Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Chương 49

Trước Tiếp

Thủ Ngọc sư tôn vừa quay về chưa được bao lâu đã lại muốn đi thêm chuyến nữa, lần này đi còn đưa theo Kiều Húc.

Sớm hôm đó, tông chủ Hoa Hướng Nhiên đưa theo An Hòa Dật tới tiễn họ đi.

Trời trong gió mát. Hôm nay Thời Minh Đạt mặc một chiếc áo xanh, lớp hóa trang hung dữ đã dỡ bỏ, thoạt trông khá nho nhã. Phía sau ông là Kiều Húc đang ôm một con rùa có mai đỏ rực như lửa.

Một cơn gió thổi qua, con rùa mai đỏ ngáp một cái.

An Hòa Dật ngự kiếm tới đây, không đưa Ôn Tu Viễn theo cùng.

Kiều Húc thấy y tới liền cung kính chào hỏi, ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn phía sau y.

Có lẽ là tìm Ôn Tu Viễn, dù sao thằng bé và Tu Viễn quả đúng là cũng khá thân nhau. An Hòa Dật thầm nghĩ như thế.

Rùa mai đó hé con mắt nhìn sang, mắt như một hạt đậu to. Cái miệng nó hơi trễ xuống, trông như cái mặt mếu, thoạt nhìn rất buồn bã mỏi mệt.

“Đàm Ngọc sư tôn, Ôn sư đệ hôm nay không đến ạ?” Kiều Húc xoa đầu con rùa, mắt nhìn An Hòa Dật không rời.

An Hòa Dật thoáng ngừng lại, vô thức túm ống tay áo.

Hôm qua y mơ thấy giấc mơ như thế, sau khi tỉnh lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, mắt mở thao láo tới tận khi trời sáng. Tới giờ đưa tiễn, y chẳng báo cho Ôn Tu Viễn mà đi thẳng luôn.

Hiện tại gặp mặt đồ đệ thấy có vẻ không được ổn lắm.

Y khẽ thở dài.

“Hôm qua ta điều Tu Viễn đi nơi khác rồi, chưa quay về.”

Thời Minh Đạt giơ tay lên định sờ chòm râu của mình nhưng không vuốt được. Hơi sửng sốt một chút, sau đó ông mới nhớ ra rằng mình đã rũ bỏ lớp hóa trang kia rồi, bèn buông tay xuống.

Hiện giờ còn chưa tới nửa năm học tập, đã để đồ đề một mình đi nhận nhiệm vụ rồi.

“Đàm Ngọc sư tôn quả nhiên nghiêm khắc thật.” Thời Minh Đạt nghiêng người cảm thán nhìn An Hòa Dật.

An Hòa Dật vội cụp mắt xuống, im lặng không đáp lại lời nhận xét của Thời Minh Đạt.

Hai bên cũng không hàn huyên quá lâu, Thời Minh Đạt đã lên ngựa rời đi. An Hòa Dật mang theo con rùa của Kiều Húc quay về đỉnh núi.

Mây mù cuồn cuộn phía chân trời.

Y hơi phiền lòng một chút.

Kiều Húc gửi cho đồ đệ Ôn Tu Viễn của y một phong thư, nhờ đồ đệ của y chăm sóc hộ con rùa này. Bởi vậy, An Hòa Dật lại không thể không đi tìm đồ đệ mình một chuyến.

Làn da ấm áp dinh dính, mùi thơm xộc vào khoang mũi, khuấy đảo suy nghĩ của người ta.

“Không khóc thì ngủ với ta đi.”

“Ta thấy cũng mấy ngày nay rồi.”

“Sữa dùng xong do ta đổ đi mà.”

An Hòa Dật mặt mày ủ dột.

Cái này… xấu hổ quá đi mất.

An Hòa Dật điều chỉnh tốc độ ngự kiếm cho chậm lại, thấy một hàng trúc đào trên triền núi đang nổ rộ, y đứng lại lửng lơ phía trên.

Con rùa trên tay hình như đã đói bụng, cắn tay áo y, nhai nhồm nhoàm từng miếng một. An Hòa Dật cảm thấy có lực kéo ở cổ tay mình, vừa cúi đầu xuống đã thấy như vậy, bèn vội giật tay áo ra.

Con rùa nhìn y chằm chằm bằng hai con mắt hạt đậu, khóe miệng lại càng quặp xuống hơn.

Lưng chừng Tàng Ý Sơn vừa vặn ngập trong mây, cung điện hoa lệ lấp ló giữa tầng tầng lớp lớp mây mù. An Hòa Dật đạp mây bay đi, để lại phía sau một vệt vân mây trắng như bông.

Khung cửa đỏ thắm hiện ra, An Hòa Dật chần chừ đứng trước cửa.

Nếu gặp đồ đệ thì y nên nói gì cho phải?

Hay là thời gian tới bảo hắn tạm thời không cần tới luyện tập nữa.

Lòng An Hòa Dật cứ bồn chồn không yên, không nghe thấy tiếng bước chân từ phía bên trong càng lúc càng gần.

Cửa “cót két” một tiếng mở toang ra.

An Hòa Dật nhìn thấy Ôn Tu Viễn đột ngột xuất hiện bèn ngẩn người.

“Sư tôn? Không vào ạ?” Ôn Tu Viễn cười tủm tỉm nhìn An Hòa Dật.

Chuyện xảy ra bất ngờ quá, giờ phút này đầu óc y hoàn toàn trống rỗng.

Hương sữa thoang thoảng phả tới từ phía người đối diện, mùi hương giống hệt như mùi y ngửi thấy hôm qua.

Ôn Tu Viễn chỉ thấy sắc mặt sư tôn mình có chút thay đổi, sau đó ném cho hắn một con rùa và một lá thư, bỏ lại một câu tuần này không cần luyện tập sau đó phóng vút đi.

Sao sư tôn cứ là lạ thế nào ấy nhỉ?

Ôn Tu Viễn khó hiểu quay vào.

Trên đường trở về, An Hòa Dật nhắm mắt đọc một tràng chú tịnh tâm.

Ôn Tu Viễn vào phòng, tiện tay bỏ con rùa trên bàn, mở thư của Kiều Húc ra xem.

Thân gửi Ôn sư đệ,

Mấy hôm trước đi đường ta gặp một con rùa, thấy nó bị thương nên sinh lòng thương tiếc, đưa nó về dưỡng thương, đặt tên nó là Quy Quy. Kiều Húc và Quy Quy đã bầu bạn nhiều ngày, có tình cảm với nhau. Nếu không có gì phát sinh, ta và Quy Quy nhất định sẽ bầu bạn với nhau cả đời. Nếu việc tu hành của Kiều Húc thuận lợi, Kiều Húc muốn tiễn đưa Quy Quy phút lâm chung, nếu không thuận thì mong có Quy Quy tiễn đưa mình phút lâm chung.

Nay Kiều Húc phải theo sư tôn đi xa, xin phiền sư đệ giúp ta chăm sóc nó.

Những điểm cần chú ý: Quy Quy ăn thịt, khẩu phần ăn ước chừng khoảng một cây gà. Tính tình hơi nóng nảy, sẽ ghi thù, lúc chăm sóc xin hãy cẩn thận một chút, đừng chọc phá nó.

Ôn Tu Viễn ngồi xổm xuống ấn ấn đầu Quy Quy. Con rùa bị chọt đến vẹo cả đầu.

Quy Quy khó chịu, quay ra hung hãn há miệng muốn cắn.

“Chà, tính khí tệ thật đấy.” Ôn Tu Viễn nhanh tay tránh kịp, không bị cắn. Hắn vẫn cảm thấy con rùa này rất có cá tính.

Loài rùa phần lớn có tính tình kiểu phật hệ. Bạn Quy Quy này cũng thú vị đấy.

Quy Quy thấy không cắn được Ôn Tu Viễn, hai con mắt to bằng hạt đậu chuyển từ màu đen sang màu đỏ, bốn cái chân ngắn xòe ra móng vuốt sắc nhọn.

“Sao thế? Làm dữ vậy à?” Ôn Tu Viễn thò tay ấn đầu rùa một lần nữa.

“Cạch cạch cạch”, bốn cái chân của Quy Quy chạy nhanh, móng vuốt đạp trên sàn phát ra tiếng cạch cạch, liên tục lao về phía Ôn Tu Viễn.

“Chậc chậc chậc, không đuổi kịp rồi.” Ôn Tu Viễn đã cầm cây quạt lên, gõ đầu rùa một cái, rồi lách mình né đi khi con rùa nhào qua.

Mai rùa đỏ rực như một ngọn lửa đang cháy. Quy Quy nhảy một cái đã tới gần Ôn Tu Viễn. Tuy trong mắt hắn thoáng có nét kinh ngạc, song cái tay vẫn không quên trêu nó thêm lần nữa.

An An núp trong chăn, cười khanh khách nhìn Ôn Tu Viễn chạy vòng quanh né rùa.

Cũng chẳng biết Kiều Húc nhặt được con rùa này ở đâu, linh lực không tầm thường chút nào. Chạy tới chạy lui vài vòng là đã có thể bắt kịp Ôn Tu Viễn, lao về phía hắn một cách chính xác.

Ôn Tu Viễn chống đầu gối đứng bên cái bàn ngọc, Quy Quy đang hung dữ lừ mắt nhìn hắn.

“Tới, mau tới đây”, Ôn Tu Viễn lắc lắc quạt trên tay, trêu chọc một con rùa mà có vẻ vô cùng tự đắc.

Mai rùa của Quy Quy chầm chầm hiện lên hoa văn diễm lệ, linh khí quanh thân tăng vọt. Ôn Tu Viễn không sợ hãi chút nào, trái lại còn càng thêm thích thú.

Vận khí của Kiều Húc tốt thật, nhặt được một bảo bối này.

“Vù!” Một cơn gió chết chóc sượt qua, Ôn Tu Viễn lắc mình tránh đi, Quy Quy cắn vỡ một góc bàn ngọc.

Một tiếng ‘lách cách’ vang lên, bàn ngọc bị mẻ một miếng nhỏ. Chiếc bàn vốn đã không nguyên vẹn bốn góc nay càng thêm tàn tạ.

“…”

Răng lợi khá thật.

Ôn Tu Viễn cảm thán.

Hàm của Quy Quy hơi lệch đi nhưng răng không rụng, chỉ là hơi run run. Nó vùi đầu vào một lát, có vẻ như đang càng tức giận hơn.

Răng rớt thì thôi, chứ tu sĩ này nhất định phải chết!

Nghĩ thế xong, tinh thần lại tăng vọt, nhào về phía Ôn Tu Viễn lần nữa.

“Chậc chậc, không được nha.”

“Nào, há mồm ra, để ta xem răng còn không nào?”

“Ngươi dùng thái độ này đổi xử với chủ nhân đấy hả?”

“Ây da, nóng tính quá.”

Tu sĩ này nhất, định, phải, chết!

Sau khi An Hòa Dật quay về đến nhà, y phải nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ xem làm sao để không mơ nữa.

Mơ mộng như vậy cũng lúng túng quá.

Cũng may là số lần y thấy đồ đệ không nhiều lắm.

Nghe nói đám thanh niên đều thích chơi đùa. Y là người nghiêm túc như thế, hiện nhiên là đồ đệ vẫn thích hợp chơi đùa với con rùa của Kiều Húc hơn.

Không biết đồ đệ mình có chăm sóc con rùa của Kiều Húc cho tốt không nhỉ?

An Hòa Dật vừa nghĩ, lại nghĩ tới việc đồ đệ chăm sóc mình.

Thôi.

Tuy rằng tính tình có hơi khó, nhưng cũng là người tỉ mỉ.

Trong khi đó, ở lưng chừng Tàng Ý Sơn, trong phòng Ôn Tu Viễn, chiếc bàn ngọc có giá trị vạn kim đã vỡ tan nát đầy đất.

Trước Tiếp