hướng tạo sự khác biệt.
Trông cứ như kiểu toàn bộ đoạn này để là chữ “了” .
An Hòa Dật: “… “
Thanh niên ngồi trước bàn vẫn đang cặm cụi múa bút thành văn, tuy chữ viết ra đọc không nổi nhưng thái độ xem chừng cũng khá nghiêm túc.
An Hòa Dật kìm lại suy nghĩ yêu cầu đồ đệ chép lại từ đầu, gõ mặt bàn lần nữa.
“Nghiêm túc một chút, để ý nét chữ.”
Thanh niên vẫn đang viết, dường như không nghe thế.
An Hòa Dật bối rối, nói lớn tiếng hơn chút.
Thanh niên vẫn tập trung viết.
An Hòa Dật nghiêng người về phía trước, trên giấy kín mít những con chữ lộn xộn không thể đọc nổi. Bên phải là trang sách đã chép xong. An Hòa Dật lướt xem, lại nhìn trang giấy đang viết, thế nào mà lại giống nhau như đúc.
Đây là loại tài năng gì? Có thể viết các trang sách khác nhau hoàn toàn một cách giống nhau như khuôn đúc thế này?
Hắn cho rằng y sẽ không xem kỹ à?
Y vươn tay vỗ vai Ôn Tu Viễn, nhưng hắn không hề xoay người lại, lúc này An Hòa Dật mới phát giác ra có gì đó không đúng.
Y đứng lên, xách tai thanh niên kéo đầu hắn quay về phía mình.
Đôi con ngươi mở to lấp lánh như nhìn xuyên qua người y đang trợn trừng lên.
Để đề phòng sư tôn không thể nhìn thấy trong đêm tối, thanh niên còn có lòng dán miếng sáng lấp lánh trên đôi mắt trông có có hồn. Lúc ánh nến trên mặt bàn rọi vào thì không thấy, sau khi quay đầu đi là thấy ngay hai tia sáng bắn thẳng vào lồng ngực An Hòa Dật.
An Hòa Dật nhắm mắt lại, tức đến phì cười.
Không chỉ thế, mặc dù đã bị xách tai kéo đầu quay sang một bên, bàn tay của thanh niên vẫn cực kỳ đoan chính cặm cụi chép bài.
An Hòa Dật rút bút ra khỏi tay, tay hắn liền ngừng lại.
Nhìn kỳ thì thấy trên đầu bút yểm một pháp trận, hơi lóe sáng, nhưng nếu không nhìn kỹ thì thực sự rất khó thấy.
Giỏi, giỏi lắm.
An Hòa Dật hít sâu một hơi.
“Ai da! “
Đầu bị cốc một cái rõ mạnh, cuối cùng thanh niên cũng tỉnh, giật hai cái mắt giả dán trên mí mắt xuống, nhìn thấy sư tôn đang đứng trước mặt mình cười lạnh, trên tay y là cây bút lông.
Toi rồi.
“Sư tôn ta sai rồi”, thanh niên không chần chừ nửa giây lập tức xin lỗi.
An Hòa Dật hơi cắn răng, cơn giận không thể kìm được, “Chép thêm hai mươi lần nữa, còn ngủ thì chép thêm gấp mười lần.”
Ôn Tu Viễn: “… “
Hức.
Đếm khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng hắn cũng chép xong. Ôn Tu Viễn nhắm mắt một cái là ngã ngửa luôn ra phía sau, An Hòa Dật phải vươn tay ra đỡ lấy thì hắn mới không hôn đất.
Hết cách, An Hòa Dật chỉ đành ôm đồ đệ về giường.
Nến bị thổi tắt, An Hòa Dật cởi áo bên ngoài, nằm xuống bên cạnh.
Một giấc không mộng mị.
Sớm hôm sau tỉnh lại, không ngờ trên người lại không hề có cảm giác bị trói chặt, An Hòa Dật vui mừng thở phào, mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở bàn đá bên cạnh, đọc tiếp cuốn sách dang dở hôm qua.
Bìa sách không có chữ, giấy cũ đã ố vàng, đây là ghi chép lưu truyền mấy ngàn năm của tổ tiên, trong đó giới thiệu các loại chiêu thức và công pháp của ma đạo.
Người muốn sử dụng phong sát trận phải đạt tới kỳ Động Hư*.
(*là kỳ thứ 11/13 theo thiết lập truyện. An Hòa Dật hiện đang ở kỳ Hợp thể 10/13, còn Ôn Tu Viễn là kỳ Đại Thừa sơ cấp 12/13)
An Hòa Dật ngẩng lên nhìn thanh niên đang ngủ say trên giường, thở dài.
Nếu Tu Viễn có thể đạt tới kỳ Động Hư, y nhắm mắt ngủ cũng có thể cười tỉnh.
Người đang say giấc nồng không hay biết gì, còn ngáy to một tiếng tự phụ.
Mặt trời lên cao, Hoa Hướng Nhiên tới gõ cửa. An Hòa Dật đứng dậy đi ra phía cửa, quay đầu lại nhìn Ôn Tu Viễn vẫn còn đang ngủ, y bèn đóng cửa lại sau lưng, nói chuyện với Hoa Hướng Nhiên ở bên ngoài.
“Đệ thấy công lực của đồ đệ mình thế nào?”
Nhất thời An Hòa Dật không biết phải nói sao. Nên nói thật là đồ đệ mình quá lười không thể chấp nhận được, hay nên giữ mặt mũi cho đồ đệ nói là cũng tạm.
Hoa Hướng Nhiên thấy An Hòa Dật có vẻ khó nói, kinh ngạc nói, “Lợi hại thế cơ á? Đến trình độ khiến đệ phải khó xử rồi ư?”
Sắc mặt An Hòa Dật càng thêm rối bời, “Cũng, cũng không phải như vậy…”
“Thôi bỏ đi, hay là để ta tự xem. Ta sẽ ở ngoài cửa trông chừng, đệ gọi đồ đệ dậy đánh một trận đi. Mà phải rồi, sao mặt trời lên quá đầu rồi mà hắn vẫn chưa dậy luyện tập gì thế, lười biếng vậy thì có thể làm nên chuyện lớn gì hả?”
Nói xong không đợi An Hòa Dật trả lời đã đi tới bên cạnh cửa sổ đóng chặt, gật đầu với An Hòa Dật một cái.
An Hòa Dật: “…”
Hết cách rồi, y chỉ đành phải vào phòng gọi Ôn Tu Viễn dậy.
Thanh niên trên giường uể oải rũ đôi mắt hoa đào, ngáp dài một cái, khóe mắt chảy ra mấy giọt nước mắt, dưới ánh mặt trời khiến người ta hơi xao xuyến.
Sư huynh vẫn còn đang quan sát ở bên ngoài. An Hòa Dật lúng túng xốc chăn của hắn, lớn tiếng gọi tên Ôn Tu Viễn.
“… Sư tôn”, Ôn Tu Viễn nhỏ giọng mơ màng đáp lại.
An Hòa Dật bất đắc dĩ, “Dậy đánh với ta một trận, đánh xong ngủ tiếp.”
Ôn Tu Viễn vật vã mãi mới mở được mắt ra, cuối cùng vẫn díu lại. Hắn mắt nhắm mắt mở bò dậy mặc quần áo. Quần áo chỉnh tề rồi, hắn nhảy xuống giường, rốt cuộc mới mở mắt ra.
Giang rộng hai tay, “Tới đi, sư tôn!”
An Hòa Dật gật đầu, một chưởng đánh tới.
“Phịch” một tiếng, Ôn Tu Viễn ngã ra đất.
“Tu Viễn!”
An Hòa Dật sợ hết hồn, vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy. Hoa Hướng Nhiên cũng hoảng hồn, trực tiếp tông cửa xông vào phòng.
Hai người vây quanh Ôn Tu Viễn hốt hoảng tra xét.
Sư huynh túm cổ tay hắn bắt mạch kiểm tra một hồi.
Sau đó Hoa Hướng Nhiên nói vẻ cạn lời. “Hắn ngủ thiếp đi.”
An Hòa Dật và Hoa Hướng Nhiên bốn mắt nhìn nhau.
Cả hai chỉ nhìn nhau không nói gì một lúc lâu.
Hoa Hướng Nhiên lúc này mới vỗ nhẹ bả vai Ôn Tu Viễn, “Thôi coi như cũng yên tâm đúng không?”
An Hòa Dật: “… “
Sau khi sư huynh đi rời, An Hòa Dật lại phải xách Ôn Tu Viễn ném về giường, trầm mặc quay về bàn ngồi.
Y bày ra một bàn tra, đón nắng buổi trưa hắt xuống một gương mặt vô cảm.
[Lời tác giả]
Sư tôn: Đồ đệ của ta thật đáng xấu hổ.
Sư huynh Hoa Hướng Nhiên: Huynh lúc này cũng không biết nên chúc mừng đệ hay nên thương đệ.
Sư tôn: …