
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Ôn Tu Viễn trêu con rùa hết nguyên một buổi tối, cuối cùng trêu đến tận lúc Quy Quy mệt phờ lăn ra ngủ.
Trước khi đi ngủ, Quy Quy căm tức nhìn Ôn Tu Viễn chằm chằm bằng hai con mắt như hai hạt đậu đỏ lúc này đang phừng phừng lửa nóng như có thể nung chảy cả sắt thép thêm lần nữa.
Sáng hôm sau, khi gió mơn man nhẹ thổi qua song cửa, Quy Quy đã tỉnh dậy từ sớm, nhảy và đụng cái lồng ầm ầm.
Tiếng động này không làm An An tỉnh, nhưng khiến Ôn Tu Viễn tỉnh trước.
Ôn Tu Viễn không mặc áo, cầm cây quạt đứng trước lồng tre, bực mình dùng đầu quạt gõ lên đầu Quy Quy, “Mới sáng sớm ngày ra, dậy sớm quá nhỉ?”
Quy Quy tức tối cắn viên ngọc treo lủng lẳng ở chuôi quạt.
Ôn Tu Viễn thấy thế, lại nhấc cây quạt lên gõ vào đầu nó cái nữa, “Ngươi tự xem lại mình đi, phá nhà phá cửa.”
Quy Quy thấy mình không đánh lại Ôn Tu Viễn, giận dỗi quay người chổng đuôi vào mặt hắn.
Ôn Tu Viễn cũng không thèm để ý, cười vào mặt nó.
Bên ngoài, mặt trời chỉ vừa mới xua tan khí lạnh của buổi đêm. Ôn Tu Viễn ra đứng trước cửa hứng nắng, An An thì đang dang chân dang tay nằm trên gối đầu say ngủ.
Trong phòng vẫn tan hoang như thế. Ngọc đá vỡ tan tành rải đầy đất, có cả đồ dùng trong nhà bị Quy Quy đốt cháy thành mấy đống tro đen sì. Trông cái phòng như một khu phế tích vậy.
Sau khi Ôn Tu Viễn rời đi, Quy Quy không có đích ngắm nữa, lại không ra được khỏi đây, chỉ đành dùng hai mắt như hạt đậu của mình cố chấp nhìn An An đang nằm trên giường.
Hình như là bảo bối của tên tu sĩ kia.
Phải nghĩ cách cướp đi mới được.
An An lật người ngủ say sưa, hồn nhiên không hề hay biết mình trở thành vật trong tầm ngắm của một con rùa.
Gió bên ngoài lùa vào trong phòng, mấy lá bùa treo trên song cửa bay tán loạn, nhưng chẳng biết khi nào mới bị thổi rơi xuống.
An An tỉnh lại, dụi dụi mắt, ngồi dậy nhìn chung quanh, tìm kiếm bóng dáng Ôn Tu Viễn.
“Không có đây à…” An An giẫm lên gối, ngó quanh một vòng để tìm.
Tiếng đập cùm cụp lại vang lên lần nữa. An An nhìn về phía Quy Quy, chọi mắt với cặp mắt đỏ rực của nó, vì sợ mà lùi về sau mấy bước. Tới khi lùi đến mép gối, hụt chân một cái, ngã thành một đống mềm oặt trên giường.
Quy Quy: “. . .”
Yếu vãi.
Một trận gió lớn thổi vào từ cửa sổ. Chuông gió treo trong nhà kêu lên ầm ĩ. An An túm chặt lấy ga giường không buông, gió thổi y phục của nó tán loạn, suýt thì thổi bay cả người đi.
Cũng may An An kịp túm lấy ga giường, tuy người đang bay bay lên nhưng ít ra tay vẫn còn dính được vào giường.
Gió lớn quá đi mất!
An An buồn quá.
Chẳng biết khi nào ca ca mới về.
“Lạch cạch” một tiếng, có thứ gì đó rơi trên mặt đất.
An An quay ra nhìn, trên sàn nhà có một lá bùa. Nhìn từ xa, trông giống như là chữ biết của Ôn Tu Viễn.
Là bùa này…
An An ngây cả người, toàn thân không dám nhúc nhích. Bốn bề yên tĩnh, nó chầm chậm ngẩng lên nhìn về phía lồng tre nhốt Quy Quy.
Cửa lồng mở toang, Quy Quy đã ra ngoài.
. . .
A a a a! ! !
An An hét không thành tiếng, một cục ngốc nghếch bị dọa sợ đến choáng váng.
Quy Quy đạp chân sau, lấy đà nhảy một cái, đáp ở sát mép giường, cách An An chỉ có vài bước.
Cứu. . . Cứu mạng với!
An An xoay người bỏ chạy. Thân thể Quy Quy so với nó lớn hơn nhiều, hàm răng cực kì chắc khỏe, chưa kể còn là động vật ăn thịt.
An An sợ đến nỗi nước mắt từng giọt từng giọt lã chã rơi xuống. Phía sau là mãnh thú và vệt nước mắt, nó không ngừng nghỉ, liều mạng chạy về phía trước.
Chẳng mấy chốc đã chạy tới mép giường. Giường cao phải tới mấy bước của nó, khoảng cách này không phải thứ An An có thể nhảy xuống được.
Quy Quy phía sau lưng đỏ mắt theo dõi, bốn chân đã chễm chệ trên giường.
“Oa —— Ca ca ơi!”
Ôn Tu Viễn vừa về đến nơi thì nghe thấy một tiếng gọi như thế, đẩy cửa vào phát hiện Quy Quy đang bốc lên sát khí ngùn ngụt đuổi theo An An.
Mặt hắn biến sắc.
Hắn lập tức lắc người xuất hiện ngay kế bên An An, mạnh mẽ tung một cú đá.
“Cút ngay!”
Trên không trung, Quy Quy bị lật tròn mấy vòng, bay qua cửa, đập xuống nền đất phía bên ngoài.
Trong nhà, Ôn Tu Viễn vẫn còn chưa hết hoảng, đang an ủi An An không ngừng khóc nhè.
Quy Quy đã nhanh chóng co người vào trong mai. Mai rùa của nó cực kì cứng cáp, rơi xuống đất không có lấy một vết xước.
Nó núp trong mai không dám chui ra.
. . . Lực mạnh quá.
Chiếc mai rùa được nhẹ nhàng nhặt lên. Quy Quy khá quen với mùi hương này. Trong phòng của chủ nhân cũng có mất thứ như đồng nát sắt vụn, mùi y hệt như vậy.
Quy Quy thò đầu ra, lặng lẽ ngó xem.
Đầu rùa được một bàn tay dịu dàng v**t v*, cực kì giống với chủ nhân của nó.
Được rồi, là một tu sĩ rất tốt.
Tâm tình An Hòa Dật không tốt lắm. Y vốn tưởng rằng Ôn Tu Viễn tuy là một kẻ bát nháo nhưng tấm lòng cũng thiện lương.
Ai mà ngờ, rõ ràng hắn đã đồng ý sẽ chăm sóc linh sủng cho bạn mình, cuối cùng lại đối xử với nó như vậy.
Không nhân từ lại còn không đáng tin cậy, người như thế sao có thể là đệ tử Tàng Ý Sơn được.
An Hòa Dật bước nhanh tới trước cửa. Phía trong, Ôn Tu Viễn quay lưng về phía y, thoạt trông có vẻ tâm tình không được tốt lắm.
Chẳng lẽ là dùng Quy Quy để trút giận?
Suy đoán như thế khiến lòng y phiền muộn.
An Hòa Dật ôm con rùa, “Con rùa này có thù hận gì với ngươi, mà lại đối đãi với nó như thế? Tuy sinh linh này nhỏ yếu nhưng cũng không thể để người khác tùy ý vũ nhục vậy được.”
Ôn Tu Viễn nhìn thấy An Hòa Dật, nụ cười như đang bị kìm lại.
“Nó đã tới ở chỗ của ta thì phải tuân theo quy củ của ta. Nếu làm chuyện sai trái thì ta phạt, có vấn đề gì ư?”
Ôn Tu Viễn vốn đã đang giận chuyện Quy Quy vừa làm, bây giờ An Hòa Dật còn nói đỡ cho nó, hắn liền cảm thấy bất mãn.
Ta trút giận thay cho ngươi, ngươi lại còn trách ta.
An An nước mắt lưng tròng không nói lời nào, trốn trong lòng bàn tay Ôn Tu Viễn, nhìn hắn rưng rưng.
Ôn Tu Viễn bực mình chọt cái má phính của nó.
An Hòa Dật còn muốn nói gì đó, Ôn Tu Viễn đã đóng sầm cửa lại, không để tâm nữa.
An Hòa Dật cũng tức giận, “Nếu ngươi đã không biết lỗi thì tự kiểm điểm đi, chừng nào còn chưa kiểm ra thì không cần tới tìm ta nữa.”
Bên trong vang lên một âm thanh lớn, không biết có cái gì lại vừa vỡ. Hàng lông mày của An Hòa Dật nhăn tít lại với nhau, nhớ tới hành động vừa rồi của Ôn Tu Viễn, càng cảm thấy hắn bây giờ là đang cố ý ngỗ nghịch, không biết kiềm chế.
Quy Quy núp trong mai rùa, để mặc cho An Hòa Dật mang đi.
Một tu sĩ một rùa vừa cùng nhau rời đi, An An đã lại bật khóc.
Ôn Tu Viễn phiền não quát An An mít ướt, “Ngươi khóc gì mà khóc? Người bị oan là ta đây, còn chưa khóc thì thôi. Cục mít ướt thúi.”
An An không nói gì, ôm ngón tay Ôn Tu Viễn nước mắt lã chã rơi.
Ôn Tu Viễn hết sức buồn bực.
Trong phòng, thịt cầm về cho Quy Quy ăn bị quăng đại trên sàn, sữa cũng đổ tung tóe, sàn nhà bừa bộn kinh khủng.
Ôn Tu Viễn thở dài, “Đừng khóc nữa, ta dẫn ngươi đi ăn gì đó nhé.”
An An thút thít, tiếng khóc nhỏ dần. Sau đó nó nhúc nhích, bò dậy, chui vào ống tay áo của Ôn Tu Viễn.
“Làm gì đấy? Không sợ bị rơi ra à?” Tuy giọng hắn vẫn chẳng chẳng khách khí nhưng cũng kệ cho An An bò lên người mình.
An An bò tới bả vai Ôn Tu Viễn, bàn tay mềm mềm nõn nà ôm lấy mặt hắn.
“Chụt.”
Một cái hôn đầy mũi sữa.
Bầu không khí như đông cứng lại, Ôn Tu Viễn đứng hình mất một lúc.
Đột nhiên mặt hắn đỏ bừng, lan ra tới tận gáy, khàn giọng hỏi, “Ngươi làm gì thế hả?”
An An vô tội chớp mắt mấy cái, nhìn Ôn Tu Viễn.
Ôn Tu Viễn hít một hơi nín thở. An An chẳng hay biết gì. Hắn chỉ có thể tự thầm chửi rủa một mình, cuối cùng mới cau mày mang An An bay xuống chân núi.
An An cũng thôi không khóc nữa, ngồi trên vai Ôn Tu Viễn đung đưa chân. Một tay Ôn Tu Viễn giữ nó, bảo vệ nó thật an toàn.
Hai người một lớn một nhỏ, hết sức hài hòa.
[Lời tác giả]
Nhiếp Tử Tấn: Ngươi mà cũng ngây thơ vậy á hả?
Ôn Tu Viễn: Ta không cần biết. Chỉ có ta đùa giỡn người khác, người khác mà đũa giỡn ta, ta sẽ nhảy dựng lên!