
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 28 (Vẫn chưa động phòng, chưa viết đến, ngày mai có thể vào xem) – Nơi trái tim hướng về, chính là tình yêu của tôi.
Edit & beta: Cún
Ngày trước lễ cưới, nhóm bạn thân của Đồng Uyển Thư đã sớm kéo đến nhà họ Đồng.
Tám cô gái tụ tập với nhau, ríu rít bàn kế, nào là mai phải làm khó đội rước dâu thế nào, nào là dạy bé Đồng Đồng viết “quy tắc vợ chồng”, còn gọi là “quy tắc thương vợ”.
Người viết chính là Đồng Uyển Thư.
Chuyện này cô rất vui vẻ mà đảm nhận, chẳng cần ai giúp, thoắt cái đã viết được hơn mười điều.
Cưng chiều cô, yêu thương cô, dỗ dành cô, bất cứ lúc nào cũng phải bảo vệ cô, không được để cô mất mặt. Nếu làm cô giận thì dù thế nào cũng phải dỗ ngay, không được chiến tranh lạnh. Đồ xấu xí thì đừng có mua cho vợ. Vợ sẽ không bao giờ sai.
Có mấy điều, đợi bạn bè về rồi, cô mới định lén thêm vào.
—— Không được để lại dấu vết trên người cô.
Mấy ngày, thậm chí cả chục ngày vẫn còn thì cô rất khó xử.
—— Không được thô lỗ, phải dịu dàng.
Mỗi lần hôn cô cứ như muốn cắn nuốt cô, điều này nhất định phải thêm.
—— Cô không muốn thì không được bắt cô dùng tay.
Còn cả chuyện động chạm vào chân cô.
—— Sau khi kết hôn, đời sống vợ chồng phải do cô quyết định.
Cô phải là người dẫn dắt, không thể lúc nào cũng để anh trêu ghẹo, kiểm soát cô.
Để cô phải khát khao mà không được, khó chịu đến phát điên.
Cô cũng muốn để anh phải khát khao mà không được, nếm thử cảm giác khó chịu đến mức phát điên là thế nào.
Phải để Tạ Quyến Hòa hiểu rằng, cô là người cực kỳ hay để bụng, tốt nhất đừng chọc giận cô.
Cũng không được lấy chuyện này ra làm trò đùa.
Dạo gần đây cô luôn bị anh nắm thóp, lần này cô cũng phải trở thành người nắm quyền trong tay.
Nhắc đến ý tưởng làm khó đội rước dâu, chị họ Đồng lại chỉ toàn nghĩ đến nhan sắc của người nhà họ Tạ.
Lưu Lộ tò mò: “Người nhà họ Tạ thật sự ai cũng đẹp vậy sao? Có phải đều giống Tạ Quyến Hòa không?” Nếu đứng chung một chỗ thì phải lóa mắt biết bao. Nhan sắc của Tạ Quyến Hòa rất cao, thuộc kiểu góc cạnh cứng rắn, ngũ quan sắc nét, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, tràn đầy sức hút nam tính. Dạng đàn ông này bình thường chẳng ai dám dễ dàng trêu chọc, đặc biệt là đôi mắt sắc bén lại thâm sâu kia, chỉ cần chạm mắt một lần thôi cũng đã đáng sợ đến cực điểm. Mà kiểu đàn ông thế này, cũng chỉ có cô bé kiêu ngạo Đồng Đồng bảo bối của họ, mới dám thu phục nổi.
Chị họ Đồng nói: “Lừa em làm gì chứ. Thật trăm phần trăm luôn, nhà họ chẳng có ai không đẹp cả, nam thì tuấn tú, nữ thì xinh đẹp. Em nghĩ xem, nếu không đẹp thì Đồng Đồng nhà mình chịu lấy à? Đúng không, bảo bối?”
Đang tập trung viết “quy tắc vợ chồng”, Đồng Uyển Thư dịu dàng đáp: “Ơ, người em lấy là Tạ Quyến Hòa, chứ đâu phải cả nhà họ Tạ.”
Chị họ Đồng cười: “Thì Tạ Quyến Hòa chẳng phải vì anh ta mọc đúng vào tim em sao.”
“…” Ừ thì, cô cũng chẳng biết nói gì thêm.
Sự hiếu kỳ của Lưu Lộ đã bị khơi lên: “Có tấm hình nào của những người khác trong nhà họ Tạ không, cho xem một tấm đi. Tớ muốn xem có phải ai cũng đẹp vậy không.”
Chị họ Đồng hối hận vô cùng: “Trời ơi, hôm Đồng Đồng đính hôn, chỉ lo nhìn thôi, quên mất chụp hình rồi.”
Lưu Lộ lại lên mạng tìm kiếm một lượt, nhưng chẳng thấy gì cả, chỉ có mỗi tư liệu cá nhân đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn của Tạ Khuynh Mục, trong đó còn lộ một tấm ảnh chụp nghiêng mờ nhòe. Cô ngạc nhiên: “Đều khiêm tốn vậy sao? Một tấm hình cũng không có? Ông già nhà tớ cái bộ dạng xấu xí thế mà ít ra còn có vài tấm dán đầy trên mạng. Nhà báo Lê Hải chẳng phải gan trời gì cũng dám viết à? Tiêu đề tin tức nổi tiếng là giật gân mà.”
“Nhà báo Lê Hải thì đúng là dám viết thật, nhưng họ đâu có ngốc.” Chị họ lớn nhắc nhở, “Em thử tìm tin về đám cưới của Tạ Khuynh Mục xem, chị nhớ lúc đó có một tấm hình mấy người nhà họ Tạ đều lộ mặt.”
Lưu Lộ vội vàng tra cứu, rồi cười bất lực: “Lỗi 404 rồi.”
Thôi vậy.
Chủ đề này đến đây kết thúc, người nhà họ Tạ, ngày mai là sẽ được thấy tận mắt.
Câu chuyện liền chuyển sang khung cảnh hôn lễ của Đồng Đồng.
“Đồng Đồng, sao trong sổ quy trình lễ cưới của cậu chỉ có bản mô tả bằng chữ vậy, hình ảnh địa điểm đâu rồi?” Cuốn sổ quy trình thì đúng là rất rõ ràng, kết hợp cả nghi thức kiểu Trung và kiểu Tây, phần giới thiệu trông cũng thú vị lắm, khiến cô khá tò mò.
Đồng Uyển Thư dịu giọng đáp: “Không rõ nữa, lần đầu kết hôn, tớ cũng chẳng rành.” Cô cứ tưởng ai cũng như vậy.
Lưu Lộ tròn xoe mắt: “Đồng Đồng bảo bối, chẳng lẽ cậu không tham gia thiết kế hay trực tiếp duyệt địa điểm lễ cưới sao?”
“Có vấn đề gì không? Năng lực của chồng tớ còn không lo nổi một đám cưới à?” Dù trong lòng hơi thấp thỏm, câu nói này cô vẫn cất lên mà chẳng mấy vững vàng.
Lúc đó, cô có chút giận vì Tạ Quyến Hòa đặt ngày gấp gáp quá, thành ra những phong cách cô thích chẳng thể chuẩn bị kịp.
Thế là dứt khoát mặc kệ.
Sau này nghĩ lại, người mà cô đã chọn chính là Tạ Quyến Hòa, phong cách hôn lễ thế nào cũng chẳng còn quan trọng.
Chỉ là trong lòng vẫn vương chút tiếc nuối, nhưng cũng chỉ là chút tiếc nuối nho nhỏ thôi.
Trong nụ cười mơ hồ của đám bạn thân, Đồng Uyển Thư hiểu rất rõ bọn họ đang cười cái gì, liền chủ động lên tiếng trước: “Các cậu coi thường ai vậy, chồng tớ qua một tháng được tớ rèn văn hóa với thẩm mỹ thì sớm chẳng còn là anh chàng ngày xưa nữa rồi.” Giọng cô nói vốn rất dễ nghe. Ấy mà nhớ lại lúc trước vì một phút nóng nảy mà đăng cái đôi tất xấu xí kia lên vòng bạn bè, trời ơi, thật là mất mặt, ngượng chết đi được.
Đồng Uyển Thư nói thì hùng hồn khí thế, nhưng thực ra trong lòng hoảng loạn lắm.
Trình độ thẩm mỹ trước kia của Tạ Quyến Hòa, cô nào chẳng rõ. Dù có giỏi cỡ nào, công ty tổ chức tiệc cưới cuối cùng cũng phải lấy ý kiến chủ quan của đôi tân nhân làm chuẩn.
Lưu Lộ gấp cuốn sổ lại, giơ ngón cái khen: “Không hổ là bảo bối Đồng Đồng của chúng ta, Tổng giám đốc Tạ lợi hại đến đâu đi nữa thì cậu cũng dễ dàng nắm chắc trong tay.”
“…” Ừ thì, chẳng dễ dàng gì đâu. Thật ra cô cảm thấy mình còn chưa nắm được, suốt thời gian này toàn bị Tạ Quyến Hòa dắt mũi. Sau khi cưới, cô nhất định phải cố gắng, phải làm chủ ở trên giường mới được.
Chị họ lớn đang chăm chú đọc “quy tắc vợ chồng” mà Đồng Đồng viết, liền nghiêm túc góp ý: “Công chúa Đồng Đồng à, trong quy tắc vợ chồng phải thêm một điều nữa: trước khi làm bất cứ chuyện gì, nhất định phải báo cáo với vợ. Không thì ‘quy tắc vợ chồng’ sẽ không vững, địa vị cũng không ổn.” Nói xong, cô quay đầu nhìn ra cửa: “Sơ Anh của chúng ta là người có tiếng nói nhất, đúng không nào, Sơ Anh?”
Đàm Tuân vốn là cậu ấm nổi tiếng ở Tứ Cửu Thành, một công tử ngạo mạn, chuyện ăn chơi tiêu xài toàn để công tử Đàm chi tiền là chuyện thường ngày.
Trước khi cưới thì ngông cuồng bao nhiêu, sau khi cưới lại im hơi lặng tiếng như thể chẳng tồn tại, các hội sở xa hoa lớn nhỏ ở Tứ Cửu Thành không còn bóng dáng anh ta, coi như hoàn toàn rút lui khỏi giang hồ.
Điều này chứng tỏ gì? Đồng Sơ Anh quả thật có đạo trị chồng.
Trong mắt đẹp của Đồng Uyển Thư ánh lên vẻ kinh ngạc: “Sơ Anh bảo bối, chị đến từ khi nào thế???”
Đồng Sơ Anh khẽ cười: “Ừm, đến được một lúc rồi, thấy mọi người nói chuyện rôm rả quá, không nỡ chen ngang.”
“Các tổ tông nhỏ ơi, mau xuống ăn chè đi này.” Dư Bội Trân gọi vọng lên từ dưới lầu.
Dư Bội Trân tự tay nấu chè trôi nước, làm đủ loại nhân, nào là trái cây, lạc, táo đỏ, long nhãn, hạt sen, hễ cái gì mang ý nghĩa cát tường là đều có.
Bà vẫn chờ Đồng Sơ Anh về mới bắt đầu ăn.
Lần này hai người cùng nhau trở về, cho dù là thật lòng hay chỉ làm ra vẻ, chỉ cần chịu “diễn” thì cũng chứng tỏ sự việc vẫn chưa đến mức phức tạp như bà từng lo nghĩ.
Đồng Lạc Y cắm cúi ăn một cách vui vẻ, Dư Bội Trân đi ngang liền nhéo nhéo tai cô: “Con ăn ít thôi.”
“Vì sao ạ?” Trong mắt Đồng Lạc Y long lanh ấm ức, cái miệng nhỏ chu lên, trông y hệt con sóc nhỏ.
“Con còn dám hỏi, đã ăn bao nhiêu cái rồi hả? Tối nay ăn quá no lại khó chịu, không ngủ nổi cho xem.” Dư Bội Trân lắc đầu.
“Con thích ăn ngọt, thích lắm, cứ muốn ăn. Nhỏ xíu thế này, một miệng con nuốt được ba cái luôn.”
Chị họ lớn bật cười trêu: “Bé cưng Nhất Nhất à, hôm nay dì nấu chè ngọt cầu may trước lễ cưới, em còn nhỏ mà đã muốn lấy chồng rồi sao?”
“…” Đồng Lạc Y im thin thít.
Dư Bội Trân vừa bê bát chè “sớm sinh quý tử” cho Đồng Uyển Thư, vừa đặt một bát khác vào tay Đồng Sơ Anh: “Anh Anh, ăn nhiều một chút, có bốn loại nhân đấy.”
Đồng Sơ Anh cúi đầu nhìn bát chè trôi nước, thừa hiểu dụng ý của Dư Bội Trân.
“Mẹ, con ăn nhiều một chút, con thích đồ ngọt.” Đàm Tuân ngồi bên chen vào.
Trước đó Tạ Quyến Hòa từng gửi cho anh ta một bản phong tục và quy trình đón dâu do mẹ vợ chuẩn bị. Anh ta giả vờ nói không hiểu, rồi nhờ người từng trải chỉ dẫn thêm kinh nghiệm, thực chất trong lòng còn có chút khoe khoang.
Ở Tô Thành, tập tục là đêm trước lễ cưới phải ăn chè ngọt, tượng trưng cho hôn nhân ngọt ngào, vợ chồng hòa thuận, ngày tháng rực rỡ.
Anh ta với Đồng Sơ Anh không làm đám cưới lớn, nên chưa từng được ăn món này.
Ngày mai, lão Tạ sẽ phải ăn.
Mà anh ta là anh rể của lão Tạ, đương nhiên phải ăn trước một bước.
Huống chi, lúc Tạ Quyến Hòa hỏi mấy cái thủ tục kia, anh vừa lên mạng tra cứu câu trả lời, vừa cố tình bày ra bộ dạng lão luyện trước mặt cậu ta.
Lần này thì đúng thật được ăn rồi.
Đàm Tuân thoáng đắc ý, khóe môi cong cao tít.
Dư Bội Trân gần như không để ý đến chuyện Đàm Tuân vừa gọi mình một tiếng “mẹ”, nhưng trong lòng vẫn thấy vui vui, “Vậy mẹ múc thêm cho con một bát nữa nhé, hòa hòa mỹ mỹ, ngọt ngào mật ngọt.” Hòa hòa mỹ mỹ là loại chè trôi nước nhỏ truyền thống, còn ngọt ngào mật ngọt thì dùng trái cây và mật ong làm nhân.
Đồng Sơ Anh cứ thế nhìn Đàm Tuân ăn liền hai bát chè trôi nước, ăn xong còn quay sang đòi thêm của Dư Bội Trân.
Người này chẳng phải vốn dĩ ghét ăn ngọt sao?
Ở biệt thự cũ của nhà họ Đàm, đầu bếp chưa từng làm món ngọt, lý do là vì Đàm Tuân không thích.
Đồng Sơ Anh cũng là khi ấy mới biết anh ta không ăn đồ ngọt. Nhưng ở biệt thự riêng của hai người, chỉ cần cô có mặt ở nhà, thì luôn có đủ loại bánh kẹo ngọt, thậm chí còn đặc biệt mời hẳn một thợ làm bánh về.
Cô vẫn luôn tưởng rằng anh thích ăn ngọt.
Đồng Uyển Thư vừa ăn xong bát chè “sớm sinh quý tử”, thì điện thoại của Tạ Quyến Hòa gọi đến.
Giữa ánh mắt mập mờ của mọi người, cô vội vàng chạy lên lầu, đổi sang gọi video.
Vừa bấm kết nối, cuộc gọi video đã bị Tạ Quyến Hòa cúp thẳng.
“?” Dám cúp video của cô? Trong “quy tắc vợ chồng” nhất định phải thêm một điều nữa, không được vô cớ cúp máy của vợ.
Ngay sau đó, cuộc gọi thoại lại được anh gọi đến: “Vợ à, mình nói chuyện qua điện thoại thôi.”
“Ơ…”
Đồng Uyển Thư mới sực nhớ, trước lễ cưới không được gặp mặt. Về chuyện này, Tạ Quyến Hòa khá truyền thống, mẹ Đồng nói thế nào thì anh đều làm y như vậy.
Vậy nên, đến cả gọi video cũng không được sao?
Cô hừ nhẹ: “Chưa làm lễ cưới, cũng không được gọi vợ.”
“…” Tạ Quyến Hòa đành đổi giọng: “Bảo bối.”
“…” Quả nhiên là cái đồ đàn ông khéo miệng.
Đồng Uyển Thư ngồi trên sofa, cười cong cả mắt mày.
“Đang làm gì đấy?” Giọng trầm thấp của Tạ Quyến Hòa mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Vừa ăn xong chè ngọt. Ngày mai anh đến đón em cũng phải ăn đấy, mẹ đã chuẩn bị cho anh rồi.” Ngụ ý rằng vợ chồng sau này ngọt ngào mật ngọt.
“Ừ.”
Anh biết rõ.
Dư Bội Trân đã sắp xếp xong những phong tục và ý nghĩa của lễ rước dâu, từ vài ngày trước Tạ Quyến Hòa đã nhận được rồi.
Đồng Uyển Thư vừa mới nói được mấy câu với anh, thì giọng điệu cà khịa của Tạ Tiểu Ngũ vang lên trong ống nghe: “Thím nhỏ ơi, thím tiết lộ cho bọn cháu chút đi, ngày mai bọn cháu tới rước dâu có khó lắm không, mấy chị em tốt của thím có làm khó bọn cháu không vậy?”
“Trong số bọn anh, người uống rượu giỏi nhất là anh cả, đáng tiếc anh ấy không thể làm phù rể.” Người đã kết hôn thì có thể tham gia đoàn đón dâu, nhưng không thể làm thành viên đội phù rể. “Anh hai cũng uống được, nhưng đáng tiếc anh ấy đã sớm cai thuốc cai rượu rồi.”
Chú út đột ngột tổ chức hôn lễ sớm hơn, cậu có thể tham gia, thế là mừng rỡ không thôi. Trước kia cậu sợ nhất là chú út, giờ chú kết hôn rồi, sau này không cần quá sợ nữa.
Đàn ông trong nhà họ Tạ, ai nấy sau khi kết hôn thì tính tình đều trở nên tốt hơn hẳn.
Tạ Tiểu Ngũ đang nói hăng say, thì dường như bị ai bắt đi, trong điện thoại bỗng chốc im bặt.
“Còn một mình anh à?” Tống Uyển Thư hỏi Tạ Quyến Hòa.
“Ừ. Sao vậy? Có lời thì thầm nào muốn nói với anh à?” Giọng anh trầm thấp, dịu dàng.
Đồng Uyển Thư lưỡng lự một chút, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, sắp khóc đến nơi, ấm ức nói: “Tạ Quyến Hòa, lễ cưới của chúng ta, anh sẽ không để em mất mặt chứ? Huhu, sớm biết vậy em đã cùng anh chọn phương án trang trí rồi.” Cô mà mạnh mồm lên thì rất thích khoe khoang trước mặt mấy chị em, cái tật sĩ diện chết tiệt, sớm muộn gì cũng hại cô thôi.
Tạ Quyến Hòa vốn chưa hiểu rõ tính cách kiêu ngạo của cô, liền dịu dàng trấn an: “Không đâu. Nhất định để em thật nở mày nở mặt.”
“Thật không? Thật không?” Dưới ánh đèn, đôi mắt Đồng Uyển Thư sáng lấp lánh như sao trời.
Nếu cô bị mất mặt, sau này chắc chắn sẽ không dám ngẩng đầu trước bạn bè nữa.
“Tất nhiên rồi. Chồng em đã bao giờ lừa em chưa hả?” Tạ Quyến Hòa bật cười khẽ.
À, không được gọi “vợ, chồng”, thế là đổi thành “tiên sinh” hả.
Đúng là biết uyển chuyển thật.
Có được sự bảo đảm của Tạ Quyến Hòa, Đồng Uyển Thư bỗng thấy yên tâm kỳ lạ, thậm chí còn có chút mong chờ.
“Ngày hôm nay ngoài ăn chè ra, em còn làm gì nữa?” Tuần trước con công nhỏ của anh đã theo phong tục về nhà họ Đồng chờ gả, một tuần không gặp, anh nhớ đến quay quắt.
“Bận viết ‘quy tắc yêu vợ’ đó.” Đồng Uyển Thư đáp bằng giọng mềm mại, dịu dàng. Thật ra, cô cũng có chút nhớ anh rồi, nhưng lại không cho mở video.
Tạ Quyến Hòa với dáng người cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, ánh mắt hướng ra sân ngập tràn những chiếc đèn lồng đỏ rực. Cả căn nhà, từng góc từng chỗ đều dán chữ “Hỷ” cùng các loại giấy cắt hoa văn cát tường, khắp nơi đều được bao phủ bởi không khí hỷ sự. Mỗi một chi tiết như đang nhắc nhở anh rằng, ngày mai anh sẽ thành thân, cưới được người phụ nữ mình yêu thương nhất.
Khóe môi anh khẽ cong, giọng nói trầm thấp mang theo một tia dịu dàng: “Đã viết những gì rồi? Muốn anh yêu em thế nào đây?”
Tạ Quyến Hòa vừa dứt lời, Đồng Uyển Thư nghe được giọng cười khẽ khàn của anh, bỗng cảm thấy câu nói này chẳng đứng đắn chút nào, rõ ràng là đang trêu ghẹo cô.
Cô nghi ngờ rất nghiêm túc rằng, suốt khoảng thời gian này Tạ Quyến Hòa đang cố tình tìm cách trêu chọc mình, thay đổi đủ chiêu trò để làm cô bối rối. Quả thực, cô đã bị anh làm cho tim ngứa ngáy, dễ dàng nghĩ sang những chuyện mập mờ khác.
*
Trong ngày cưới, Dư Bội Trân đặc biệt chú trọng đến lễ nghi và sự cát tường. Các trò “chặn cửa” bên nhà họ Đồng cũng chỉ mang tính tượng trưng, làm cho có không khí mà thôi.
Ngoài vài câu đố mẹo, đố chữ, còn có màn rút chữ để ghép thành từ ngữ may mắn.
Uống rượu cũng chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, mỗi người vài chén là xong.
Tạ Tiểu Ngũ thì vốn chẳng rành thơ phú gì, nên được giao nhiệm vụ uống rượu.
Còn Tạ Quân Cảnh và Tạ Văn Thần thì đảm nhiệm phần đối thơ.
Cô tiểu thư họ Lưu ghé sát bên chị họ Đồng, khe khẽ líu lo: “Chị em à, quả nhiên chị không lừa em. Người nhà họ Tạ không chỉ ai nấy đều đẹp trai bắt mắt, mà trí tuệ cũng cao ngất, lại còn tài hoa như vậy.” Những câu đố chữ, câu đố mẹo mà cô chuẩn bị vốn cũng khá hóc búa, thế mà không cản nổi ai. Còn mấy bài thơ họ ứng khẩu thì chỉnh tề, đối ngẫu lưu loát, chẳng chê vào đâu được.
Tạ Quân Cảnh phụ trách tiền lì xì, gương mặt tuấn tú luôn vương nụ cười, nho nhã lễ độ, phát từng phong bao cho đám trẻ con và phù dâu bên nhà họ Đồng.
Đến lượt Đồng Lạc Y, cô “hừ” một tiếng, rồi thẳng tay rút luôn một phong từ trong tay Tạ Quân Cảnh.
Tạ Tiểu Ngũ đứng cạnh nhỏ giọng hỏi: “Anh ba, huynh lúc nào đắc tội với cô ba nhà họ Đồng thế? Em gái ruột của thím nhỏ đấy, không thể đắc tội nổi đâu, đại nhân vật đấy.”
Tạ Quân Cảnh chỉ khẽ cười nhạt: “Đắc tội thì không đến mức, chỉ là có chút hiểu lầm thôi.”
*
Trải qua bao nhiêu nỗ lực không ngừng của mọi người, cuối cùng cũng đến được khuê phòng tân nương.
Từ khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ánh mắt Tạ Quyến Hòa liền dừng trên người Đồng Uyển Thư, nửa giây cũng không dời đi.
Lần này, Đồng Uyển Thư đọc hiểu được ánh mắt ấy của anh, dưới sự thâm trầm là tràn đầy hỷ khí.
Tim nàng đập thật nhanh. Từ lúc đoàn xe rước dâu tiến vào sân, pháo nổ cùng pháo hoa vang trời, tim nàng đã giống hệt những tràng pháo ngoài kia, “bùm bùm” nổ liên hồi không ngừng.
Vừa thấy Tạ Quyến Hòa, lại thêm cái nhìn thẳng tắp ấy chiếu rọi vào mình, nàng càng xấu hổ, vội đưa chiếc quạt tròn bên cạnh che nửa khuôn mặt.
Người đứng quanh đều bật cười mập mờ, khiến Đồng Uyển Thư lại càng ngượng ngùng thêm.
Tạ Tiểu Ngũ huých nhẹ cánh tay Tạ Quyến Hòa, nhỏ giọng nhắc: “Chú nhỏ, con biết chú sốt ruột, nhưng có thể bớt bớt một chút không, thím nhỏ bị chú nhìn đến nỗi ngại ngùng rồi kìa.”
Mặc cho bị nhắc nhở, Tạ Quyến Hòa chỉ hơi thu liễm lại một chút, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người nàng.
Đó là thê tử đường đường chính chính của anh, dựa vào đâu mà anh không được nhìn.
Đồng Uyển Thư bị ánh nhìn ấy của Tạ Quyến Hòa làm cho thẹn thùng, vành tai cùng gò má đều ửng đỏ. Đúng lúc ấy, chị họ Đồng lại ghé sát bên cạnh thì thầm: “Đồng bảo bối, ánh mắt chồng em nhìn em chẳng khác nào kẻ đói ba mươi năm cuối cùng cũng thấy được thịt vậy.”
“……” Đồng Uyển Thư trong chớp mắt đỏ bừng cả khuôn mặt.
Chị họ Đồng ghé sát, giọng nhỏ đến chỉ đủ hai người nghe: “Đồng Đồng, lâu vậy rồi mà em còn chưa cho anh ấy ‘khai tiệc’ sao? Không thể nào chứ? Chồng em chịu đựng giỏi quá đó, quả là thể lực siêu cấp nha.”
Là do em không cho sao?
Rõ ràng từ trước đến nay đều là anh ấy hành hạ, giày vò nàng thì có!
Hừ, cứ để anh ấy đói thêm đi.
Tạ Quyến Hòa sải bước tiến vào, động tác hiển nhiên là muốn bế ngang Đồng Uyển Thư lên như công chúa.
Nhưng vừa đến gần đã bị mấy cô gái chặn đường.
Chị họ Đồng nheo mắt cười: “Này, Tạ tiên sinh, đừng vội giành tân nương chứ. Lúc này anh còn chưa được chạm vào đâu, còn mấy nghi thức chưa làm xong mà.”
Tạ Quyến Hòa tuy không rõ còn nghi lễ gì nữa, trong tờ quy trình anh nhận đã hoàn tất cả rồi, nhưng vẫn lùi nửa bước, mặc cho họ sắp đặt.
Chị họ Đồng khẽ hắng giọng, bắt đầu đọc quy tắc vợ chồng, đa phần đều là những điều khoản thông thường.
Những điều mà Đồng Uyển Thư thầm nghĩ trong lòng, thì chẳng có điều nào được đưa vào. Nàng đã tính sẵn rồi, lát nữa sẽ mang bản “quy tắc vợ chồng” theo bên mình, đợi đến khi chỉ còn lại hai người sẽ tự tay bổ sung thêm.
“Ngài Tạ, những điều này chắc anh làm được chứ? Đồng Đồng bảo bối là bảo bối chung của tụi tôi đấy.”
“Không có gì khó.” Anh đáp gọn gàng, giọng trầm ổn. Với vợ mình thì tốt, tôn trọng, tin tưởng vô điều kiện, bảo vệ đến cùng, đó là lẽ đương nhiên.
Sự thủy chung của đôi bên, chính là trọng tâm của “quy tắc vợ chồng”.
“Không có gì khó là ý gì chứ?” Chị họ bật cười hỏi.
Ánh mắt thâm trầm nhưng chan chứa tình ý của Tạ Quyến Hòa dừng lại trên người Đồng Uyển Thư, giọng anh vừa chân thành vừa trang trọng: “Trung thủy, chân thành và luôn yêu thương cô ấy; coi tình yêu của cô ấy là tình yêu của mình, coi điều cô ấy trân trọng là điều mình trân trọng, coi niềm vui của cô ấy là niềm vui của mình. Trái tim tôi hướng về đâu, thì đó chính là người tôi yêu.”
Chị họ lén khẽ kéo áo, thì thầm nhỏ giọng: “Đồng Đồng, sau này cậu mà còn dám nói Tạ tiên sinh vô vị, không lãng mạn, mình tuyệt đối không tin. Mấy câu này nghe mà tan chảy luôn ấy, quá biết cách rồi!”
Đồng Uyển Thư cũng chẳng ngờ Tạ Quyến Hòa lại biết nói những lời ngọt ngào như thế.
Từ miệng anh thốt ra, chẳng còn là lời thề phải chung thủy với người vợ nữa, mà là với cô.
Trong lòng Đồng Uyển Thư ngọt ngào đến mức bong bóng hạnh phúc cứ thế nổi lên từng lớp từng lớp.
Nghi thức xong xuôi, Tạ Quyến Hòa cuối cùng cũng đến gần, quỳ một gối trước mặt cô, nắm lấy tay hôn khẽ, ngước mắt lên thì tràn đầy si mê và dịu dàng.
Chị họ Đồng khụ khụ hai tiếng, bất đắc dĩ phải làm người phá bữa tiệc tình cảm: “Anh Tạ, đừng mải nghĩ đến hôn vợ nữa, giày cưới của vợ anh vẫn còn chờ anh tìm đấy.”
Dưới sự nhắc nhở của Tạ Khuynh Mục, người từng có kinh nghiệm, anh nhanh chóng tìm được đôi giày cưới, đích thân mang vào cho Đồng Uyển Thư rồi bế bổng cô lên như công chúa.
Người anh mong nhớ cuối cùng cũng nằm gọn trong vòng tay, anh ôm chặt lấy không buông.
Đồng Uyển Thư nép trong ngực anh, nũng nịu: “Ưm, anh nhẹ thôi, đau đấy, chẳng biết nhẹ nặng gì cả.”
Tạ Quyến Hòa bật cười, vui vẻ nói: “Xin lỗi nhé, vợ à, hôm nay em đẹp quá.”
Cô biết chứ.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy cô, trong ánh mắt si mê ấy, cô đã biết rồi.
Lần cưới đầu tiên của họ là lễ cưới kiểu Trung Hoa, cần phải bái thiên địa. Đồng Uyển Thư mặc bộ váy cưới Tú Hòa [1] truyền thống, cầm quạt tròn che nửa khuôn mặt, làn da phấn hồng như hoa đào, xinh đẹp mong manh đến mức như sắp nhỏ từng giọt xuống.
Tạ Quyến Hòa lại diện bộ vest cổ điển, lót áo đỏ, cà vạt được may cùng chất liệu với bộ lễ phục của Đồng Uyển Thư, còn tinh tế thêu tay những hoa văn ẩn.
Đó chính là từng mũi thêu mà Đồng Uyển Thư tự tay làm. Đến khoảnh khắc ấy, Tạ Quyến Hòa mới biết, vợ mình không chỉ thiết kế trang sức giỏi, mà còn khéo tay trong từng đường kim mũi chỉ.
Anh đeo chiếc cà vạt do chính cô thêu để đi đón cô dâu của đời mình.
Cảm xúc khó mà diễn tả thành lời, hết lần này đến lần khác, cô mang đến cho anh những bất ngờ. Cô như một chiếc rương báu, chứa đựng vô vàn điều quý giá không bao giờ cạn.
Trong sự chúc tụng vây quanh, Tạ Quyến Hòa bế Đồng Uyển Thư xuống lầu. Má cô ửng hồng, nép trong ngực anh, ngượng ngùng cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên, nhỏ giọng hỏi: “Anh đã ăn chè chưa?”
“Ăn rồi. Ngọt lắm. Lát nữa trên xe anh cho em nếm thử.” Giờ anh chỉ muốn hôn cô ngay, nhưng vì còn vướng nghi lễ nên đành cúi đầu khẽ cọ nhẹ, giọng thấp trầm nói.
“……” Đồ không biết xấu hổ.
Dưới lầu, Tạ Quyến Hòa cùng Đồng Uyển Thư dâng trà kính hai vị trưởng bôi nhà họ Đồng. Sau đó, Đồng Uyển Thư ngồi ăn bánh trôi cùng cha mẹ, Dư Bội Trân vừa cười vừa rưng rưng nước mắt, tự tay đút bánh trôi cho con gái, đoàn viên trọn vẹn, hạnh phúc mỹ mãn.
Nghi thức cuối cùng của lễ rước dâu là trao quạt, lễ nghi hoàn tất, Tạ Quyến Hòa bế Đồng Uyển Thư lên xe hoa.
Tạ Quân Cảnh lễ độ đưa cho cậu bé giữ quạt một phong bao lì xì, rồi trước khi xe lăn bánh còn tung ra một đống phong bao đỏ.
[Tác giả có lời muốn nói:
À, vẫn chưa viết đến đoạn đó, ngày mai sẽ tiếp tục nhé! Chúc các bảo bối ngủ ngon.]
☆ Chú thích:
[1] Váy cưới Tú Hòa là một loại trang phục cưới truyền thống Trung Quốc mang phong cách thời Dân Quốc, dành cho cô dâu. Tên gọi này bắt nguồn từ bộ phim truyền hình năm 2001 《Mùa Quýt Chín – 橘子红了》, trong đó nữ chính tên là Tú Hòa (秀禾).